Chương 31
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP. Hãy vào nhà chính chủ để đọc và ủng hộ bạn editor.
.
Lạc Lâm Viễn xúc động chớp mắt, rồi lại hối hận khi nhìn thấy vẻ mặt Du Hàn kinh ngạc vì lời cậu nói.
Cậu băn khoăn hất tay Du Hàn ra, gục đầu xuống, thể xác và tinh thần đều sa sút.
Thật ra Du Hàn chỉ bị biểu tình lúc nãy của cậu dọa cho ngơ ngác mà thôi, rõ ràng tối hôm nay người trước mặt là nhân vật chính, ai ai nhìn cậu đều cho rằng cậu là quý công tử được mọi người ưu ái.
Cũng không biết đã trải qua chuyện gì mà giờ đây mang theo dáng vẻ chật vật xuất hiện trước mặt cậu, thậm chí trong đôi mắt người kia còn ẩn giấu sự cầu xin vốn dĩ không thuộc về mình.
Tựa như ở khoảnh khắc kia chỉ có cậu mới có thể giúp Lạc Lâm Viễn, ngón tay của đối phương dán vào lòng bàn tay cậu, lạnh đến đáng sợ.
Cái lạnh lẽo lướt qua trong giây lát, Lạc Lâm Viễn cũng bừng tỉnh, nhanh chóng rút tay mình khỏi lòng bàn tay kia, Du Hàn theo bản năng nắm lấy, cho đến khi cậu ý thức được hành động của bản thân, hai hàng lông mày đã nhíu chặt lại.
Lạc Lâm Viễn đứng thẳng lưng, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cậu vân vê vạt áo, khi cậu muốn nói bâng quơ rằng mình chỉ đùa một chút thôi, lại nghe Du Hàn trả lời được.
Lạc Lâm Viễn hơi giật mình, kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc đón nhận góc nghiêng của Du Hàn. Người kia quay đầu nói với một người đàn ông khoảng 30 tuổi cách đó không xa: "Anh Lâm, tôi về trước đây."
Anh Lâm cũng không làm khó cậu, có lẽ vì thấy cậu chủ nhà này còn đang đứng cạnh Du Hàn, vừa nhìn đã thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, anh ta càng ra sức thể hiện lòng tốt của bản thân, xua tay nói: "Mau về đi."
Du Hàn cởi áo khoác, một bên xắn tay áo, một cong khóe miệng, cười có chút xấu xa: "Đi thôi, tôi đưa cậu rời khỏi đây."
Giọng điệu như đang châm chọc, nói một câu rời đi lại không giống rời đi mà giống như bỏ trốn hơn.
Lạc Lâm Viễn bị trêu đến vành tay phát ngứa, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Chỉ là cậu chưa gặp qua dáng vẻ này của Du Hàn bao giờ, Du Hàn của trước đây vẫn luôn trầm ổn và đáng tin cậy, nhưng hiện tại lại thấy bao quanh đều là khí chất của thiếu niên, tươi trẻ và đầy sức sống.
Lạc Lâm Viễn lo lắng nói một câu: "Không thể đi từ cửa chính đâu."
Bọn họ căn bản không thể ra ngoài bằng cổng lớn, nếu đi sẽ bị bắt được. Lạc Lâm Viễn lén lút dẫn Du Hàn tới một bờ tường cao, Du Hàn nhìn độ cao trước mặt, âm thầm tính toán một chút, e rằng mình miễn cưỡng mới có thể leo qua, cậu hỏi Lạc Lâm Viễn đứng bên cạnh: "Không có hàng rào sao?"
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm bức tường, vừa lo lắng vừa sốt ruột gật đầu.
Du Hàn nhìn dáng vẻ này của cậu, nói đùa: "Cậu không thể trèo qua được đúng không?"
Lạc Lâm Viễn yên lặng nhìn cậu, khẽ chớp mắt.
Du Hàn: "...Không được thật?"
Lạc Lâm Viễn lại chớp mắt, vẻ mặt vô tội. Du Hàn đau đầu mà xoa trán: "Không được, cậu vẫn nên thành thật nói với người nhà là cậu muốn ra ngoài đi, cậu đã thành niên rồi, sẽ không ai ngăn cậu đâu."
Lạc Lâm Viễn bày ra vẻ mặt mất tự nhiên nói: "Tôi không muốn."
Du Hàn: "..." Cậu nghiến răng, nhìn cậu thiếu niên Lạc Lâm Viễn vừa buồn bực vừa phản nghịch với người trong nhà, cậu đã bắt đầu hối hận rồi.
Thật ra cũng không trách được Lạc Lâm Viễn, từ nhỏ sức khỏe của cậu đã không tốt, thiên phú vận động gần như bằng không, khi những đứa trẻ khác leo trèo, chạy nhảy, lên núi xuống nước, điên cuồng chơi đùa, thì cậu lại nằm ở bệnh viện truyền nước, lấy đâu ra cơ hội học tập kỹ năng trèo tường này.
Cuối cùng Du Hàn đành phải vòng tay trước ngực, để người kia đạp lên tay mình, lấy đà mượn lực trèo lên tường.
Ấy thế mà Lạc Lâm Viễn chỉ lấy đà một lần là nhảy lên mái tường thành công, còn vô cùng phấn khích nói với Du Hàn: "Tôi lên được rồi nè!"
Du Hàn vỗ tay phủi bụi, không thể có tâm hơn khoa trương khen một câu: "Ừ, giỏi lắm."
Du Hàn nhún chân bật lên, động tác nhanh nhẹn bám lấy vách tường, sau đó thong thả đáp trên mái tường.
Lúc này, hai người mới phát hiện ra vấn đề. Du Hàn đứng từ trên nhìn xuống, Lạc Lâm Viễn trừng mắt trầm mặc.
Du Hàn gian nan mở miệng: "Cậu dám nhảy không?"
Lạc Lâm Viễn cắn răng suy nghĩ, đã lên tới đây rồi còn có thể bị đánh bại bởi bước cuối cùng này sao. Cậu không chờ Du Hàn cười nhạo cậu, trực tiếp nhảy xuống, tư thế tiếp đất hoàn toàn không đúng, thậm chí còn không cho Du Hàn cơ hội ngăn cản, sau khi tiểu công chúa nhảy xuống thì lăn một vòng trên đất, lăn đến mức mặt mũi tèm nhem vết bẩn.
Du Hàn nhanh chóng lao xuống đỡ người lên, mà Lạc Lâm Viễn giờ đây bị ngã đến choáng váng đầu óc, lúc cậu lấy lại được ý thức thì toàn thân đã dính đầy bùn đất, suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.
Bẩn! Chỗ nào cũng bẩn! Vi khuẩn, ghê tởm! Thậm chí Lạc Lâm Viễn cảm thấy mỗi tấc da trên người mình đều bắt đầu ngứa ngáy, trong vô thức đưa tay lên gãi, nhưng nghĩ lại bây giờ tay cậu nói không chừng còn nhiều vi khuẩn hơn nữa, chỉ mới tưởng tượng như vậy thôi cậu càng muốn khóc to hơn.
Còn Du Hàn nhìn Lạc Lâm Viễn không nặng không nhẹ gãi vài cái, gần như muốn gãi rách da cổ, vốn dĩ cái cổ trắng nõn giờ đây sưng đỏ vì những vết trầy xước, nhìn qua có chút ghê người.
Cậu gấp gáp nói: "Cậu mau về nhà tắm rửa đi, không phải cậu sợ bẩn sao!?"
Nào biết Lạc Lâm Viễn luôn ám ảnh với việc sạch sẽ lại cắn răng nói: "Không về nhà, đến nơi khác."
Nhà Du Hàn thì xa quá, mà Lạc Lâm Viễn chắc chắn không thể chịu đựng được đến lúc ấy. Du Hàn cứ nghĩ Lạc Lâm Viễn sẽ đến nhà bạn học của mình, nhưng không ngờ tới người này lại trực tiếp dẫn cậu tới khách sạn.
Cũng không phải là Du Hàn không đi được, Lạc Lâm Viễn kia vừa mới ngã xuống đất, người vừa dơ vừa bị thương. Cả quãng đường đều là cậu cõng người kia, lúc ra khỏi tiểu khu có bảo vệ nhận ra Lạc Lâm Viễn còn đến hỏi thăm vài câu.
Lạc Lâm Viễn thành niên rồi, hợp tình hợp lý mở ví lấy chứng minh thư ra đặt trước quầy lễ tân, mặt mày mang theo chút đắc ý ấu trĩ: "Cho tôi một phòng VIP, loại phòng có thể nấu ăn ấy."
Tiền này là sáng nay bác Ngô cho cậu, nói là quà sinh nhật của Lâm Thư tặng cậu. Lạc Lâm Viễn cất tất cả những cái thẻ của mình vào trong ví tiền, thành thật vui vẻ mang theo bên người. Đương nhiên nếu Lâm Thư tự mình tặng món quà này cho cậu, cậu sẽ càng vui hơn nữa.
Nhưng Lạc Lâm Viễn đã tự ý thức được từ lâu, năm ấy khi cậu lên mười, cậu phát hiện thật ra tất cả những món quà bác Ngô chọn cho cậu, đều là quà của Lâm Thư, lúc đó cậu đã khóc, nhưng lại không dám hỏi, mỗi năm trôi qua dần dần cũng thành thói quen.
May là có mang theo ví, nếu không sẽ không thuê được phòng.
Cô gái đứng quầy lễ tân nhìn Du Hàn đẹp trai cõng Lạc Lâm Viễn tuấn tú trên lưng, sau khi làm thủ tục xong liền lịch sự đưa chìa khóa và thẻ phòng qua, khách sáo dõi mắt theo tổ hợp kì lạ kia rời đi.
Hai người vào thang máy, lên đến phòng, Du Hàn thả người vào phòng xong lập tức muốn nói tôi đi trước, nhưng nào ngờ đâu Lạc Lâm Viễn chân vừa chạm đất đã bắt đầu cởi quần áo, thậm chí mặc kệ Du Hàn chưa kịp đóng cửa lại.
Nhịp tim cậu tăng tốc nhanh hơn, còn có chút tức giận, cậu vội vàng trở tay đẩy mạnh cánh cửa: "Cửa còn chưa đóng mà cậu cởi đồ cái gì!"
Giờ đây, Lạc Lâm Viễn căn bản là không nghe thấy Du Hàn nói gì, cậu cởi áo gile, cởi áo sơ mi rồi lại khom người trực tiếp cởi quần dài xuống mắt cá chân, đạp giày qua một bên, chỉ mặc độc một cái quần lót, một đôi tất, khập khiễng chạy vào phòng tắm.
Du Hàn vuốt mặt, lắc đầu, cố gắng vứt những hình ảnh vô tình nhìn thấy kia ra khỏi đầu.
Cậu ngẫm nghĩ, vẫn là nên đi mua thuốc cho vị tổ tông bên trong kia thôi.
Đúng lúc này, Lạc Lâm Viễn ló cái mặt ướt đẫm ra, bàn tay bám vào tấm kính mờ của phòng tắm, bọt nước từng giọt rơi xuống. Du Hàn bỗng nhiên phát hiện ra tấm kính kia chỉ cần ma sát qua là trở nên trong suốt, thiết kế này quả là dụng tâm hiểm ác!
Du Hàn trừng mắt nhìn cửa kính biến thành trong suốt, còn Lạc Lâm Viễn chỉ đơn thuần nhắc nhở một câu: "Cậu không được đi, tôi cố ý thuê phòng này là để cậu cho tôi ăn phía dưới* mà."
Ý của người kia là, cố ý thuê phòng vip một phần vì muốn tắm rửa, phần khác là vì muốn Du Hàn thực hiện lời hứa.
Chỉ là giờ khắc này, lời nói này, làm cho Du Hàn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
(*: Trong tiếng Trung từ 'mì' và từ 'dưới' đều là 面, viết giống nhau, đọc giống nhau.)
____
1 tuần 3 chương đăng vào thứ 6, thứ 7 và chủ nhật nhaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com