Chương 105: Tra hỏi
A Nhị biết rất nhiều cao thủ tra hỏi, tỷ như công tử Phượng Tam phong lưu phóng khoáng Phượng Chi Dao, tỷ như thủ lĩnh ám vệ chịu trách nhiệm huấn luyện bọn họ, ví dụ như Mặc thúc tổng quản Định Quốc vương phủ nghiêm túc trầm mặc nhưng lòng dạ thật ra không tệ.
Nhưng A Nhị chưa bao giờ biết Định Quốc vương phi vốn nũng nịu, chủ tử của bọn hắn, cũng là người giỏi về phương diện này.
Nhiều khi bốn người bọn họ không nhịn được âm thầm suy đoán trong lòng lúc trước Địch gia rốt cuộc bạc đãi Vương Phi bao nhiêu, mới vặn vẹo một thiên kim khuê tú xuất thân danh môn thành như vậy?
Muốn mang tên thích khách xui xẻo kia từ phủ công chúa ra ngoài cần một thời gian, lúc này phủ công chúa đang giới nghiêm, có thể đưa được người ra ngoài hay không có liên quan trực tiếp đến việc bọn họ có thể lấy được kết quả mong muốn hay không.
Cho nên A Nhị không định đợi đến ngày mai, hắn chuẩn bị cạy cái miệng của tên thị vệ nấm mốc tại chỗ.
Diện tích khách viện không nhỏ, nội thất Địch Lệ Nhiệt Ba hiện đang ở lại đang tận cùng bên trong, cho nên chỉ cần bọn họ không phát ra tiếng kêu to, cho dù là người giám thị ngoài viện sẽ không phát hiện động tĩnh gì.
Dĩ nhiên ám vệ vốn ẩn nấp ở phủ công chúa cũng sẽ không để người không nên đến gần khách viện tới gần. Sau khi thích khách nấm mốc bị bắt uống một chén trà lạnh có thêm nhuyễn gân tán cho dù muốn kêu cũng không kêu ra được.
Cho nên trong phòng bố trí coi như nhã trí lại xuất hiện ra một màn quỷ dị. Một bên thị nữ Nam Cương đang nằm ngủ mê man trên giường, một thiếu nữ xinh đẹp ngồi dưới đèn viết viết vẽ vẽ bên chiếc bàn. Cách đó vài bước đang tiến hành bức cung tra tấn cực kỳ tàn ác.
Sắc mặt A Nhị âm trầm, bẻ gãy xương chân trái của thích khách, sắc mặt thích khách kia trắng bệch, cả người mồ hôi đầm đìa lại như cũ sống chết không chịu mở miệng. Bởi vì chỗ này hạn chế lại không thể vận dụng thủ đoạn quá mức máu tanh phiền toái, điều này làm cho sắc mặt A Nhị càng ngày càng khó coi.
Cho đến khi Địch Lệ Nhiệt Ba xử lý xong chuyện của mình ngẩng đầu lên, A Nhị vẫn không thể khiến thích khách phun ra nửa câu hữu dụng , cũng suýt nữa để thích khách kia bắt được cơ hội cắn lưỡi tự vận.
"Không được sao? Cần hỗ trợ không?" Địch Lệ Nhiệt Ba đứng lên hỏi.
Khóe miệng A Nhị co quắp, lắc đầu nói: "Loại chuyện này vẫn không cần phiền tiểu thư."
"Không sao, cứ như vậy cho dù cắt đứt một chân nữa của hắn thì hắn ta cũng sẽ không chịu nói đâu."
"Vậy ta đập nát xương toàn thân hắn." A Nhị lạnh lẽo nhìn chằm chằm thích khách nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu cười nói: "Chờ ngươi đập nát hết xương của hắn, hắn sẽ không còn mạng nữa."
"Tiểu thư có chủ ý gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba thong thả đi tới, ngồi xổm người xuống mỉm cười với thích khách trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghe hiểu được tiếng Trung Nguyên không? Ngươi yên tâm ta sẽ không thô bạo như tên kia đâu."
Thích khách cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp cười đến khuôn mặt hiền hòa trước mắt. Thân là thích khách, trực giác nói cho hắn biết thiếu nữ xinh đẹp khả ái trước mắt này mới thật sự là nhân vật nguy hiểm.
Địch Lệ Nhiệt Ba nở nụ cười chân thành nhìn thích khách đang cảnh giác mình trước mắt, ôn nhu nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không giống tên kia bẻ gãy xương của ngươi , ta định . . . tháo tất cả các khớp xương trên người ngươi, bắt đầu từ. . . ngón tay đi."
Bàn tay trắng nõn nhỏ và dài bắt lấy tay trái của thích khách , chỉ nghe một tiếng răng rắc, khớp xương của ngón trỏ tay trái bị bóp méo một cách kỳ dị. Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp tục hướng xuống, lại là từng tiếng vang, ngón trỏ ngay ngắn đều bị bóp méo.
Thích khách bị tháo rớt cằm căn bản ngay cả kêu đều không thể kêu ra tiếng. Trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh a a mơ hồ.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn hắn, "Lúc nào muốn nói thì gật đầu là được, nhưng mà. . . ngươi cũng đừng thật sự đợi đến khi ta hủy toàn thân xương cốt của ngươi mới gật đầu thì đến lúc đó có thể đã muộn."
Răng rắc. . . . . .
Thần sắc Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh, nhưng động tác tay không hề lộn xộn. Mà chính là bình tĩnh như vậy so với A Nhị lời nói ngoan lệ, thần sắc nghiêm nghị uy hiếp đe dọa càng khiến người ta sợ hãi.
Khi Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay chuyển về phía tay phải của tên thích khách, sắc mặt thích khách tái nhợt, hô hấp yếu ớt rốt cục khó khăn gật đầu.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mày, liếc mắt nhìn A Nhị một cái nói: "Còn tưởng rằng thật sự là xương cứng gì chứ, cứ như vậy thôi?"
A Nhị lặng yên lau mồ hôi hột sau ót, hắn cũng cảm thấy thích khách này quá vô dụng một chút, nhưng đồng thời cảm thấy chỗ đáng sợ của chủ tử không phải là thủ đoạn nàng hành hạ người, mà là phần bình tĩnh khiến người sợ hãi kia. Nếu như đổi thành hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ sợ.
"Rất tốt, nhưng mà ngươi cũng không nên trêu đùa ta nha. Nếu không. . . hậu quả sẽ chỉ khiến ngươi hối hận sống trên cõi đời này." Địch Lệ Nhiệt Ba chân thành nhìn hắn khuyến cáo.
Địch Lệ Nhiệt Ba vừa lòng gật đầu, "Rất tốt, như vậy nói cho ta biết chủ tử của ngươi là ai?" Phất tay ý bảo A Nhị khép lại cằm của hắn, Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.
Trong mắt Thích khách hiện lên một chút sợ hãi, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba há miệng nhưng vẫn không nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhăn lại đôi mi thanh tú suy nghĩ một chút nói: "Nếu như ngươi lo lắng cho tánh mạng của ngươi..., ta bảo đảm an toàn của ngươi. Hơn nữa sau khi ta làm xong chuyện ở Nam Cương có thể cho ngươi một khoản tiền để đổi tên đổi họ, sống một lần nữa."
Ánh mắt Thích khách lóe lóe, thần sắc nhiều hơn một chút do dự, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ở trong mắt, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành, "Tin tức của ngươi rất quan trọng với ta, cho nên. . . Chỉ cần ngươi cho ta tin tức thật, ta bảo đảm sẽ thực hiện hứa hẹn. Nhưng mà, ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu, biết tin tức cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Ngươi không nói, người khác chưa chắc sẽ không nói. Đến lúc đó. . . Thật xin lỗi, ta chỉ có thể. . . . . ." Nhìn thần sắc khẩn trương của thích khách, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Không, ta sẽ không giết ngươi. Khi ta tới Nam Cương đã đi qua một sơn cốc, bên trong nở đầy hoa màu đỏ như máu. Dưới mỗi một gốc hoa phía còn có một con rắn nhỏ. Lúc ấy ta suy nghĩ, nhiều rắn như vậy bọn chúng ăn cái gì mới có thể lớn lên đây? Ngươi cảm thấy thế nào. . ."
"Xà. . . Xà cốc. . . Không. . . . . ."
Cũng không phải chỉ có người Trung Nguyên mới e ngại chỗ như xà cốc, người Nam Cương đúng là không sợ rắn, nhưng trừ người ngự xà, không ai không sợ ngàn vạn con rắn độc không bị khống chế.
"Như vậy. . . Đáp án của ngươi?"
"Ta nói. . . Các ngươi muốn hỏi cái gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn A Nhị đang nhíu mày.
Thật ra thì từ chỗ thích khách cũng không nhận được quá nhiều tình báo, dù sao người bị phái ra làm bia đỡ đạn như vậy cũng không thể là nhân vật quan trọng gì. Nhưng mà, ít nhất khiến suy đoán của Địch Lệ Nhiệt Ba chiếm được một phần căn cứ chính xác thực, đồng thời cũng tập trung được mục tiêu Từ Thanh Trần mất tích.
Chẳng qua là vị trí chuẩn xác của Từ Thanh Trần vẫn không có tin tức. Nếu xác định Từ Thanh Trần tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, lo lắng trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba rốt cục cũng buông lỏng.
"Quân Duy. . . Quân Duy. . ."
Trên đường cái huyên náo vang lên một hồi tiếng gọi ầm ĩ vui sướng, người đi đường rối rít ghé mắt đã thấy một nam tử Trung Nguyên tuấn mỹ mặc áo trắng khuôn mặt vui mừng đang vẫy vẫy thiếu niên cách đó không xa.
Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại, thấy nam tử áo trắng chạy về hướng mình bất đắc dĩ thở dài, tươi cười nói: "Hàn huynh, vài ngày không gặp ngươi có ổn không?"
Hàn Văn Long nhướn đôi mắt câu hồn u oán nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, "Quân Duy, người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới Nam Chiếu cùng với ngươi, thế mà ngươi lại mặc kệ bỏ lại người ta, ngươi thật ác độc ..."
Người ta. . . Địch Lệ Nhiệt Ba không tự chủ run rẩy một chút. Người đi đường qua lại mặc dù nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nhìn bộ dáng kia, nghe giọng nói kia, không tự chủ đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn bọn họ.
"Hàn huynh!" Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được xoa trán, kiệt lực khống chế tính tình của mình một chút mới cười nói: "Hàn huynh rốt cục ngủ đủ rồi sao? Thật là khó được a."
Hàn Văn Long một chút cũng không chột dạ, tiến tới trước mặt cười nói: "Có gì đâu, người ta đã sớm tỉnh còn đang định đi dạo trong thành ngoài thành một vòng đây, nhưng lại không thấy Quân Duy. Quân Duy có chuyện sao không nói cùng ta một tiếng, ta cùng đi làm với ngươi không phải an toàn hơn một chút sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cho hắn một cái liếc mắt, "Ta chỉ đi chung quanh xem một chút, không phải xông vào đầm rồng hang hổ."
Hàn Văn Long nhún vai, không thèm để ý nói: "Cho dù Quân Duy muốn đi đầm rồng hang hổ thì ta cũng đi cùng ngươi." Nói xong vẫn không quên chớp chớp mắt với Địch Lệ Nhiệt Ba, trong đôi mắt tràn ngập ý nhìn xem, ta đối với ngươi thật tốt.
Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, nàng không nghĩ lại sẽ đụng phải Hàn Văn Long. Nhưng hiện tại mang theo Hàn Văn Long hiển nhiên là vô cùng không tiện, nhưng nếu như không mang theo hắn, lấy cá tính của Hàn Văn Long thật đúng là không biết hắn sẽ để Thiên Nhất các ầm ĩ Đô thành Nam Chiếu Thành dạng gì.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Hàn huynh, chúng ta đổi chỗ rồi nói."
Tìm một trà lâu sương phòng ngồi xuống Địch Lệ Nhiệt Ba mới nói: "Hàn huynh, ta có chút chuyện để ngươi đi theo có thể không quá dễ dàng."
Hàn Văn Long bất mãn gục ở trên bàn nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba lên án, "Ngươi. . . Ngươi... lúc ngươi muốn tình báo Thiên Nhất các chúng ta tại sao không nói không tiện, hiện tại ngươi lại muốn bỏ mặc ta. Ngươi bội tình bạc nghĩa!"
Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng, tình báo của Thiên Nhất các nàng đã bỏ ra một cái giá lớn tương ứng, cũng không để hắn làm công không.
Thấy vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba không muốn phản ứng bộ dạng tự kỷ của mình, Hàn Văn Long cắn móng tay hì hì cười một tiếng nói: "Nam Chiếu nhỏ như vậy có thể có chuyện gì? Quân Duy không phải là tìm đến U La Minh Hoa sao, tin tức về Thánh nữ Nam Cương kia ở chỗ này của ta. Nếu không thì chính là Bệnh thư sinh, hành tung của Bệnh thư sinh ta cũng vậy biết, nhưng hắn thật giống như bị một ... đám người khác theo dõi. Quân Duy vẫn không nên đi chọc bọn hắn mới tốt. Nếu không nữa thì chính là. . . công tử Thanh Trần mất tích đúng không?" Nghiêng đầu, Hàn Văn Long cười đến vô tội.
"Tin tức của Thiên Nhất các quả nhiên danh bất hư truyền." Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài.
Hàn Văn Long cười nói: "Thiên Nhất các là buôn bán tình báo, sắp tới Đô thành Nam Chiếu chỉ có vài đại sự như vậy, nếu như không biết. Chúng ta còn làm ăn làm gì? Như vậy. . . Quân Duy muốn xử lý người nào trước đây?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới nhẹ giọng cười nói: "Ngươi biết công tử Thanh Trần ở nơi nào không?"
Ánh mắt Hàn Văn Long chợt lóe, có chút bất mãn nói: "Ngươi quả nhiên muốn tìm hắn ta trước? Quân Duy, ta cho là Bích Lạc hoa và U La Minh hoa mới quan trọng với ngươi chứ."
Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Đồ lúc nào cũng có thể đi lấy, nếu người tìm được thì cũng không đảm bảo không bị thương."
Hàn Văn Long chống cằm nhìn nàng, "Ngươi muốn biết tin tức công tử của Thanh Trần thì cũng được, nói cho ta biết ngươi có quan hệ gì với hắn?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, mỉm cười nói: "Ngươi cũng không biết tin tức của Từ Thanh Trần. Nếu không ngươi sẽ không nói điều kiện vào lúc này, không phải sao?"
Hàn Văn Long hừ hừ một tiếng, vẻ mặt buồn bực nhìn chằm chằm nàng, "Như vậy ngươi có muốn tin tức về Thánh nữ Nam Cương hay không? Không quan tâm thì ta đốt."
"Hắn là huynh trưởng ta." Địch Lệ Nhiệt Ba đáp.
Hàn Văn Long cau mày, đánh giá trên dưới hắn một hồi lâu hỏi: "Huynh đệ? Ngươi là Từ Thanh Bách hay là Từ Thanh Viêm? Bàn về số tuổi. . . thì càng giống Từ Thanh Viêm, nhưng nói tính cách lại như là Từ Thanh Bách. Nhưng. . . Cũng không có ai nói mấy vị công tử Từ gia có công phu?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tình báo của Thiên Nhất các xem ra cũng không bền chắc như vậy. Từ gia Tam công tử Từ Thanh Phong hiện nay đang dốc sức trong quân, chẳng lẽ Hàn huynh không biết sao?"
Hàn Văn Long hoài nghi nhìn chằm chằm nàng, "Chẳng lẽ ngươi thật là người của Từ gia?" Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hàn Văn Long có chút phiền não đi tới đi lui trong sương phòng, thỉnh thoảng còn hướng về phía Địch Lệ Nhiệt Ba lầu bầu phát tiết bất mãn của mình, "Ngươi gạt ta. . . Ngươi căn bản không phải đến tìm cái gì U La Minh hoa, mà ngươi đến tìm Từ Thanh Trần! Quân Duy ngươi gạt ta. . . . . ."
"Công tử." Ngoài cửa truyền đến tiếng của A Tam, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, A Tam nhìn thoáng qua Hàn Văn Long nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Công tử, có tin tức."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Đi vào nói."
Trong sương phòng, Địch Lệ Nhiệt Ba và A Tam đồng thời nhìn Hàn Văn Long, công tử Phong Nguyệt hết lần này tới lần khác luôn luôn thức thời hiểu rõ tình hình lại ngoài dự đoán của mọi người không có mắt, tựa hồ hoàn toàn không rõ đối phương hi vọng hắn tránh đi.
Thoải mái xiêu vẹo trong ghế ăn điểm tâm. Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ phất tay với A Tam một cái nói: "Được rồi, nói thẳng đi."
A Tam gật đầu, trầm giọng nói: "An Khê công chúa hôm nay đã tiếp xúc với công tử Thanh Trần, hoặc là. . . người có liên quan đến công tử Thanh Trần."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, "Nói như thế nào?"
A Tam nói: "Hôm nay khi An Khê công chúa trở về phủ trên người dính một chút hương liệu đặc biệt. Người Nam Cương không thích xông hương, cho nên đối với hương liệu cũng không đặc biệt nghiên cứu. Nhưng lại không biết ở Trung Nguyên cho dù là cùng một loại hương liệu cũng có rất nhiều chỗ khác nhau. Nói thí dụ như mấy vị công tử Từ gia, trừ Tam công tử và Ngũ công tử không cần hương liệu ra, Nhị công tử quen dùng hương Mai, Tứ công tử thích hương Lan hơn, mà công tử Thanh Trần bởi vì hàng năm đi ra ngoài, hương liệu là do Từ phu nhân tự mình điều chế, trong đó tăng thêm một chút dược vật có ích đối với thân thể, cho nên sẽ có mùi thuốc cực nhạt. Người bình thường muốn phân rõ tuyệt đối không dễ dàng, muốn bắt chước điều chế ra thì khó càng thêm khó."
Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "An Khê công chúa đi qua những chỗ nào?"
"Hoàng cung, buổi sáng Nam Chiếu Vương triệu kiến An Khê công chúa, sau khi An Khê công chúa ra khỏi hoàng cung liền trực tiếp trở về phủ." A Tam khẳng định.
Hàn Văn Long tò mò cười nói: "Công tử Thanh Trần sẽ không phải ở trong hoàng cung đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com