Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Đền bù

"Để tay của ngươi xuống, nếu không, Bổn vương không ngần ngại ngươi đời này vĩnh viễn không cần cử động tay lần nữa." Ánh mắt Mặc Lộc Hàm bình tĩnh nhìn vẻ mặt kích động của Tê Hà công chúa, thản nhiên nói.

Tê Hà công chúa không khỏi sợ run cả người, vô ý thức nhích lại gần Mặc Cảnh Lê, không nhìn tới trong mắt của Địch Oánh ngồi ở bên cạnh hiện lên oán hận.

"Ở Đại Sở, ta chỉ có thù với nàng ta." Tê Hà công chúa cắn cắn khóe môi nói. "Còn có Lê Vương, Lê Vương cũng có thù với nàng, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết đến."

Tê Hà công chúa cũng không phải là thật ngu, nàng rất rõ ràng nếu như bị cho rằng là mình chủ động câu dẫn thiết kế Lê Vương mà nói..., bằng thân phận Hoàng Phi tương lai của bản thân, cho dù Đại Sở giết mình thì Nam Chiếu cũng sẽ không vì mình ra mặt.

Cho nên nàng phải đẩy hết trách nhiệm trên người đi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng thật nghĩ không ra đầu mối rốt cuộc là ai muốn hại mình, mà trong những người ở đây chỉ có Địch Lệ Nhiệt Ba có thù với mình, cho nên đẩy tội danh tới trên người nàng là lựa chọn tốt nhất.

"Định Vương Phi?" Mọi người sửng sốt.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ than thở, nhẹ giọng nói: "Công chúa, ta và Vương gia là khoảng giờ mùi ba khắc mới theo Vương gia chúng ta đến Vương Phủ, sau đó đi gặp qua Thái phi cùng với các vị phu nhân, ước chừng vừa tới giờ thân rời đi với Tứ muội, ở trong hoa viên tán gẫu cũng không đến một khắc đồng hồ, sau đó cùng ba vị tiểu thư của Hoa phủ, Tần Phủ, Mộ Dung phủ tướng quân hội hợp. Sau chúng ta vẫn ở trong hoa viên nói chuyện phiếm. Trong vườn có rất nhiều tiểu thư đều ở đó tin tưởng mọi người có thể làm chứng. Mặt khác, chúng ta phát hiện hai vị ừ. . . , vẫn chưa tới giờ thân hai khắc, nói cách khác từ lúc ta tới Lê Vương Phủ đến lúc xảy ra chuyện chưa đầy một canh giờ. Trên thực tế có thể làm cho người hoài nghi cũng chỉ có đoạn thời gian ta và Tứ muội ở cùng một chỗ kia. Cũng chính là từ giờ thân đến giờ thân một khắc. Dường như Tê Hà công chúa cũng không có nhận được thiệp mời hơn nữa còn tới Vương phủ trước cả ta và Vương gia. Xin hỏi công chúa cho là bổn phi phải thế nào mới có thể ở trong thời gian một khắc đồng hồ ngắn ngủi biết công chúa ở trong Lê Vương phủ hơn nữa biết hành tung xác thực, sau đó để cho người ta truyền tin dẫn Lê Vương tới đây? Hả?"

Những lời này của Địch Lệ Nhiệt Ba không chỉ có khai báo rõ ràng hành tung của mình, thuận tiện ngay cả cùng Địch Oánh xâu một chuỗi hiềm nghi cũng tẩy sạch.

"Ha ha, Vương Phi còn lọt một chút. . . Còn muốn khấu trừ thời gian Lê Vương huynh và công chúa ừ hừ. . . , cho nên, Định Vương phi ngay cả thời gian một khắc đồng hồ kia cũng là không có." Mặc Cảnh Nghi phe phẩy cây quạt cười nói.

Vừa nói như thế, thần sắc của mọi người nhìn Tê Hà công chúa thì càng thêm bất thiện. Mình làm chuyện không biết liêm sỉ lại còn ác nhân cáo trạng trước vu hãm Định Vương phi.

Tê Hà công chúa cứng lại, nàng cũng không thật sự trông cậy vào chỉ bằng như vậy sẽ định tội được cho Địch Lệ Nhiệt Ba. Chỉ hy vọng có thể kéo dài một chút thời gian làm cho nàng trì hoãn một hơi mà thôi, không nghĩ tới Địch Lệ Nhiệt Ba lại tại chỗ sẽ không nhanh không chậm phá tan lời nói dối của mình.

Trong lúc nhất thời chân tay luống cuống thì Tê Hà công chúa chỉ có thể khóc rống lên. "Ô ô. . . Thật chuyện không liên quan đến ta. . . . . ."

"Đủ rồi!" Vẫn trầm mặc không nói Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba hồi lâu, đột nhiên thấp giọng nói: "Các ngươi không cần ép nàng ấy nữa, Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm ."

"Ầm!"

Lão Vương Gia bị tức đến vỗ bàn, nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê sắc mặt lại xanh lại trắng, đầu ngón tay chỉ vào hắn cũng không ngừng run rẩy. "Vô liêm sỉ! Ngươi sẽ chịu trách nhiệm? Ngươi chịu trách nhiệm cái gì? Ngươi cho rằng ngươi đang làm gì, nam tử hán dám làm dám chịu?"

Mặc Cảnh Nghi cười hì hì tiến lên đỡ lấy Lão Vương Gia cười hì hì nói: "Hoàng bá phụ bớt giận, Lê Vương đại khái là nhất thời đã quên Tê Hà công chúa là Hà phi nương nương dự định của hoàng huynh, là chị dâu của huynh đệ chúng ta rồi. Bớt giận bớt giận. . ."

Hắn không nói gì thì Lão Vương Gia còn không có tức giận như vậy, vừa bị hắn nói như thế lập tức Lão Vương Gia lửa giận dâng cao đến độ cao khác rồi.

"Đồ hỗn trướng! Lễ nghĩa liêm sỉ ngươi học được đều cho chó ăn rồi đi? Thôi. . . Chuyện này Bổn vương mặc kệ, cũng không cần biết. Các ngươi thích làm thế nào thì làm thế đó đi?" Dưới cơn nóng giận, Lão Vương Gia bỏ gánh rồi.

Hiền Chiêu Thái phi vội vàng trấn an nói: "Vương gia bớt giận, Cảnh Lê không hiểu chuyện nên mới nói ra lời nói vô liêm sỉ như vậy. Vương gia làm bá phụ xin người không nên trách tội hắn mới được, Hoàng Thượng. . . Hoàng Thượng nơi đó. . . . . ."

Lão Vương gia liếc bà một cái, hừ nhẹ một tiếng nói: "Không hiểu chuyện? Đúng là không hiểu chuyện. Còn không phải là các ngươi nuông chiều hắn, xem hắn bây giờ làm những chuyện gì, cái đó là người bình thường làm được hay sao? Bổn vương thấy sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ chọc phá Thiên Đô đấy."

Từ đầu Mặc Cảnh Lê kiên trì muốn từ hôn lão Vương gia đã vô cùng bất mãn với đứa cháu này rồi, hôn sự là Tiên Hoàng khi còn tại thế ban cho, đối phương vẫn là cháu ngoại nữ của Từ gia.

Chỉ cần Địch tiểu thư kia không lỗi nặng gì thì ngươi có bất mãn cũng phải nhịn. Bây giờ nhìn lại, Địch Tam tiểu thư này cũng tốt mà, ngược lại hắn lại chết sống muốn kết hôn chính là Địch Tứ tiểu thư không lên được mặt bàn kia.

Hiền Chiêu Thái phi giấu không vui trong mắt đi, chỉ có thể hết sức cười làm lành với Lão Vương Gia. Hoàng Thượng nơi đó còn phải nhờ mấy người bọn hắn đi nói, muốn thật làm cho Mặc Cảnh Lê cứ qua như vậy, lửa giận của Hoàng Đế vừa đưa ra chỉ sợ không chết cũng phải lột một lớp da.

Rốt cục đợi đến lúc Lão Vương Gia tắt hỏa, mới tiếp tục hỏi: "Người truyền lời đi chỗ nào rồi? Ngươi lại không nhớ tới hắn lớn lên như thế nào sao? Còn có, rốt cuộc người nào mang Tê Hà công chúa vào?"

Vài ngày trước đó trong kinh thành cũng truyền một chút tin đồn về Lê Vương và Tê Hà công chúa, Chiêu Dương công chúa là người vô cùng thủ lễ, sau khi Hoàng Đế hạ chỉ vẫn hạn chế Tê Hà công chúa không để cho nàng ta ra khỏi cửa.

Ngay cả hôn lễ lần này của Mặc Cảnh Lê, Chiêu Dương công chúa cũng không đến, sao Tê Hà công chúa lại tới ?

"Ta. . . Ta. . ." Tê Hà công chúa ủy khuất nói: "Khi ta tới, người ở cửa ra vào không có cản ta."

Nàng tới sớm, hơn nữa lúc trước cũng đã tới Lê Vương phủ rất nhiều lần, rất nhiều người ở Lê Vương phủ đều biết nàng. Cho nên mặc dù nàng không có thiệp mời, nhưng người của Vương phủ cũng không có ngăn nàng ta.

Quản sự Lê Vương phủ đi vào bẩm báo vừa rồi ở trong phòng phát hiện có một vài chỗ có hương liệu trợ hứng. người trong phòng không nói được lời nào, Tê Hà công chúa tự mình chạy đến Lê Vương phủ, hết lần này tới lần khác hạ nhân của Lê Vương phủ không bẩm báo chủ nhân cũng không biết.

Mà Mặc Cảnh Lê lại hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra nghe truyền tin liền hoàn toàn không nghĩ tới nam nữ khác biệt tới chỗ các nữ quyến nghỉ ngơi. Sau đó liền. . . . . . .

Đây không phải là trùng hợp, đây là máu chó. Địch Lệ Nhiệt Ba ở trong lòng yên lặng nói, xem ra lần này mỹ nhân còn chưa tới tay Hoàng Đế là nhất định bay.

"Được rồi, chờ Thái hậu tới giải quyết. Còn có, nhanh chóng phái người đi báo cho Chiêu Dương công chúa dẫn Tê Hà công chúa trở về!" Lão Vương Gia không nhịn được nói, quay đầu lại nhìn Mặc Lộc Hàm một chút lại tăng thêm một câu. "Lộc Hàm, ngươi thấy thế nào?"

Mặc Lộc Hàm nụ cười ôn hòa hữu lễ, "Vương gia là trưởng bối, hết thảy do ngài làm chủ là được."

Những người khác cũng liền nhanh chóng tỏ vẻ lấy Lão Vương Gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Cũng may Thái hậu quả nhiên vẫn là rất quan tâm tiểu nhi tử của mình, Chiêu Dương công chúa còn chưa tới thì Thái hậu cũng đã đến. Dĩ nhiên đây cũng là bởi vì Lê Vương phủ là vương phủ rất gần hoàng cung.

Thái hậu mặc một thân Phượng bào màu vàng tức giận nổi giận đùng đùng đi vào, nói: "Ai gia còn chưa xuất cung mà các ngươi liền phái người tới mà nói đã xảy ra chuyện, ngày vui tốt mà rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lần trước hôn lễ mặt mũi còn chưa ném đủ hay sao?"

Địch Oánh bên cạnh sắc mặt trắng nhợt, đáng tiếc nàng cũng không dám chĩa thẳng mũi nhọn vào Thái Hậu. Chỉ có thể trốn ở một bên không tìm không thấy tiếng.

Mọi người đứng dậy bái kiến, Thái hậu ngồi xuống nghe Lão Vương Gia và Hiền Chiêu Thái phi đem sự tình trải qua nói một lần. Không đợi hai vị này nói xong, Thái hậu đã giận tím mặt,mắng Mặc Cảnh Lê một trận té tát.

Thái hậu mắng con, đương nhiên không dám ai xen vào chỉ có thể nghe. Mấy mệnh phụ vốn không liên quan hận không thể lấy lỗ tai của mình xuống, trong lòng âm thầm thề sau này sẽ không bao giờ ... tới Lê Vương phủ nữa.

Đợi đến Thái hậu rốt cục xả giận xong, Mặc Cảnh Lê đã cùng Tê Hà công chúa quỳ rạp xuống đất thượng cầu xin Thái hậu thứ tội.

Thái hậu nhìn Mặc Cảnh Lê hồi lâu, thần sắc rốt cục mềm nhũn một chút, thật dài thở dài đối với Lão Vương Gia nói: "Vương huynh, chuyện này ngươi thấy nên làm thế nào cho phải?"

Lão Vương Gia vuốt vuốt chòm râu nói: "Nếu Thái hậu giá lâm, chuyện này tự nhiên nên nghe Thái hậu xử lý."

Thái hậu thần sắc có chút đau thương thở dài nói: "Chuyện này. . . Thật sự là có tổn hại mặt mũi của Hoàng Thượng, cho dù ai gia ra mặt cầu tình, chỉ sợ cũng khó tiêu được lửa giận trong lòng Hoàng Thượng."

Lão Vương Gia dĩ nhiên hiểu Thái hậu là có ý gì, "Lại nói Cảnh Lê làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, cũng là chúng ta những người làm thúc bá này quản giáo vô phương. Bổn vương và Vương đệ sẽ tự mình tiến cung thay Cảnh Lê cầu tình, chỉ mong Hoàng Thượng có thể cho Bổn vương cái mặt mũi này."

Thái hậu cảm kích cười nói: "Vương huynh là bá phụ mà Hoàng Thượng tôn trọng nhất, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ không coi nhẹ mặt mũi Vương huynh. Lê nhi, còn không mau tạ ơn bá phụ của ngươi."

Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: "Cảnh Lê đa tạ bá phụ, đa tạ Vương thúc."

Lão Vương Gia hừ một tiếng, không để ý tới có hắn.

Được hứa hẹn của Lão Vương gia rồi, Thái hậu hết sức hài lòng. mặc dù bây giờ Lão Vương Gia không để ý tới triều chính, nhưng ở trong Hoàng thân rất có uy tín, chỉ cần ông chịu cầu tình hơn phân nửa các vương gia cũng sẽ bán mặt mũi cho hắn, Hoàng Đế có tức giận cũng sẽ không phạt nặng.

Hiền Chiêu Thái phi cũng hết sức hài lòng, nhìn Mặc Cảnh Lê và Tê Hà công chúa một chút, nhẹ giọng hỏi: "Thái hậu tỷ tỷ, Tê Hà công chúa này... tỷ xem. . . . . ."

Thái hậu nhíu nhíu mày nói: "Ai gia trở về thương lượng với Hoàng Thượng một chút, qua ít ngày còn phải nghĩ cách để cho nàng ta vào cửa." Lời này của Thái hậu thật cũng không giấu diếm các mệnh phụ ở đây.

Thân phận của Tê Hà công chúa bất đồng, trừ phi cả đời không cần gặp người nếu không chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi . Hiện tại chuyện này bà nói ra khỏi miệng, người ở đây đều là người thông minh tự nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

"Ta không đồng ý!"

"Ta cũng không đồng ý!"

Hai giọng nữ một trong một ngoài nói, để cho mọi người không khỏi lại là sửng sốt.

Người ở bên trong dĩ nhiên là người sắc mặt trắng bệch lảo đảo muốn ngã Địch Oánh. Mà phía ngoài, Lăng Vân công chúa một thân áo đỏ kiều diễm như lửa, khăn voan đỏ thẫm nhấc lên phía trên cũng chưa giật xuống, một đôi mắt hạnh đang bốc lên ánh lửa.

Nàng đứng ở cửa, ngẩng cằm lên nhìn chằm chằm mọi người trong khách sãnh, nói: "Bổn công chúa không đồng ý, các ngươi Đông Sở đừng mơ tưởng nhục nhã Bổn công chúa như thế!"

Bên cạnh Lăng Vân công chúa, Lôi Đằng Phong trầm mặt quét qua những mọi người nghe ở đây, lạnh lùng nói: "Thái hậu, Đông Sở làm như thế có phải là khinh người quá đáng rồi hay không?"

Một lớp đã san bằng, một lớp khác lại lên.

Vẫn chưa có người nào nói chuyện, Lăng Vân công chúa đã sải bước nhảy vào đại sảnh đi tới bên cạnh Mặc Cảnh Lê cùng Tê Hà công chúa, ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người một bạt tai vừa nhanh vừa ngoan vung ở trên mặt Tê Hà công chúa.

"Tiện nhân!"

Nửa bên mặt của Tê Hà công chúa nhất thời đỏ một mảnh, ngay cả khóe môi cũng thấm ra một tia máu. Giống như còn ngại không đủ hết giận, Lăng Vân công chúa ngẩng đầu còn muốn đánh tiếp, bị Mặc Cảnh Lê một phát bắt được.

"Ngươi náo đủ chưa?"

Lăng Vân công chúa khinh thường cười nhạo, hất tay Mặc Cảnh Lê ra cười lạnh nói: "Bổn công chúa dù náo như thế nào cũng không có không biết liêm sỉ lại ở hôn lễ của người khác câu dẫn chú rễ. Loại mặt hàng này lại còn là công chúa của một nước, thật là đã làm mất mặt của tất cả công chúa! Nghe nói ngươi từ trước liền bám lấy Lê Vương không tha? Trước kia ngươi thích thông đồng người nào Bổn công chúa không xen vào. Nhưng ngươi ở trong hôn lễ của Bổn công chúa làm loại chuyện này, chính là khiêu khích Bổn công chúa."

Thái hậu nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Lăng Vân công chúa, chuyện này Lê Vương và Tê Hà công chúa cũng là vô tội bị hãm hại, nếu ngươi có cái gì bất mãn sau đó ai gia để cho Lê Vương nhận lỗi với ngươi là được. Hiện tại đang ở trước mặt nhiều vương gia và phu nhân như vậy đừng có làm loạn."

Lăng Vân công chúa cười lạnh một tiếng, giơ tay lên túm khăn voan đỏ trên đầu ném xuống đất nói: "Chịu nhận lỗi? Bổn công chúa không chịu được! Bổn công chúa không lấy chồng, các ngươi thích làm thế nào thì làm thế đó đi? Dù sao có tiện nhân này sẽ không có ta có ta liền không có nàng!"

Hiền Chiêu Thái phi nói: "Vậy công chúa muốn thế nào?"

Lăng Vân công chúa ngạo nghễ nói: "Để cho Lê Vương đích thân giết tiện nhân này, Bổn công chúa có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

"Cái gì? !" Mọi người kinh hãi.

Mặc Cảnh Lê che Tê Hà công chúa ở phía sau, ngó chừng Lăng Vân công chúa nói: "Ngươi điên rồi, nàng ấy là công chúa của Nam chiếu."

"Vậy thì thế nào? Bổn công chúa vẫn là công chúa của Tây Lăng đây. Chính là một nước nhỏ như Nam Chiếu mà Bổn công chúa còn sợ nàng ta hay sao ?" Lăng Vân công chúa nhướng mày nói.

Lôi Đằng Phong mắt nhìn mọi người nói: "Xem ra Lăng Vân nói không sai, Đông Sở đúng là không có đem Đại Lăng ta để vào trong mắt. Đã như vậy, hôn lễ hôm nay bổn thế tử thấy cũng không cần thiết phải cử hành. Lê Vương, ngươi nói sao?"

Mặc Cảnh Lê trầm mặc không nói, Lăng Vân công chúa hừ lạnh một tiếng nói: "Vương huynh, hiện tại ngươi thấy được đi. Người ta căn bản là không đem chúng ta để vào trong mắt."

Lôi Đằng Phong nhàn nhạt nhìn Lăng Vân công chúa một cái, nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về. Lập tức tiến cung hướng Hoàng Đế Đông Sở từ giã, lát nữa chúng ta liền lên đường trở về."

"Được"

Lăng Vân công chúa khinh thường liếc mắt Tê Hà công chúa và Mặc Cảnh Lê một cái, trong mắt hoàn toàn không có nhục nhã vì hôn lễ bỏ dở nửa chừng , hiển nhiên đối với lần này rất là thỏa mãn.

"Thế tử, chuyện này hãy thương lượng cho tốt. Này lấy quan hệ bang giao hai nước, thế tử chớ hành động theo cảm tình." Lão Vương Gia thở dài, đứng dậy khuyên bảo.

Lôi Đằng Phong hờ hững nói: "Đa tạ vương gia quan tâm, chẳng qua là chuyện này đúng là Đông Sở rất quá đáng, cũng không phải do Tây Lăng ta vô lễ trước. Tin tưởng đến chỗ Hoàng Đế Đông Sở cũng không phải chúng ta đuối lý. Định Vương, Định Vương phi. Kính xin hai vị chủ trì công đạo, hai vị nói có phải thế không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba thầm hận Lôi Đằng Phong giảo hoạt đem bọn họ liên lụy vào, đang lúc mọi người nhìn chăm chú trong có chút ít căng thẳng cười nói: "Thế tử, chuyện này đúng là do Lê Vương điện hạ và Tê Hà công chúa có chỗ sai, có điều trong chuyện này cũng có không ít nghi vấn không hiểu. Càng quan trọng hơn là, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, thành ý của Đông Sở chúng ta đối với quý quốc tuyệt đối là không thể nghi ngờ. Điểm này, so với thế tử cũng không phủ nhận đi?"

Mang Lăng Vân công chúa tới không phải là muốn liên hôn sao, thật đúng là không tin ngươi cam lòng sẽ mang nàng về.

Lão Vương Gia tán thưởng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, cười nói: "Định Vương phi nói rất đúng. Lê Vương có lỗi với Lăng Vân công chúa, chúng ta chắc chắn sẽ đền bù tổn thất lại cho Lăng Vân công chúa. Nếu vì vậy ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa hai nước chúng ta, đây chính là trăm triệu không ổn , kính xin thế tử nghĩ lại."

Thấy trên mặt Lôi Đằng Phong lộ ra vẻ do dự, Lăng Vân công chúa nhíu nhíu mày có chút lo lắng nói: "Vương huynh!"

Lôi Đằng Phong nhàn nhạt liếc nàng một cái, nhìn Thái hậu nói: "Lăng Vân là công chúa mà Hoàng bá phụ sủng ái nhất, thời điểm ở nhà ai cũng không nỡ để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Không biết Đông Sở muốn đền bù tổn thất cho Lăng Vân như thế nào?"

Lăng Vân công chúa hơi khẽ chấn động, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng mơ hồ, cũng dưới cái nhìn lãnh đạm chăm chú của Lôi Đằng Phong không dám lại mở miệng nói chuyện.

Thái hậu trầm giọng nói: "Thế tử nghĩ muốn đền bù cái gì?"

Ánh mắt Lôi Đằng Phong chợt lóe, cất cao giọng nói: " Thế tử tương lai của Lê Vương phải do Lăng Vân sinh ra. Quan trọng nhất là, Tê Hà công chúa vĩnh viễn không thể có bất kì danh phận nào từ Trắc phi trở lên bao gồm cả trắc phi ở bên trong. Vĩnh viễn không được có cốt nhục của Lê Vương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com