Chương 109: Tốt quá hóa dở
Một nhóm ba người dời bước đến thư phòng, mặc dù An Khê công chúa hơi nghi ngờ Địch Lệ Nhiệt Ba nhưng căn cứ vào sự tin tưởng với Từ Thanh Trần cũng không hỏi nhiều.
Dù sao thiếu nữ nũng nịu trước mắt này vẫn mang theo một người từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Chiếu, hơn nữa thành công lừa gạt nàng còn tự mình cứu được Từ Thanh Trần thì đương nhiên không phải là hạng người phàm tục.
Ánh mắt An Khê công chúa đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba có thêm chút gì đó cực kỳ phức tạp, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ở trong mắt chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ trong lòng. Ngầm oán hận trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, quay đầu lại vứt cho hắn một ánh mắt ngươi nói rõ ràng cho ta.
Từ Thanh Trần lạnh nhạt mỉm cười.
Vào thư phòng ngồi xuống, An Khê công chúa rất nhanh đã ném chuyện riêng lúc trước ra...sau ót, thần thái trở nên nghiêm cẩn chuyên chú.
Từ Thanh Trần hỏi: "Lấy được Binh phù chưa?"
An Khê công chúa có chút xấu hổ lắc đầu nói: "Xin lỗi, Thanh Trần. Chỗ đặt Binh phù mà lúc trước chúng ta tra được là ngụy trang, căn bản binh phù không có ở đó."
Từ Thanh Trần khẽ cau mày, nói: "Theo lý thuyết. . . Thư Mạn Lâm không thể biết chúng ta đang tìm binh phù, hẳn cũng không biết người ngoài biết binh phù chân chính ở đâu mới đúng. Tại sao nàng ta phải giấu binh thư một cách bí ẩn như vậy, hơn nữa còn làm giống như là đặc biệt thiết lập cạm bẫy cho chúng ta?"
An Khê công chúa lắc đầu nói: "Bên chúng ta cũng không có mấy người biết, ta có thể cam đoan bọn họ đều tuyệt đối đáng tin."
Từ Thanh Trần lắc đầu, "Người của ngươi tất nhiên là chúng ta tin được. Nhưng lần này. . . An Khê, ngươi có cảm thấy có một chỗ rất cổ quái hay không. Nửa năm qua này hình như mỗi lần chúng ta sắp bắt được sai lầm trí mạng của Thư Mạn Lâm, lại bị nàng chạy trốn trước một bước."
An Khê công chúa tức giận nói: "Còn không phải bởi vì phụ vương, phụ vương luôn vô duyên vô cớ thiên vị Thư Mạn Lâm! Nói gì nàng là Thánh nữ Nam Cương căn bản không thể nào làm những chuyện kia, nói gì là ngươi muốn khích bác quan hệ quân thần của Nam Chiếu chúng ta. Nhất là có một lần hoang đường còn nói là hiểu lầm! Phụ vương mấy năm này thật là càng ngày càng hồ đồ."
Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ hỏi: "Nam Chiếu Vương thật sự là già nên hồ đồ rồi sao?"
An Khê công chúa ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Trần hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Từ Thanh Trần thản nhiên nói: "Vốn là chúng ta đều cảm thấy Nam Chiếu Vương thiên vị Thư Mạn Lâm, nhưng lần này. . . Ngày đó sau khi ta bị bắt lập tức bị hạ độc hôn mê. Nhưng ta nhớ được lúc ta ngất đi thời gian đại khái là cuối giờ Mùi, mà khi tỉnh lại trong thạch thất thời gian đại khái là giờ Thân hai khắc. Ngày đó ngươi đã sớm phái người theo dõi Điện Thánh nữ rồi, cho nên bọn họ chỉ có thể là trở về từ trong hoàng cung. Nhưng. . . Đoạn thời gian kia Nam Chiếu Vương thông thường đều ở tẩm điện nghỉ ngơi, cho dù hắn không có ở Vương Cung Nam Chiếu, mấy thủ vệ ở cửa vào mật đạo cũng không phải là bài biện. Sau khi An Khê ngươi tiến có nghe thấy tin đồn gì không?"
An Khê công chúa cúi đầu hồi tưởng chốc lát lắc đầu nói: "Không có, khi ta bẩm báo phụ vương chuyện ngươi mất tích, phụ vương còn hết sức lo lắng, nói muốn phái người giúp đỡ ta tìm người. Nhưng bị ta cự tuyệt."
Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói: "Đường đường Nam Chiếu Vương, chuyện xảy ra ở tẩm điện của hắn, hắn lại không biết sao? Đặc biệt là khi hắn rõ ràng tùy thời đều phái người trông coi cái mật đạo kia?"
An Khê công chúa sợ run hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh Trần, ánh mắt như cũ mang theo không tin cùng với chần chờ, "Ngươi nói phụ vương căn bản không phải bị Thư Mạn Lâm che mắt, mà là bản thân hắn nghiêng về phía Thư Mạn Lâm, đang giúp nàng ta? Tại sao. . . Ta là nữ nhi thân sinh của phụ vương, Thái nữ của Nam Chiếu Vương, bình thời cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với thân phận của ta mà."
"Có lẽ, là bởi vì công chúa rất thích hợp với thân phận của ngươi?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày nhẹ nói nói.
Ánh mắt sắc bén của An Khê công chúa quét về phía nàng, "Sở tiểu thư có ý gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt, nhìn An Khê công chúa nói: "Trung Nguyên ta có một câu không biết công chúa có từng nghe qua hay không?"
An Khê công chúa không tiếng động nhìn nàng, Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Công cao chấn chủ. Công chúa và Nam Chiếu Vương là cha con ruột thịt, mặc dù công chúa xưng Nam Chiếu Vương một tiếng phụ vương, nhưng theo ý kiến của ta kì thực hẳn là Vương phụ mới đúng. Ở hoàng thất, trước là vua, sau là cha. Mà công chúa cũng giống nhau, đầu tiên là thần sau đó mới là con gái. Mấy ngày nay ở Đô thành Nam Chiếu, danh tiếng công chúa ta cũng nghe qua không ít. Dân chúng Nam Chiếu vô cùng khen ngợi công chúa là vị Vương thái nữ tài đức sáng suốt cơ trí. Ngay cả ta một người Trung Nguyên vừa tới Nam Chiếu cũng có ấn tượng như vậy lại càng không phải nói những dân chúng Nam Cương từng nhận ân huệ của công chúa."
Sắc mặt An Khê công chúa trắng nhợt, run giọng nói: "Ngươi nói phụ vương đang kiêng kỵ ta? Cho nên mới đỡ Thư Mạn Lâm đối nghịch cùng ta, mượn chuyện này chèn ép ta?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài, có chút thương hại nhìn An Khê công chúa nói: "Công chúa hẳn là đã đọc qua một chút sách sử Trung Nguyên, xa là không nói, nói gần. Công chúa mặc dù thân ở Nam Cương, nhưng đối với tình cảnh của Định Quốc vương phủ có bao nhiêu hiểu biết?"
An Khê công chúa cắn khóe môi có chút trắng bệch khẽ run rẩy, cầu trợ nhìn về phía Từ Thanh Trần.
Từ Thanh Trần nhẹ giọng thở dài, "An Khê. . . Ta từng nhắc nhở ngươi tốt quá hoá dở."
An Khê công chúa cắn môi cúi đầu không nói, tốt quá hoá dở. . . Những lời này ngay từ lúc bốn năm trước khi bọn họ mới quen biết hắn đã nói với nàng. Nhưng nàng cũng không chân chính để trong lòng.
Bởi vì nàng thật tâm muốn tốt cho Nam Chiếu, nàng có thể không thẹn với lương tâm nói với bất luận kẻ nào nàng chưa từng tư tâm. Nàng cho là chỉ cần cố gắng phân ưu vì phụ vương, phụ vương sẽ cao hứng.
Nàng cho là chỉ cần khiến Nam Chiếu trở nên cường đại giàu có và đông đúc, bách tính an cư vui mừng, muội muội Tê Hà cũng không cần đi hòa thân. Nhưng kết quả lại là Tê Hà tự chạy đến Đại Sở, mai danh ẩn tích gả cho một người đàn ông làm thiếp, phụ vương đã sớm tính toán trong bóng tối làm sao ngăn được mình.
Những năm này nàng cố gắng. . . Làm việc coi là gì?
Nhìn bộ dáng bị đả kích nặng nề của An Khê công chúa, Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Trần cũng chỉ có thể trầm mặc nhìn nàng. Đả kích như vậy không phải là mấy câu an ủi hời hợt là có thể giải quyết, tất cả vẫn phải để An Khê công chúa tự mình hiểu ra mới được.
Trong thư phòng một mảnh ngưng trọng, An Khê công chúa ngồi ở trong ghế cúi đầu, bề ngoài mặc dù nhìn không ra cái gì nhưng chỉ nhìn ngón tay nắm chặt tay vịn đến trắng bệch cũng biết trong lòng nàng không bình tĩnh cỡ nào.
Địch Lệ Nhiệt Ba than thở trong lòng, ít nhất An Khê công chúa chắc chắn hiểu được khống chế mình như thế nào. Tính cách này rất ít gặp được, trong nữ tử lại càng hiếm thấy.
Thật lâu sau, An Khê công chúa ngẩng đầu lên, phá vỡ sự im lặng trong thư phòng, "Nếu như hiện tại ta buông tha cho tất cả, phụ vương có phải hay không. . . . . ."
"An Khê. . ." Từ Thanh Trần cau mày, nhìn nàng lắc lắc đầu nói: "Nam Chiếu Vương sẽ như thế nào ta không biết, nhưng Thư Mạn Lâm. . . An Khê, Thư Mạn Lâm hận ngươi, ngươi hiểu không? Nàng ta căn bản sẽ không bỏ qua ngươi, hơn nữa. . . Nàng ta chắc chắn sẽ kéo Nam Chiếu vào địa ngục, đây là chuyện ngươi muốn thấy sao?"
An Khê không hiểu nhìn hắn, "Nàng hận ta ta biết, cùng lắm thì ta đi Trung Nguyên, đi Tây Lăng đi Bắc Nhung là được. Nhưng ngươi nói. . . . . ."
"Ngươi cho rằng nàng cầm binh phù làm gì? Triệu tập thủ vệ quân Đô thành vây công phủ công chúa của ngươi? Ta nói chuyện mấy lần với nàng ta, dã tâm của nàng ta rất lớn, nhưng. . . Nàng ta không có thực lực xứng tầm với dã tâm của mình." Từ Thanh Trần nói.
Thần sắc An Khê công chúa ngưng trọng, chần chờ nhìn Từ Thanh Trần, "Ngươi nói. . . Nàng muốn. . . . . ."
Từ Thanh Trần nói: "Ngươi hỏi Lưu Vân một chút nàng đã làm gì ở biên cảnh của Nam Chiếu và Đại Sở."
An Khê công chúa chuyển hướng sang Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Trên đường chúng ta đi Nam Cương, tình cờ phát hiện cách Toái Tuyết quan không xa có một xà cốc do con người làm ra, mà ẩn nấp phía sau xà cốc chính là một xưởng luyện chế binh khí vô cùng khổng lồ. Binh khí được chế tạo bên trong toàn bộ là binh khí mà binh lính Đại Sở thường dùng. Nhưng ta còn tìm được những vật khác từ bên trong, mặt khác, người khống chế xưởng luyện chế binh khí này chính là tộc trưởng bộ tộc Lạc Y Lặc Thương."
"Xà cốc do con người tạo ra? Chế tạo binh khí Đại Sở? Nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?" An Khê công chúa kinh sợ nói.
Đa số người Nam Cương thích rắn, nhưng cũng không có nghĩa là thích Nam Cương biến thành một nơi đầy đất là rắn độc. Cho nên khi Mặc Lộc Hàm còn trẻ dùng một mồi lửa thiêu xà cốc cũng không khiến quá nhiều người Nam Cương thù hận.
Không nghĩ tới hôm nay còn chưa qua mười năm, Nam Cương lại xuất hiện một xà cốc. Về phần ở trong Nam Cương chế tạo binh khí nước khác, lại càng xúc phạm đến điểm mấu chốt của An Khê công chúa.
Ai biết những binh khí này có ngày có dùng để đối phó người Nam Cương hay không? Chuyện này ở trong mắt An Khê công chúa quả thực hình dạng cùng phản quốc tư thông với địch.
Phụ vương cũng biết tất cả chuyện này sao? Là bị Thư Mạn Lâm giấu diếm hay là ra vẻ không biết, hoặc căn bản là phụ vương đồng ý kế hoạch của Thư Mạn Lâm?
Từ Thanh Trần nói: "Rất rõ ràng không phải sao? Lê Vương hiệp trợ Thánh nữ Nam Cương lấy được Nam Chiếu quốc, thì ngược lại, Thư Mạn Lâm tất nhiên cũng muốn hiệp trợ Lê Vương lấy được Đại Sở."
"Ngu xuẩn!"An Khê công chúa quát lên.
Trợ giúp lê Vương lấy được Đại Sở, nói thì dễ dàng nhưng làm ra cần trả giá bao nhiêu? Không nói đến thất bại Nam Chiếu sẽ tổn thất như thế nào, cho dù thành công đối với Nam Chiếu có ích lợi gì? Đến lúc đó Nam Chiếu đã tổn thương nguyên khí nặng nề tất nhiên chỉ có thể phụ thuộc vào Mặc Cảnh Lê, tựa như Nam Cương mấy trăm năm trước.
"Ta muốn tiến cung tìm phụ vương hỏi cho rõ!" An Khê công chúa kêu lên.
"An Khê."
Từ Thanh Trần không đồng ý nhìn nàng, An Khê công chúa quay đầu lại nhìn hai người, thấp giọng nói: "Không cần khuyên ta. Thanh Trần. . . Ta không biết ngươi đến Nam Chiếu có mục đích gì, nhưng nửa năm qua nếu không phải có ngươi, ta chỉ sợ đã sớm bị Thư Mạn Lâm tính toán. Cho nên, ta tạ ơn ngươi. Các ngươi là người bên ngoài, nơi này cuối cùng vẫn là Đô thành Nam Chiếu. Các ngươi muốn toàn thân trở lui có lẽ không khó, nhưng nếu phụ vương thật quyết định vạch mặt cùng chúng ta, các ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu. Mau rời khỏi Nam Chiếu đi, ta đi làm chuyện ta nên làm."
Từ Thanh Trần nói: "Hiện tại tự chui đầu vào lưới là chuyện mà một Vương thái nữ Nam Cương nên làm sao?"
An Khê công chúa cười khổ nói: "Vương thái nữ là do phụ vương phong , nếu như phụ vương quyết tâm muốn hướng về phía Thư Mạn Lâm, đừng nói một Vương thái nữ, cho dù là mười cũng không có tác dụng. Ta phải đi tìm phụ vương nói một chút."
Nhìn thần sắc kiên định của An Khê công chúa, hai người cũng biết không khuyên được nàng. Từ Thanh Trần thấp giọng nói: "An Khê, bảo trọng."
An Khê bật cười lớn nói: "Yên tâm đi, ta rốt cuộc vẫn là nữ nhi duy nhất của phụ vương rồi, hắn sẽ không giết ta."
Nhìn bóng dáng An Khê công chúa không chút lưu luyến biến mất ở cửa, Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài nhìn Từ Thanh Trần hỏi: "Đại ca, huynh cho dù một chút cũng không động tâm sao? An Khê công chúa là nữ tử đặc biệt nhất muội từng gặp."
Từ Thanh Trần thần sắc lạnh nhạt, liếc nàng một cái nói: "Nói linh tinh cái gì đấy, ta và An Khê công chúa là bằng hữu."
Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt, "Vậy mới vừa rồi tại sao huynh không để muội nói cho An Khê công chúa chân tướng? Điều này nói rõ trong lòng huynh cũng biết mà?"
Từ Thanh Trần tức giận nhìn nàng, "Thời giờ của muội đều dùng để suy nghĩ những chuyện này? Vốn là chuyện không thể nào, cần gì phải bận tâm."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Ta hiểu được, An Khê công chúa là một nữ tử kiêu ngạo, sau khi nàng biết huynh có vị hôn thê chắc chắn sẽ không có ý gì với huynh nữa. Nhưng đại ca, những năm này huynh sẽ không phải đều dùng loại biện pháp này ngăn chặn đào hoa đấy chứ? Đầu tiên nói trước, lần này là muội sai trước, sau này huynh mơ tưởng lấy muội làm bia đỡ đạn."
Từ Thanh Trần giơ tay lên ném một quyển sổ con trong tay tới, Địch Lệ Nhiệt Ba đón lấy nhìn một chút chữ viết phía trên, là tình báo Thiên Nhất các đưa tới Đô thành Nam Chiếu mấy ngày nay, trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Đại ca, An Khê công chúa có thể có việc gì hay không?"
Từ Thanh Trần lắc đầu nói: "Hổ dữ không ăn thịt con, Tê Hà công chúa đã coi như người chết, An Khê đúng là nữ nhi duy nhất của Nam Chiếu Vương. Một khi An Khê xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Nam Chiếu chỉ có thể do bàng chi tôn thất thừa kế, mà dưới tình huống uy vọng của Nam Chiếu Vương không quá cao rất có thể vì lí do không có người kế thừa mà bị trục xuất vương vị."
Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc nhướng mày nói: "Còn có quy củ này?"
"Nam Cương và Trung Nguyên chúng ta khác nhau, nữ nhi có thể kế vị, nhưng không có cái gọi là con thừa tự. Nếu như không có con nối dòng người Nam Cương sẽ cho rằng bởi vì Nam Chiếu Vương không được thần minh che chở, tự nhiên cũng vô lực che chở con dân của hắn, cho nên thoái vị chỉ là chuyện đương nhiên."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Không có nguy hiểm là tốt rồi, những chuyện khác sau này còn có thể tính tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com