Chương 110: Thân phận bị vạch trần
"Tiểu thư." A Nhị xuất hiện ở cửa.
"Làm sao vậy?"
"Mới vừa rồi Thiên Nhất các truyền đến tin tức, Lương lão gia không chịu nổi, Bệnh thư sinh kèm hai bên Lương lão gia hướng về chỗ tàng bảo. Hàn công tử vừa rồi cũng đuổi qua." A Nhị trầm giọng nói.
"Chết tiệt, hắn đi xem náo nhiệt làm gì! Sao chuyện gì cũng ập đến cùng lúc thế?" Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nguyền rủa nói, vừa ngẩng đầu phân phó, "Ngươi và A Tam chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi qua."
"Vâng" A Nhị rất nhanh biến mất ở cửa.
Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nói với Từ Thanh Trần: "Đại ca, muội có việc đi trước, có chuyện gì huynh phân phó ám vệ đi làm là được. Nếu An Khê công chúa nói như vậy, huynh có nên mau rời khỏi Nam Chiếu hay không?"
Từ Thanh Trần lắc đầu nói: "Ta còn có chút chuyện muốn biết rõ ràng, hiện tại ở nơi này. Một mình muội cẩn thận."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Đại ca cũng cẩn thận."
Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo A Nhị A Tam ra roi thúc ngựa chạy dọc theo dấu hiệu Thiên Nhất các cùng với ám vệ lưu lại, may là Nam Cương cũng không coi như quá rộng lớn, phạm vi phụ cận Đô thành tự nhiên cũng sẽ không lớn đến đâu.
Cưỡi ngựa hơn hai canh giờ rốt cuộc tìm được địa chỉ trong tin tức Thiên Nhất các đưa tới, tìm được dấu hiệu Hàn Văn Long lưu lại dưới chân núi.
"Công tử, là nơi này. Bọn họ vào núi."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, quay đầu lại phân phó nói: "Tách ra đi."
A Nhị phản đối, "Không được, một mình công tử quá nguy hiểm."
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ, "A Tam đi theo ta, A Nhị bí ẩn đuổi theo."
"Vâng"
Mang theo A Tam một đường dọc theo dấu hiệu Hàn Văn Long lưu lại vào núi, núi rừng Nam Cương ẩm ướt hơn Phương Bắc, hơn nữa các loại độc trùng độc thảo mọc thành bụi. May là những thứ này cũng không làm khó được hai người, một đường đi tới hướng về dấu hiệu.
"Công tử, ngươi nhìn phía trước." A Tam nắm binh khí trong tay, cảnh giác nhìn chăm chú phía trước.
Dưới sườn núi nhỏ phía trước mấy nam tử mặc trang phục của Thiên Nhất các nằm im, máu trên vết thương đã sớm đông lại, hiển nhiên đã chết khá lâu.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bốn phía, chỉ chỉ một phương hướng khác nói: "Đi về phía bên kia đi."
A Tam dẫn đầu đi về phía trước, dọc theo đường đi thỉnh thoảng thấy vài thi thể của người trong Thiên Nhất các.
A Tam thấp giọng nói: "Không có người của chúng ta."
Đôi mày thanh tú của Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu lại, dưới chân không ngừng bước đi về phía trước.
Một đường này đi hơn nửa canh giờ, rốt cục nghe được mơ hồ âm thanh binh khí va chạm cùng tiếng nói chuyện với nhau truyền đến từ phía trước.
Hai người liếc nhau một cái, cẩn thận kín đáo đi tới một cửa sơn động, Bệnh thư sinh cười đến đắc ý nhìn người ngồi trên mặt đất hung ác nham hiểm cười nói: "Hàn Văn Long, ngươi thật sự cho là ta sợ Đại ca ngươi nên không dám động tới ngươi? Dọc đường này Thiên Nhất các các ngươi khắp nơi đối nghịch cùng ta, ta lưu mạng của ngươi đến bây giờ xem như là khách khí với ngươi rồi?"
Hàn Văn Long có chút chật vật ngã ngồi trên mặt đất, quạt giấy đề chữ của danh gia ra vẻ phong nhã ngày thường đã bị ném tới trong bụi đất.
Hắn ho nhẹ hai tiếng nói: "Đã như vậy, sao ngươi không giết ta?"
"Ha ha, ngươi không cần phải gấp. Ngươi tân tân khổ khổ bôn ba vì Sở Quân Duy, trước khi chết ta vốn nên để ngươi gặp hắn một lần. Không phải sao? Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ đưa hắn cùng đi với ngươi."
Bệnh thư sinh cười lạnh nói: "Tiểu tử họ Sở kia thật to gan, không lăn lộn giang hồ không biết thanh danh của ta, Hàn Văn Long ngươi cũng không biết sao? Đồ của ta lúc nào phân cho người khác? Lại dám đòi ta báo thù cái gì, còn vọng tưởng muốn Bích Lạc hoa. Ha hả. . . Khụ khụ. . . Hiện tại Bích Lạc hoa ở chỗ này, bản thân ta muốn nhìn trong mắt hắn rốt cuộc là bằng hữu biết chưa được mấy ngày như ngươi quan trọng, hay là bảo vật vô giá quan trọng."
"Nhàm chán. . ." Hàn Văn Long khinh thường nói nhỏ.
Bệnh thư sinh hiển nhiên hết sức đắc ý, cười lạnh nói: "Hưởng thụ cho tốt thời gian còn lại của ngươi đi, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện Sở Quân Duy thật cảm thấy ngươi quan trọng có thể chạy tới trong vòng một canh giờ, nếu không, ta cũng chỉ có thể bỏ qua trò hay này trả lại thi thể của ngươi cho hắn."
Địch Lệ Nhiệt Ba an tĩnh nhìn một màn cách đó không xa, cúi đầu trầm tư.
Chỉ chốc lát sau A Tam trở lại bên người nàng nói nhỏ: "Xung quanh không có mai phục."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, A Tam muốn đưa tay kéo lại đã không kịp.
Từ sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba thấy nàng dùng tay ra ám hiệu, chỉ có thể một lần nữa ẩn dấu trở lại, liếc mắt nhìn nhau với A Nhị đang tiềm phục bên kia sau đó đem ánh mắt thật chặt nhìn chăm chú mặt cỏ bên ngoài sơn động.
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba chắp tay vào khoan thai mà đến, ánh mắt Bệnh thư sinh lóe lóe, "Ngươi quả nhiên tới."
Địch Lệ Nhiệt Ba thần thái như thường dạo bước tiến lên, ánh mắt quay một vòng trên người Hàn Văn Long, mới từ chuyển đến trên người Bệnh thư sinh cười nói: "Tam đương gia, qua sông rút cầu không phải là thói quen tốt."
Bệnh thư sinh khẽ híp mắt, hừ một tiếng nhe răng cười nói: "Qua sông rút cầu? Muốn trách thì trách ngươi quá mức tham lam."
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ lấy quạt gõ vào lòng bàn tay thở dài, "Thế đạo này. . . Thật là lòng người không chất phác. Được rồi, coi như Bổn công tử lần này xui xẻo là được. Lại nói, ngươi muốn như thế nào? Bất kể như thế nào, thả Hàn Văn Long trước được chứ? Ta biết ngươi không sợ Hàn Minh Nguyệt, nhưng ta cảm thấy được. . . Lăng Thiết Hàn không thích ngươi chọc tới Thiên Nhất các."
"Ngươi. . . Thật to gan, còn muốn lên mặt ca ta uy hiếp ta."
Địch Lệ Nhiệt Ba khoát khoát quạt trong tay, cười nói: "Không, chỉ là vừa hay ta có một vị huynh trưởng là bạn tri kỉ của Lăng Các chủ. Càng thêm vừa vặn chính là trước khi ta tới nơi này đã nói cho hắn một tiếng. Nếu như chúng ta ở chỗ này xảy ra chuyện, hắn tự nhiên sẽ thay ta về nhà báo tang, dĩ nhiên cũng sẽ thuận tiện báo cho công tử Minh Nguyệt và Lăng Các chủ một tiếng. Ngươi cứ nói đi? Kẻ thù loại vật này, có thể ít chọc một người thì tốt hơn đúng không?"
Bệnh thư sinh nhìn Hàn Văn Long trên mặt đất một chút, lại nhìn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Có thể. Hàn Văn Long có thể đi, ngươi lưu lại."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Không thành vấn đề."
Hàn Văn Long ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày hỏi: "Sao vậy? Bị thương rất nặng?"
Hàn Văn Long hừ một tiếng, nhướng mày, miếng vải trên chân trái thấm ra một mảnh tối màu, hiển nhiên là bị thương nặng.
Địch Lệ Nhiệt Ba tiến lên hai bước ân cần hỏi han: "Văn Long, ngươi có bị thương nặng lắm không?"
Hàn Văn Long ngẩng đầu lên, lắc đầu, "Không có chuyện gì. . . Quân Duy, ngươi không cần phải để ý đến ta, đi nhanh đi."
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, cười nói: "Ngươi là bởi vì ta mới chọc tới Bệnh thư sinh, sao ta có thể bỏ lại ngươi đi trước đây? Văn Long, lúc trước lừa ngươi là ta không đúng, ngươi vẫn gọi ta tên thật đi, cái tên này Quân Duy. . . Thật ra thì ta cũng không quen lắm."
Trên mặt Hàn Văn Long hiện lên một chút quái dị, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Ta đỡ ngươi . . . . . ."
Hàn Văn Long gật đầu, giơ tay lên đưa về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Không nên!"
Biến hóa phảng phất chỉ là chuyện trong nháy mắt, Hàn Văn Long sắp cầm tay Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên thay đổi, như vuốt ưng bén nhọn chụp vào Địch Lệ Nhiệt Ba.
Mà đồng thời Địch Lệ Nhiệt Ba hạ thấp người ngửa cổ ra sau, quạt vốn nắm trong tay hiện ra một tia sáng màu bạc.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, trong sơn động một thân ảnh tựa như tia chớp chui ra nhào tới che trên người Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba chau mày, chủy thủ trong tay bay ra ngoài.
"Khụ khụ. . . . . ."
Người nhào tới trên người Địch Lệ Nhiệt Ba có gương mặt giống như đúc với Hàn Văn Long đối diện, chẳng qua là lúc này thoạt nhìn lại có vẻ vô cùng chật vật.
Một vết máu từ khóe môi chảy ra, "Quân Duy. . . Quân Duy ngươi không sao chứ?"
Địch Lệ Nhiệt Ba kéo người trên người mình ra, cả giận lạnh lẽo nói: "Ta không sao, có việc chính là tên ngu ngốc ngươi!"
Một chưởng vừa rồi của người đối diện vừa lúc đánh vào trên lưng của hắn, Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu lên ánh mắt như đao xẹt qua trên người người nọ.
"Công tử, Minh Nguyệt hiện tại ngươi hài lòng?"
Hàn Văn Long. . . phải nói là Hàn Minh Nguyệt đầu vai cắm môt cây chủy thủ, áo đỏ sậm ướt đẫm một mảng, hắn nhìn chằm chằm người được Địch Lệ Nhiệt Ba đỡ, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Hàn Văn Long, ngươi vô liêm sỉ, ngươi đang làm gì ở đây? Ai cho ngươi tới?"
Hàn Văn Long vô lực tựa vào ngườiĐịch Lệ Nhiệt Ba, vóc người Địch Lệ Nhiệt Ba vốn không cao đỡ lấy thân hình thon dài của hắn lộ ra chút miễn cưỡng.
Hàn Văn Long nhìn nam tử đối diện cơ hồ giống mình như đúc, khiêu khích cười nói: "Ta đã sớm nói, kỹ thuật diễn xuất ngu ngốc kia của ngươi còn muốn giả trang Bổn công tử, căn bản không lừa được Quân Duy. Còn có. . . Bổn công tử vô liêm sỉ có bằng ngươi sao?"
"Càn rỡ! Vì một người mới quen không đến mấy ngày mà ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi biết nàng ta là ai không?" Hàn Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Hàn Văn Long ngẩn ra, cắn răng nói: "Bất kể hắn là ai cũng là bằng hữu của ta! Cho dù biết mấy ngày cũng hơn ngươi, ít nhất Quân Duy còn có thể tới cứu ta, còn ngươi. . . Liều chết liều sống làm việc, trừ ta ai sẽ để ý ngươi chết hay sống!"
Nghe đệ đệ rống giận, Hàn Minh Nguyệt hiển nhiên sửng sốt một chút, thần sắc có chút phức tạp nhìn hai người trước mắt.
Rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhướng mày nói: "Tẩu tẩu, phiền ngươi buông đệ đệ trước đi."
Thân thể Hàn Văn Long cứng đờ, có chút không dám tin cúi đầu nhìn chăm chăm Địch Lệ Nhiệt Ba, phảng phất muốn từ trên mặt nàng nhìn ra nàng rốt cuộc có chỗ có thể làm cho Hàn Minh Nguyệt gọi một tiếng tẩu tẩu.
Một hồi lâu mới khó khăn cười một tiếng, "Đại ca, ngươi không phải bị đâm một đao nên đầu óc hồ đồ đấy chứ? Đừng nơi nơi nhận loạn thân thích, ta lại không có ca ca thứ hai."
Hàn Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, chỉ vào Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Hàn Văn Long, mở to con mắt của ngươi nhìn cho rõ ràng, người đứng ở trước mặt ngươi là nam nhân sao? Vậy thì ngươi ở bên ngoài lăn lộn lâu rồi cả nam nữ cũng không phân biệt được rõ?"
Địch Lệ Nhiệt Ba đỡ Hàn Văn Long qua một bên ngồi xuống, mới từ từ đẩy hắn ra, có chút xin lỗi nhìn Hàn Văn Long, "Hàn huynh, xin lỗi ta lừa ngươi."
Hàn Văn Long nhìn chăm chú nàng hồi lâu, mới có chút không cam lòng bĩu môi nói: "Được rồi, ta biết ngươi là nữ nhân. Xem chúng ta đã từng cùng sống chết, ngươi ít nhất nên nói cho ta biết ngươi là tẩu tẩu nào? Ta không muốn nghe tên khốn kia nói!"
Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn thoáng qua bệnh thư sinh vẻ mặt hận ý ngó chừng nàng cùng Hàn Minh Nguyệt vẻ mặt đờ đẫn không biết đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói: "Tên ta là Địch Lệ Nhiệt Ba."
"Địch Lệ Nhiệt Ba. . . Từ Thanh Trần là đại ca ngươi. . . Không sai, Từ Thanh Trần đúng là đại ca của ngươi. Ngươi là Địch Tam tiểu thư, ngươi. . . Ngươi là—!" Hàn Văn Long gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt kia phảng phất như nuốt mất một con ruồi.
Địch Tam tiểu thư hắn đã gặp. . . Vấn đề là trước mắt cái thiếu niên tuấn mỹ này rốt cuộc có chỗ nào giống thiên kim tiểu thư rõ ràng giảo hoạt còn muốn ra vẻ ưu nhã kia? ! Hắn rõ ràng đã sớm thề phải cách nữ nhân này xa một chút, tại sao mấy ngày nay còn ngày ngày xoay quanh người ta.
"Ngươi gạt ta!" Hàn Văn Long lên án nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba áy náy, "Xin lỗi."
"Xin lỗi coi như xong? Ta muốn bồi thường. Huân Nhã các ta còn muốn một phần!"
Địch Lệ Nhiệt Ba sảng khoái gật đầu, "Không thành vấn đề."
Hàn Văn Long híp mắt, tiếp tục nói điều kiện, "Hàng năm ít nhất phải bốn bình nước hoa mới."
Địch Lệ Nhiệt Ba do dự một chút, vẫn gật đầu, "Có thể."
Hàn Văn Long quay đầu, đánh giá nàng một lát tựa như đang ước định lời nói của nàng rốt cuộc có thể tin hay không.
Một lúc lâu mới hơi ngửa đầu ngạo nghễ nói: "Đã như vậy, Bổn công tử miễn cưỡng tha thứ cho sự lừa gạt của ngươi. Hơn nữa thừa nhận Địch Lệ Nhiệt Ba ngươi là bằng hữu của Hàn Văn Long ta."
Địch Lệ Nhiệt Ba dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Đa tạ Hàn huynh rộng lượng."
Hàn Văn Long như cũ bất mãn hừ hừ, khinh thường vênh mặt nói với Hàn Minh Nguyệt: "Thấy được chứ, còn không biết xấu hổ nói mình biết kiếm tiền, Hàn gia nếu thật sự trông cậy vào ngươi không chừng đã đói chết một đám người."
Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt âm trầm, trợn mắt nhìn Hàn Văn Long một cái nói: "Nói nhảm thì nói sau đi, nói xong rồi cút qua một bên."
Hàn Văn Long cho hắn một cái liếc mắt, "Ngươi u mê sao? Nữ nhân này là bằng hữu của ta, là bạn làm ăn tương lai của ta. Ngươi động đến nàng một chút thử coi?"
"Hàn Văn Long!" Hàn Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
"Bổn công tử biết mình tên gì." Hàn Văn Long lười biếng dựa vào sườn núi móc móc lỗ tai.
"Hàn công tử. . . Các ngươi tự ôn chuyện xong rồi sao? Nếu không động thủ một lát nữa người của Định Quốc vương phủ đến thì có thể muộn mất." Giọng nói âm trầm của Bệnh thư sinh vang lên ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com