Chương 40
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Lúc tắm, Lạc Lâm Viễn tự nhiên cởi bỏ bộ tây trang rườm rà kia thay bằng quần áo của Du Hàn.
Cái áo ngắn tay của Du Hàn thật sự rất rộng, gần như muốn phủ xuống luôn hai đùi cậu, quần thể thao mà Du Hàn đưa cho cậu bị che mất một nửa, nhìn qua như thể mặc như không mặc.
Bộ quần áo Du Hàn tìm cho cậu, là đồng phục thể thao mà đối phương mặc thi đấu điền kinh ở trường cấp hai, ngoại trừ có hơi nhỏ và ngắn, thì những thứ khác đều rất vừa vặn.
Lạc Lâm Viễn đặt dĩa cá lên bàn, rồi tự giác đi vào phòng tắm lấy quần áo mang tới chỗ máy giặt để bên ngoài ban công.
Du Hàn từ trong bếp nhìn ra: "Biết dùng không?"
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm kí tự trên mấy cái nút: "Xem thường ai chứ, tôi biết dùng!"
Cậu quăng quần áo vào trong, sau đó xoay người chạy đến chỗ túi giấy, ôm hết toàn bộ quần áo ra ngoài tiện thể nhét luôn vào lồng giặt.
Du Hàn vừa bưng những món còn lại đặt trên bàn ăn, thì đúng lúc nhìn thấy Lạc Lâm Viễn cong người, hai khuỷu tay chống lên thành máy, mải mê nghiên cứu một hồi.
Vạt áo bởi vì động tác mà cuộn lên tới eo, lộ ra đôi chân trắng nõn, một duỗi thẳng, một khuỵu gối, còn lơ đãng đá rơi dép trong nhà nên chân phải đành nhón lên, mũi chân bám trên dép và gót chân thì ửng đỏ cả vùng.
Tầm mắt Du Hàn xoay vòng trên hai chân trên cặp đùi của người kia, cậu dùng khăn giấy lau khô nước trên tay, rồi đi qua.
Lạc Lâm Viễn vẫn đang trầm tư suy nghĩ, tìm kiến nơi đổ bột giặt ở đâu, bỗng nhiên cảm giác trên eo mình bị đẩy một chút, lập tức cảm thấy vòng eo đau xót, cậu suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
Cậu cười ha ha hai tiếng, trốn sang bên cạnh: "Cậu làm gì đó!"
Du Hàn thấy Lạc Lâm Viễn lung lay, không có cách mang dép được, chỉ có thể một chân đứng một chân co, nghiêng nghiêng ngã ngã, vì sợ ngã nên Du Hàn nhanh chóng duỗi tay bắt lấy khuỷu tay đối phương: "Chờ cậu nghiên cứu xem máy giặt dùng như thế nào, thì đồ ăn nguội hết rồi."
Lạc Lâm Viễn vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác xỏ chân vào dép lên, rồi vội vàng rút cánh tay ra khỏi bàn tay Du Hàn: "Tôi biết rồi, cậu giữ đi."
Thanh âm của Lạc Lâm Viễn có chút yếu ớt, hơi nhỏ, còn mang theo vài phần biệt nữu nói: "Đống quần áo mới này cũng giặt sạch đi, cậu xem tôi tắm ở nhà cậu mấy lần rồi, mỗi lần đều phải mặc quần áo của cậu, lỡ như có lần sau thì mấy bộ này để cho tôi thay."
Cậu sợ Du Hàn thấy cậu giặt đồ mới mua, cho rằng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tiễn nó đi.
Du Hàn chưa nói được hay không, chỉ là phối hợp đóng cửa máy giặt lại, sau đó nhấn nút xả nước giặt quần áo, cài đặt thời gian rồi bấm nút khởi động.
Lạc Lâm Viễn bỗng nhận ra ngôi nhà này có hơi nhỏ, đặc biệt là cái ban công này, quá hẹp. Du Hàn đứng đằng sau cậu càng khiến cậu có cảm giác không gian bốn phía trở nên chật chội hơn không ít, cơ thể dính sát nhau, Du Hàn còn mới vừa làm cơm xong, nhiệt độ trên người tỏa ra, làm người ta thấy nóng vô cùng.
Đặc biệt là khi cậu mới vừa tắm xong, gió thổi man mát trên làn da, một lạnh một nóng ở cùng một chỗ, càng có vẻ nóng rực bức người.
Vì thế sau khi Du Hàn thiết lập máy giặt xong, quay đầu liền thấy vành tai Lạc Lâm Viễn ửng đỏ, thậm chí phía sau cái cổ cũng phiếm hồng. Cậu không nghĩ ngợi gì nhiều, mà chỉ cho rằng người kia có lẽ đứng bên ngoài đã lâu nên cảm thấy nóng.
Cậu né người sang: "Mau vào thôi."
Lạc Lâm Viễn vội vàng gật đầu, lướt qua người cậu đi vào trong, cơ thể bọn họ không thể tránh không thể né nép sát vào nhau, lồng ngực dán ngược, bả vai cọ vai, vóc dáng nhỏ con của Lạc Lâm Viễn, mái tóc ướt nước của cậu lơ đãng cọ qua cằm Du Hàn, lưu lại vệt nước lành lạnh.
Còn có mùi thơm có chút ngọt của dầu gội đầu, hòa với mùi cơ thể ngào ngạt như hương nắng mặt trời, biến thành mùi hương hoàn toàn khác biệt, xộc vào khoang mũi Du Hàn thẳng đến lồng ngực cậu, tạo ra cảm giác rung động vô cùng kỳ lạ.
Lạc Lâm Viễn đi đến bàn ăn, chỉ cảm thấy tim đập như điên cuồng, thình thịch, thình thịch. Sự rung động ấy không phải chỉ có một người, cậu ngửi được mùi mồ hôi của Du Hàn, đáng lẽ nên thấy chán ghét, nhưng lại không chán ghét, đây mới là vấn đề.
Lạc Lâm Viễn ngồi xuống ghế dựa, cầm lấy hai cái chén sạch xới đầy cơm.
Du Hàn không lập tức ngồi vào bàn ăn, mà từ phòng khách lấy ra một cái quạt, trên cánh quạt còn có tấm vải chống bụi phủ lên. Cậu rất ít khi sử dụng cái này trong phòng khách, một mặt là vì tiết kiệm điện, trước khi đi ngủ cũng mở một lúc, nhưng gần đây cậu không còn thường xuyên ở nhà nữa.
Cắm điện, quạt quay, trong phòng khách ngoại trừ tiếng ve kêu râm ran, tiếng TV của nhà hàng xóm, còn có thêm tiếng vù vù của cánh quạt.
Lạc Lâm Viễn đong đưa hai chân, nếm thử vị đồ ăn, lắng nghe những âm thanh bình đạm mà ngày thường sẽ chẳng bao giờ để ý tới, tâm tình bỗng dưng vô cùng tốt.
Chẳng ngại tiếng khóc nháo của đứa nhóc nhà bên, người phụ nữ nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ, ngân nga vài điệu ru, thanh âm kia truyền tới bên này, nghe rất rõ ràng, Lạc Lâm Viễn cũng cảm thấy thú vị.
Cậu thích loại âm thanh sinh hoạt này, động tĩnh mà ở nhà họ Lạc sẽ không bao giờ nghe thấy được, khu biệt thự ấy vô cùng thanh tịnh, chủ sở hữu của mỗi căn biệt thự đều là người nhà giàu, bọn họ tương đối chú trọng đến sự riêng tư, cách thật xa hiển nhiên sẽ không có cơ hội nghe được những tiếng động từ nhà hàng xóm phát ra.
Du Hàn rót đầy hai ly nước đã, đặt một ly bên cạnh Lạc Lâm Viễn, xong xuôi rồi mới ngồi xuống, nói: "Ăn cơm thôi."
Lạc Lâm Viễn mỉm cười, cong khóe mắt: "Tôi thích cái này."
Du Hàn gắp đồ ăn: "Cái gì?"
Lạc Lâm Viễn: "Ăn cơm thôi, tôi thích những lời này, sau này cứ nói như vậy có được không?"
Du Hàn không trả lời, đã không còn phản bác sau này có khả năng hay không, cũng không muốn nhận lời chuyện không có khả năng xảy ra.
Nhà họ Lạc rất quan trọng vấn đề lúc ăn và ngủ sẽ không nói chuyện, mỗi lần tới giờ cơm Lạc Lâm Viễn đều không thể lên tiếng trò chuyện, thật ra cũng bởi vì cậu khẩn trương, lỡ như lúc nói chuyện không cẩn thận phun hạt cơm ra ngoài, như vậy sẽ rất xấu hổ.
Du Hàn ăn cơm rất nhanh, không bao lâu đã thêm chén nữa, chắc hẳn là đói bụng lắm.
Món cá kho cay kia có chút cay quá, Lạc Lâm Viễn không phải là người ăn cay giỏi, nhưng lại đặc biệt thích món cá, ăn mãi một hồi môi cũng vì cay mà sưng lên, nước đá uống hết rồi, giờ chỉ có thể mở to đôi mắt sương mù mông lung: "Du Hàn, cay quá."
Du Hàn bị mặt mũi đỏ bừng của người kia dọa cho hoảng sợ một phen: "Ăn ít thôi."
Cậu đứng dậy đi lấy cho Lạc Lâm Viễn một ly nước khác, Lạc Lâm Viễn uống một ngụm nước, rồi lại thò đũa gắp một miếng cá.
Lạc Lâm Viễn: "Không được, tôi muốn ăn, ở nhà mọi người không cho phép tôi ăn mấy món này."
Nếu chủ đề câu chuyện được khơi lên, thì Lạc Lâm Viễn hiển nhiên sẽ không bỏ qua: "Lúc nào cũng bắt tôi ăn cái gì mà thực phẩm tốt cho sức khỏe, bồi bổ thể trạng, tôi ghét muốn chết."
Du Hàn: "Bọn họ không cho cậu ăn là đúng."
Lạc Lâm Viễn: "...?"
Du Hàn: "Mắt cậu vì cay mà đỏ ửng như mắt thỏ, nước mũi cũng tùm lum rồi nè."
Lạc Lâm Viễn nhanh chóng dùng khăn giấy che mũi, rầu rĩ nói: "Không có!"
Cậu uất ức ngẫm nghĩ: "Cậu không được nhìn tôi."
Du Hàn cười: "Tôi cũng không muốn nhìn."
Lạc Lâm Viễn bàn đầu rất không cao hứng, trong vô thức giơ chân đá chân chân Du Hàn, bàn chân cởi dép trần trụi đạp trên ống quần người kia, là tâm tư trả thù ấu trĩ chẳng khác gì một đứa con nít.
Chỉ là cậu không ngờ tới Du Hàn sẽ duỗi tay bắt lấy cổ chân cậu, khi cậu có ý định đá chân đối phương lần thứ hai.
Lạc Lâm Viễn ngơ ngẩn, Du Hàn cũng ngẩn ngơ, không khí tức khắc trở nên vi diệu, vô cùng không thích hợp.
Lòng bàn tay kia nắm chặt cổ chân cậu, có hơi dùng sức siết chặt. Cuối cùng vẫn là Lạc Lâm Viễn tránh trước, Du Hàn mới buông lỏng tay, ho nhẹ một tiếng: "Đừng giỡn nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Lạc Lâm Viễn rút chân về, cúi mặt vùi sát trong chén cơm, ăn một lát mới ngẩng đầu lên nhắc nhở: "Đi rửa tay đi rồi hẳn ăn tiếp, cậu sờ chân tôi rồi."
Du Hàn: "..."
____________
Happy New Year 2022
Mình đã định đăng chương mới từ hôm qua, coi như là chúc mừng năm mới mọi người luôn. Nhưng mà, ngày đầu tiên của năm mới của mình khởi đầu không được vui vẻ gì cho lắm. Mới sáng sớm mình đã nhận được tin một chị bạn của mình dương tính :(, lần cuối mình tiếp xúc với chị ấy là 10 ngày trước, lúc tiếp xúc cũng mang khẩu trang với cả miếng chắn bảo hộ đàng hoàng, nhưng vẫn không thể tránh được việc mình là F1 nghi ngờ. Thế là sáng đó mình lật đật chạy đến bệnh viên để làm xét nghiệm, đăng ký rồi chờ đến lúc lấy mẫu là 2 tiếng đồng hồ, mình làm cả test nhanh và PCR. Trong suốt 2 tiếng đó mình lo lắng không yên, mình sợ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nếu lỡ như mình có chuyện gì. Rốt cuộc kết quả test nhanh là âm tính, xem như nhẹ nhõm được một chút. Còn kết quả test PCR thì phải đến tối mới có. Cả ngày hôm qua mình ở trong trạng thái lòng không yên, mặc dù dám chắc gần như 80% là âm tính rồi, mà lo vẫn cứ lo. Và thật may PCR cũng âm tính, lúc biết kết quả mới thật sự buông được tảng đá trong lòng xuống á. Thế đó ngày đầu tiên không được suôn sẻ lắm, nhưng kết thúc vẫn tốt đẹp là ổn rồi. Không sao cả. Hy vọng những ngày sau đều sẽ là những ngày ổn.
Mình kể câu chuyện này là vì muốn chia sẻ với mọi người thoi, chứ không có ý tiêu cực gì đâu. Nếu có thể mình cũng muốn được lắng nghe câu chuyện ngày đầu năm mới của các bạn.
Các bạn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Love all <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com