Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

•Chu Thành Tây x Tô Tùng• P2_Ôn nhu_

Thành Tây trầm ngâm nhìn xuống Tô Tùng đang ân cần giúp cậu ta lau đi máu đỏ trên tay áo, vì Tô Tùng hơi cúi gập người nên từ góc độ này, Thành Tây liền có thể nhìn thấy hai đầu núm vú hồng hào của anh lộ ra rõ ràng trong tầm mắt.

Quần áo ướt trên người Tô Tùng dính sát vào cơ thể anh, ôm gọn tôn lên đường eo cong mềm mại, những hạt nước lấp lánh ngự trên xương quai xanh ửng hồng, hay thậm chí là hai cánh môi mềm của Tô Tùng hiện tại trong mắt Thành Tây đều tựa như mĩ cảnh, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Thật rất muốn nhìn anh mời gọi dưới thân, hung hăng chịch anh đến khi anh rơi nước mắt.

Nghĩ đến đây, Thành Tây giật mình khép lại hai chân, cậu ta mặt ửng đỏ, quá xấu hổ nếu để anh nhận ra cậu ta đang có cảm giác hứng lên vì Tô Tùng.

-A..?!

Bỗng, cậu ta nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nhìn vào cánh tay đang có chút run của mình.

-Đừng động, một chút nữa thôi.

Tô Tùng thấy vậy liền lập tức nhẹ giọng trấn an, anh nhấn lên vết thương cậu ta một miếng bông gòn thấm nước, động tác cẩn trọng như xoa dịu một chú mèo đang muốn giơ cao móng vuốt, đến cả lời nói cũng đều rất mềm mại dễ nghe.

Quả nhiên, Thành Tây chỉ biết cắn môi, trên mặt biểu cảm hoà hoãn hơn mấy phần.

Đó là cho đến lúc Tô Tùng thấm thuốc vào một nhúm bông gòn khác, Thành Tây lại một lần nữa quay về bộ dáng ban đầu.

-...Khoan, không cần..

Anh đang định thoa miếng bông lên vết thương cậu ta thì bị Thành Tây dùng tay khác níu lại, anh có chút khó hiểu, liền ngước đầu nhìn lấy cậu ta :

-Sao thế?

Thành Tây im lặng không nói gì, nhưng Tô Tùng có thể thấy được trên má cậu ta hiện lên những vệt hồng nhạt khả nghi. Anh dường như hiểu ra được gì đó, sau đó liền không nhịn được mà phì cười.

-Em sợ sao?

Thành Tây hơi khựng người, Tô Tùng đã nói đúng, nhưng cái tôi cậu ta cao như thế, sao có thể thừa nhận?

-Sợ? Tôi sợ cái gì? Hừ, tôi chỉ là cảm thấy làm nhiều như vậy quá phiền phức, không bằng chỉ cần dán lên cho tôi một miếng băng là đã đủ.

Tô Tùng cong môi, trong mắt chứa đựng ý cười nhìn Thành Tây.

-Ừ ừ, em không sợ, nhưng bất quá như thế vẫn không thể, vết thương không nên xử lý qua loa, nếu không sẽ nhiễm trùng.

Thành Tây vẻ mặt không phục, nhưng cậu ta biết mình không nói lại được Tô Tùng. Cậu ta có cảm giác, anh đã nhìn thấu được cậu ta.

"...Tch, thật mất mặt.."

Thành Tây xung quanh ngoài bất mãn thì vẫn chỉ là bất mãn, cậu ta không sợ đau, nhưng chỉ riêng với việc sát trùng, Thành Tây liền vô thức trở nên có chút sợ hãi.

Bởi lẽ, việc bôi thuốc sát trùng còn khó chịu nhiều hơn là không bôi. Nóng và rát. Như muốn đốt cháy da thịt, thậm chí điều này còn kéo dài suốt mười mấy phút đồng hồ.

-Ngoan, không đau lắm đâu.

Tô Tùng lần nữa trấn an cậu ta, nhưng Thành Tây cũng không phải một đứa trẻ lên ba, sao cậu ta có thể không nhận ra lời nói dối này của Tô Tùng.

-..Thầy còn lời nào dễ thuyết phục hơn không?

-....Vậy tôi giảm lượng thuốc, chắc chắn sẽ không đau. À không, ít nhất là sẽ không quá đau.

Thành Tây giật giật khoé mi, cậu ta cười gằn một tiếng, cũng không biết bản thân vì sao lại cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

-Thầy Tô, thầy cũng quá có sức thuyết phục rồi.

-...

Thành Tây thở dài, thả xuống cánh tay đang níu lấy Tô Tùng, biểu cảm có phần thiếu đánh nhìn anh.

-..Mỉa mai tôi như vậy, không sợ tôi hiện tại sẽ trả thù sao?

-Thầy Tô, hiểu lầm rồi, tôi đâu có ý gì với thầy.

Cậu ta khẽ nhếch mép, trả thù sao? Anh sẽ không làm như vậy.

Mà bản thân Tô Tùng cũng nghĩ, anh sẽ không nỡ làm đau đến Thành Tây.

Sẽ không...

-Thầy..nhẹ chút...

Thành Tây khẽ giọng thì thào, Tô Tùng nghe thế liền không kiềm chế được mà nhướn người xoa đầu Thành Tây.

Bất ngờ là, cậu ta thế mà không đẩy tay Tô Tùng ra, ngược lại còn có chút ngoan ngoãn ngồi yên trước Tô Tùng.

Anh nhướn mày, cảm thấy khó hiểu. Mà Tô Tùng không biết, Thành Tây từ nãy đến giờ đều đang nhìn chằm chằm vào hai nhũ hoa nhô lên sau lớp áo mỏng trước mặt cậu ta.

Tâm trí Thành Tây như ngưng đọng, sao lại có thể mê người đến mức này?

-Thầy, đủ rồi...

Cậu ta né đi cái chạm của Tô Tùng, trong giọng nói hiện rõ vẻ khẩn trương.

Cậu ta sợ, sợ mình sẽ mất khống chế lao vào Tô Tùng.

Dù sao nội quy trường đã định, học sinh không thể xâm hại hay đụng chạm quá mức với giáo viên, nếu phát hiện ra liền sẽ bị đuổi khỏi trường.

Mà nếu chuyện đó xảy ra, sợ rằng anh hai của Thành Tây sẽ giáo huấn cậu ta một trận không tha.

Khác với Thành Tây, anh cậu ta hoàn hảo gần như về mọi mặt. Thành tích xuất sắc, dung mạo lay động lòng người, tính cách hoà đồng và cũng rất được lòng các thầy cô.

Anh ta, rất quan trọng danh tiếng.

Thành Tây biết, ngoài mặt anh ta đều nở nụ cười, nhưng thực chất trong bốn anh em, anh hai cậu ta là người có tâm địa khó lường nhất.

Thành Tây rất kiên dè với anh ta.

Tô Tùng thấy Thành Tây phản ứng như thế thì cũng không định duy trì thêm nữa, anh lại lần nữa quỳ xuống, dùng bông băng xoa nhẹ xung quanh vết thương trên cánh tay cậu ta.

Tô Tùng hành động đều rất nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu một món trân bảo, mà Thành Tây nhìn anh như vậy tim liền vô thức đập nhanh hơn.

-Thế nào, không đau đúng chứ?

Thành Tây đang mơ hồ thì bị giọng nói trầm ấm của Tô Tùng kéo về với thực tại, cậu ta lúc nãy còn không để ý đến việc mình có cảm thấy đau hay không, chỉ biết gượng gạo nhìn Tô Tùng :

-Đúng là không đau.

Anh hài lòng gật đầu, sau đó không đầy mười lăm phút, cánh tay của Thành Tây đã được Tô Tùng băng bó gọn gàng.

-Giỏi lắm chàng trai.

Tô Tùng cười khẽ, sau khi dọn dẹp xong, anh chống người đứng dậy tiến đến chiếc tủ phía sau cất lại hộp thuốc.

Sau đó anh lấy từ trong tủ ra một hộp thủy tinh nhỏ, bên trong là những viên tròn đầy màu sắc. Tô Tùng mở nắp lọ, đổ ra tay hai viên kẹo màu hồng đào rồi đóng nắp, tiếp đến để chiếc hộp về chỗ cũ như ban đầu.

-Cái gì vậy?_Thành Tây thắc mắc hỏi.

-Kẹo đấy.

Tô Tùng cười trả lời rồi xoay người bước về phía Thành Tây.

Bỗng nhiên, anh trượt chân, cả cơ thể đều ngã đến trước người cậu ta.

Thành Tây theo phản xạ liền dang tay đỡ lấy Tô Tùng, anh nhanh chóng bám lấy hai tay cậu ta, phần bụng dưới vô tình tiếp xúc trực tiếp với thứ nóng hổi ở giữa hai chân Thành Tây.

Tô Tùng giật mình, cùng là đàn ông, sao anh lại có thể không biết cái thứ cương cứng đang chọc vào cơ thể mình là gì. Anh nhấp nhô yết hầu, sau đó liền vội đứng dậy, nhưng tiếp đến lại bị Thành Tây dùng lực siết chặt cổ tay, mạnh mẽ kéo anh trở lại trên người cậu ta.

-Muốn chạy?

Thành Tây hơi thở có chút khẩn trương, cậu ta cười để lộ chiếc răng nanh sáng bóng, nhìn vào trông đặc biệt gian manh.

"Được rồi, bị đuổi thì bị đuổi, không chịu được nữa, trướng đến phát đau rồi.."

-Em...

Tô Tùng trong lòng có hơi hoảng sợ, anh đối mắt với cậu ta, nhìn thấy trong con ngươi đen láy hiện rõ hình bóng của anh, nỗi sợ ban nãy bỗng chốc biến thành sự bồi hồi không thể nói rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #otpphimgau