Chương 33
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Đây dường như là bữa ăn kỳ lạ nhất mà Lạc Lâm Viễn từng ăn, cậu chưa bao giờ mặc xuề xòa như vậy khi cùng người khác ăn cơm, hơn nữa bây giờ chỉ quấn độc cái khăn tắm.
Lúc Du Hàn bưng mì lại đây, Lạc Lâm Viễn mặt đỏ tai hồng, lắm miệng giải thích: "Áo choàng tắm dài quá... còn bẩn nữa."
Bát mì nóng hổi bốc khói trên bàn, nguyên liệu đơn giản, có trứng lòng đào, thêm vài lát lạp xưởng chiên vàng, rải thêm một chút hành lá cắt nhỏ.
Du Hàn đưa đũa qua, không nhìn cậu mà chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, rút khăn giấy lau sạch nước trên tay rồi lấy điện thoại ra xem giờ.
Lạc Lâm Viễn gấp một đũa mì cho vào miệng, hương vị thơm ngon tới mức làm cậu kinh ngạc, động tác ăn mì cũng nhanh hơn rất nhiều. Cái bụng bị bỏ đói cả buổi tối, rõ ràng là sinh nhật mình, nhưng ngoại trừ miếng bánh kem kia, lại chẳng có thứ gì khác nhét vào miệng.
Du Hàn vẫn đang lướt điện thoại, chắc là đang nhắn tin với ai đó, ngón tay không ngừng gõ lạch cạch trên màn hình, bộ dạng rất tập trung.
Lạc Lâm Viễn ăn mì húp nước, ăn được nửa bát coi như tạm thời giải quyết được cơn đói, lúc này cậu mới có thừa sức lực để nhìn lén Du Hàn ngồi đối diện.
Du Hàn không nhìn cậu, nhưng thật ra lại thuận tiện để cậu nhìn Du Hàn.
Trên người đối phương vẫn là chiếc áo sơ mi của nhân viên phục vụ hôm nay, cúc áo mở hai cái, vô tình để lộ ra một chút cơ ngực, đại khái là vì mới vừa nấu ăn xong, nóng đến chảy mồ hôi, kết hợp với ánh đèn vàng nhạt của khách sạn, làn da khoẻ mạnh dường như đang phát sáng.
Lạc Lâm Viễn không muốn đặt tầm mắt của mình quá lâu trên ngực người kia, như vậy thì kỳ lạ lắm, nhưng cậu lại nhịn không được, như có như không, không nhịn được mà lén lút liếc mấy cái.
Du Hàn bên này rốt cuộc cũng ngừng động tác tay, vừa lúc bắt giữ ánh mắt của Lạc Lâm Viễn, cậu nhướng mày hỏi: "Cậu nhìn cái gì?"
Suýt chút nữa thì Lạc Lâm Viễn sặc nước mì, cậu vội vàng cầm sữa chua lên uống, đây cũng là Du Hàn mua cho, còn có tâm cắm sẵn ống hút đặt trong tầm với của cậu.
Trong miệng ngập tràn vị chua chua ngọt ngọt, trong lòng cũng vậy, cậu lại giống như ma, trộm liếc lồng ngực Du Hàn cái nữa: "Dáng người cũng không tệ lắm."
Du Hàn: "..."
Lạc Lâm Viễn thấy biểu tình Du Hàn hình như có hơi xấu hổ, lại như không phản ứng kịp với lời này của cậu, cậu tức giận nói: "Tôi chỉ hâm mộ một chút thôi, cậu đừng có suy nghĩ lung tung."
Cậu buông đũa xuống, vươn cánh tay trắng nõn quá mức của mình quơ quơ trước mặt Du Hàn: "Tôi cũng muốn có vóc dáng như vậy, con trai nên có cơ bắp mới phải chứ." Không thể cứ trắng như sữa giống cậu được, vô cùng trẻ con, nhìn qua chẳng có chút nam tính nào cả.
Du Hàn không tỏ ý kiến gì, chỉ nhìn chằm chằm người cậu. Nhìn từ bàn tay, cánh tay rồi đến nửa người trên của Lạc Lâm Viễn, thật sự có hơi gầy, cũng không có bao nhiêu cơ bắp, đặc biệt là vòng eo kia. Du Hàn chưa từng gặp qua người con trai nào có vòng eo nhỏ như vậy.
Khi người ta thành thật nhìn qua đánh giá cơ thể mình, khiến cho Lạc Lâm Viễn thẹn quá hóa giận: "Đừng có nhìn!" Mông cậu nhích về sau, cả người rụt lại giấu dưới mặt bàn, hận không thể chui xuống ngồi hẳn dưới cái bàn luôn.
Du Hàn ho nhẹ, dời tầm mắt sang hướng khác: "Cậu ăn nhanh đi."
Lúc Lạc Lâm Viễn ăn xong cũng là lúc khách sạn mang quần áo đã giặt khô đến, Du Hàn gấp gáp giao đồ của cậu cho lễ tân, có lẽ là đoán chứng sẽ giao kịp lúc.
Lạc Lâm Viễn buông bát, nhận lấy quần áo, cũng không vì cái gì mà cậu lại cố ý cầm đồ vào phòng tắm để thay. Thật thì Du Hàn gần như đã nhìn toàn bộ cơ thể cậu từ trên xuống dưới, bây giờ mình lại trốn tránh như vậy thì có hơi ra vẻ quá.
Lạc Lâm Viễn rầu rĩ nhìn chính mình trong gương, không nhịn được nhéo nhéo cái mặt, thấp giọng nói: "Mất mặt, xấu hổ."
Chờ đến khi cậu từ phòng tắm đi ra, Du Hàn đã dọn dẹp và đang rửa bát, Lạc Lâm Viễn đi qua, mặc quần áo cái là tự tin hơn hẳn. Cậu tự nhiên, hùng hổ đi vào phòng bếp nói với Du Hàn: "Tối nay cậu ở lại khách sạn với tôi đi, đã muộn thế này rồi còn gì." Chỉ mấy phút nữa thôi là qua 12 giờ.
Du Hàn lấy bát từ trong bồn nước ra, đặt lên kệ đựng, cậu vẫy nước trên tay: "Tôi phải về nhà, cậu cứ ở lại đi."
Lạc Lâm Viễn mím môi: "Đây là phòng đôi mà, cậu đâu nhất thiết phải ngủ cùng giường với tôi."
Du Hàn lại lần nữa lấy điện thoại ra nhìn: "Không được, không tiện lắm."
Lạc Lâm Viễn tiến lên một bước: "Có gì mà không tiện, ở nhà cũng đâu có ai chờ cậu về."
Lời vừa thốt ra, Lạc Lâm Viễn hận không thể cắn đứt lưỡi mình ngay lập tức, mấy chữ không biết tốt xấu này quả nhiên là do chính cậu tạo ra. Du Hàn có lòng nấu mì cho cậu ăn, thế mà cậu lại mở miệng làm tổn thương người ta.
Lạc Lâm Viễn gấp đến nỗi lắp bắp: "Cái đó... Ý tôi không phải vậy đâu, chỉ là đã muộn rồi, giờ cậu về nhà một mình không an toàn đâu. Hơn nữa hôm nay cậu bận cả ngày chắc là mệt lắm, cứ ngủ ở đây đi, ngày mai tôi đưa cậu về được không."
Du Hàn không hề tức giận, thật sự ở nhà không có ai chờ cậu về cả, chỉ là cậu không muốn ở lại khách sạn thôi.
Suy cho cùng, cậu vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, đối với quan hệ giữa mình và Lạc Lâm Viễn cậu không có cách nào nắm chắc được, vốn dĩ bọn họ không có thân đến mức đó, nhưng lại hết lần này tới lần khác cứ liên quan đến nhau, và làm rất nhiều việc mà người khác đều cho rằng có vẻ rất thân thiết.
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là bài hát chúc mừng sinh nhật, nó phát ra từ điện thoại của Du Hàn, Lạc Lâm Viễn ngẩn người.
Du Hàn lấy điện thoại ra, mỉm cười nhìn Lạc Lâm Viễn: "Lạc Lâm Viễn, sinh nhật vui vẻ."
Đây là chuông báo mà cậu đã chuẩn bị trước đó, chỉ vì muốn vào những giây phút cuối cùng của hôm nay nói với Lạc Lâm Viễn một câu sinh nhật vui vẻ.
Lạc Lâm Viễn ngơ ngác nhìn người kia, đầu quả tim tựa như bị đun nóng, khóe môi mấp máy, lại không thể thốt ra lời nào.
Du Hàn: "Tôi về đây." Dứt lời, cậu lướt qua người Lạc Lâm Viễn, đi thẳng đến cửa không hề dừng lại.
Lạc Lâm Viễn đột nhiên xoay người, đuổi theo: "Chờ một chút!" Cậu quên mất vết thương trên chân mình vốn dĩ không được cử động quá mạnh như vậy, lúc này mới quýnh quáng lên, cơn đau từ xương mắt cá chân truyền đến, đau đến mức cậu kêu la ra tiếng, chân đừng không vững cứ thế trực tiếp ngã xuống.
Du Hàn bị tiếng động phía sau thu hút, quay đầu lại đúng lúc thấy người chuẩn bị ngã, cậu theo bản năng tiến lên đỡ lấy, kết quả đỡ không được còn bị đè ngã trên đất, hai người ngã sấp xuống sàn nhà, Lạc Lâm Viễn nằm trên người Du Hàn, khuôn mặt vùi vào lồng ngược người nào đó.
Mùi hương này không dễ ngửi lắm, Du Hàn bận bịu cả ngày hôm nay, trên người dính đầy mồ hôi, cậu còn thấy vết rượu nho đỏ dính trên góc áo người kia, quần áo dính bụi, tất cả đều là thứ Lạc Lâm Viễn ghét nhất, chắc chắn không thể chịu đựng được.
Chỉ là cậu ở trong vòng tay này, cảm thấy tay chân mềm nhũn, tựa như tâm trí bị mê hoặc, rõ ràng chỉ là người con trai toàn thân mùi mồ hôi, chứ không phải là người dơ bẩn.
Cậu nằm trên người Du Hàn, như thể bị ma theo quỷ ám, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn gương mặt trước mắt, càng lúc càng gần.
Thẳng cho đến khi Du Hàn đưa tay che mặt cậu, lòng bàn tay Du Hàn to lớn, che nửa mặt dưới, chặn miệng cậu lại.
Lạc Lâm Viễn căn bản vẫn chưa hoàn hồn được, cứ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Du Hàn như thế, nghe khớp hàm đối phương như rặn ra từng chữ nói: "Cậu muốn làm gì?"
Lạc Lâm Viễn có hơi mơ hồ, cậu muốn làm gì?
Cậu không muốn làm gì hết...
Nếu là có ai đó ở đây, họ sẽ trực tiếp đưa ra đáp án cho Lạc Lâm Viễn.
Lạc Lâm Viễn muốn cưỡng hôn Du Hàn, đây là điều mà người khác đều nhìn ra được, ngoại trừ bản thân cậu.
Đáng tiếc là nơi này không có ai khác, chỉ có người suýt chút nữa đã bị cưỡng hôn – Du Hàn.
_____
Thiệc sự mà nói tui chưa từng thấy qua cái mối quan hệ nào mà nó kỳ lạ như cái mối quan hệ giữa Du Hàn và Lạc Lâm Viễn luôn á =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com