Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 24

xiaoyang520

Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad của @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.

.

Lạc Lâm Viễn cảm thấy chính mình không nên mở cờ trong bụng như vậy, nhưng mà cậu thật sự rất vui, còn cảm thấy Du Hàn có chút tự mình vả mặt mình nữa.

Là ai lúc trước làm ra vẻ hung dữ nói, ở trường học cứ vờ như không quen biết nhau.

Bây giờ là Du Hàn chủ động tới chào hỏi, chủ động muốn dẫn cậu đi thăm bà ngoại mình, chứ không phải là do cậu đòi hỏi gì cả.

Vẻ mặt không nhịn được cười của cậu bị Du Hàn chú ý tới, cậu ta mỉm cười nói: "Vui thế sao?"

Lạc Lâm Viễn lập tực xụ mặt: "Bình thường, con mắt nào của cậu thấy tôi đang vui vậy."

Du Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy ý cưới của đối phương, muốn nói con mắt nào của tôi cũng thấy, nhưng ngẫm lại vẫn là chừa cho Lạc Lâm Viễn một chút mặt mũi, theo kinh nghiệm sau một thời gian ngắn ngủi ở chung với Lạc Lâm Viễn, có thể thấy người này dễ ngượng ngùng lắm.

Lạc Lâm Viễn đi theo Du Hàn, nhận ra Du Hàn không có ý định đi xuống nhà ăn, cậu liền nhiều chuyện hỏi: "Bữa trưa cậu ăn cái này sao?"

Du Hàn quơ cái túi trên tay, lạnh nhạt nói: "Mùi vị cũng không tệ lắm."

Lạc Lâm Viễn: "Tôi chưa ăn cơm trưa, cậu cùng tôi đến nhà ăn đi?" Cậu cảm thấy vừa rồi thái độ của Du Hàn đối với mình tốt hơn không ít, cố ý được một tấc tiến thêm một thước.

Nhưng thực tế không phải cứ muốn tiến là tiến được, ngày thường ngoại trừ đám người Phương Tiêu, Lạc Lâm Viễn rất ít khi ăn cơm với người khác.

Hơn nữa cậu không đói bụng, vì đã ăn ở nhà rồi mới đến trường, chẳng qua cậu chỉ muốn tìm cách để Du Hàn có thể ăn nhiều cơm hơn.

Cậu biết người này vừa phải chi ra một số tiền lớn để lo liệu thuốc men cho bà, cuộc sống ngày thường càng trở nên khó khăn hơn, nếu mọi người đã là bạn bè, thì nên giúp một tay chứ.

Không ngờ tới ấy thế mà Du Hàn lại từ chối cậu, thậm chí rất dứt khoát không chút do dự, cùng lúc đến trước cửa lớp 10, nói tạm biệt với cậu xong, lập tức đi vào lớp.

Lạc Lâm Viễn ngơ ngác ở cửa, không biết mình có nên tức giận hay không đây.

Lớp 10 là nơi vô cùng xấu hổ, bên trong có bạn gái cũ của cậu, còn có Du Hàn của hiện tại. Lạc Lâm Viễn liếc nhìn bảng tên lớp ở đằng xa, bình tĩnh lại, quay về lớp học của mình.

Du Hàn ngồi xuống vị trí của mình, mở cơm hộp, rót nước ấm, muốn nhanh chóng giải quyết xong cơm trưa.

Mì xào có hơi vón cục, dính lại với nhau, nguội lạnh còn nhiều dầu mỡ. Du Hàn như thể không có cảm giác, nhai từng miếng, nuốt từng miếng, giống như chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ lấp đầy cái bụng của mình.

Cậu nghe thấy âm thanh tán gẫu của mấy bạn nữ cách đó không xa, mà cái tên Lạc Lâm Viễn thỉnh thoảng xuất hiện trong đó. Cậu ngước mắt nhìn sang bên kia, nhận ra nhân vật trung tâm của câu chuyện cũng đang nhìn mình, hóa ra là Hạ Phù.

Du Hàn vẫn nhớ rõ, cô là bạn gái của Lạc Lâm Viễn.

Hạ Phù liếc cậu một cái rồi lại nhìn chằm chằm điện thoại, thỉnh thoảng lên tiếng trả lời những cô bạn xung quanh. Bạn của cô gấp muốn chết, một trong số đó nói với cô: "Lúc nãy Lạc Lâm Viễn có tới lớp chúng ta, cậu có thấy không?"

Hạ Phù bấm điện thoại: "Không phải cậu ấy đến tìm tớ."

Bạn bè hận không thể nhéo cho cô tỉnh: "Cái gì mà không phải tới tìm tớ? Chính là tới nhìn lén cậu, thật sự không muốn quay lại sao?"

Hạ Phù cảm thấy phiền muộn, nằm dài trên bài, vùi mặt vào hai cánh tay: "Đã chia tay rồi, còn quay lại cái rắm gì nữa." Huống hồ... không phải là cô muốn chia tay sao, tuy rằng là cô đề nghị, người ngoài nhìn vào cũng biết cô đá Lạc Lâm Viễn.

Mí mắt cô nóng lên, chỉ cảm thấy nước mắt nhịn đã lâu không có cách nào kiếm nén được.

Lạc Lâm Viễn không tới tìm cô, thậm chí cậu còn không liếc mắt nhìn vào lớp một cái, làm sao biết được cô đang ở đâu.

Hạ Phù và bạn mình hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám khuyên nhủ nữa, nhân vật chính đã như đà điểu vùi mình trong cát, từ chối trò chuyện tiếp.

Một bạn nữ trong đó thấy Du Hàn trở về, lập tức quay người đi, tới trước mặt Du Hàn, đưa cho người ta một phần bánh cuộn vị dâu tây: "Du Hàn, cái này cho cậu."

Du Hàn bỏ hộp cơm rỗng vào túi, cột chặt bì nilong rồi mới đưa tay nhận lấy bánh cuộn của bạn nữ, sau đó còn nở nụ cười: "Cảm ơn cậu."

Nữ sinh mặt đỏ hồng ngồi xuống bên cạnh những người bạn kia, lại khiến cho nhóm nhỏ bắt đầu ồn ào lần nữa.

Lạc Lâm Viễn vừa đến lớp lập tức bị Phương Tiêu kéo qua, một hơi oán giận cả buổi sáng mình có bao nhiêu cô độc, bao nhiêu trống trải và lạnh lẽo, mãi cho đến khi Lạc Lâm Viễn lấy đĩa trò chơi PS4 mới nhất từ trong cặp ra, nhét vào tay người kia, Phương Tiêu mới vui mừng mà im miệng.

Hứa Xương và Lý Vũ Kiệt cũng vây lại đây, phấn khích nhìn chằm chằm trò chơi trên tay Phương Tiêu.

Lý Vũ Kiệt: "Tối nay chúng ta đến nhà anh Phương chơi game đi, tiện thể làm luôn bữa nướng BBQ được không?"

Hứa Xương đẩy tay Lý Vũ Kiệt: "Nướng BBQ cái gì, không vệ sinh tí nào cả, mẹ Phương Tiêu chắc chắn sẽ giữ chúng ta lại ăn cơm."

Lý Vũ Kiệt sờ bụng, thần kinh thô mất một lúc lâu mới phản ứng được, Lạc Lâm Viễn không thể ăn BBQ.

Cậu ta cười ngây ngô nói: "Cũng đúng, tay nghề của mẹ Phương thật sự quá đỉnh."

Lạc Lâm Viễn: "Bọn mày muốn ăn đồ nướng thì cứ ăn đi, tối nay tao không đi."

Phương Tiêu đọc bản thuyết minh trên đĩa trò chơi: "Sao lại không đi, đi đi mà. Đã bao lâu rồi chúng ta không chơi game cùng nhau chứ."

Lạc Lâm Viễn vẫn lắc đầu: "Tao bận việc."

Phương Tiêu đĩnh đạc nói: "Mày thì có việc gì chứ, không phải mày chia tay bạn gái rồi sao. Lúc trước thấy mày đang yêu đương tao mới không làm phiền mày, bây giờ mày đã thành người độc thân rồi, còn không chịu chơi cùng với anh em tốt tụi này à."

Hứa Xương hận không thể đưa cho Phương Tiêu một cái nắp nồi để đẩy cái miệng cậu ta lại, trong bốn người ai cũng biết ai là người nhạy cảm nhất mà, thật là rầu thúi ruột.

Cậu ta đang sắp xếp từ ngữ, nghĩ nên an ủi trái tim Lạc tiểu công chúa như thế nào đây, nhưng Lạc Lâm Viễn lại không để bụng nói: "Tao bận là bận thật, tụi mày cứ chơi với nhau đi, chờ lần sau tao tới phá kỷ lục."

Phương Tiêu a một tiếng: "Vậy xem cái kỹ thuật kỳ lạ của mày ra sao đã."

Trước kia mỗi khi Phương Tiêu nghi ngờ kỹ thuật chơi game của Lạc Lâm Viễn, cậu nhất định sẽ nổi khùng ngay lập tức, ấy thế mà lần này Lạc Lâm Viễn chẳng có chút tức giận nào.

Hứa Xương nhìn chằm chằm Phương Tiêu bị Lạc Lâm Viễn nhéo đến la oai oái, cậu ta cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, Lạc Lâm Viễn thất tình, bộ dạng hình như không đau buồn cho lắm?

Buổi chiều, chuông tan học vang lên, đường chân trời tỏa ra ánh sáng màu hồng, Lạc Lâm Viễn vừa nhìn WeChat vừa đi đến cửa hàng tiện lợi đối diện trường học.

Du Hàn ngồi trên cái ghế đẩu cao trong cửa hàng, nấu một ly mì gói, chăm chỉ làm bài tập đặt ở bàn nhỏ trước mặt.

Trước tiên, Lạc Lâm Viễn đi mua một ly cà phê và mua một chai sữa dâu, xong rồi mới ngồi xuống bên cạnh Du Hàn, chỉ đẩy ly cà phê qua mà không nói lời nào, tránh việc quấy rầy Du Hàn làm bài tập.

Cậu lẳng lặng ngồi kế bên, cắm ống hút vào chai sữa dâu, rột rột bắt đầu uống.

Chờ đến khi Du Hàn phục hồi tinh thần, cà phê ấm nóng đã lạnh ngắt, Lạc Lâm Viễn đã uống xong sữa dâu, tự mình chơi điện thoại một cách nhàm chán.

Du Hàn cất sách vở vào cặp, mắt nhìn sữa dâu trong tay Lạc Lâm Viễn, rồi lấy phần bánh cuộn vị dâu ra đưa cho cậu.

Lạc Lâm Viễn có chút kinh ngạc nhận lấy: "Cho tôi?"

Du Hàn gật đầu: "Tôi không thích ăn lắm." Quá ngọt.

Nói xong thì đứng dậy: "Đi thôi, cậu có thẻ đi xe buýt không?"

Lạc Lâm Viễn lắc đầu, Du Hàn cũng đoán được, Lạc Lâm Viễn hẳn là chưa từng ngồi xe buýt bao giờ: "Vậy lát nữa dùng thẻ của tôi."

Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn gật đầu, theo sau Du Hàn bắt đầu chuyến đi xe buýt lần đầu tiên trong đời cậu.

Nhưng mà lên xe chưa được nửa phút, cậu cảm thấy cả người đều không tốt. Xe buýt chạy rất nhanh, người thì đông mà lại không đủ chỗ ngồi, những cái tay vịn đó bị vô số người đụng qua, Lạc Lâm Viễn có chết cũng không muốn chạm vào chút nào.

Cậu khoanh hai tay, hai chân dang rộng, cứ như vậy tìm kiếm cảm giác thăng bằng để trụ vững.

Du Hàn thấy cậu như thế, lo sợ cậu sẽ bị ngã, cuối cùng vẫn không biết phải làm sao, chỉ nói: "Cậu vịn vào tôi đi."

Lạc Lâm Viễn thăm dò liếc đối phương một cái, không nhúc nhích. Giây tiếp theo, Du Hàn lập tức ôm lấy bờ vai cậu, gần như nửa ôm nửa kéo cậu qua.

Lạc Lâm Viễn bị dọa ngốc, cằm cậu dán trên áo đồng phục của Du Hàn, gương mặt đặt bên cổ Du Hàn.

Gần gũi đến mức cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia, còn có mùi trên người cậu ta.

Khắp mọi nơi xung quanh đều là mùi hương của Du Hàn.

Lạc Lâm Viễn...

Trái tim Lạc Lâm Viễn dường như muốn nhảy ra ngoài.

Thình thịch thình thịch, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com