Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền

Sau hơn một canh giờ, mưa cũng ngừng. Mưa ở Nam Cương đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mưa vừa mới dừng lại chưa đầy một lát, ánh nắng mặt trời ấm áp đã chiếu khắp mặt.

Đất đai vừa mới bị mưa gột rửa tản mát ra một mùi hương trong lành của đất, nếu như không có mùi hương truyền từ lỗ hổng vào thì càng tuyệt vời hơn.

Mưa vừa ngừng, A Tam từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người ngồi, một người đứng trong sảnh, đối với việc có thêm người, không tỏ ra ngoài ý muốn.

Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ lương khô đặt ở trên bàn bên cạnh nói: "Lấp đầy bụng trước đã, đoán chừng hôm nay chủ nhà sẽ không tới đưa cơm sáng cho chúng ta rồi."

A Tam gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ba người nhìn chăm chú trong không nhanh không chậm nhét đầy bụng.

Bệnh thư sinh có chút hứng thú nhìn dáng vẻ nhai từ từ chậm chậm nuốt của A Tam, cười nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Sở công tử có Trác hộ vệ – cao thủ như vậy bảo vệ bên người, khó trách dám một mình đến Nam Cương. Trác huynh mới thức dậy sao? Tối hôm qua không ngủ a?"

A Tam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Công tử chỉ dẫn theo một mình ta, đương nhiên phải cẩn thận một chút."

Ánh mắt Bệnh thư sinh hơi chùng xuống, thị vệ như vậy có một người đã rất không dễ. Nghe ra ý của Trác Tĩnh, bình thường người bên cạnh Sở Quân Duy không ít, tình huống bây giờ chỉ một hộ vệ mới là đặc biệt.

Như vậy. . . Thân phận của Sở Quân Duy này chỉ sợ không tầm thường. Lãnh đạm nhìn lướt qua Hàn Văn Long bên cạnh, có thể qua lại thân thiết với đệ đệ của Các chủ Thiên Nhất các đương nhiên không phải một người bình thường.

Nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bệnh thư sinh, vẻ mặt Hàn Văn Long vô hại cười với hắn. Không nên hỏi hắn a, hắn cũng không biết thân phận của Quân Duy.

Bốn người thu dọn ổn thỏa liền ra khỏi tiểu lâu, ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn trong hương hoa tràn ngập không khí càng ngày càng đậm hơn. Nhưng mà có giải dược Bệnh thư sinh đưa cho, điều này không có ảnh hưởng gì đối với bốn người.

Quay lại tiểu lâu bên cạnh, quả nhiên không thấy Lương lão gia, quản gia và người hộ vệ tên Trịnh Khuê.

Hàn Văn Long nhìn có chút hả hê nhìn Bệnh thư sinh nói: "Xem ra bọn họ đã đi ít nhất được một canh giờ rồi, bây giờ ngươi sẽ tìm người như thế nào?"

Chỉ cần có người dẫn đường quen thuộc địa hình, một canh giờ cho dù trời mưa cũng đủ để đến một nơi thật xa rồi.

Bệnh thư sinh nở nụ cười lạnh, thản nhiên nói: "Chỉ cần bọn họ vẫn ở Nam Cương, sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Huống chi. . . Ngươi cho là tại sao bọn họ phải ở chỗ này chờ chúng ta? Chỗ bọn họ muốn đi, chắc chắn cách nơi này không quá hai mươi dặm."

Bệnh thư sinh từ trong ngực từ từ lấy ra một cái hộp xinh xắn, mở ra, một con bươm bướm nhỏ màu xanh từ bên trong bay ra. Con bươm bướm vỗ hai cái cánh, dừng trên bình sứ nhỏ trong tay Bệnh thư sinh một lúc rồi bay đi, bay về phía sâu trong Trại.

"Đi thôi." Hài lòng thu hồi bình thuốc nhỏ trên người, Bệnh thư sinh thản nhiên nói với ba người.

Ba người đi theo sau con bươm bướm nhỏ, cả Trại quả nhiên đã trống không.

Tối hôm qua sắc trời quá tối không ai chú ý, bên trong Trại này trừ hai tiểu lâu bọn họ hiện đang ở ra, các phòng khác đều rất đơn giản. Không giống như là Trại của một trăm người ở, giống như là một cứ điểm đóng quân tạm thời.

Con bươm bướm bay thẳng đến trong núi sâu, rắn độc độc trùng trên đường bị tử thương rất nhiều bởi độc dược bá đạo của Bệnh thư sinh, không có người tận lực thúc giục, những xà trùng này hiểu được phải tránh né xu hướng có hại, không cả đàn cả lũ bao vây công bọn họ.

Đi hơn nửa canh giờ, con bươm bướm dừng lại bên vách núi bên cạnh, lưu luyến quanh quẩn một chỗ xoay quanh Bệnh thư sinh, không chịu bay về phía trước nữa.

"Sẽ không phải là bươm bướm nhỏ của công tử dẫn sai đường chứ?" Hàn Văn Long cười đùa nói.

Bệnh thư sinh lãnh đạm nhìn hắn một cái, thu bươm bướm nhỏ thu vào trong hộp, nói với Hàn Văn Long: "Đi xuống dưới".

"Đi xuống dưới?" Hàn Văn Long khẽ giật mình, rất nhanh đã kịp phản ứng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Ngươi nói bảo ta đi xuống dưới? ! Ngươi biết đây là đâu không? Nơi này là Nam Cương a, ai biết phía dưới có bao nhiêu rắn độc và quái vật bên trong, ngươi lại bảo ta đi xuống dưới ?

Bệnh thư sinh nói: "Khinh công của ngươi tốt nhất, bằng không thì, để Sở công tử đi xuống trước?"

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Văn Long tái nhợt nhìn Bệnh thư sinh đang thờ ơ sờ ngón tay bên tay trái, liếc mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba và A Tam đứng ở bên cạnh.

Mặc dù quen biết không lâu, nhưng Hàn Văn Long biết khinh công của Quân Duy thật sự không được coi là tốt. Ngộ nhỡ xuống dưới xảy ra chuyện gì, chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng không kịp.

Tức giận hừ hừ, "Xuống dưới thì xuống dưới, ngươi chờ đó cho ta!" Chờ ngươi rời khỏi Nam Cương, bổn công tử giết chết ngươi!

Hàn Văn Long điểm nhẹ dưới chân, cả người giống như bươm bướm màu đỏ nhanh nhẹn đi xuống dưới vách núi.

Bệnh thư sinh nói khẽ khen: "Khinh công của Hàn nhị công tử quả nhiên tốt hơn Công Tử Minh Nguyệt."

Nhưng mà cũng chỉ có khinh công mà thôi, so về tâm cơ thì không thể bằng Công Tử Minh Nguyệt tâm tư luôn thay đổi, Bệnh thư sinh không thèm đặt Hàn Văn Long vào mắt. Vì Công Tử Minh Nguyệt, cam đoan không giết chết Hàn Văn Long, khiến Các chủ không thể giải thích là được rồi.

"Trác Tĩnh." Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày đứng ở vách đá nhìn xuống, chỉ nhìn thấy mây trắng cuồn cuộn không thấy phong cảnh phía dưới gì cả.

Vách núi này chỉ sợ so còn sâu hơn nhiều vách núi Hắc Vân. Muốn bằng khinh công trực tiếp xuống đến đáy vực, căn bản không có khả năng.

A Tam tiến lên duỗi tay ra thăm dò vách núi, một sợi tơ màu bạc quấn lấy một vật gì đó nhanh chóng đi xuống dưới vách núi, một lúc lâu mới thấy A Tam từ từ thu sợi tơ quấn trên bàn tay lại, quay đầu nói với Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Công tử, đến đáy vực ít nhất cũng phải một trăm trượng hơn nữa. . . Vách đá dựng đứng, rất trơn."

Địch Lệ Nhiệt Ba suy tính, một trăm trượng là gần ba trăm mét, vách núi cao và dựng đứng như vậy, lại còn trơn trượt nữa, ngay cả cỏ cây cũng không nhiều, rõ ràng không thể nào là tự lớn lên. Xem ra con bươm bướm của Bệnh thư sinh hoàn toàn không dẫn sai chỗ.

Bệnh thư sinh nhìn hành động của A Tam, đáy mắt để lộ ra sự tò mò, đang muốn mở miệng thì từ dưới vách núi có một bóng người đi ra, chật vật rơi xuống trên mặt đất.

Vừa rơi xuống đất còn chưa kịp thở, Hàn Văn Long đã mở miệng mắng, "Bệnh thư sinh! Ngươi chờ đó cho bổn công tử, nếu bổn công tử bị ngươi hại chết ở chỗ này, ta đảm bảo Thiên Nhất các sẽ đuổi giết ngươi đến chết!"

Sắc mặt Bệnh thư sinh không thay đổi, dường như không quan tâm đến lời uy hiếp của Hàn Văn Long, lạnh giọng hỏi: "Phía dưới có cái gì?"

Hàn Văn Long cười lạnh, "Có cái gì? Có cái rắm, cho dù có cái gì, ngươi không có khinh công, thân thể ngươi tồi tệ thế kia, có thể xuống dưới sao? Đừng hy vọng bổn công tử mang ngươi xuống dưới, trừ phi ngươi muốn cùng bổn công tử rơi xuống thịt nát xương tan cùng một chỗ !" Nhìn Bệnh thư sinh nhíu mày, Hàn Văn Long ác ý châm biếm.

Xem ra vừa rồi ở dưới vách núi thực sự gặp phải nguy hiểm, khiến hắn trong lúc nhất thời quên sợ hãi Bệnh thư sinh, chỉ có thể dùng những lời châm chọc khiêu khích để ổn định lại sự tức giận và kinh hãi trong lòng mình.

"Hàn huynh." Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng kêu lên, lúc này chọc giận Bệnh thư sinh cũng không có lợi gì.

Hàn Văn Long cũng không phải người xúc động, bị Địch Lệ Nhiệt Ba nhắc nhở, rất nhanh liền áp chế sự tức giận xuống, nói: "Phía sưới vách núi là một biển hoa, nhưng mà ta đoán hoa kia đều có độc. Trong bụi hoa có rất nhiều rắn độc, bên trong còn có mấy bộ xương người, không biết là vô ý té xuống hay là bị người ném xuống. Nhưng mà giữa vách đá đại cách mặt đất khoảng bảy mươi trượng có một cái động không nhỏ, dường như là một cái cửa vào. Nhưng mà..."

Giống như cười mà không cười liếc nhìn Bệnh thư sinh, nói: "Vách đá bị người tận lực xử lý qua, trên cơ bản không có chỗ nào có thể mượn lực. Lời vừa rồi không phải ta nói đùa, lấy khinh công của ta căn bản không thể mang theo một người xuống dưới mà không rơi xuống đáy vực đầy rắn độc và độc vật. Mà ba người các ngươi. . . Lấy khinh công của các ngươi muốn tự mình xuống dưới căn bản là chỉ là mơ mộng hão huyền." Nói đến khinh công của mình, Hàn Văn Long vô cùng tự hào .

"Khó trách đoạn đường này ngay cả người canh giữ cũng không có, chắc là nghĩ chúng ta tìm không thấy đường?" Bệnh thư sinh do dự nói.

Nếu như vừa rồi người xuống dưới không phải Hàn Văn Long khinh công trác tuyệt, chỉ sợ bọn họ bất kỳ một cái nào đều là chỉ còn đường chết.

"Nhất định còn có đường khác, ta không tin tất cả những người kia là cao thủ về khinh công."

Hàn Văn Long ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng tuyệt thế khinh công rất dễ dàng luyện thành sao? Nhưng mà. . . Cho dù có đường khác, bây giờ ngươi có thể tìm được chắc?"

Bọn họ ai cũng là cao thủ về cơ quan không phải sao, huống chi mấy người bọn họ ở chỗ này đều không hiểu rõ Nam Cương. Càng quan trọng hơn là, những người Nam Cương kia cũng không phải người ngu, chẳng lẽ ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ tìm được đường đi vào.

"Ngươi..." Bệnh thư sinh nhíu mày nhìn Hàn Văn Long.

Hàn Văn Long vội vàng trốn sau lưng Trác Tĩnh, ngay cả đầu chẳng muốn thò ra, "Ngươi đừng tìm ta, cho dù ta đi vào cũng không được. Luận võ công, ta thực sự không thể, ta đoán chừng bên trong cho dù thật sự là cửa vào, có lẽ cũng thi triển công cũng không vào được. Ta đi một mình nhiều nhất cũng chỉ đánh rắn động cỏ mà thôi."

"Bên trong rốt cuộc có vật gì quan trọng như vậy?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày hỏi.

"Ngươi có biện pháp?" Bệnh thư sinh nhíu mày nhìn .

Địch Lệ Nhiệt Ba trả lời, nhắc lại câu hỏi của mình, "Vật công tử muốn tìm rốt cuộc là gì?"

Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng, bên kia ba người, mình chỉ có một người, muốn bắt Sở Quân Duy để uy hiếp căn bản là không thực tế.

Thật lâu mới trầm giọng nói: "Là một loại kỳ độc."

Nghe vậy, sự cao hứng của mấy người giảm đi hơn một nửa, Hàn Văn Long tò mò nói: "Bản thân công tử là con cháu của dòng họ nổi tiếng dùng độc thuật, trên đời này còn độc gì khiến công tử động tâm không tiếc dùng sinh mệnh phạm hiểm?"

Bệnh thư sinh âm lãnh cười cười, trong ánh mắt lóe ra âm độc hào quang, nói: "Một loại độc. . . Khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."

Địch Lệ Nhiệt Ba không có hứng với loại độc có thể khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, trên đời này còn có nhiều phương pháp khiến người ta thống khổ hơn, hoàn toàn không cần phải tự mình mạo hiểm đi tìm độc dược kỳ lạ gì đó.

Về phần cái gì muốn sống không được muốn chết không xong, nếu như một người thật sự muốn, còn có nhiều rất nhiều biện pháp có thể muốn chết không được như thế?

Không chết chỉ là bởi vì còn sống còn có mong đợi và lo lắng mà thôi. Nhưng mà đáy mắt thâm độc của Bệnh thư sinh lại khiến trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba nhảy dựng, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ hơi mơ hồ.

"Bản thân công tử là bậc thầy về độc thuật, sao phải mạo hiểm đi tìm loại kỳ độc gì đó?" Địch Lệ Nhiệt Ba lãnh đạm nói.

Bệnh thư sinh nở nụ cười ngắn ngủi, trong tiếng cười đầy thù hận và ác ý, sau đó lại ho mạnh, "Đúng vậy, ta đã có không ít thứ tốt, nhưng mà còn chưa đủ. . . Trên đời này độc dược khiến người ta thống khổ nhất đang ở Nam Cương. Ha ha..."

Địch Lệ Nhiệt Ba mở to hai mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo chút tò mò nói: "Nghe nói thế gian độc dược khiến người ta thống khổ nhất chính Đoạn Trường Hủ Cốt đan, người trúng độc sẽ vô cùng đau khổ, xương cốt vỡ vụn kêu rên bảy bảy bốn mươi chín ngày mà chết. Chẳng lẽ còn có độc vật đáng sợ hơn nó?"

Bệnh thư sinh mang ý cười đắc ý nói: "Đúng vậy, Đoạn Trường Hủ Cốt đan thực sự rất độc, nhưng nó cần vào bằng đường miệng, hơn nữa có vị thuốc cực nặng. Cho dù dùng mùi khác che dấu, cũng không lừa được người tinh thông y thuật hoặc là người có khứu giác nhanh nhạy. Nhưng mà độc này không giống, dùng nó chế thành độc thực sự là không màu không mùi, chỉ cần một giọt sẽ khiến người sa vào địa ngục, cả đời không được siêu sinh!"

"U La Minh Hoa?" Hàn Văn Long tò mò hỏi.

Bệnh thư sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi cho rằng Nam Cương chỉ có U La Minh hoa sao? So với U La Minh Hoa bị giấu ở thánh địa Nam Cương gì đó, đây mới thực sự là vật báu quý nhất trên đời — Bích Lạc hoa."

"Bích Lạc hoa?" Hàn Văn Long vẻ mặt mờ mịt. "Tên thực sự rất phong nhã, nhưng mà chưa từng nghe qua."

Bệnh thư sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng, Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, thản nhiên nói: "Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền."

Bệnh thư sinh cười nói: "Đúng vậy, loại độc này tên thật sự là cùng trời cuối đất."

"Nghe giống như không có gì a." Hàn Văn Long nói. So với cái tên Đoạn Trường Hủ Cốt gì đó, cái tên này quả thực đầy chất thơ.

Bệnh thư sinh cười nói: "Xác thực không có gì, một khi chất độc này dính vào cơ thể người, lập tức tan vào mạch máu trong mọi kinh mạch khắp người. Trừ phi ngươi rút hết máu trên người không còn tí gì, nếu vĩnh viễn không giải được độc này. Bởi vì cho dù có biện pháp thay máu, nhưng mà chỉ cần trong máu còn có một tí chất độc này, nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn sinh trưởng trong máu mới."

Hàn Văn Long khó hiểu, "Tại sao phải gọi là cùng trời cuối đất?"

"Ha ha. . . Một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Người trúng loại độc này, bề ngoài hoàn hảo không tổn thương gì, nhưng mà lục phủ ngũ tạng bên trong sẽ từ từ thối rữa hết. Bên trong độc thuật tích lũy càng nhiều, bề ngoài sẽ càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng mà. . . Hắn không thể tiếp xúc với bất cứ người và động vật nào cả."

"Sẽ lây bệnh?" Địch Lệ Nhiệt Ba rủ mắt xuống trầm giọng nói.

"Không, sao lại lây bệnh chứ?" Bệnh thư sinh cười nói: "Không khống chế được độc lan tràn là sẽ có phiền toái lớn. Sở dĩ không thể chạm vào bất luận người và động vật nào là vì bất luận vật còn sống nào cũng đều khiến người đó cảm thấy đau khổ tột cùng, hơn nữa tốc độ thối rữa của nội phủ ngũ tạng rất nhanh. Người đó chỉ có thể một mình một người trốn ở nơi ngăn cách với bên ngoài, để cho bản thân mình có mùi hư thối. A. . . Trước tiên, tứ chi của người đó sẽ cứng nhắc tê liệt, có lẽ trước khi chưa thối rữa, bản thân người đó sẽ chết đói trước."

Ba người ở đây nghe xong đều rùng mình, đặc biệt là phối hợp với giọng nói trầm thấp của Bệnh thư sinh, dù cho bây giờ ánh mặt trời chiếu cũng khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy lạnh thấu xương.

"Điều đó không có khả năng. Nếu như chỉ là một loại độc dược, không thể khiến ngươi coi trọng như vậy." Địch Lệ Nhiệt Ba lãnh đạm chỉ ra.

Cho dù là độc dược quý giá cũng chỉ là độc dược, ngoại trừ tại Bệnh thư sinh người như vậy trong tay bên ngoài chỉ sợ còn kém Giải Độc Đan có thể giải trăm loại độc trong phút chốc.

Bệnh thư sinh trầm giọng nói: " Đúng vậy, truyền thuyết nói nếu phối hợp Bích Lạc Hoa với một loại dược khác, có thể tái tạo lại thịt từ xương trắng của hoạt tử nhân. Hiện tại cái gọi là Giải Độc đan – có thể giải bách độc thật ra chỉ có thể giải một vài loại chất độc thông thường mà thôi. Nhưng mà dùng Bích Lạc hoa chế ra Giải Độc đan, chỉ cần người còn hơi thở cuối cùng, bất kể loại độc gì hay là tổn thương gì cũng có thể khỏi hẳn. Hơn nữa có thể kéo dài tuổi thọ. Ngươi nói. . . Bảo bối như vậy có người cướp đoạt hay không? Nếu như họ Lương chế nó thành đan dược, cho dù là một vạn vàng cũng không có ai chê đắt."

Địch Lệ Nhiệt Ba giấu tia sáng trong mắt, lạnh nhạt gật đầu nói: "Thì ra là thế. Thực sự là bảo bối, công tử tìm nó để chữa bệnh sao?"

Bệnh thư sinh cười lạnh nói: "Chữa bệnh, chế độc – cả hai không."

"Như vậy. . . Đến lúc đó cho tại hạ một viên đan dược có lẽ xem như là thù lao hợp lý." Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Bệnh thư sinh thờ ơ nhìn chằm chằm nàng, "Thù lao?"

"Chẳng lẽ từ trước đến nay công tử tìm người giúp đỡ đều không trả tiền hay sao? Công tử nói vừa có thể chữa bệnh lại vừa có thể chế độc, như vậy ta có thể giả thiết Bích Lạc hoa cũng không quá ít. Tại hạ không am hiểu dược lý, có Bích Lạc hoa cũng vô dụng. Cho nên, chỉ cần một viên thuốc có thể giải độc, kéo dài tuổi thọ, có lẽ không coi như là quá phận."

Bệnh thư sinh ánh mắt dao động, thật lâu mới trầm giọng nói: "Ta đáp ứng ngươi."

"Rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com