Chương 36
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Sau khi Lạc Lâm Viễn cam chịu nói mấy lời ủ rũ đó xong, cậu cảm thấy hốc mắt mình có chút nóng. Bộ dạng không có khí phách như vậy, cũng may đèn giường không đủ sáng, cậu lại trốn trong chăn, nên hẳn là Du Hàn sẽ không nhìn thấy.
Lời cậu vừa mới nói, âm cuối như có như không run rẩy, bởi vì cảm xúc dâng trào, cũng không biết Du Hàn có nghe ra hay không.
Chắc là không nghe đâu, cậu bắt đầu nhanh, kết thúc cũng gọn. Huống hồ chi căn bản là Du Hàn không tự cho rằng chính cậu sẽ khóc chỉ vì một câu nói của cậu ta, hơn nữa cũng đâu còn con nít, có gì mà phải buồn, cậu mới không yếu đuối như vậy.
Chẳng qua trong lòng rất khó chịu, buồn đến hoảng loạn, vô cùng chua xót. Cậu dùng ngón tay chạm lên mí mắt của mình, càng lúc càng ấm, khóe mắt ẩm ướt, nhưng cậu không khóc.
May là không khóc, nếu không thì mất mặt biết bao.
Tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh không biết đã dừng lại khi nào, xung quanh cuối cùng cũng quay về trạng thái yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ong ong của điều hòa khách sạn.
Rốt cuộc cũng nghe thấy giường kế bên có động tĩnh, là người nằm trên đó thay đổi tư thế, nệm nhỏ khẽ rung lên.
Lạc Lâm Viễn ở trong chăn chớp mắt, cậu nghe thấy Du Hàn gọi tên cậu bằng giọng điệu nhẹ nhàng, giữa màn đêm tĩnh lặng như vậy, gọi tên cậu, thậm chí giọng nói bỗng nhiên triền miên, nghe vừa dịu dàng vừa trìu mến.
Rõ ràng vừa nãy ánh mắt lạnh lùng như vậy, nói những lời tổn thương như thế, mà bây giờ lại gọi tên cậu, như là đang muốn dỗ dành cậu, trở thành mặt trời ấm áp giữa mùa đông.
Người hay thay đổi như này, chắc chắn là một tên dối trá.
Lạc Lâm Viễn nhỏ giọng đáp, thật không thể không để ý tới, vốn dĩ cậu rất dễ dỗ dành, giống như mỗi lần Lâm Thư làm cậu tổn thương, chỉ cần Lâm Thư chịu nói chuyện với cậu trước, thì cậu chẳng nỡ phớt lờ bà nữa.
Nhưng Lâm Thư là mẹ cậu, còn Du Hàn là gì của cậu?
Cậu đã qua cái tuổi thiếu vắng bạn bè từ lâu rồi, vì cái gì lại cứ coi trọng người này như vậy, cậu cũng không biết nữa, nhưng cậu không dám cố gắng tìm ra đáp án. Lạc Lâm Viễn theo bản năng để suy nghĩ của mình dừng lại ở đó, không muốn tiếp tục.
Dường như Du Hàn đã duỗi tay tăng độ sáng của đèn giường lên, ánh đèn vàng ấm áp làm mọi thứ sáng bừng, bao gồm cả mái tóc bị lộ ra ngoài của Lạc Lâm Viễn, áp sát bên gối đầu, thoạt nhìn mềm mại như tơ, giống như chủ nhân của nó vậy.
Cậu không biết khi nãy có phải mình nghe lầm hay không, nhưng có lẽ Lạc Lâm Viễn vừa nói vừa mang theo chút nức nở. Hoặc có thể cậu đã nhận ra rằng, lột bỏ lớp da kiêu căng bên ngoài kia ra, bên trong cũng chỉ là trái tim mỏng manh mà thôi.
Có chút chịu không nổi bầu không khí kia, hơn nữa giọng điệu có hơi nặng nề, bỗng chốc bị người ta tàn nhẫn đánh một cái, bằng mắt thường vẫn có thể thấy ai đó bị thương rồi.
Du Hàn thở dài, lên tiếng giải thích: "Chỉ là tôi không muốn nói những chuyện đó." Thật ra cậu biết, hai người con trai ở cùng nhau, vốn dĩ đề tài nói chuyện không có nhiều bao nhiêu.
Con trai mà, phần lớn mấy chủ đề trò chuyện hay nhất vẫn là về đối tượng của từng người, bạn bè tò mò về sự tiếp xúc thân mật với người khác giới như thế nào. Chỉ là Lạc Lâm Viễn biến đối tượng của thành người đồng tính, hơn nữa còn là Nhậm Dữ, mà cậu lại không muốn nhắc đến Nhậm Dữ.
Chẳng qua có một số việc, có lẽ nên nói rõ ràng trước, nếu không muốn cậu trơ mắt nhìn Lạc Lâm Viễn càng đi càng xa, rất nguy hiểm.
Đặc biệt là lúc nãy, cậu tuyệt đối không muốn bản thân hiểu lầm là Lạc Lâm Viễn muốn hôn cậu, đôi mắt không rời khỏi môi cậu dù chỉ một khắc, cậu biết dáng vẻ của người khác khi muốn hôn cậu như thế nào.
Giống như Lạc Lâm Viễn vậy, chỉ khác là Lạc Lâm Viễn đến cùng vẫn không biết chính mình muốn làm cái gì.
Rõ ràng hai mắt nhìn chằm chằm môi cậu không rời, Lạc Lâm Viễn cũng không biết đôi môi mình khẽ hé mở, hơi thở nóng bỏng, ánh mắt mê ly mang theo khát vọng. Mà những khát vọng đó, có bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu hồn nhiên và không tự nhận thức được.
Cơ thể theo bản năng tiến đến gần cậu, lý trí lại không rõ ràng lắm, khi khoảng cách chỉ còn mỏng như tờ giấy, ở giữa ranh giới lơ lửng nguy hiểm kia, Du Hàn bất ngờ giúp Lạc Lâm Viễn chọc thủng lớp giấy.
Cậu rất mệt, cậu có quá nhiều chuyện phải làm, thật sự không còn sức lực đâu để tiếp nhận kiểu người không cong như tiểu thiếu gia Lạc Lâm Viễn nữa.
Du Hàn nhìn trần phòng khách sạn, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên đó, một màu đen kịt, chẳng khác nào cuộc sống hiện tại của cậu.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, cậu cất lời: "Lạc Lâm Viễn, tôi cảm thấy hình như cậu hiểu lầm một chuyện."
Lạc Lâm Viễn kéo chăn xuống một chút, để lộ đôi mắt to tròn: "Chuyện gì?"
Du Hàn vẫn không nhìn người kia: "Mặc kệ là cậu có tin hay không, nhưng tôi không thích con trai."
Nỗi ủy khuất và sự khó chịu của Lạc Lâm Viễn vì bị chấn động mà biến mất, cậu kinh ngạc trừng lớn mắt, vô thức nói: "Sao có thể!?"
Du Hàn: "Tại sao không thể?"
Lạc Lâm Viễn: "Cậu, cậu ở trên sân thượng..."
Du Hàn: "Chỉ là hiểu lầm."
Lạc Lâm Viễn: "Cậu làm thêm ở gay bar?"
Du Hàn: "Chỗ đó lương cao."
Lạc Lâm Viễn kinh ngạc nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại: "Vậy ra lúc nãy cậu tức giận với tôi là vì tôi cho rằng cậu là đồng luyến ái, cho nên..."
Du Hàn bất đắc dĩ nói: "Không phải."
Lạc Lâm Viễn: "Vậy cậu tức giận vì cái gì?"
Du Hàn: "Tôi không có giận, tôi nói rồi, tôi chỉ không muốn cùng cậu nói mấy chuyện đó."
Lạc Lâm Viễn trầm mặc, cậu không biết ý của Du Hàn là gì, nhưng Du Hàn tự nguyện giải thích cái đó chỉ là hiểu lầm, cậu ta không thích con trai, cậu ta với Nhậm Dữ...
Không phải là kiểu quan hệ này!
Lạc Lâm Viễn không biết mình vui vẻ cái gì, dù sao chỉ là vui đến mức không nhịn được, cả người cứ như bay giữa không trung, hơi thở vừa rút xuống lại được lấp đầy, phồng lên thành một quả bóng hơi màu hồng phấn.
Du Hàn nhìn góc mặt người kia, vừa lúc thấy trên mặt đối phương đều là vẻ không nhịn được cười: "Cậu cười gì vậy?"
Lạc Lâm Viễn dùng sức ép khóe miệng nhếch lên của mình xuống, giấu đầu lòi đuôi nói: "Cậu nhìn nhầm rồi, tôi cười hồi nào."
Du Hàn lại gọi tên cậu, Lạc Lâm Viễn nhìn về phía Du Hàn, đúng lúc chạm phải đôi mắt người kia.
Ánh mắt kia có chút lãnh đạm, mệt mỏi, còn có vẻ nghiêm túc, Du Hàn nhìn cậu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Tôi là trai thẳng, tôi không thích con trai."
Bỗng dưng Lạc Lâm Viễn thấy có chút hoảng loạn không thể diễn tả thành lời, cụ thể là hoảng loạn cái gì, cậu cũng không biết, cậu chật vật dời tầm mắt: "Biết rồi, biết rồi, là tôi hiểu lầm cậu, tôi xin lỗi cậu được rồi chứ, cậu không thích con trai thì không thích thôi."
Giọng nói của Du Hàn lại văng vẳng bên tai cậu, lần nữa nhấn mạnh: "Tôi sẽ không thích con trai, cậu hiểu chưa?"
Lạc Lâm Viễn bực bội mà nhíu mày: "Hiểu rồi! Cậu còn muốn nói bao nhiêu lần nữa đây."
Du Hàn: "Tôi sợ cậu không nhớ được."
Lạc Lâm Viễn rầu rĩ ừ một tiếng: "Nhớ rõ, sẽ luôn nhớ rõ."
Du Hàn điều chỉnh độ sáng đèn đầu giường tối xuống, có hơi do dự, rốt cuộc vẫn là không nói quá rõ ràng.
Cậu sẽ không thích con trai, hiển nhiên cũng sẽ không thích Lạc Lâm Viễn.
Cậu muốn, Lạc Lâm Viễn nên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu.
_______
Chương này nếu tui thương Lạc lâm Viễn 1 thì thương Du Hàn đến 10, diễn biến tâm lý hợp lý thiệc sự :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com