Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 129: Tân chủ Hàn gia

Lúc Hàn Văn Long tiến vào nhìn hắn bây giờ với bộ dáng luôn vui cười tưởng như hai người khác nhau, vốn nụ cười tuấn mỹ có mang theo vài phần tà khí đã biến mất không thấy.

Bây giờ có thêm vài phần mệt mỏi cùng với buồn rầu trong lòng, tựa hồ còn có vài phần bị vứt bỏ, ủy khuất và thất vọng. Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ có thể im lặng than thở ở trong lòng, Mặc Lộc Hàm bắt hắn ra quyết định thích hợp nhất, Hàn Minh Nguyệt lựa chọn người mà hắn cho rằng quan trọng nhất.

Mà Hàn Văn Long. . . Kỳ thật từ đầu đến đuôi, hắn mới là người cô đơn nhất.

"Vương gia, Vương phi." Giọng điệu của Hàn Văn Long có hơi cứng ngắc.

Mặc Lộc Hàm khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Hàn công tử, mời ngồi."

Hàn Văn Long im lặng ngồi xuống, ánh mắt ở trên người Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt đảo qua, dừng lại chốc lát, liền một lần nữa ngừng lại trên người Mặc Lộc Hàm, "Vương gia đã sớm biết ý định Đại ca ta?" Nhìn chằm chằm Mặc Lộc Hàm, Hàn Văn Long hỏi không khách khí chút nào.

Mặc Lộc Hàm gật đầu, nói: "Hàn Minh Nguyệt hiểu rõ ta, ta cũng hiểu rõ hắn. Cho nên. . . Hắn sẽ vì người gì, cái chuyện gì, đưa ra quyết định gì, ta đại khái có thể đoán được vài phần. Chỉ là hắn không nghĩ đến ta sẽ đến nhanh như thế."

Hàn Văn Long trầm mặc, đúng, nếu như Mặc Lộc Hàm không có đột nhiên đi tới Quảng Lăng, có lẽ Hàn Minh Nguyệt sẽ vào ban đêm hoặc là ban ngày an bài tốt hết thảy, sau đó, đột nhiên biến mất không thấy. Mà bây giờ, toàn bộ bàn kế hoạch bị đảo loạn, Hàn Minh Nguyệt chỉ có thể xuất kỳ bất ý đánh lén Hàn Văn Long, sau đó hốt hoảng rời đi. Lại để lại một đống lớn phiền toái cho đệ đệ yêu thương từ nhỏ đến lớn của hắn.

"Vậy, Hàn công tử bây giờ đến gặp Bổn vương là có tính toán gì?" Mặc Lộc Hàm trầm giọng hỏi.

Hàn Văn Long nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Nếu như ta đều không tính toán gì thì Vương gia định làm thế nào?"

Mặc Lộc Hàm rủ mắt xuống, nói: "Ám cọc của Thiên Nhất các trong thành Quảng Lăng cùng với bên trong Đại Sở sẽ ở trong ba ngày toàn bộ bị san bằng. Về phần Hàn gia, Bổn vương cũng không có quyền xử trí, chẳng qua nếu như ý chỉ kinh thành thật đưa xuống, nội dung sẽ là cái gì, Hàn công tử nên biết rõ trong lòng."

"Tru di cửu tộc. . . . . ." Hàn Văn Long khổ sở thấp giọng lẩm bẩm nói, đại ca, vì một nữ nhân, coi như là nửa điểm ngươi cũng không có nghĩ đến ta, nửa điểm cũng không có nghĩ đến cái gì là Hàn gia?

Trong đại sảnh trầm mặc một hồi lâu, Hàn Văn Long rốt cuộc ngẩng đầu đến nói với Mặc Lộc Hàm: "Hàn gia đã trục xuất Hàn Minh Nguyệt ra khỏi gia môn, từ này trở đi Hàn Minh Nguyệt không còn là người Hàn gia Quảng Lăng!"

Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt nhướn mi, ai nói Hàn Văn Long không có tâm cơ, với quyết định nhanh trí này mà nói, Hàn Văn Long tuyệt đối thích hợp chưởng quản Hàn gia hơn Hàn Minh Nguyệt.

Mặc Lộc Hàm gật đầu. "Nếu như thế, Bổn vương cũng sẽ dâng thư cho Hoàng thượng, nói rõ Hàn gia là trong sạch."

Hàn Văn Long hạ mắt xuống, thản nhiên nói: "Đa tạ Vương gia."

Mặc dù vẫn không có ấn tượng tốt với Mặc Lộc Hàm, nhưng Hàn Văn Long lại không thể không cảm tạ hắn. Cho dù Hàn gia đoạn tuyệt quan hệ với Hàn Minh Nguyệt, một khi tương lai Hàn Minh Nguyệt thật sự cống hiến cho Tây Lăng thì Hàn gia vẫn không trốn thoát khỏi vận mệnh bị trị tội.

Cho dù may mắn đào thoát, những thứ khơi thông, xây dựng chút điểm quan hệ cần thiết kia, tiêu phí nhiều cũng đủ để hủy Hàn gia. Mà có một câu nói của Định Quốc Vương gia, cho dù là Hoàng đế cũng không sẽ nghi ngờ sự thanh bạch của Hàn gia.

Định Quốc Vương Phủ và Tam quốc láng giềng có thể nói là thù sâu như biển, cho dù Hoàng đế chính mình thông đồng với địch thì Định Vương cũng tuyệt sẽ không thông đồng với địch.

"Tại hạ còn có một chuyện, thỉnh cầu Vương gia và Vương Phi thành toàn."

"Công tử cứ nói đừng ngại." Mặc Lộc Hàm nói.

Trong mắt Hàn Văn Long loáng qua một tia kiên nghị, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Hàn Văn Long lấy thân phận gia chủ Hàn gia, nguyện ý đi theo Vương gia và Vương Phi."

Lấy thân phận gia chủ Hàn gia đi theo, liền biểu thị cả Hàn gia đều ủng hộ Định Quốc Vương Phủ.

"Điều kiện là gì?" Mặc Lộc Hàm nói, Hàn Văn Long hạ canh bạc lớn như thế đương nhiên không thể nào không có điều kiện.

Hàn Văn Long trầm giọng nói: "Chỉ cầu. . . Nếu như tương lai đại ca rơi vào trong tay Vương gia, xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, tha huynh ấy một mạng."

Trong lòng Hàn Văn Long vô cùng rõ ràng, lấy thân phận và lập trường Hàn Minh Nguyệt sau này thì không thể không chống lại Định Quốc Vương Phủ. Đồng dạng, hắn cũng biết rõ, đại ca hắn vĩnh viễn còn không phải là đối thủ của Định Vương.

Không chỉ bởi vì võ công tài trí của hắn không bằng Định Vương, lại càng bởi vì. . . Hắn không có một trợ lực như Định Vương Phi, con tiện nhân kia chỉ biết mang đến phiền phức cho đại ca.

Mặc Lộc Hàm hạ giọng cười nói: "Hàn công tử quả nhiên là trọng tình nặng nghĩa, nếu Hàn công tử tin tưởng Bổn vương như vậy. . . Như ý nguyện của ngươi. Hàn công tử sau này có chuyện gì trực tiếp theo như ý tứ Nhiệt Ba làm là được."

Hàn Văn Long có chút ngoài ý muốn nhìn Mặc Lộc Hàm một cái, lại nhìn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên cạnh hắn, cúi đầu nói: "Thuộc hạ tuân lệnh, quấy nhiễu Vương gia và Vương phi rồi, cáo từ."

Thấy Hàn Văn Long đứng dậy rời đi, Mặc Lộc Hàm suy nghĩ một chút đột nhiên lên tiếng nói: "Hàn Minh Nguyệt dám thống khoái buông tay đi như thế, là bởi vì hắn hiểu cách làm việc của Bổn vương. Hắn biết, Bổn vương căn bản sẽ không hại Hàn gia."

Hàn Văn Long dưới chân ngừng một chút, đầu cũng không quay lại bước ra khỏi đại sảnh.

"Vì sao muốn cho biết hắn điều này? Còn để hắn nghe theo ta?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Mặc Lộc Hàm khó hiểu mà hỏi.

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Hàn Minh Nguyệt trọng tình, Hàn Văn Long đồng dạng cũng trọng tình. Nhưng Hàn Minh Nguyệt coi trọng tư tình mà Hàn Văn Long lại nặng tình huynh đệ hơn. Nói cho cùng có một ngày hắn biết Bổn vương ngầm mưu tính thế lực của Hàn gia hắn mà trong lòng hắn còn có khúc mắc, còn không bằng bây giờ liền nói thẳng cho hắn biết. Hắn là người thông minh biết chọn thế nào cho thỏa đáng. Về phần. . . Nhiệt Ba, nếu đã bị cuốn vào tràng phân tranh này, ai cũng không cách nào bứt ra hay trở lui. Nhiệt Ba, nàng cũng cần phải có đủ thực lực để tự bảo vệ mình. Cho dù không có ta cũng để cho người ta không dám dễ dàng động vào thực lực của nàng. Huống hồ, Hàn Văn Long người này tâm cao khí ngạo lại có chút ít tâm kế. Nếu hắn không phải thuần phục ta, coi như thuần phục ta thì ta cũng không tránh được bằng mặt nhưng không bằng lòng, ta cảm thấy hắn sẽ không hại nàng. Nhưng Nhiệt Ba. . . . . ."

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, khuôn mặt Mặc Lộc Hàm nghiêm túc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mi, giọng nói củaMặc Lộc Hàm mền nhẹ ôn nhã.

"Nàng cũng không thể tốt với hắn quá. Nếu không. . . . . ."

"Thế nào?" Bị ánh mắt hắn nhìn có chút cổ quái không tự nhiên, Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

"Nếu không ta liền giết hắn!" Mặc Lộc Hàm thấp giọng nói, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba lại nghe được sự nghiêm túc trong lời nói , "Ít nhất ở trong thời gian ta còn sống thì không được."

Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba run lên, đưa tay cầm tay của hắn, nghiêm túc nói: "Chàng sẽ không có việc gì."

Mặc Lộc Hàm cười nhạt, không hề thảo luận đề tài này nữa, "Được rồi, Nhiệt Ba. Vẫn tiếp theo nói đề tài vừa nãy đi."

Trí nhớ Địch Lệ Nhiệt Ba đương nhiên cũng không kém, nhướn mi nhìn Mặc Lộc Hàm, hỏi: "Cái dạng nữ nhân gì có thể để Hàn Minh Nguyệt nhớ thương như thế?"

Không nói bản thân Hàn Minh Nguyệt thấy qua bao nhiêu loại nữ tử, liền nói hắn thân làm công tử Minh Nguyệt – Lâu chủ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, nữ tử nào không phải là đa tài đa nghệ quốc sắc Dĩnh nhi. Nữ tử phong hoa tuyệt đại thế nào mới có thể mê hoặc nam tử như Hàn Minh Nguyệt thành như vậy.

Mặc Lộc Hàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, giọng điệu trầm thấp phun ra ba chữ: "Tô Kiều Hân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com