Chương 294: Bệnh thư sinh đưa ra quyết định
Trầm Dương và Lâm đại phu nói thật đúng, bệnh của Bệnh thư sinh đã đến lúc nguy kịch. Đẩy cửa ra, đi vào, người ở bên trong nghe được tiếng mở cửa, đột nhiên xoay người lại, khi thấy người mở cửa là Địch Lệ Nhiệt Ba, thì ánh mắt dần dần lạnh xuống.
"Ngươi tới đây làm gì? Thân là Vương phi mà ngay cả chuyện quan trọng là thông báo một tiếng trước khi vào phòng của người khác cũng không hiểu sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không để ý sự vô lễ của hắn ta, mỉm cười đi vào trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế cách giường của hắn ta không xa, nhàn nhạt cười nói: "Ta mới vừa nói chuyện với Lăng các chủ, nhất thời không chú ý, đã để cho Lãnh các chủ nghe thấy. Sau đó Lãnh các chủ đã chạy ra ngoài một mình."
"Rốt cuộc các ngươi đã nói gì?" Đáy mắt Bệnh thư sinh hiện lên một tia lo lắng, tiếp theo giận dữ hét lên với Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba nháy nháy mắt, cười nói: "Không có gì. Vừa lúc nói đến chỗ Lăng các chủ nói đối xử với Lãnh các chủ như muội muội ruột. Có vấn đề gì sao?"
Bệnh thư sinh sửng sốt, hiếm khi không phun nọc độc với Địch Lệ Nhiệt Ba mà cúi đầu trầm mặc.
Thấy Bệnh thư sinh không nói lời nào, khóe môi Địch Lệ Nhiệt Ba câu lên một nụ cười nhạt, nghiêm mặt nói: "Tam các chủ, nhân sinh trên đời không gì có thể lưỡng toàn. Quan trọng là xem người ta lấy hay bỏ thôi, so với được ở cùng người mà mình thật lòng yêu, chẳng lẽ trả thù Vương gia nhà ta thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu nói Vương gia nhà ta có thù hủy gia diệt tộc với ngươi thì cũng thôi, nhưng theo ta được biết, ngoại trừ lần giao thủ mấy năm trước, thì ngươi và Vương gia chúng ta cũng không có bất kỳ lần tiếp xúc nào nữa, thậm chí gia tộc mà ngươi sinh ra cũng không có bất kỳ ân oán gì với Định Vương phủ. Ngươi cần gì phải như thế đây? Lùi một bước trời cao biển rộng, những lời này, có đôi khi vẫn còn có chút đạo lý. Ngươi cứ nói đi?"
Bệnh thư sinh chợt ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba. Thần sắc trên mặt vẫn thay đổi, có tức giận khi bị Địch Lệ Nhiệt Ba khám phá ra tâm sự, cũng có thống hận và không cam lòng với Mặc Lộc Hàm, còn có một chút tự ti và ảm đạm nói không rõ.
"Nói dễ nghe như vậy, còn không phải vì ngươi muốn phương thuốc sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu đồng ý, cười nói: "Tất nhiên ta nói những lời này là vì phương thuốc, vì tính mạng của trượng phu ta. Không lẽ lại vì làm mai mối cho Tam các chủ sao? Ta cũng không phải ăn no rỗi việc. Có phương thuốc, Vương gia nhà ta giữ được tính mạng, thì ta liền vui vẻ, thân thể ngươi tốt, có muốn theo đuổi Lãnh các chủ hay không, thì tất nhiên là chuyện của một mình ngươi. Lại nói, nếu tương lai, Nhị các chủ thật sự rơi vào trong tay Tam các chủ, Bổn phi còn thấy thẹn trong lòng đây."
Theo Địch Lệ Nhiệt Ba thấy, Bệnh thư sinh có tính tình quái dị là một vạn cái không xứng với Lãnh Lưu Nguyệt. Cho nên nàng cũng chỉ lấy Lãnh Lưu Nguyệt làm chỗ đột phá để nói chuyện với Bệnh thư sinh, chứ tuyệt đối sẽ không nghĩ kế để theo đuổi Lãnh Lưu Nguyệt thay hắn ta.
Dĩ nhiên, một nữ tử như Lãnh Lưu Nguyệt sẽ có tâm tính kiên định, nếu chính Bệnh thư sinh không thể đả động nàng ấy, thì người khác ra chủ ý cũng chưa chắc có tác dụng.
"Ngươi!" Trong cuộc đời, Bệnh thư sinh hận nhất là người khác nói hắn không xứng với Lãnh Lưu Nguyệt.
Mặc dù trong lòng hắn cũng rõ ràng mình không xứng với nghĩa tỷ, nhưng lại chịu không được khi nghe người khác nói ra.
Địch Lệ Nhiệt Ba thấy cũng đã nói được không sai biệt lắm, liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ. "Tam các chủ hãy tự suy nghĩ cho thật kỹ đi. Là giữ lại tính mạng thử một lần xem, hay đánh cuộc với Vương gia xem mạng của ai cứng rắn hơn. Ta bảo đảm... Vào lúc trước khi ngươi chết sẽ tìm được một lang quân như ý thay Lãnh các chủ."
Dựa vào đầu giường, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba vung tay áo bỏ đi không do dự, Bệnh thư sinh lại ho mãnh liệt một trận.
"Địch Lệ Nhiệt Ba! Ngươi điên rồi..."
Quả thật, Địch Lệ Nhiệt Ba đã bắt được tử huyệt của hắn, người như hắn, cho tới bây giờ cũng không phải quân tử hoàn thành ước vọng cho người khác, thật sự muốn hắn nhìn Lãnh Lưu Nguyệt gả cho người khác, tuyệt đối còn khó chịu hơn để cho hắn chết.
Không ai biết Lăng Thiết Hàn đã nói gì với Lãnh Lưu Nguyệt, trời hơi tối thì hai người, một trước một sau, trở lại Định Vương phủ giống như cũng không có gì phát sinh vậy.
Sau bữa tối, hiếm khi Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Trần lại được thanh nhàn ngồi đánh cờ tán gẫu. Bệnh thư sinh kêu thị vệ canh giữ ở trong viện đưa tới một mảnh vải cũ không biết làm từ chất liệu gì có đầy chữ viết theo phong cách cổ xưa.
Địch Lệ Nhiệt Ba mở ra, vừa nhìn, trên mặt liền hiện lên nụ cười thỏa mãn, giao mảnh vải cho Tần Phong ở phía sau, phân phó hắn ta tự đưa đến viện của Trầm Dương và Lâm đại phu.
Rốt cuộc cũng đã giải quyết được chuyện treo trong lòng đã lâu, thần sắc Địch Lệ Nhiệt Ba cũng càng thêm thoải mái.
Từ Thanh Trần vừa cầm quân cờ vừa suy tư, vừa nói: "Lấy được phương thuốc của Bích Lạc hoa, vui vẻ đến vậy sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Dĩ nhiên vui vẻ, chẳng lẽ Đại ca không vui?"
Từ Thanh Trần lắc đầu, cười nói: "Nữ đại bất trung lưu (Nữ nhi lớn không giữ được)."
Địch Lệ Nhiệt Ba bị huynh ấy nói liền lúng túng, bọn muội đã lập gia đình hơn hai năm rồi, được chứ?
Từ Thanh Trần lạnh nhạt đặt quân cờ xuống, cười nói: "Muội cố ý kéo lên gút mắc tình cảm giữa ba huynh muội Lăng Thiết Hàn, ép Bệnh thư sinh vào khuôn khổ. Lúc này Lăng Thiết đang đau khổ phiền muộn, nên chưa kịp phản ứng, chờ hắn ta phục hồi tinh thần lại, cẩn thận hắn ta gây chuyện với muội."
Địch Lệ Nhiệt Ba lại không để ý, giơ tay lên đặt xuống một quân cờ ăn hết mấy quân cờ của Từ Thanh Trần, rồi nói: "Lăng Thiết Hàn lại không biết xấu hổ mà đến gây chuyện với muội sao? Lãnh các chủ đã hơn ba mươi rồi, cả tuổi xuân đều hao phí vào trên người hắn ta. Hắn ta cũng nên cho người ta một câu trả lời đi chứ?"
Cánh tay đang cầm quân cờ của Từ Thanh Trần dừng lại, mỉm cười nhìn nàng, nói: "Sao huynh lại cảm thấy, hình như lời này của muội đang ám chỉ ai đó?"
Bị ánh mắt cười như có như không của Từ Thanh Trần nhìn chằm chằm như vậy, lập tức, Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Nhưng vẫn cố giữ vững bình tĩnh, nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Trên thế gian này, nữ nhi qua ba mươi còn có thể tìm được người tốt lành gì? Mặc kệ Lăng Thiết Hàn có biết hay không, hắn ta làm Đại ca mà bỏ mặc nghĩa muội đã hơn ba mươi còn chưa thành thân, ngay cả hỏi cũng không hỏi thì cũng không được đi? Nói dễ nghe một chút, thì Lăng các chủ trầm mê võ công, không bị vật bên ngoài tác động, nói khó nghe một chút, thì là người cặn bã đã làm trễ nãi cả đời nữ nhi nhà người ta!"
"Người cặn bã?" Nụ cười trên mặt Từ Thanh Trần càng sâu. "Lệ nhi muội muội, muội còn chuyện gì muốn nói với vi huynh, thì có thể nói ra đi."
Địch Lệ Nhiệt Ba đổ mồ hôi, trong lòng thầm mắng mình không biết kiên nhẫn. Nàng cũng không biết tại sao mình lại sợ Từ Thanh Trần như vậy, mà lại không sợ Từ Thanh Trạch ăn nói nghiêm túc từ nhỏ.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải chỉ là bệnh của một mình Địch Lệ Nhiệt Ba, trên thực tế, bốn huynh đệ phía dưới của Từ gia cũng càng sợ Từ Thanh Trần ôn văn nhĩ nhã hơn.
"Muội không phải nói Đại ca huynh, Đại ca huynh cũng đừng đoán mò."
Từ Thanh Trần gật đầu, nhìn bộ dáng chột dạ hiếm thấy của Địch Lệ Nhiệt Ba, bất đắc dĩ, thở dài hỏi: "An Khê Công chúa đi tìm muội?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có một vài ý xấu, vốn chuyện tình cảm của Từ Thanh Trần cũng không phải là chuyện mà nàng có thể quản được.
"An Khê Công chúa chưa nói chuyện của huynh, nhưng......"
An Khê Công chúa, thân là Công chúa của một nước, lại là Vương Thái nữ. Văn hóa của người Nam Chiếu hoàn toàn khác với Trung Nguyên, cũng không có hứng thú gì với cái gọi là Truyền Quốc Ngọc tỷ, nhưng lại vẫn ở lại Lệ thành, vì cái gì, sao Địch Lệ Nhiệt Ba lại không biết được?
Chỉ là, mặc dù Từ Thanh Trần không trốn tránh An Khê Công chúa, nhưng sự vụ Tây Bắc bận rộn, cũng không thể có nhiều thời gian tiếp khách. Mỗi lần An Khê Công chúa tới gặp Địch Lệ Nhiệt Ba, thần sắc ảm đạm muốn nói lại thôi vẫn khiến cho Địch Lệ Nhiệt Ba rất đồng tình.
"Đại ca, rốt cuộc huynh nghĩ sao về An Khê Công chúa? Nhị ca cũng sắp thành thân rồi, chắc chắn cữu mẫu cũng đã từng thúc giục huynh đi?"
Suy nghĩ một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn quyết định hỏi xem ý của Từ Thanh Trần. Không chỉ bởi vì An Khê Công chúa, mà còn có Đại cữu mẫu, Đại cữu và ngoại công mong mỏi Đại ca sớm ngày lập gia đình nữa.
"Tuổi của An Khê Công chúa cũng không còn nhỏ, mặc kệ Đại ca nghĩ gì thì vẫn nên nói thẳng với nàng ấy thì tốt hơn."
Từ Thanh Trần gật gật đầu, nói: "Đại ca biết rồi, sẽ giải quyết tốt."
"Đại ca huynh......"
"Huynh và An Khê không thích hợp." Từ Thanh Trần bình tĩnh cười nói. "Nàng ấy là Vương Thái nữ Nam Cương, cuối cùng cũng sẽ có một ngày thừa kế ngôi vị Nam Chiếu Vương."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, không đoán được rốt cuộc Từ Thanh Trần có ý hay không có ý.
"Nếu An Khê Công chúa nguyện ý buông tha ngôi vị Nam Chiếu Vương thì sao?"
"Chúng huynh chỉ là hảo hữu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com