Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Bình phi

"Vương gia, Vương Phi. Lê Vương Phủ đưa thiệp tới." Mặc tổng quản tự mình đưa lên một phong thiệp mừng đỏ thẫm vẽ long phượng trình tường.

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay nhận lấy nhướng mày nói: "Lê Vương nghênh đón Lăng Vân công chúa làm phi?"

Mặc tổng quản cũng biết hiện tại Lê Vương phi là muội muội ruột của Vương phi nhà mình, mở miệng giải thích: "Lê Vương phủ ở dưới thiệp nói là cưới Lăng Vân công chúa làm Bình phi."

Mấy ngày nay bởi vì Mặc Lộc Hàm bị thương còn có Địch Lệ Nhiệt Ba cũng bận rộn chuyện của mình, cũng không có đi chú ý chuyện không liên quan đến hắn và mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba suýt nữa quên mất hôn sự của Lăng Vân công chúa và Tê Hà công chúa, có chút ngạc nhiên hỏi: "Như vậy. . . Tê Hà công chúa vào cung thật sao?"

Mặc tổng quản bẩm: "Trước mắt Tê Hà công chúa còn cư ngụ ở quý phủ của Trưởng công chúa Chiêu Dương, hình như ý của hoàng thượng và Thái hậu là thời điểm tháng tám lại chọn cái ngày thật tốt nghênh Tê Hà công chúa vào cung. Nhưng phong hào đã rơi xuống, hoàng thượng đã sắc phong Tê Hà công chúa làm Hà phi. Bên Lăng Vân công chúa bởi vì thế tử Trấn Nam Vương sắp sửa lên đường trở về Tây Lăng, cho nên hôn sự sẽ làm được nhanh chóng một chút."

Mặc tổng quản nói không sai, mặc dù nói Lăng Vân công chúa là Bình phi, nhưng rốt cuộc Bình phi không giống với Đích phi, tự nhiên không cần giống như Đích phi cũng tốn hao nhiều chuyện đi chuẩn bị như vậy.

"Tiệc cưới định vào lúc nào?" Mặc Lộc Hàm hỏi.

"Ba ngày sau."

Mặc Lộc Hàm gật đầu, nói: "Biết rồi, tổng quản đi thay Bổn vương và Vương Phi chuẩn bị một phần hạ lễ đi."

Mặc tổng quản có chút chần chờ nói: " Vương gia định đi tham gia hôn lễ sao?"

Vương gia mới vừa bị thương, ra khỏi cửa tham gia hôn lễ luôn làm cho người ta có chút bận tâm.

Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt cười nói: "Cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà không ra cửa? Đi chuẩn bị đi."

"Vâng" Mặc tổng quản thật nhanh lên tiếng rời đi.

Ông không chỉ có muốn chuẩn bị hạ lễ cho Lê Vương, còn phải cẩn thận an bài thị vệ và ám vệ bên cạnhVương gia Vương Phi, nhất định phải bảo đảm không có sơ hở nào.

Nhìn Mặc tổng quản vội vã đi, Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, nhìn Mặc Lộc Hàm nói: "Không biết tại sao, ta cuối cùng cảm thấy rất nhanh sẽ không còn cuộc sống thanh nhàn nữa?"

Mặc Lộc Hàm nhướng mày, hỏi: "Nàng thích cuộc sống thanh nhàn?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Tốt nhất là bình bình an an, suôn sẻ đến già, sau đó không có một chút tiếc nuối nằm ở trên giường sống thọ và chết tại nhà."

Mặc Lộc Hàm lắc đầu, "Đã như vậy vì sao còn muốn tập võ?"

Mặc Lộc Hàm từ đầu đến cuối đều cảm thấy Địch Lệ Nhiệt Ba là một người rất mâu thuẫn, mặc dù nàng biểu hiện tao nhã lịch sự giống như một tiểu thư khuê các, nhưng ấn tượng đầu tiên nàng mang cho hắn lại không giống với những tiểu thư khuê các bình thường khác.

Có lúc thậm chí nàng càng giống con gái của tướng quân hơn Mộ Dung Duẫn Nhi. Thỉnh thoảng hai đầu lông mày hiện lên nhuệ khí lại càng không phải là một cô gái bình thường có thể biểu hiện ra.

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài, "Ngươi coi như ta thích sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy đi."

Cho dù tự nói với mình phải sống một cuộc sống bình thường như một tiểu thư khuê các như thế nào, nhưng trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba rõ ràng để cho nàng giống như Ôn thị hoàn toàn giao cuộc sống của mình cho người khác nắm trong tay thì nàng không thể làm được .

Nàng có thể nhượng bộ phụ thân đãi ngộ khác biệt, có thể nhượng bộ hết thảy nhiều quy củ hạn chế mà nàng không có thói quen, thậm chí có thể nhượng bộ đối với hôn nhân của mình. Nhưng nàng vĩnh viễn không thể nào nhượng bộ bản chất thật của mình.

Nàng không thể nào làm cho mình thật trở thành một nữ tử yếu đuối cái gì cũng không biết mọi chuyện đều phải dựa vào người khác thậm chí ngay cả năng lực tự vệ cũng không có. Rất nhiều thứ nàng chuẩn bị có lẽ nàng cả đời cũng không dùng đến, nhưng nàng tình nguyện đặt chúng ở nơi nào đó cũng không muốn có một ngày lúc mình phải cần mới phát hiện mình không có.

"Nhiệt Ba không thích những việc vặt phía ngoài kia có thể không cần đi để ý tới." Mặc Lộc Hàm nói: "Phía dưới thì sẽ có người chuẩn bị tốt những thứ kia, huống chi. . . Định Quốc vương phủ cũng không cần quá nhiều nhân tình lui tới."

Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu rõ, Định Quốc vương phủ yên lặng nhiều năm như vậy vừa lúc hợp với tâm ý của vị trong cung kia. Những năm gần đây từ từ chèn ép uy vọng Định Quốc vương phủ của Đại Sở, nếu như hiện tại nàng – Định quốc vương phi mới nhậm chức này quá mức sinh động ngược lại mới có thể để cho hoàng đế kiêng kỵ.

Nghĩ đến đây, trong đầu Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên linh quang chợt lóe, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Lộc Hàm nói: " Rốt cuộc tại sao Nam chiếu và Tây Lăng đột nhiên liên hôn cùng với Đại Sở?"

Lý do lúc trước cùng Lăng Vân công chúa nói chẳng qua là lừa gạt trẻ con mà thôi, Tây Lăng và Đại Sở giống như ông trời chú định đã sớm là kẻ địch, Tây Lăng bị tai họa, Đại Sở không nhân cơ hội cháy nhà hôi của cũng không tệ rồi, làm sao chỉ một công chúa hòa thân có thể giải quyết được?

Ánh mắt của Mặc Lộc Hàm lóe lên, thản nhiên nói: " Chẳng qua Nam chiếu là thuận tiện, chân chính muốn cùng Đại Sở liên hôn chính là Tây Lăng."

Địch Lệ Nhiệt Ba rủ mắt xuống, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nắm bắt được manh mối nào.

Qua thật lâu mới ngẩng đầu hỏi: "Nếu như Đại Sở phát sinh chiến tranh lần nữa, Định Quốc vương phủ sẽ như thế nào ?"

Mặc Lộc Hàm ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia bi ai không dễ phát hiện, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Định Quốc vương phủ vô năng lại không có khả năng có đủ người để xuất chiến, không quá năm năm nữa thì chắc chắn uy danh trăm năm của Định quốc vương phủ bị chôn vùi."

Dân chúng luôn mau quên, cho dù Định Quốc vương phủ từng thủ hộ Đại Sở trên trăm năm, cho dù ở trong mắt Đại Sở thì bọn họ tồn tại giống như một chiến thần, nhưng một khi bộc phát chiến tranh một lần nữa, mà thời điểm Định Quốc vương phủ không thể ra sức thì bọn họ cũng sẽ không nhớ được vinh quang lúc trước của bọn hắn mà chỉ biết nhớ kỹ sự bất lực của bọn hắn. Song. . . Định Quốc vương phủ lại không thể đi trách tội bọn họ, bởi vì bọn họ cũng không sai.

"Bắc Nhung. . . . . ." Trong thư phòng, yên lặng hồi lâu mới nghe được giọng nói sâu kín của Địch Lệ Nhiệt Ba vang lên.

Nhìn mặt Mặc Lộc Hàm không chút thay đổi thấp giọng thở dài, thiên hạ thái bình mọi người an an ổn ổn sống không tốt sao? Tại sao muốn vì một chút lý do hoàn toàn không tất yếu kéo dân chúng vào trong chiến hỏa vô tình. Địch Lệ Nhiệt Ba cảm giác mình vĩnh viễn không cách nào hiểu được ý nghĩ của những thượng vị giả.

Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên cảm thấy người nam nhân này rất đáng thương, chắc hắn cũng hăng hái chỉ điểm giang sơn cả đời phong lưu như tổ tiên của hắn. Nhưng lại chỉ có thể ở thời điểm huynh trưởng đột ngột qua đời dùng tuổi đời còn trẻ ngăn cơn sóng dữ.

Ngay từ lúc mười tám tuổi hắn cũng đã bỏ ra hết thảy hắn có thể bỏ ra, chỉ vì để giữ được uy danh của Định Quốc vương phủ trăm năm không ngã.

Sau khi mất đi thân thể khỏe mạnh kiện toàn, hắn còn phải chú ý cẩn thận đối mặt với những theo dõi cùng tính toán đến từ khắp nơi, còn có đột kích ám sát không biết khi nào kia.

Thông minh như hắn, có lẽ cũng sớm đã thấy rõ tương lai của Định Quốc vương phủ , chẳng qua là hắn không chịu, cũng không thể nhận thua mà thôi.

"Không thể. . . Lui sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi, nhưng lời vừa mới nói ra miệng nàng lại tự ảo não mình ngây thơ.

Xưa nay người công cao chấn chủ, có mấy người có thể toàn thân trở lui ?

Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói: "Mặc Lộc Hàm có thể lui, tám mươi vạn Mặc gia quân, năm vạn Hắc Vân kỵ lui nơi nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng.

Người Mặc gia, thông minh như Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh lúc trước, thậm chí chủ nhân Mặc gia mấy đời trước đây bọn họ sẽ không đần so với mình. Chủ tử của Định Quốc vương phủ không nhiều lắm cố nhiên có thể đi, trời đất bao la đi đâu không được?

Nhưng vài chục vạn quân đội tận trung với Mặc gia tận trung với Định Quốc vương phủ cũng không thể dễ dàng đi như vậy được. Thời điểm Đại Sở khó khăn cần bọn họ, đợi đến thời điểm giang sơn bình định bọn họ từng người cũng thành cái đinh trong mắt đâm trong thịt của Đế vương.

Một khi chủ nhân của Định Quốc vương phủ rời đi, kết cục tốt nhất mà bọn họ phải đối mặt là bị chia rẽ, bị đàn áp, mà kết cục bết bát hơn căn bản không có người dám suy nghĩ. Vài chục vạn quân đội, ở trong mắt đế vương có đôi khi có lẽ còn không bằng một con cờ nắm được trong tay.

"Nếu như Bắc nhung thật châm lại chiến hỏa, ngươi định như thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Mặc Lộc Hàm nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Lãnh binh xuất chinh. Nhiệt Ba! Đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi Vân Châu. Có Thanh Vân tiên sinh ở đó không người nào dám làm gì nàng, nếu như ta. . . thì Hoàng gia càng sẽ không động tới nàng."

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường, bọn họ đang thảo luận chuyện Mặc Cảnh Lê cưới bình phi, tại sao đột nhiên lại chạy đến trên chuyện này rồi?

Rõ ràng. . . Rõ ràng là chuyện ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy đâu. Nhưng là những bất an mơ hồ từ đáy lòng kia lại nói cho nàng biết chuyện vừa mới nói cũng không phải là nhất thời thần kinh mới nghĩ ra, cho dù nàng thần kinh thì Mặc Lộc Hàm cũng sẽ không giống nàng .

Quay mặt đi không để ý tới lời nói của Mặc Lộc Hàm..., Địch Lệ Nhiệt Ba như không có chuyện gì xảy ra chuyển đề tài.

"Lê Vương muốn cưới Bình phi rồi, chắc ta phải trở về Địch gia một chuyến có phải hay không?

Không cần Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ, vẫn chưa tới buổi trưa thì quản sự tới bẩm báo Địch gia lão phu nhân mời Vương Phi trở về Địch gia một chuyến, có việc thương lượng.

Trở lại Địch phủ Địch Lệ Nhiệt Ba trực tiếp được mời vào tiểu viện của Địch lão phu nhân, vừa bước vào Vinh Nhạc đường nhìn qua chính là Địch Oánh đã khóc đến hai mắt sưng đỏ cùng với Vương thị phẫn nộ thét chói tai.

Địch lão phu nhân và Địch Thượng Thư giống như trước ngồi thần sắc âm trầm, Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi hơi hiểu đây là đang làm cái gì, "Tổ mẫu, phụ thân."

"Lệ nhi. . . . . ." Địch lão phu nhân thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào thì ánh mắt sáng lên, vội vàng để cho Địch Lệ Nhiệt Ba tiến lên.

Khóe miệng Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ run rẩy, trong lòng im lặng. Lão thái thái sẽ không phải cho rằng nàng có thể quản được chuyện Hoàng Thượng chỉ hôn này đi?

Nàng một Định Vương phi đừng nói Lê Vương muốn cưới một công chúa, chính là muốn nạp một tiểu thiếp thì nàng cũng không quản được.

"Lệ nhi! Cháu đã trở về rồi, cháu nhìn muội muội cháu một chút. . . Oánh nhi thật là mệnh khổ a. . . . . ."

Địch Lệ Nhiệt Ba đi ra phía trước, nhìn thoáng qua Địch Oánh đang buồn bã khóc nằm ở trong lòng Vương thị, ở dưới tay của Địch lão phu nhân ngồi xuống nói: "Tứ muội làm sao?"

Địch lão phu nhân lo lắng nói: "Oánh nhi lúc này mới xuất giá không tới một tháng mà Lê Vương đã muốn cưới Bình phi, điều này làm cho mặt mũi của Thượng Thư phủ chúng ta đặt ở chỗ nào, để muội muội cháu sau này sống thế nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Mới vừa rồi Vương gia chúng ta cũng nhận được thiệp của Lê Vương phủ rồi, lúc này Tứ muội không có ở trong Vương phủ chủ trì sự việc, chạy về đây làm cái gì?"

Vương thị trừng tròng mắt, phẫn hận nói: "Ngươi nói cái gì? ! Oánh nhi đã thành như vậy ngươi còn trách nó về nhà ? Địch Lệ Nhiệt Ba có phải là người hay không a? Lão gia, ngươi xem. . . ."

"Câm miệng!" Địch lão phu nhân liếc qua Vương thị một cái nổi giận nói. "Lệ nhi nói không sai, mới vừa rồi ta đây lão bà tử nói với các con hồi lâu, con coi như gió thoảng bên tai hả? Lê Vương phủ hiện tại đang tổ chức hôn sự, Oánh nhi là chính phi không ra mặt làm chủ thì con để cho người khác thấy thế nào?"

Vương thị bất mãn nói: "Là Lê Vương có lỗi với Oánh nhi còn muốn Oánh nhi tổ chức hôn sự cho? Này có còn thiên lý hay không?"

Địch lão phu nhân cười lạnh một tiếng nói: "Hoàng thượng nói chính là Thiên ý, tứ hôn đêm đó con cũng ở đó, lúc ấy làm sao con không ra kháng chỉ một chút? Ít ở bên cạnh Oánh nhi ra những chủ ý ngu ngốc đi."

Trong đầu Địch Lệ Nhiệt Ba còn đang xoay chuyển nội dung cuộc nói chuyện buổi sáng cùng với Mặc Lộc Hàm, lúc này nào có tâm tình nghe các nàng nói những thứ này? Nhẫn nại khuyên Địch Oánh mấy câu, nhưng Địch Oánh lại cũng không lĩnh tình.

Nén nước mắt ôm Vương thị khóc, "Ô ô. . . Phụ thân, đều tại các người, ban đầu tại sao muốn để con gả cho Lê Vương. . . Nếu không phải như vậy, làm sao nữ nhi sẽ bị ủy khuất hôm nay. . . Này vốn nên nàng ta. . . . . ."

"Oánh nhi!" Địch Thượng Thư nhẫn nại gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm Địch Oánh.

Chưa bao giờ có sắc mặt âm trầm để cho Địch Oánh không khỏi hướng trong ngực Vương thị né tránh, ủy khuất nức nở.

Địch Lệ Nhiệt Ba không nói gì rũ mắt xuống, không để lại dấu vết che lại sóng chuyển trong mắt, thì ra là Địch Oánh và Mặc Cảnh Lê cấu kết lại ban đầu cũng không phải ý của chính Địch Oánh sao?

Kia. . . Cha nàng làm cho một nữ nhi của mình đi thông đồng với vị hôn phu của một nữ nhi khác của mình là có ý gì?

"Tốt lắm, chuyện cũng đã như vậy nói những thứ này có ích lợi gì?" Địch Thượng Thư không nhịn được phất tay một cái, nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Lệ nhi, con thấy thế nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba che dấu nghi vấn trong lòng, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói: "Hoàng Mệnh khó cãi, huống chi liên quan đến bang giao hai nước chuyện này chỉ sợ không có chỗ nào thương lượng rồi."

Địch Thượng Thư cau mày nói: "Chẳng lẽ cứ để như vậy ? Nếu là thân phận thấp kém cũng là thôi, đây chính là công chúa của nước Tây Lăng."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt cười nói: "Chính là bởi vì nàng ta là công chúa Tây Lăng mới không cần lo lắng, không phải sao? Phụ thân."

Địch Thượng Thư trầm tư chốc lát chân mày liền dần dần giãn ra, nói: "Không sai, Người thừa kế tương lai của Lê Vương tuyệt đối không thể có huyết mạch của hoàng tộc Tây Lăng. Huống chi, ngày đó trong hoàng cung công chúa Tây Lăng làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ trong lòng Lê Vương nhiều ít cũng có chút khúc mắc với nàng. Chỉ cần Oánh nhi có thể nắm giữ ở đại quyền trong phủ, căn bản không cần lo lắng một công chúa hòa thân."

"Tứ muội muốn đặt chân ở trong Vương phủ, chỉ sợ còn phải xuống tay từ chỗ Hiền Chiêu Thái phi." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.

"Cái gì?" Địch Oánh không nhịn được thét to: "Lão thái bà kia vẫn nhìn ta không vừa mắt, ngươi còn muốn ta đi nịnh nọt bà ta? Bà ta một mực nghĩ hết biện pháp hành hạ ta! Ta. . . . . ."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, cắt đứt nàng nói: "Hiền Chiêu Thái phi là dì ruột của Lê Vương, lại là muội muội của Thái hậu. Muội không muốn nịnh nọt bà ta nhưng còn rất nhiều người muốn. Hơn nữa, ta cũng không để cho muội đi nịnh nọt bà ta, muội chỉ cần để cho bà ta tìm không ra chỗ sai, tốt nhất là có thể làm cho bà ta cảm thấy muội là một Vương Phi làm bà ta ưng ý."

Hiền Chiêu Thái phi ở thâm cung mấy chục năm, làm sao dễ dàng nịnh nọt như vậy. Chỉ sợ đến lúc đó vẽ hổ không thành lại thành chó, vỗ mông ngựa lại thành vỗ đùi ngựa.

Địch Oánh oán hận nói: "Kể từ sau khi chúng ta thành hôn, bà ta vẫn bới lông tìm vết ta. Chỉ cần là chuyện ta làm cái này không đúng, cái kia cũng không đúng! Ta làm sao làm cho bà ta ưng ý?"

"Bà ta muốn làm phiền muội thì muội hãy chịu đựng, có rảnh rỗi thì cùng tổ mẫu thỉnh giáo một chút làm thế nào để làm người vợ tốt. Muội là muội muội của Chiêu Nghi, nữ nhi của Thượng Thư phủ, chiếm danh tiếng Đích Vương phi. Ưu thế của muội so với Lăng Vân công chúa một công chúa từ một nước khác gả tới tốt hơn rất nhiều. Nếu như như vậy muội đều không làm được, vậy thì trực tiếp thu dọn đồ đạc trở về Thượng Thư phủ đi. Cả phụ thân và phu nhân không ngần ngại nuôi muội cả đời."

"Ngươi!" Địch Oánh nhất thời quên mất ủy khuất buồn rầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đỏ bừng một đôi mắt nước bốc lên lửa giận nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ ười lạnh một tiếng trào phúng lại: "Cũng đúng, nếu ta là muội thì sẽ không nhân lúc này đã sớm khóc chạy về tới Thượng Thư phủ rồi. Không. . . nếu ta là muội còn chưa cưới liền trực tiếp lấy một sợi dây thừng treo cổ là được ." Địch Lệ Nhiệt Ba lười tranh cãi với nàng, bình tĩnh để chén trà trong tay xuống liếc nàng một cái nói: "Có thời gian phát giận với ta, còn không bằng về sớm một chút làm chuyện muội nên làm."

Địch Oánh còn muốn cãi lại, Địch lão phu nhân vỗ cái bàn nói: "Oánh nhi, náo đủ chưa! Học Tam tỷ cháu cho tốt một chút, nhìn xem cháu bây giờ ra cái gì?"

Địch Oánh ngẩn người, nhớ tới chuyện của mình không khỏi bi thương theo đó nức nở nghẹn ngào vừa khóc lên, vừa lau nước mắt vừa nói: "Cháu có thể thành bộ dạng thế nào? Hiện tại cháu thành ra thế này là ai làm hại? Hiện tại trong kinh thành không biết bao nhiêu người ở trong bóng tối chê cười cháu , ô ô. . . tại sao Vương gia có thể đối với ta như vậy. . . Ta có chỗ nào làm không tốt?"

Địch lão phu nhân bị nàng khóc đến ót mơ hồ bị đau, phiền não nói: "Đủ rồi, khóc có ích lợi gì? Cả ngày chỉ biết khóc, cháu đã thành thân rồi còn tưởng rằng mình giống như thời điểm ở nhà chuyện gì đều theo tính tình của cháu? Người đâu, phái người đi mời Lê Vương tới đón Tứ tiểu thư trở về."

"Tổ mẫu."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngăn trở nàng nói: "Nếu Tứ muội đã trở lại thì ở lại một lát không ngại. Chắc Lê Vương sẽ đích thân tới đây đón muội ấy. Chúng ta hiện tại phái người đi mời Lê Vương ngược lại rơi xuống tiểu thừa."

Địch Thượng Thư tán thưởng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Mẫu thân, Lệ nhi nói có lý."

Địch lão phu nhân đè ót thở dài nói: "Ta cũng là bị nó tức giận làm cho hồ đồ."

"Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, Lê Vương tới." Ngoài cửa quản sự bẩm báo nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com