Chương 35
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Khi Du Hàn từ phòng tắm ra ngoài, Lạc Lâm Viễn ở trên giường vẫn không có động tĩnh gì, cả người nấp dưới lớp chăn dày.
Cậu treo khăn lau tóc trên thành ghế, ngồi xuống giường mở điện thoại nhìn thời gian, gần một giờ sáng rồi, nên đi ngủ thôi.
Nghe được tiếng tắt đèn rồi, Lạc Lâm Viễn mới lén lút xốc chăn bông lên, ánh đèn sáng trưng giờ đây mờ ảo, Du Hàn mang đôi dép thả nhẹ bước chân, từ từ đi vòng qua bóng đèn đặt đầu giường.
Đèn ngủ của khách sạn để giữa hai chiếc giường, thứ đầu tiên Lạc Lâm Viễn nhìn thấy là vạt áo choàng tắm màu trắng như tuyết, làn da hơi ngăm, có mùi hương sữa tắm nhàn nhạt lan tràn trong không trung, phảng phất còn mang theo độ ấm của hơi nước, nóng rực làm người choáng váng.
Du Hàn đặt tay trên công tắc, đang định ấn xuống thì bỗng nhiên một bàn tay từ trong chăn vươn ta, giữ cổ tay cậu lại: "Để đi, đừng tắt."
Du Hàn bị dọa sợ, có hơi dùng sức hất tay Lạc Lâm Viễn ra, muốn rút tay mình về. Nhưng vì lực quá lớn, vô tình làm bàn tay Lạc Lâm Viễn đập vào thành bàn bên cạnh, phát ra tiếng xương cốt va chạm, nghe có vẻ đau đớn lắm.
Đúng thật, Lạc Lâm Viễn lập tức kêu lên, đau đến rụt tay lại, dùng bàn tay còn lại nắm hờ chỗ bị đau, cảm thấy hôm nay chính mình đã chịu hết mọi thương tích của một năm gộp lại rồi.
Du Hàn liên tục nói xin lỗi, sau đó ngồi xổm trước giường cậu, duỗi tay nhẹ nhàng vén chăn bông của Lạc Lâm Viễn qua một bên: "Để tôi xem nào."
Chăn bị xốc lên, lộ ra đầu tóc rối bời của Lạc Lâm Viễn, gương mặt bị hâm nóng có chút ửng hồng, đôi mắt ướt át, ánh đèn đầu giường như phủ một tầng hào quang vàng nhạt trên ngũ quan vốn dĩ thanh tú của cậu, làm nó càng thêm hài hòa, ngay cả Du Hàn cũng nhịn không được mà thất thần mất vài giây.
Lạc Lâm Viễn không để ý, cậu chìa bàn tay ra ngoài cho người kia xem: "Vẫn ổn, chỉ hơi đau chút thôi."
Du Hàn nhẹ nhàng xoa nắn tay đối phương một vòng, nhìn thấy trên mu bàn tay có vết đỏ, xem tình hình có lẽ qua một lát nữa sẽ chuyển thành màu xanh tím, bị va đập có chút tàn nhẫn.
Du Hàn đang phân vân không biết có nên lấy dầu thuốc xoa cho cậu hay không, đúng lúc giọt nước tích tụ trên hàng lông mày nặng trĩu rơi xuống mu bàn tay Lạc Lâm Viễn, nước lạnh đột ngột thấm vào da làm Lạc Lâm Viễn run rẩy, cậu ngước mắt nhìn mái tóc của Du Hàn: "Tóc chưa khô."
Dứt lời, cậu cứ như bị nhúng vào nước sôi, vội vàng rút tay mình về sau: "Cậu mau hong tóc cho khô đi đã."
Du Hàn tùy ý vén mái tóc đã khô một nửa lên: "Quan trọng bây giờ không phải là chuyện này."
Dưới sự kiên trì của Du Hàn, rốt cuộc Lạc Lâm Viễn vẫn bị lôi từ trong chăn ra ngoài, cậu không tình nguyện duỗi thẳng cổ tay, một lần nữa trải qua cảm giác đau đớn muốn chết.
Về sau nhìn thấy người kia kêu la quá thảm, Du Hàn nắm cổ tay cậu ta, nhịn không được nói: "Đau như vậy sao?" Đôi mắt tràn ngập hoài nghi, đoán chừng Lạc Lâm Viễn còn không nhớ lúc nãy mình mới vừa làm nũng.
Lạc Lâm Viễn tức giận muốn nói cậu cứ thử mà xem, đúng lúc này bỗng nhiên một giọng nữ nào đó xuyên qua vách tường, truyền tới tai hai người.
Mặc kệ là kiểu khách sạn gì, mặc kệ là xa hoa hay đơn giản, hầu hết đều là cách âm không tốt lắm.
Phòng bên cạnh có một đôi nam nữ đang hoạt động lúc một giờ sáng, giọng nữ kêu lên đứt đoạn, tiếng rên rỉ vì va chạm mà vỡ vụn, trong đêm khuya động tĩnh như vậy kỳ thực rất mờ ám.
Lạc Lâm Viễn nhìn bờ tường bên kia, vẻ mặt ngạc nhiên, ngay cả cơn đau ở cổ tay cũng quên bén đi mất.
Âm điệu của người nữ càng lúc càng cao, hiển nhiên là sảng khoái cực kỳ, thiếu chút nữa giọng cũng khàn đi. Lạc Lâm Viễn rút tay khỏi bàn tay của Du Hàn, dịch đến gần bức tường kia một khoảng, có chút tò mò muốn áp lên tường cẩn thận nghe ngóng, rồi lại cảm thấy làm như vậy thật quá mất mặt, cuối cùng đành rụt rè ngồi ở đầu giường, hai lỗ tai dựng thẳng lên.
Du Hàn đứng dậy vào nhà tắm rửa sạch tay, lúc ra ngoài vẫn còn nhìn thấy bộ dạng tò mò của Lạc Lâm Viễn, không khỏi trầm giọng nói: "Còn chưa chịu ngủ?"
Lạc Lâm Viễn chỉ chỉ vách tường: "Cậu có nghe thấy không?"
Du Hàn xốc chăn lên rồi nằm xuống, bởi vì thay đổi tư thế nên áo choàng tắm bung ra, để lộ một mảng lớn phần eo bụng, tay trái kê sau đầu, thờ ơ hỏi: "Có cái gì dễ nghe đâu."
Lạc Lâm Viễn thấy vẻ mặt chẳng thèm đoái hoài của Du Hàn, làm như chỉ có mỗi mình cậu là để ý việc này, cậu bĩu môi: "Cũng đúng, cậu thích nghe giọng của con trai hơn là con gái mà."
Du Hàn kinh ngạc liếc cậu một cái, cuối cùng nhíu mày nói: "Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
Lạc Lâm Viễn không phục nói: "Tôi biết cả rồi, không phải cậu với Nhậm Dữ đang yêu nhau sao, nếu không các cậu ở trên sân thương hôn nhau làm gì."
Du Hàn vẫn cau mày, nhưng lại không muốn cùng cậu nói tiếp vấn đề này, hạ tay xuống, xoay người đưa lưng về phía Lạc Lâm Viễn: "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi."
Lạc Lâm Viễn từ từ nằm xuống giường, phòng bên cạnh càng lúc càng kịch liệt, thanh âm của cô gái cũng vang hơn to hơn. Hô hấp của Lạc Lâm Viễn có chút dồn dập, cũng có chút xúc động, nhưng mà bên cạnh còn có Du Hàn, cậu không thể nào không biết xấu hổ mà làm cái gì đó đó.
Cậu giống như là đang tò mò, nhỏ giọng hỏi Du Hàn: "Cậu với Nhậm Dữ tiến triển đến độ nào rồi?"
Du Hàn trầm mặc, không nhúc nhích, cũng không để ý tới cậu.
Lạc Lâm Viễn đan hai tay, chống cằm: "Vì sao cậu lại thích con trai, cậu nhận ra lúc nào?"
Lạc Lâm Viễn: "Hôn con trai và hôn con gái có gì khác nhau không?"
Lạc Lâm Viễn: "Bề ngoài Nhậm Dữ cũng rất bình thường, cậu thích cậu ấy ở điểm nào?"
Du Hàn thật sự không nhịn nổi khi Lạc Lâm Viễn cứ lải nhải như vậy, cậu xoay người lại, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung ác: "Im lặng đi, cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Lạc Lâm Viễn cho rằng Du Hàn không thích nghe mình nói bộ dạng Nhậm Dữ bình thường, không có gì đặc biệt, có lẽ vấn đề này quá xúc phạm rồi. Cậu rụt đầu như rùa rụt cổ: "Tôi chỉ tò mò thôi mà... Không phải chúng ta là bạn bè sao, không có gì làm thì tâm sự chút."
Khóe môi Du Hàn giật giật, lát sau hai mắt nheo lại: "Vậy... có phải tôi đây cũng nên hỏi cậu mấy câu hay không, cậu với Hạ Phù đã tới bước nào rồi, cậu thích điểm gì ở cô ấy, hôn cô ấy có gì khác so với khi hôn con trai?"
Lạc Lâm Viễn lập tức ngồi dậy, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tôi có thể kể cho cậu nghe, tôi với cô ấy chỉ mới hôn thôi, môi con gái thật sự rất mềm, còn thơm nữa, còn con trai á, tôi không thích con trai thì sao tôi biết được."
Sau khi dứt lời, cậu lại nói: "Tôi nói cho cậu rồi, đến lượt cậu nói với tôi đó."
Du Hàn im lặng một lúc lâu, lại lần nữa xoay người, đưa lưng về phía Lạc Lâm Viễn, hiển nhiên là bộ dạng không tính sẽ trả lời.
Lạc Lâm Viễn mất hứng: "Sao cậu lại như vậy chứ... tôi đã kể cho cậu rồi mà."
Du Hàn có chút không kiên nhẫn: "Tôi vốn dĩ không muốn biết chuyện của cậu, là cậu chủ động muốn nói."
Lạc Lâm Viễn bị câu nói không muốn biết chuyện của cậu cứa một nhát, cơn đau kia che giấu rất tốt, nhưng lại khiến cậu giống như quả bóng bị xì hơi, chút vui vẻ ngắn ngủi bát mì kia cho cậu, giờ đây đều theo lỗ thủng mà rơi ra ngoài.
Trong lòng cậu trống rỗng, buồn bã và tủi thân. Cậu áp mặt lên gối, nhẹ giọng nói: "Tôi biết."
Cơ thể Du Hàn khẽ động, đột nhiên hỏi: "Cậu biết cái gì?"
Lạc Lâm Viễn nhắm mắt lại: "Ở trong lòng cậu, chúng ta vốn dĩ không phải là bạn bè. Cậu vẫn luôn xem tôi là phiền phức, tôi biết mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com