Chương 39
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Con cá tươi Du Hàn đặc biệt mua để trong túi đen chứa đầy nước, cá sống không ngừng cựa quậy lúc ẩn lúc hiện ở bên trong cái túi to.
Lạc Lâm Viễn nhìn nó chằm chằm như thể nhìn thấy quái vật, bộ dạng vô cùng đề phòng cái thứ đen đen kia, cậu xách mấy món đồ ăn vặt cùng với rau củ tương đối nhẹ tránh xa cả thước.
Lạc Lâm Viễn hỏi Du Hàn: "Sao cậu không giết nó luôn ở siêu thị mà mang về nhà làm gì."
Du Hàn đáp: "Như vậy cá không tươi nữa."
Lạc Lâm Viễn: "Cậu còn giết cả cá, cậu thật sự, trâu bò quá đi."
Lần đầu tiên Lạc Lâm Viễn cảm thấy bội phục một người đến vậy, nếu bảo cậu cầm dao, đừng nói là giết cá, không chừng ngay cả cái đuôi cá cũng chạm không được, hơn nữa con cá sẽ ra sức giãy dụa cho cậu vài cái tát, giống như Usavich có con thỏ áo xanh bị nhốt trong tù *.
(*: Usavich là một loạt phim hoạt hình ngắn sản xuất ở Nhật vào năm 2006. Nội dung xoay quanh một cặp thỏ kỳ lạ bị giam cầm trong một nhà tù ở Liên Xô năm 1959 là Kirenenko mặc đồng phục tù nhân có sọc đỏ, số 04 và Putin mặc đồng phục tù nhân có sọc xanh lá cây, số hiệu 541, ngoài ra còn có một chú ếch và một con gà. Phần đầu tiên cho thấy những điều vô lý xảy ra hàng ngày trong cuộc sống trong tù của hai con thỏ, và các phần tiếp theo cho thấy cuộc sống của hai con thỏ khi chạy trốn khỏi nhà giam.)
Du Hàn nghe cậu miêu tả cảnh tượng bị cá tát mà không nhịn được cười vui vẻ: "Đầu óc cậu từ sáng đến tối chỉ biết nghĩ ba cái chuyện gì đâu."
Mặt Lạc Lâm Viễn có hơi ửng đỏ vì ý cười trên môi Du Hàn: "Chỉ là ví dụ mà thôi, Usavich hơi bị hay đó."
Du Hàn duỗi tay kéo Lạc Lâm Viễn, Lạc Lâm Viễn đi một hồi đi thẳng ra ngoài lối đi dành cho người đi bộ luôn, cậu mới vừa kéo người lại thì đúng lúc có vài chiếc xe ô tô và xe đạp phòng nhanh qua.
Du Hàn nhíu mày, thay đổi vị trí với người bên cạnh, Lạc Lâm Viễn hoàn toàn không để ý, còn nói mình có mấy bộ manga, anime, hỏi Du Hàn có muốn đọc không.
Du Hàn đương nhiên không muốn, cậu nói: "Không có thời gian."
Lạc Lâm Viễn: "Ai da, dù sao cũng là giết thời gian thôi mà, nội dung đơn giản, rất thích hợp để cậu đọc."
Du Hàn kỳ quái liếc mắt nhìn cậu: "Cậu cảm thấy tôi là kiểu người hợp xem phim hoạt hình sao?"
Lạc Lâm Viễn sửa lời lại cho đúng: "Là manga và anime, thể loại hài hước ấy."
Du Hàn nối câu: "Cậu cảm thấy tôi sẽ thích đọc mấy bộ anime hài hước sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Đúng vậy, nói không chừng có thể chọc cậu cười, nếu làm cậu cười nhiều hơn thì quá tốt rồi."
Du Hàn không nghĩ tới đáp án như vậy, bước chân cậu dừng lại. Lạc Lâm Viễn không phát hiện ra sự khác thường của cậu, vẫn thao thao bất tuyết: "Có thể khiến cậu cảm giác thoải mái một chút càng tốt hơn nữa, vì cậu đã mệt mỏi lắm rồi."
Nói nói một hồi, Lạc Lâm Viễn mới nhận ra người bên cạnh không theo kịp, cậu nghi hoặc quay đầu lại, thấy Du Hàn đứng cách đó không xa, biểu tình không rõ ràng.
Sắc trời dần dần tối mù, xe cộ tấp nập, từng ánh đèn khác nhau ở trên phố thong thả lướt qua. Du Hàn cách cậu vài bước chân, vẻ mặt phức tạp chăm chú nhìn cậu.
Lạc Lâm Viễn dừng chân, chờ Du Hàn tới đây, tuy rằng cậu không biết Du Hàn vì cái gì mà nhìn mình với ánh mắt như vậy, làm cậu có chút thấp thỏm không yên.
Du Hàn mải mê không rời mắt một lúc lâu sau mới đi đến, như là đang suy tư gì đó, nói: "Cậu..." Lời còn chưa thốt ra đã vội nuốt trở về.
Lạc Lâm Viễn bị câu nói dang dở của người kia gợi lên lòng hiếu kỳ: "Tôi làm sao?"
Du Hàn bước nhanh hơn: "Cậu thật sự là một người kỳ lạ."
Lạc Lâm Viễn bị mấy từ này chặn cứng họng, khó chịu đáp: "Tôi kỳ lạ chỗ nào chứ!"
Du Hàn nghĩ thầm, thật sự rất kỳ lạ, có đôi khi sẽ cảm thấy là một tên nhóc không hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn thấu nhiều thứ hơn bất cứ ai. Có khi hết sức tùy hứng, lại lắm lúc quá mức ấm áp.
Trên đời này như thế nào lại tồn tại sự tương phản như vậy được, kỳ quái.
Lạc Lâm Viễn còn ở bên cạnh nói: "Cậu mới kỳ lạ đó, rõ ràng đối xử với những người khác đều rất tốt, nhưng cứ thích hung dữ với tôi."
Du Hàn bị cái nồi ụp lên đầu đến hồn cũng giật mình quay về xác: "Tôi hung dữ với cậu khi nào?"
Cậu tự cho rằng bản thân đã dành rất nhiều sự kiên nhẫn cho Lạc Lâm Viễn, tưởng chừng như là đặc biệt quan tâm, đặc biệt chăm sóc.
Lạc Lâm Viễn bất mãn hừ một tiếng, treo cái túi nilon trên cổ tay, đưa hai ngón trỏ chống lên khóe miệng, đẩy đẩy, bày ra gương mặt tươi cười xấu xa: "Ở trường học, tốt xấu gì cậu cũng trưng ra nụ cười giả với bọn họ, còn trước mặt tôi thì luôn luôn nhíu mày, mỗi ngày cứ như ghét bỏ tôi."
Du Hàn cũng không biết nên phản bác nụ cười giả như thế nào, vẫn là phản bác lại hai từ ghét bỏ đi: "Tối nay tôi nấu cơm cho cậu, cậu chắc chắn còn muốn nói tiếp sao?"
Lạc Lâm Viễn buông tay: "Cậu nhìn đi, cậu đối xử với người khác vô cùng khách sáo, nhưng nói đến tôi thì..." Cậu xòe bàn tay ra, đếm từng điều một: "Lần đầu tiên gặp nhau đã đẩy tôi lên tường, uy hiếp tôi không được nói lung tung ra ngoài, bảo tôi ở trường học xem như không quen biết, không nhận điện thoại cũng không nhận quà tặng, thậm chí còn không muốn ở cùng một phòng với tôi, còn nói không muốn biết chuyện của tôi..."
Đếm tới cuối cùng, Lạc Lâm Viễn lập tức cảm thấy chính mình thật đáng thương mà, thế nhưng Du Hàn lại đối xử với cậu như vậy.
Không để ý thì thôi, để ý rồi mới thấy một số đếm là một tội trạng.
Du Hàn cứng họng nửa ngày: "Không đúng."
Lạc Lâm Viễn: "Cái gì mà không đúng!? Cậu dám nói cậu chưa từng làm những việc này không?"
Du Hàn: "Sau đó tôi còn dẫn đưa cậu về nhà tắm, đó không gọi là uy hiếp, cùng lắm chỉ là cảnh cáo thôi."
Lạc Lâm Viễn nâng cằm lên, quét mắt liếc Du Hàn một cái, bày ra bộ dạng đại nhân không thèm chấp kẻ tiểu nhân: "Quên đi, nếu tối nay cậu nấu một bữa thật ngon, thì tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Du Hàn thật sự không có cách nào phản bác được Lạc Lâm Viễn, cậu còn đang nghĩ chính mình có đối xử với Lạc Lâm Viễn như vậy sao? Hình như là có thật, mặc dù cậu vẫn luôn cảm thấy chính mình đối xử với Lạc Lâm Viễn khá tốt.
Mắt thấy Lạc Lâm Viễn nôn nóng hơn ai hết, không nhịn được quay đầu lại thúc giục cậu: "Đi mau đi, trời tối rồi, không phải buổi tối cậu còn phải đến quán bar làm thêm sao?"
Du Hàn: "Sao cậu biết?"
Lạc Lâm Viễn tức giận nói: "Lúc đi mua đồ cậu đã nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần, mà cậu làm gì rảnh để hẹn hò, đương nhiên là muốn đi làm thêm rồi."
Du Hàn bị chọc cười, cảm thán người này cái gì cũng biết, lại không từ chối yêu cầu mình đưa ra, còn muốn cùng cậu tới siêu thị mua đồ ăn.
Quả nhiên vẫn là tiểu công chúa tùy hứng.
Du Hàn không nhịn được giơ tay xoa đầu Lạc Lâm Viễn: "Rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì vậy chứ?"
Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa là vừa thét chói tay vừa chạy đi: "Tay đụng cá rồi mà còn dám sờ đầu tôi!"
Du Hàn rút tay về: "Tôi chưa đụng!"
Lạc Lâm Viễn: "Cậu cầm túi đựng cá!"
Du Hàn trừng mắt nhìn tên nhóc không có lương tâm này: "Là cậu nói muốn ăn cá."
Lạc Lâm Viễn: "Là tôi nói thì đã sao? Không được, không được rồi! Chúng ta đi nhanh lên. Tôi phải gội đầu!"
Hai người ồn áo, nhốn nhào về nhà Du Hàn, Lạc Lâm Viễn ở trong nhà tắm gội đầu, còn Du Hàn ở ngoài bếp nấu cơm.
Tiếng nước, tiếng dao thớt, mùi sữa tắm cùng với mùi khói dầu quyện vào nhau, là hương vị cơ bản nhất của ngôi nhà.
Du Hàn bỗng nhiên cảm thấy không còn quá mệt mỏi, nghĩ đến lúc nãy vừa mới mở cửa, con cá trong túi nhảy dựng lên, cách một lớp nilon chạm vào chân Lạc Lâm Viễn, dọa Lạc Lâm Viễn sợ tới mức hét lên, dánh vẻ giống như cô gái nhỏ.
Không được... Cậu lại muốn cười, như thế nào trước đây không phát hiện ra, đùa giỡn Lạc Lâm Viễn vui như vậy.
Lạc Lâm Viễn gội đầu sạch sẽ, rồi mang dép của Du Hàn ra ngoài, đi tới cách phòng bếp vừa xa vừa gần, muốn nhìn lại không dám nhìn, cao giọng hỏi: "Con cá không sao chứ, cậu giết xong chưa?"
Du Hàn: "Làm sao? Cậu còn muốn nói tạm biệt với con cá à?"
Lạc Lâm Viễn tức giận nói: "Ai muốn tạm biệt nó đâu chứ! Đôi ta không thân, cùng lắm chỉ là quan hệ ăn và bị ăn mà thôi."
Du Hàn càng vui vẻ hơn: "Đừng đứng đó nữa, lại đây bưng thức ăn đi."
Lạc Lâm Viễn không tình nguyện đi qua, may mắn là trong phòng bếp không còn sót lại thứ gì quá mức tanh tưởi như máu hay nội tạng cá, chỉ có hương thơm ngào ngạt của món cá kho cay, con cá kia giống như trước khi chết vẫn không cam lòng, miệng há to thật to.
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm hàm răng nanh nhỏ của con cá, bất chợt Du Hàn vỗ nhẹ lên eo cậu. Bàn tay nóng hầm hập kia mang theo hàm ý trêu chọc, ở trên eo ấn ấn vài cái khiến cả người cậu run lên, cứ như mang theo dòng điện, châm chích đến mức cái eo cũng mềm nhũn.
Du Hàn nói: "Đứng đó làm cái gì, bưng ra bàn ăn đi."
Thấy Lạc Lâm Viễn đỏ mặt nhìn chằm chằm miệng cá, cậu lại trêu ghẹo nói: "Yên tâm, nó không chạm vào chân cậu nữa đâu, cũng không chiếm tiện nghi của cậu."
Lạc Lâm Viễn lập tức bưng dĩa cá xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Con cá này không chiếm tiện nghi của mình, mà là một "thứ" khó nói hơn.
_______
Thông báo nho nhỏ: Tuần sau lại quay về 1 tuần 2 chương nhé (vì tui bị deadline dí ngập đầu). Bắt đầu từ chương 40 mình sẽ chuyển sang up trên Wordpress, link Wordpress mình dán ở phần mô tả trên tường Wattpad rồi ó.
Mình đang suy nghĩ có nên tiếp tục đăng trên Wattpad không, do mình sợ các bạn hông đọc truyện của mình nữa huhu
Mọi người tiện đọc bên Wattpad hơn hay Wordpress hơn vậy, hãy cmt cho mình biết vớiiiii, im lặng là buồn lắm á TT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com