Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

107. BỔN PHẬN




Thanh Hằng nghe xong cũng chỉ cười nhạt. Cô ta tưởng cái mặt đó có thể qua mắt chị sao? Được, nếu muốn chăm thì chị sẽ cho  chăm vậy. Chăm xong cũng đừng có trách là chị không nói trước . Khi say Phạm Hương rất khó chìu.

Chị quăng Phạm Hương qua, câu vào vai cô ta. Rồi không nói gì chị đi thẳng vào trong nhà. Và chị cũng vô tình thấy được Lan Khuê đang núp ở phía xa. Chị nháy mắt nói Lan Khuê đừng ra.

-... ba .. là cây... nến vàng... mẹ là cây nến xanh.....con là.. cây... nến ..hồng.. ba ngọn nến lung linh.....Vợ ơi, em ơi, tránh ra ơiiiiii

Phương Anh quả thật là chuốc họa vào thân. Biết vậy khi nảy không ngu dại gì mà đâm đầu vào. Thôi kệ ráng một xíu vì danh phận của đứa con trong bụng cô ta. Nhưng Phạm Hương càng quậy hơn, tay đập tới đập lui, cười cười nói nói như tên điên.

- Lan Khuê, hức..Lan Khuê... vợ ơi... chồng yêu vợ. Chồng ghét Phương Anh..... - Phạm Hương trong cơn say vô thức gọi tên nàng. Bản thân cô đâu hề biết rằng mình đang ôm vai cái con người giả tạo mà cô ghét nhất.

Phương Anh  nghe từ miệng Phạm Hương phát ra mấy tiếng, điều nghe rõ mồn một. Lúc nãy đã cố lắm rồi, nhưng bây giờ đang mang thai, ngửi thấy mùi rượu, nghe thấy mấy câu này. Cô ta tức điên lên, nhưng vẫn cố dìu Phạm Hương vào, nhưng Phạm Hương cứ đá chân, quơ tay đủ chỗ, va vào mặt cô ta, làm cô ta bực mình, quăng Phạm Hương xuống sàn.

Cô ta buông tay cho Phạm Hương ngã nhào. Lan Khuê từ trong chạy ra, từ nảy giờ nàng núp ở phía kia, mọi chuyện đều thấy hết. Và nghe được ai đó trong cơn say lại nói yêu Lan Khuê.

- Cô làm gì mà mạnh tay vậy, lỡ chị ấy bị thương rồi sao ? - Nàng khó chịu nhìn Phương Anh, chồng người ta mà muốn ôm là ôm, muốn quăng là quăng vậy đó hả ?


Phương Anh dậm chân bước vào phòng. Thấy được Lan Khuê chạy ra, coi như chuyện đại sự của cô ta coi như tan tành.

Dìu Phạm Hương vào đến phòng, cũng không mấy khó khăn . Vì bản thân nàng là vợ , biết rõ khi say chồng mình sẽ như thế nào. Và chắc có lẽ trong khi say, Phạm Hương cảm nhận được hơi ấm của vợ mình nên cũng không có làm càn.

Nàng đặt cô nằm xuống giường, định quay đi lấy khăn lau mặt cho cô. Nhưng chưa kịp đi thì bàn tay lại được bàn tay của người nào đó nắm chặt.

- Lan Khuê...hức...chị yêu.....em, kiếp sau vẫn mãi yêu em... đừng, đừng bỏ rơi chị, chị không cần phải có con, chị chỉ cần Lan Khuê của chị...hức... chị thương... chị thương Lan Khuê, cả một đời.

Người ta nói người say luôn nói lời thật lòng. Lan Khuê mỉm cười.

Lan Khuê cảm nhận được sự đau khổ của cô, khi phải lựa chọn giữa mẹ và vợ.  Nàng đau lòng quệt đi nước mắt. Xoa dịu gương mặt đang bất ổn của cô.

- Không sao,em ở đây rồi, em hứa sẽ không rời xa chị, ngoan ngủ đi, chồng của em.

- Hức....đã hứa sẽ hát....cho vợ nghe. - Cô xoay qua ôm nàng, dụi dụi vào hõm cổ nàng, rồi hát nhỏ nhỏ vành tai nàng. - Sẽ luôn thật gần bên em, sẽ luôn là vòng tay ấm êm....sẽ....luôn là người yêu em....hức.....khò khò.....





*****


Sáng hôm sau, Phạm Hương thức dậy đã thấy Lan Khuê thay bộ đầm tươm tất, đang ngồi bên giường thổi nguội tô cháo thịt bằm nóng hổi.

Cô dụi dụi mắt, đầu đau như búa bổ, hôm qua uống quá nhiều rồi, cô dùng tay xoa xoa thái dương, mặt mũi nhăn lên nhìn vợ.

- Đánh răng rửa mặt đi rồi ra em đút cháo cho ăn.

Cô cảm động gật gật đầu rồi đi vào trong, ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân, sau đó ngồi ở trên giường đối diện với nàng, há miệng ra.

Lan Khuê nhìn bộ dạng của Phạm Hương, thật giống mấy đứa nhỏ, liền mỉm cười, chăm chỉ thổi nguội rồi đút cháo cho cô ăn.

Đợi cô ăn xong, nàng mới xoa xoa cái má tròn tròn của cô. - Ngoan nha, đừng cãi mẹ, mẹ bệnh, cô ta lại mang thai, phần thiệt thòi luôn là của hai vợ chồng mình. Vì em, vì đứa bé đó, ngoan một chút được không ?

- Khuê.....

- Không ngoan, sẽ không thương nữa.

- Ngoan mà, chồng ngoan mà. - Phạm Hương gật đầu lia lịa, từ bao giờ cô lại có cái bộ dạng tiểu mỹ thụ này vậy ? Chắc chỉ khi bên cạnh vợ mới thế, bao nhiêu thính khí trẻ con đều đem ra để dụ dỗ con mèo này.


Bữa ăn sáng diễn ra như thường, Phạm Hương ngồi ở sopha xem báo, đợi Lan Khuê ăn xong sẽ chở nàng đến cửa hàng.

Bà Phạm ngó xuống, nhìn Phạm Hương một cái :

- Tối nay......

- Con biết gòiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. - Phạm Hương gằng từng câu chữ, biết rõ mẹ muốn nói điều gì, còn không phải chuyện tối nay qua ngủ với cô ta hay sao ? Hừ, chán ghét.


........


Buổi trưa Phạm Hương mua đồ ăn trưa đến tận cửa hàng cho nàng, vì sợ vợ đi ra ngoài nắng nôi.

Cô mua cho nhân viên túi bánh ngọt và trái cây to sụ, rồi lôi vợ vào phòng nghỉ, hai người ngồi ở đó ăn trưa. Mở túi đồ ăn ra, có hộp soup gà, hộp gà rán, hai chai nước hoa quả, bọc nho mỹ và vài trái táo.

- Chị có thấy dạo này em giống con heo lắm không ? - Lan Khuê phùng má, nhìn chồng chất vấn, ngày nào cũng mua cho nàng một mớ đồ ăn rồi bắt ép nàng ăn cho hết.

Phạm Hương kéo dãn cái gò má của Lan Khuê ra, hôn vào môi nàng một cái, ngó nghiêng rồi nói :

- Hông, chị chưa thấy con heo nào đáng yêu như em cả.

Lan Khuê cốc vào trán cô một cái, không biết đó là khen hay chê nữa. Lan Khuê khui chai nước hoa quả ra rồi bắt đầu cùng chồng ăn uống. Kệ, vui được bao lâu thì vui, để có sức về nhà mà chinh chiến với mẹ chồng. Haizzzz.


....


Buổi tối hai vợ chồng về nhà, Phạm Hương tắm xong, thấy Phương Anh ngồi ở bàn ăn, còn vợ mình và chị dâu phải lui cui trong bếp, thì liền sẳn giọng :

- Vào phụ !

- Em đang có thai. - Phương Anh xoa xoa cái bụng của mình, khuôn mặt mếu máo.

- Vậy có cần mua cho cô xe lăn luôn không ?


Bà Phạm trong phòng đi ra, thấy Phạm Hương đang lớn tiếng với Phương Anh, liền trừng mắt nhìn cô :

- Hương....

- Biết gòiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. La con quàiiiiiiiiiii. - Cô hừ lạnh rồi ngồi xuống bàn, nói, khuôn mặt bất lực vô cùng.


Bữa ăn diễn ra, Lan Khuê biết thân biết phận, nên chỉ cặm cụi ăn, nhưng đã nói ghét rồi, thì làm gì ưa được. Bà Phạm trề môi :

- Ăn là giỏi.

- Bà đừng có vô duyên, con nhỏ có làm gì đâu, bà không thích ngồi chung bàn thì ngày mai tôi sắm cái bàn khác, cha con tôi qua bàn đó ăn riêng. - Ông Phạm bực mình nhìn vợ mình, càng ngày ông thấy bà càng quá đáng.


Phạm Hương hừ lạnh, nói nhỏ với vợ : " Ăn xong lên phòng ngủ, tối chị về " - Nói xong liền buông đũa, đứng dậy.

Vì ở bàn ăn nên Lan Khuê không tiện hỏi cô đi đâu, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Bà Phạm ngó cô :

- Đi đâu ? Tối nay....

- Đã nói con biết rồi, mẹ nói hoài mẹ không chán hả ? Con đi chơi một tí về, cái nhà như cái nhà tù Côn Đảo. - Cô hậm hực đi lên phòng, chuẩn bị ra ngoài, hôm nay vẫn muốn uống thêm tí rượu, để khỏi phải ngủ chung với Phương Anh.


........





Lan Khuê chờ đến tận 11h vẫn chưa thấy cô về. Nàng thấp thỏm đi đi lại lại, nhìn xuống cửa sổ xem cô về chưa, trái tim nàng không yên. Lo cho chồng.

Chốc sau, bên dưới có tiếng ồn ào, nàng vội chạy xuống, nhưng đã thấy Phương Anh đỡ chồng mình, liền đứng khựng lại. Phạm Hương lại say. Nhớ lại, hôm nay Phạm Hương phải chăm sóc Phương Anh, nên chỉ lẳng lặng đứng ở cầu thang nhìn ra, mắt đẫm lệ. Đau lòng vô cùng nhưng chỉ biết căn răng đứng đó nhìn.

Phương Anh nhìn thấy Lan Khuê đứng đó, liền cố ý ôm Phạm Hương mạnh hơn, chặt hơn. Dìu Phạm Hương vào phòng, đi ngang Lan Khuê, còn cười nửa miệng một cái.

- Lan Khuê, ngủ ngon.





Phương Anh dìu Phạm Hương vào phòng, đặt cô lên giường, đưa tay cởi hai nút áo sơmi của cô ra, lập tức bị Phạm Hương gạc ra, đôi mắt Phạm Hương sáng hơn bao giờ hết, nhìn chằm chằm cô ta :

- Đi ra, mẹ tôi kêu tôi qua đây ngủ với cô, chứ không phải " ngủ " với cô. Cút.

Nói xong liền nhắm mắt lại, gác tay lên trán, nghĩ cách trốn sang chỗ vợ.











#MoonSun

Vợ chồng người ta đang ngọt thế mà bảo ngược là ngược thế nào hả ?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com