Chương 74: Hiểu lầm
Mẫu tử huynh đệ, Thái Hậu có phải thật sự vụng trộm chém giết phân cao thấp hay không đương nhiên không phải là việc mà Địch Lệ Nhiệt Ba có thể quản được. Chỉ là thỉnh thoảng có người Địch phủ lại đến mời nàng trở về vì có chuyện gì đó thì nàng đều từ chối.
Mặc dù Địch Thượng thư có chút bất mãn với nữ nhi không thể nào khống chế được, nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba là Định Vương phi thân phận vẫn còn đó, nếu không thì lão cũng không thể nhiều lời làm gì.
Thật ra nếu như tình huống bình thường, Thái Hậu có hai huynh đệ Mặc Cảnh Lê muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế..., mặc kệ là ai cũng nên lôi kéo Mặc Lộc Hàm mới đúng. Nhưng mà người bên ngoài đều nhìn xem Mặc Lộc Hàm là một phế nhân, mà đến Mặc Cảnh Kỳ chỉ sợ hận không thể sớm loại bỏ Định Quốc Vương phủ, cho nên trái lại thời gian này Định Quốc Vương phủ lại vẫn an bình nguyên vẹn.
Mặc kệ là bên nào cũng sẽ không hy vọng xa vời Mặc Lộc Hàm sẽ đứng ở bên mình, đương nhiên cũng sẽ tin tưởng Mặc Lộc Hàm không đứng ở bên đối phương.
"Vương gia, Vương phi, biểu tiểu thư cầu kiến."
Địch Lệ Nhiệt Ba buông thêu thùa trong tay, ngẩng đầu có chút kỳ quái ngẩng đầu hỏi: "Biểu tiểu thư? Dương...Thiên Như sao? Sao nàng ta có thể đến chủ viện?"
Định Quốc Vương phủ rất rộng, thật sự rất rộng. Hơn nữa rất nhiều chỗ không phải muốn đến là nhất định đến được. Cho nên dù trong phủ có tồn tại hai người khiến cho người ta không thoải mái, nhưng mà dưới tình huống bình thường căn bản Địch Lệ Nhiệt Ba không cảm thấy sự tồn tại của Biểu tiểu thư và Dương Trắc Thái phi đấy.
Bởi vì từ khi Mặc Lộc Hàm chuyển đến chủ viện ở, vệ minh của khu này đã thăng cấp rồi, đừng nói là đi vào cổng chủ viện, ngay cả bên ngoài các nàng cũng không tiếp cận được. Đã hai lần mất mặt, hơn nữa sau khi Mặc Lộc Hàm phái Mặc tổng quản lời lẽ nghiêm khắc răn dạy một lần, Dương Trắc Thái phi không còn ý đồ đến khiêu chiến quyền uy của tân Định Quốc Vương phi tồi.
Mặc Lộc Hàm đối với bản thân nàng rất tốt, đương nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba cảm nhận được. Không nói mình vừa qua cửa Mặc Lộc Hàm đã vô cùng hào phóng ủy quyền cho mình, hơn nữa hạ nhân trong phủ trước mặt mình cũng biểu lộ thái độ rất rõ ràng đối với Vương phi là mình đây.
Bằng không thì đừng nói đến là Định Quốc Vương phủ ngay cả hạ nhân gia tộc bình thường cũng không dễ dàng phục tùng với tức phụ mới vào cửa như vậy.
Cho nên...có người làm chỗ dựa rất quan trọng đấy. Đặc biệt người này lại là người có quyền lực cao nhất trong phủ.
"Nô tài không biết, nhưng mà biểu tiểu thư đã đứng ở ngoài cửa viện rất lâu rồi. Cho nên Vệ đại ca tùy tùng ngoài cửa mới cho người vào bẩm báo Vương gia, Vương phi một tiếng." Tĩnh Nhi đi vào bẩm báo nói.
Bởi vì Vương gia phân phó không cho phép người ngoài vô cớ đi vào nội viện quấy rầy Vương phi, cho nên ở dưới tình huống bình thường bọn họ đều là mời người rời đi đấy. Nhưng mấy lần trước đuổi biểu tiểu thư rất dễ nhưng hôm nay lại không chịu rời đi đơn giản đâu.
Bọn thị vệ lại không thể ra tay với Biểu tiểu thư, dù sao người ta cũng là khách. Đành phải nhờ Tĩnh Nhi đi ngang qua vào bẩm báo một tiếng.
"Vương gia, theo ngài thì sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu hỏi Mặc Lộc Hàm đang dựa vào cửa sổ mở một bên đọc sách.
Mặc Lộc Hàm ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, lật một trang sách thản nhiên nói: "Nhiệt Ba muốn gặp thì cứ để cho nàng ta đi vào, không muốn gặp thì lại để cho người tiễn nàng ta trở về. Hoặc là...ở ngoài thành Vương phủ có một tòa biệt viện, có thể để cho nàng ta và Thái phi đi ở vài năm.
Chậc...Địch Lệ Nhiệt Ba tặc lưỡi, nam nhân này thật sự là đã đến trình độ không có tim không có phổi.
Tuy thời gian nhìn thấy Dương Thiên Như không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên mấy lần gặp mặt ánh mắt người ta nhìn hắn uyển chuyển ai oán, như vạn sợi tơ tình. Rõ ràng vậy mà có thể nói ra lời nói lãnh khốc vô tình như vậy.
Nhưng mà...nàng thích!
"Mời nàng vào đi!" Để y phục đã sắp hoàn thành qua một bên, Địch Lệ Nhiệt Ba có chút buồn rầu mà nói: "Trước đây Trắc Thái phi còn đề cập với ta tìm cho Biểu tiểu thư một cuộc hôn nhân tốt, nhưng mà ta..." Nàng chưa từng làm bà mối mà.
Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói: "Không cần làm phiền, nàng không tìm thấy."
"Có ý tứ gì?" Cái gì gọi là nàng không tìm thấy?
Mặc Lộc Hàm nói: "Ba năm trước đây Mặc tổng quản cũng đã đề cập qua chuyện này rồi, cũng đích thân tự mình chọn lựa nhưng Trắc Thái phi và nàng ta đều không vừa lòng. Nàng không quen thuộc kinh thành, ta không cho rằng có thể tìm được ai tuyển tốt hơn so với Mặc tổng quản."
Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được lau mồ hôi, thì ra Mặc Lộc Hàm cũng làm bà mối cơ đấy. Nhưng mà hắn là trực tiếp để cho Mặc tổng quản đi làm đấy, mình đúng là thật khờ mới phiền não có nên thật sự đi tham gia mấy cái yến hội hay không.
"Những người Mặc tổng quản liệt ra cũng là dựa trên điều kiện của nàng ta có thể tuyển được người tốt nhất. Hơn nữa bây giờ nàng ta cũng mười bảy tuổi rồi, cùng lứa tuổi với nàng mà chưa có hôn phối thì càng ít."
Cũng không phải mỗi người đều giống như Mặc Lộc Hàm, Mặc Cảnh Lê cùng với Từ Thanh Trần giống nhau qua hai mươi tuổi cũng còn chưa có kết hôn, cho dù không có ở gia đình bình thường cũng đã đính hôn rồi.
"Cái kia vậy làm sao bây giờ?"
Cũng không thể cứ như vậy chậm trễ cả đời chứ? Hơn nữa không phải Địch Lệ Nhiệt Ba lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà nàng thật sự nghi ngờ nếu vẫn cứ tiếp tục chậm trễ cuối cùng việc này sẽ trở thành trách nhiệm của Mặc Lộc Hàm.
"Nàng ta muốn gả lại để cho Mặc tổng quan đưa danh sách qua. Nếu không được cũng không cần quản. Nếu như tròn mười tám tuổi nàng ta còn chưa xuất giá đến lúc ý sẽ đưa đến Vô Nguyệt am cùng đại tẩu."
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nhịn được muốn vì Dương cô nương đa tình mà lau đi một dòng nước mắt rồi, nếu ai muốn biết bộ mặt lạnh lùng là thế nào? Nhìn biểu hiện của Mặc Lộc Hàm sẽ biết.
Chỉ chốc lát sau, Dương Thiên Như được người dẫn vào đang thướt tha đi vào. Bên ngoài còn mang theo hai tiểu nha đầu, một trong số đó trong tay còn bưng lấy một chiếc hộp nhìn không ra là cái gì.
Nhìn thấy bỗng nhiên ánh mắt nóng bỏng của Dương Thiên Như nhìn vào chỗ ở sau lưng mình, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn y phục vẫn chưa làm xong ở bên cạnh bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
"Biểu muội, mời ngồi." Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười gật đầu nói với Dương Thiên Như.
Dương Thiên Như nhanh chóng liếc nhìn phía sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, vội vàng lắc đầu khẽ nói: "Đa tạ Vương phi, không...không cần...Nô tỳ vẫn đứng là tốt rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng, cái gì gọi là ngươi vẫn đứng đấy là tốt rồi. Ngươi chỉ là một biểu tiểu thư ở tạm trong Vương phủ sao lại biểu hiện như một tiểu thiếp yếu đuối bị ngược đãi vậy?
Thoáng đánh giá một chút Dương Thiên Như một thân y phục màu xanh nhạt đường viền hoa lan thanh nhã, búi tóc linh lung tươi mát bên cạnh cài trâm có tua trân châu.
Từ khi Địch Lệ Nhiệt Ba thu thập y phục màu trắng của Mặc Lộc Hàm thì cũng không tệ lắm, vị cô nương này cuối cùng cũng đã tạm biệt mãi mãi hình tượng áo trắng bồng bềnh của nàng, nhưng mà hiển nhiên vẫn là đi tới con đường thanh nhã cao quý.
"Biểu muội, mời ngồi." Giọng Địch Lệ Nhiệt Ba hơi trầm xuống, thản nhiên nói.
Dương Thiên Như làm bộ như giật mình, biểu lộ rõ ràng trở nên sợ hãi hẳn. Dưới cái nhìn soi mói của Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt u uất cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy bộ dạng u uất kia chỉ cảm thấy có một ngụm máu nghẹn ở giữa ngực. Ói thì lộ ra hết, nuốt xuống càng buồn nôn. Nàng cũng không có dễ dàng mà.
"Biểu muội, đúng lúc này đến chủ viện, có chuyện gì sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba đè nèn sự không vui trong lòng xuống, lấy vẻ mặt hòa nhã mà chống đỡ.
Dương Thiên Như ngẩng đầu lên, khẩn trương vặn xoắn chiếc khăn tay trong tay, gương mặt ửng đỏ, "Ta...ta.."
Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn nhẫn nại mỉm cười, Dương Thiên Như liếc nhìn Mặc Lộc Hàm, rốt cục có vẻ cố lấy dũng khí đến rồi nói: "Ta...Ngày mai là sinh nhật biểu ca, ta đến...đưa lễ thọ cho hắn."
Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt nhìn cái hộp trong tay tiểu nha đầu ở phía sau nàng ta, lại quay đầu liếc qua Mặc Lộc Hàm dường như vẫn chuyên chú đọc sách, cười nói: "Thì ra là thế, đã phiền biểu muội phí tâm. Ta có thể nhìn xem chứ?"
"Điều này..."
"Bất tiện sao? Như vậy mời Vương gia xem qua đi." Phất phất tay ra hiệu cho tiểu nha đầu kia dâng chiếc hộp cho Mặc Lộc Hàm.
Nghe xong lời Địch Lệ Nhiệt Ba nói..., hai mắt Dương Thiên Như sáng ngời, tràn ngập chờ mong nhìn về phía người đọc sách ở cửa sổ. Tiểu nha đầu kia mới vừa đi tới trước mặt Mặc Lộc Hàm chiếc hộp trong tay đã bị một cánh tay ở bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện cướp mất.
Chẳng biết A Cẩn xuất hiện ở cửa sổ từ lúc nào vẻ mặt chăm chú trực tiếp mở chiếc hộp ra, thò tay cầm đồ vật bên trong lên nhìn.
Từ góc của Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy đó là một chiếc áo choàng màu tím nhạt hoa lệ, tuy chỉ thấy một góc nhưng mà thủ công thêu kia vô cùng tinh xảo và dụng tâm đấy.
"Không có độc."
"A Cẩn tránh ra, ngươi che hết ánh sáng rồi." Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói.
"Vâng." A Cẩn lên tiếng, ôm chiếc hộp biến mấy ở cửa sổ.
Từ đầu tới cuối, ngay cả một mảnh góc áo của Mặc Lộc Hàm cũng không thấy.
Dương Thiên Như ngẩn ngơ, liền vội vàng hỏi: "Hắn cầm đi đến nơi nào rồi hả?"
"Cái này..." Địch Lệ Nhiệt Ba tự nghĩ có nên nói cho nàng biết đồ Mặc Lộc Hàm không cần đều bị A Cẩn cầm đi chơi, chơi chán rồi sẽ vứt đi.
Mặc Lộc Hàm để sách trong tay xuống ngẩng đầu lên, trong khi Dương Thiên Như đang kinh hỉ chờ mong thâm tình thì lạnh nhạt tự nhiên nói: "Không có việc gì thì trở về trong viện của mình đi, ngày mai bổn vương lại sai Mặc tổng quản mang danh sách nam tử phù hợp thử hôn qua, ngươi xem đi rồi chọn một."
Dung nhan xinh đẹp dịu dàng của Dương Thiên Như lập tức trắng bệch, nước mắt óng ánh không ngừng chảy xuống, "Đừng...Biểu ca, ta không...ta không muốn rời khỏi Vương phủ, không xuất giá...Huynh đừng đuổi ta đi..."
Mặc Lộc Hàm nhíu mày, rất nhanh lại gật đầu nói: "Cũng được, ngày mai ngươi thu dọn đồ đạc đi Vô Nguyệt am cùng đại đẩu đi thôi. Cứ vậy đi, tiễn Dương tiểu thư trở về."
Nha đầu bên người Dương Thiên Như đều là nha đầu của Vương phủ, dĩ nhiên không dám làm trái ý của Mặc Lộc Hàm. Mặc dù biết rõ tiểu thư nhà mình không muốn vẫn tiến lên đỡ nàng rời đi.
"Biểu ca...Ô ô...Huynh đừng đuổi Thiên Như đi...Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện làm biểu ca tức giận..." Dương Thiên Như khóc nức nở nghẹn ngào, khi hai nha đầu đến đỡ vẫn còn giãy dụa không chịu rời đi.
"Dẫn đi." Mặc Lộc Hàm cau mày thản nhiên nói.
Dù Dương Thiên Như có giãy dụa như thế nào cũng sẽ không phải là đối thủ của hai nha đầu, cuối cùng vẫn bị lôi đi ra ngoài rồi.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở một bên im lặng nhìn mặt Mặc Lộc Hàm không chút gợn sóng, mơ hồ truyền đến tiếng khóc của Dương Thiên Như muốn vỡ gan vỡ ruột, trong lòng cũng không khỏi cảm thán nam nhân này thật sự nhẫn tâm đấy. Nam nhân bình thường chứng kiến một thiếu nữ nhu nhược xinh đẹp khóc thành như vậy, cho dù vô tình không yêu ít cũng sẽ có vài phần thương tiếc.
Nhưng trong ánh mắt của Mặc Lộc Hàm lại không có chút cảm xúc nào, phảng phất mới vừa rồi bị lôi đi ra ngoài không phải là một nữ nhân yếu ớt mà chỉ là một đồ vật bình thương.
"Nhiệt Ba, nàng thở dài gì vậy?" Mặc Lộc Hàm hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được lại thở dài một hơi nói: "Nếu ai yêu mến ngài nhất định là đời trước tạo nghiệt gì đó. Nếu không thì là kiếp trước thiếu nợ ngài không trả."
Ánh mắt Mặc Lộc Hàm khẽ nhúc nhích, chăm chú nhìn vào bóng lưng Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Cái kia còn phải nói, cứ nhìn Dương Thiên Như sẽ biết à."
Yêu một người không yêu mình, đây không phải là kiếp trước thiếu nợ thì là cái gì? Cuộc sống thật là bi kịch mà.
"Vậy...Nhiệt Ba sẽ yêu người như thế nào?" Mặc Lộc Hàm hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi bên vừa làm nữ công trong tay, vừa không đếm xỉa tới đáp: "Yêu? Không biết, có lẽ sẽ không yêu người nào đó. Dù thế tình yêu cảm động trời đến thế nào thì thời gian lâu cũng sẽ biến thành tình thân mà thôi, đã như vậy vì sao ngay lúc ban đầu cứ vậy mà sống cho thoải mái?"
Ai có thể cả lời ngon tiếng ngọt nói chuyện tình yêu, thời gian lâu rồi cũng chỉ còn lại củi gạo dầu muối mà thôi.
"Đó là bởi vì Nhiệt Ba còn chưa từng yêu một người nào sao?" Mặc Lộc Hàm khẽ hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba tay hạ châm dừng lại một chút, rất nhanh lại tiếp tục đi lên, nói: "Có lẽ."
Đương nhiên nàng cũng đã từng nói qua yêu đương, nhưng mà nói đến thật sự cái gì yêu khắc cốt ghi tâm thì thật chưa có.
"Nếu như Nhiệt Ba yêu một người sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kỳ quái quay đầu nhìn thoáng qua nam tử ngồi nghiêng dựa vào xe lăn khó có được buông lỏng, cười nói: "Vương gia không phải muốn nếu ngài yêu một người sẽ muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử chứ?"
"Có lẽ là vậy."
"Ta cũng không biết nữa. Chẳng lẽ ta đã chết rồi còn muốn kéo theo một người nữa chôn cùng?" Địch Lệ Nhiệt Ba nói ra suy nghĩ thật sự: "Cho dù chỉ là yêu thích bình thường cũng không thể làm như vậy được, đó là người yêu hay là kẻ địch?"
Dưới ánh mặt trời, dường như Mặc Lộc Hàm đang chăm chú suy nghĩ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Nàng nói đúng. Nếu như ta chết đi vẫn hi vọng nàng vẫn sống thật tốt."
Nói xong liền không hề để ý tới Địch Lệ Nhiệt Ba, cầm lấy một quyển sách tiếp tục đọc. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có chút không ngờ tới nàng vẫn cảm thấy Mặc Lộc Hàm có chút ôn hòa lạnh nhạt có chút vô tình sao có thể ôn nhu như thế, khó hiểu nhún vai tiếp tục ngồi thêu.
Đã qua một lúc lâu, lời nói của Mặc Lộc Hàm không biết vì sao lại hiện lên trong đầu "Nếu như ta chết đi, vẫn hi vọng nàng sống thật tốt."
Nàng?! Địch Lệ Nhiệt Ba cả kinh suýt chút nữa đâm kim vào đầu ngón tay. Mặc Lộc Hàm có người yêu mến rồi hả?!
Tâm tình của Địch Lệ Nhiệt Ba không tốt, rất không tốt, cho dù chính nàng cũng không biết rõ rốt cuộc vì sao lại không tốt.
Tóm lại là không hiểu thấu tâm tình phiền muộn, tình huống như vậy trong suốt mấy chục năm sống của nàng là vô cùng hiếm thấy đấy. Cho dù năm đó chia tay cùng bạn trai mối tình đầu còn có lần đầu tiên trước khi ra nhiệm vụ thực chiến còn không có cảm xúc bết bát như vậy.
Cho nên ở sân luyện võ giải tỏa cũng không cảm thấy có chuyển biến tốt đẹp, Địch Lệ Nhiệt Ba dứt khoát quyết định ra ngoài giải sầu.
Vừa vặn thấy thiếp mời của Hoa Dĩnh đến mời nàng cùng đi thưởng hoa sen đầu hạ, cho nên Địch Lệ Nhiệt Ba không chút do dự đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com