Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Kinh biến trong hôn lễ

Dỗ dành Địch Oánh đi xong, Địch Lệ Nhiệt Ba mới thở dài một hơi. Phụng bồi Địch Oánh mò mẩm hồi lâu như vậy, đều không có hỏi được cái gì.

"Phượng Tam công tử, nghe đủ rồi thì ra đây đi?" Liếc mắt ngọn cây một cái Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói.

"Ha ha. . ." Ngọn cây cành lá sum suê bị vạch ra, lộ ra bên trong một bộ quần áo màu đỏ hoa lệ. "Định Vương phi, lại gặp mặt. Thật là hạnh ngộ. Nhưng. . . làm sao Vương Phi biết là tại hạ ?"

Vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba hờ hững liếc qua hắn. "Nếu như Phượng Tam công tử có thể không mặc quần áo rực rỡ chói mắt như thế, hơn nữa mùi hương trên người quá tập kích người khác."

"Mùi hương tập kích người?!" Khóe mắt Phượng Chi Dao nhảy lên, giơ ống tay áo của mình lên ngửi ngửi.

Mùi hương Ngọc Lan mới nhất thanh nhã nhất của Tô Hợp trai, làm sao sẽ mùi thơm tập kích người? Không phải là tới gần thì sẽ không ngửi thấy mà, hắn Phượng Tam là công tử phong lưu có đẳng cấp, cũng không phải là những tên tục tằng ngu ngốc hận không thể đổ toàn bộ phấn hương lên trên người.

Nhìn sắc mặt Phượng Chi Dao cứng ngắc khó coi, Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu mỉm cười thản nhiên.

Phượng Chi Dao dò xét dáng vẻ của mình một phen, phát hiện cũng không bất kỳ chỗ nào làm tổn hại hình tượng công tử văn nhã của mình rồi quy kết lý do mình bị lộ là vì không cẩn thận nên mới để Địch Lệ Nhiệt Ba thấy góc áo của mình thôi.

Vẻ mặt say mê tự luyến cười nói: "Không nghĩ tới Vương phi lại quan tâm tới tại hạ như thế, chỉ thấy một mảnh chéo áo nho nhỏ là có thể đoán được thân phận của tại hạ. Thật là. . . Vinh hạnh. . ."

"Phượng Tam công tử." Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu mỉm cười nói: "Không có ai dạy ngươi cái gì gọi là thê tử của bằng hữu không thể trêu chọc sao? Hoặc là. . . Ta nên chuyển lời nói của ngươi lại cho Vương gia? Còn có, sở dĩ ta khẳng định là Phượng Tam công tử bởi vì cả kinh thành trừ tân lang ra, không có nam nhân nào mặc. . . Lẳng lơ như thế."

Két — nụ cười của Phượng Chi Dao nhất thời cứng ngắc ở trên mặt, thiếu chút nữa mất thăng bằng từ trên cây ngã xuống.

Bất đắc dĩ nhún nhún vai đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt cứng ngắc, nói: "Được rồi, Phượng Tam biết sai. Kính xin Vương phi bao dung ."

Địch Lệ Nhiệt Ba tha thứ gật đầu, Phượng Chi Dao nghiêng mặt đi tuấn nhan vặn vẹo . Hắn rốt cuộc biết tại sao Mặc Lộc Hàm sẽ lấy Địch Lệ Nhiệt Ba rồi, không phải là người một nhà không vào một nhà cửa a.

Hắn từ trước tới giờ chưa gặp qua nữ nhân nào giả bộ hơn Địch Lệ Nhiệt Ba, dĩ nhiên cũng chưa từng thấy nam nhân nào trở mặt nhanh hơn Mặc Lộc Hàm!

"Lại nói. . . phán đoán suy luận mới vừa rồi của Vương phi thật là vạn phần đặc sắc. Hôn nhân là phần mộ tình yêu? Ừ?"

Nhớ tới lời nói mà mình vừa mới nghe được..., Phượng Chi Dao lại đắc ý. Không biết A Hàm có biết ý nghĩ của Vương phi thân ái của hắn hay không?

Địch Lệ Nhiệt Ba không có nửa điểm chột dạ, nghiêm túc gật đầu nói: "Phượng Tam công tử phải tin tưởng bổn phi, những lời này tuyệt đối là danh ngôn trải qua nhiều lần gọt giũa mới đúc kết ra. Tin tưởng Phượng Tam công tử cũng cùng nhận thức với những lời này của bổn phi, nếu không tuổi công tử lớn như vậy rồi sao còn chưa đón dâu?"

Linh tinh! Bổn công tử bằng tuổi Mặc Lộc Hàm có được hay không?

Vuốt vuốt lỗ mũi, Phượng Chi Dao cười khổ nói: "Bản thân ta lại muốn vào phần mộ, đáng tiếc người ta chướng mắt ta."

Trên gương mặt phong lưu không kiềm chế được chợt lóe lên ảm đạm nhàn nhạt.

Đối với người thầm mến thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ đành phải nói: "Chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm?"

Phượng Chi Dao cười khổ đối với nàng chắp tay tỏ vẻ đa tạ an ủi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nên quấy rầy người ta thương cảm, nói: "Vậy trước tiên không quấy rầy công tử rồi, cáo từ."

"Ai. . ." Phượng Chi Dao nhìn nữ nhân không chút do dự xoay người đi ngẩn ngơ nói: "Vương gia nhà ngươi muốn ta tới thăm ngươi một chút, muốn ngươi phải cẩn thận một chút."

"Đa tạ." Cẩn thận? Địch Lệ Nhiệt Ba vừa suy tư vừa bước chậm đi.

Phượng Chi Dao oán hận nhảy lên ngọn cây che kín thân ảnh của mình, trong miệng thì thầm oán trách. "Bổn công tử đều nhanh chóng trở thành người nào rồi, ngay cả một chút chuyện nhỏ này cũng muốn sai sử ta. Lo lắng sao lại không tự mình đến xem một chút? Mặc Lộc Hàm thù lao ngươi đưa tốt nhất không thể phụ lòng cống hiến của bổn công tử đối với ngươi, nếu không . . . . . ."

Vừa mới trở lại trong hoa viên, Hoa Dĩnh liền lôi kéo Tần Mịch và Mộ Dung Duẫn Nhi vui mừng chạy tới.

"Lệ nhi, ngươi có sao không?" Tần Mịch lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba quan tâm hỏi.

Hoa Dĩnh cười nói: "Mịch nhi, ta đã sớm nói với ngươi đừng lo lắng vớ vẩn. Người này có thể làm sao được chứ? Hiện tại trong kinh thành người nào không biết uy danh hiển hách của Định Vương phi. Là người chỉ dùng hù dọa là có thể làm cho công chúa Tây Lăng cho sợ đến ngồi xổm trên mặt đất khóc ."

"A Lệ, vậy mới tốt chứ!" Mộ Dung Duẫn Nhi tán thưởng vỗ vỗ bả vai Địch Lệ Nhiệt Ba lớn tiếng khen ngợi, hơn nữa vô cùng tiếc nuối. "Thật là đáng tiếc, chuyện ngày đó bổn cô nương lại không nhìn tới. Nhiệt Ba, hôm nào có rãnh rỗi chúng ta so tài bắn cung mấy lần nhé."

Địch Lệ Nhiệt Ba phất tay một cái cười nói: "Thôi đi, chỉ là dọa tiểu cô nương. Ta không dám so kiếm pháp cùng ái nữ của Mộ Dung tướng quân. Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?"

Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không chịu bộ dáng này của nàng. "Hừ, bổn cô nương mới không tin! Tóm lại, nhất định phải so!"

"Tốt lắm, Duẫn Nhi! Ngươi không thể nói cái khác một chút sao? Ngươi lại muốn bị Mộ Dung tướng quân đuổi theo đánh có phải hay không?" Tần Mịch nhức đầu nói.

Mộ Dung Duẫn Nhi bất mãn hừ hừ nói: "Mịch nhi ngươi lại lấy cha ta ra dọa ta."

Địch Lệ Nhiệt Ba tò mò nhìn Tần Mịch và Hoa Dĩnh, đáng tiếc hai người đều ở dưới ánh mắt uy hiếp của Mộ Dung Duẫn Nhi ngậm miệng không nói.

Hoa Dĩnh không để lại dấu vết đưa cho nàng một ánh mắt sau này hãy nói, Tần Mịch lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Kể từ sau khi Lệ nhi lập gia đình, trừ Dĩnh nhi ra thì chúng ta cũng còn chưa từng thấy Lệ nhi đây."

Địch Lệ Nhiệt Ba áy náy cười nói: "Gần đây trong phủ có chút chuyện nhỏ, ta cũng không có ra cửa. Qua ít ngày các ngươi tới Định Quốc vương phủ chơi được chứ?"

Bốn người tìm chỗ vắng người ngồi xuống, ba người Tần Mịch quan tâm hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba tình huống cuộc sống tân hôn, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nguyện để cho bằng hữu lo lắng, kiếm được một chút chuyện thú vị cao hứng nói.

Hoa Dĩnh hâm mộ nói: "Vẫn là A Lệ hạnh phúc nhất rồi. Những người kia chết sống sợ gả vào Định Quốc vương phủ . Nhìn một cái cuộc sống hiện tại của A Lệ trôi qua thư thái bao nhiêu. Vừa vào cửa chính là đương gia chủ mẫu, nhân khẩu đơn giản ít lục đục với nhau. ngay cả thị thiếp thông phòng Định Vương cũng không có. . . . . ."

Mộ Dung Duẫn Nhi đồng ý gật đầu nói: "Dĩnh nhi nói đúng, Định Vương quả nhiên là tốt!"

Người này là sùng bái Định Quốc vương phủ không có chút nguyên tắc nào.

Tần Mịch nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đáy mắt còn có chút nhàn nhạt lo lắng, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười cầm tay của nàng bày tỏ mình rất tốt, Tần Mịch mới khẽ gật đầu.

Mấy bằng hữu lâu không gặp, nói chuyện phiếm đến cao hứng, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng tạm thời đem những vấn đề đáng ghét kia để tại sau ót phụng bồi ba bằng hữu nói đùa, đột nhiên không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng thét chói tai bén nhọn.

Mộ Dung Duẫn Nhi từ trên ghế nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn bốn phía tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, chỉ vào một cái phương hướng nói: "Hình như là từ bên kia truyền đến ."

Bốn người hai mặt nhìn nhau, bên kia hình như là chỗ nữ quyến nghỉ ngơi a.

Nghe được tiếng kêu cũng không chỉ có bốn người các nàng, cả trong hoa viên có ít nhất một nửa mọi người nghe được, lúc này đã có không ít người tò mò đi về hướng bên kia.

Mộ Dung Duẫn Nhi thấp giọng nói: "Lúc này tân lang tân nương không có chuyện gì, tân khách lại có chuyện sao? Hôn lễ của Lê Vương phủ bị lão thiên gia xem không thuận mắt đi?"

Tần Mịch che miệng của nàng, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái: Loại chuyện này có thể nói lung tung sao?

"Chúng ta cũng đi xem một chút đi." Hoa Dĩnh nhướng mày nói.

Lê Vương phủ náo nhiệt, ngu sao mà không xem.

Vườn hoa cùng với Tiền viện nối nhau có một tiểu viện tinh xảo để ngồi, Lê Vương phủ an bài các nữ quyến nghỉ ngơi ở nơi này.

Tiểu viện hoàn toàn độc lập chỉ có một cánh cửa là từ trong hoa viên tiến vào, vừa tránh khỏi khách nhân ở tiền viện đi lầm gặp phải nữ quyến, cũng không để cho khách nhân vì vậy quấy rầy đến nữ quyến ở lại trong phủ.

Lúc bốn người Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới cửa đã có không ít người tiến vào, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng ở cửa đánh giá bốn phía.

Hoa Dĩnh thấp giọng hỏi: "A Lệ, sao vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, thấp giọng cười nói: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi tiếng hét chói tai của nàng kia thật là lớn."

Ở trong viện kiểu này, nếu như là ở trong phòng thì không thể nào truyền đến nửa vườn hoa cũng có thể nghe thấy. Cho nên,khả năng lớn nhất là có người cố ý đứng ở trong sân thét chói tai muốn dẫn người tới đây.

"Chúng ta đi theo phía sau đi, xem náo nhiệt không cần phải gấp gáp." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng nói.

Hoa Dĩnh nghi ngờ nhìn nàng một cái, mặc dù không biết tại sao nàng nói như vậy nhưng cũng không phản đối. Ngược lại cùng Tần Mịch nhất trí cùng nhau một trái một phải túm lấy Mộ Dung Duẫn Nhi đang muốn xông về phía trước.

"Trời ạ, tại sao có thể như vậy?" Vừa mới bước vào khách sảnh liền thấy hai vị cô nương đỏ mặt hấp tấp từ bên trong đi ra ngoài, một trong hai người còn nói: "Mau để cho người ta đi mời Hiền Chiêu Thái phi."

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, thật đã xảy ra chuyện.

Mộ Dung Duẫn Nhi nói: "Mịch nhi, các ngươi ở bên ngoài chờ ta đi vào trước nhìn kỹ hẵn nói."

Địch Lệ Nhiệt Ba kéo nàng lại, trên mặt bình tĩnh thong dong nói: "Duẫn Nhi, vậy thì ngươi phụng bồi Mịch nhi và Dĩnh nhi, ta vào xem một chút đi."

Nhìn hai cô nương mặt hồng như quả táo thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có thể đoán được bên trong xảy ra chuyện gì.

Nàng bất kể thế nào nói cũng là người đã thành thân rồi, nếu để cho Mộ Dung Duẫn Nhi một khuê nữ chưa lấy chồng này thấy cái gì không nên thấy, vậy cũng sẽ thật là khéo rồi.

Tần Mịch và Hoa Dĩnh đều là người có tâm tư khéo léo minh mẫn, nghĩ lại cũng hiểu ý tứ của Địch Lệ Nhiệt Ba. Hoa Dĩnh nói: "Không bằng chúng ta ở đây đợi xem sao."

Xem náo nhiệt cũng không cần gấp.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu. "Ta đi trước xem một chút."

Nàng lo lắng nhất vẫn là Địch Oánh ngu ngốc kia làm cái gì không nên làm. Hơn nữa nàng thân là thân tỷ của Lê Vương phi, lúc này đã đến nơi này còn khoanh tay đứng nhìn cũng có chút nói không được rồi.

"Không cần lo lắng, các ngươi tại chỗ này đợi. Chắc Hiền Chiêu Thái phi sẽ nhanh tới."

Đi vào bên trong, trong đó có một cửa gian phòng đứng không ít người. Cả đám đều sắc mặt cổ quái đứng ở cửa không biết nên vào hay là nên lui, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn lướt qua đa số cũng là những cô gái trẻ tuổi, còn có mấy tức phụ trẻ tuổi.

Lớn tuổi thân phận quý trọng đều do Hiền Chiêu Thái phi phụng bồi nói chuyện, còn có một ít ổn trọng có thể quản gia xử lý công việc đều tự tìm chỗ tụ tập nói chuyện. Lúc này còn đang phía ngoài chơi đùa vốn là hơn phân nửa cũng là mấy thiếu nữ trẻ tuổi cùng với thiếu phụ bọn họ ở cửa.

Nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào, rốt cục có người phục hồi tinh thần lại rồi. "Định. . . Bái kiến Định Vương phi."

Một thiếu phụ trang phục nữ tử thấy Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng hành lễ, tuy cố gắng làm được ưu nhã thỏa đáng nhưng vẫn không thể che hết được vẻ mặt quẫn bách.

"Bái kiến Định Vương phi." Mọi người lúc này mới vội vàng làm lễ ra mắt.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thần sắc khác nhau của mọi người một chút, nghe được trong cửa che đậy truyền ra từng đợt mập mờ rên rỉ cùng tiếng thở dốc.

Hết sức im lặng tiến lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đem cửa che đậy hoàn toàn kéo lại, bình tĩnh nói: "Đi ra ngoài trước đi, chắc hẳn Hiền Chiêu Thái phi và Lê Vương phi cũng nhanh tới."

Mọi người một trận xấu hổ đỏ mặt, đạo lý vô lễ chớ nghe các nàng không phải là không hiểu, thật sự là bị tình huống quỷ dị này làm cho u mê. Cũng không thể mọi người lén lút tới lại lặng lẽ thẳng bước đi làm như cái gì cũng chưa xảy ra?

"Vương phi nói rất đúng, chúng ta đi nhanh đi." Một cô gái nói, những người khác cũng rối rít phụ họa.

Đáng tiếc chính là có người không muốn làm cho chuyện này thường trôi qua, không biết từ đâu đi ra ngoài một nha đầu khóc sướt mướt lao đến.

"Công chúa! Công chúa ở bên trong!"

Bịch! Vốn chính là cửa bị đã đóng lại bị nha đầu kia cho đụng vỡ rồi, cảnh xuân bên trong bị nhìn một cái không xót gì.

Nhóm nữ tử tại chỗ nhất thời như bị hóa đá một nửa rồi, công chúa? Ông trời a. . . Các nàng rốt cuộc đụng phải chuyện gì?

Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh nhìn tay trái mình bắt hụt một cái, lặng yên thu trở về. Được rồi, là nàng xen vào việc của người khác. Nhưng nha đầu chết tiệt kia lại dám chơi nàng, biết võ công rất giỏi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com