Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

•Lạc Thần Hi x Chu Tường Vũ• P1_Liếm chó, không hối tiếc..._

Được rồi, hắn mệt mỏi rồi.

Lâm Nhiễm Nhiễm không yêu hắn.

Trong lòng cô không có hắn. Sẽ mãi chẳng có trong lòng một hình bóng tên Lạc Thần Hi.

Nhưng anh thì sao?

Vẫn có một người vì hắn mà lo lắng, có một người luôn vì hắn mà đưa lời khuyên ngăn.

Sẽ có một người sau khi nghe tin hắn bị xe đâm, liền chạy đến trước mặt Lâm Nhiễm Nhiễm chửi mắng, để rồi sau khi trên đường đến thăm hắn lại bị một nhóm người kéo vào hẻm đánh đến thương tâm.

Sẽ có một người sau khi nghe hắn nói bị Lâm Nhiễm Nhiễm bỏ đi chiếc khăn mà hắn dày công đan tay suốt một tháng trời, ngay trong đêm liền nói muốn tới nhà hắn, chỉ vì sợ hắn nghĩ quẩn, làm ra chuyện không nên.

"Sợ cậu bị kích thích...sẽ không nghĩ thông. Muốn đến để trông chừng cậu"

...

Lạc Thần Hi cười chua chát.

Được rồi, không yêu..vậy liền không yêu đi?

Hắn thở dài một hơi, nhưng ánh mắt lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm. 4 năm, 4 năm dài đằng đẵng. Hắn thích cô ấy, thích 4 năm rồi. Nhưng Lâm Nhiễm Nhiễm căn bản không thèm để mắt đến hắn, chỉ có hắn là tự mình suy diễn, tự mình mê man.

Kiếp này, hắn không muốn liên quan đến Lâm Nhiễm Nhiễm nữa.

Thứ tình cảm không có tương lai này hắn muốn bỏ, cũng đã bỏ rồi.

...

Bên cạnh hắn vang lên tiếng bước chân, Lạc Thần Hi đặt xuống quyển sách, liền nhìn thấy trên bàn là cái bánh bao vẫn còn bốc lên hơi nóng, hắn có chút ngơ ngác, ánh mắt cô đọng vài giây.

-Sao thế? Tôi đặc biệt mua cho cậu đấy, cậu chưa ăn sáng đúng không?

Giọng nói này...

-Chu Tường Vũ?

Hắn nhìn người con trai đang cười đến nhu hoà trước mặt, ánh nắng ban mai chiếu lên hai cánh môi có chút ửng đỏ, chiếu đến những giọt mồ hôi lấp lánh nơi xương quai xanh ẩn hiện sau cổ áo. Nhìn liền biết để mua được cái bánh bao này Chu Tường Vũ đã phải tốn bao nhiêu công sức.

-....Cậu chạy đấy à?

Chu Tường Vũ hơi thở có chút rối loạn, kéo ghế đến ngồi bên cạnh Lạc Thần Hi.

-Một chút thôi, cũng không xa lắm. Nhanh, mau ăn đi kẻo giáo viên vào, chờ đến ra chơi lại nguội mất.

Anh cầm lên chiếc bánh bao đưa đến bên tay Thần Hi, hắn cũng không nói nhiều mà nhận lấy. Đang định há miệng cắn một miếng, bỗng như nhận ra điều gì, hắn quay sang hỏi Chu Tường Vũ :

-Cậu ăn sáng chưa?

-Ơ hả? À, tôi ăn rồi, cậu cứ ăn đi.

-...

Lạc Thần Hi hơi nhíu mày, Chu Tường Vũ sớm dậy đã chạy mua cho hắn một cái bánh bao, vậy anh lấy đâu ra thời gian để ăn sáng?

-Cậu nói dối.

Chu Tường Vũ nghe vậy thì có chút lúng túng, sau đó thấy không qua mắt được Lạc Thần Hi cũng đành gật đầu.

-Tôi chưa...

Hắn liền trưng ra biểu cảm biết ngay mà, Lạc Thần Hi trầm tĩnh một lúc, im lặng đến mức Chu Tường Vũ cảm thấy có hơi hoảng sợ. Ngay lúc anh định xin lỗi thì đã thấy hắn dùng tay tách chiếc bánh thành hai nửa, một nửa hắn đặt trước miệng, một nửa ân cần đưa đến bên tay anh.

-...?

Chu Tường Vũ gần như sững người, ngơ ngác nhìn Lạc Thần Hi.

-Ăn đi, đợi tôi đút à?

Anh giật mình, sau đó cũng chậm rãi cầm lấy, trái tim vừa ổn định nhịp đập lại vô thức trở nên rộn ràng.

Lâm Nhiễm Nhiễm ở đằng xa ánh mắt như toé ra lửa nhìn lấy hai người, cô cắn răng, móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay đến rỉ máu.

"Tại sao cậu ta hôm nay không mua đồ ăn sáng cho mình chứ?! Hừ..Lạc Thần Hi, chút nữa cậu có đến cầu xin tôi cũng không thèm đâu!"

Mà Lâm Nhiễm Nhiễm không biết, Lạc Thần Hi bây giờ đối với cô ta như một người xa lạ. Hắn trong tâm đã chết rồi, cái tình cảm vô vọng kia đã chết rồi, hắn còn cần cô chấp nhận sao?

Tiết học trôi qua trong yên bình, Lạc Thần Hi trong giờ rất chuyên tâm nghe giảng, Chu Tường Vũ cứ mỗi một chút liền lén nhìn qua Lạc Thần Hi, trong mắt ánh lên vẻ hoài nghi khiến hắn không chịu được mà hỏi lại :

-Cậu nhìn cái gì?

Chu Tường Vũ thấy mình bị lộ cũng không giấu nữa, thấp giọng nói ra :

-Cậu...bị kích thích gì à?

-Hả?? Cậu nói hươu nói vượn gì thế?

-Thì....bình thường cậu đâu..có chăm học như vậy.

Lạc Thần Hi bất lực xoa lấy thái dương, mắt cá chết nhìn Chu Tường Vũ.

-Hôm qua không phải cậu đã hỏi câu y vậy rồi à? Cậu cho rằng việc tôi không thích Lâm Nhiễm Nhiễm là chuyện lạ hay sao?

Chu Tường Vũ như bị nói trúng tim đen, anh lặng lẽ cúi đầu, dời tầm mắt vào trong trang sách.

-...Đêm hôm trước cậu có bảo nếu không phải là đàn ông, cậu sẽ yêu tôi nhỉ?

Anh vừa phân tán sự chú ý liền vô tình bị hắn thu hút, một lần nữa nhìn sang.

-Thật ra đàn ông cũng không phải là không thể.

Chu Tường Vũ cơ thể giật nảy một cái, tay hơi run chỉ vào Lạc Thần Hi.

-C..Cậu....không lẽ cậu vì bị đả kích quá lớn nên đã chuyển sang thích đàn ông rồi..?

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của anh, Lạc Thần Hi che miệng cười một tiếng, sao trước giờ hắn không biết, rằng trêu chọc người bạn này của hắn lại có thể vui đến vậy?

-...Thần Hi-cậu..cái tên này!

-Hai em kia! Đang giờ học mà ầm ĩ cái gì đấy! Ra ngoài đứng cho tôi!

Lạc Thần Hi : ...

Chu Tường Vũ : ...

"..."

-Giờ thì hay rồi, tôi vừa xây dựng hình ảnh chăm học chưa được mấy hôm lại bị cậu phá mất.

Lạc Thần Hi chán nản lên tiếng, lưng dựa vào tường, ánh mắt ảm đạm nhìn quanh hành lang trống vắng.

-...Tôi cũng đâu cố ý, chỉ do giáo viên toán này thật quá nhẫn tâm đi.

Chu Tường Vũ nói, chân có chút run rẩy.

-Mẹ nó...Thần Hi cậu không thấy mỏi chân à? Chúng ta đã đứng như thế này cả nửa tiếng rồi đấy!

-Sắp hết tiết rồi, cậu gắng thêm chút.

Chu Tường Vũ mím môi, nhưng hai chân anh bây giờ mỏi nhừ, lại tê cứng. Ngay lúc anh thật sự không chịu được nữa thì Lạc Thần Hi đã đứng trước mặt anh, một tay chống vào tường, tay còn lại để trong túi áo, đầu gối thì chen vào giữa hai đùi anh.

-....G-gì vậy?

-Ngăn cậu ngã.

Lạc Thần Hi thản nhiên nói ra, lại không để ý đến Chu Tường Vũ vành tai đã đỏ ửng. Vậy mà tư thế này thật sự đã duy trì được hết nửa tiếng, trong nửa tiếng này Chu Tường Vũ đã xấu hổ đến mức không nói nên lời. Ban đầu anh muốn bảo không cần, nhưng Lạc Thần Hi vẫn giả điếc không nghe, anh đã thử đẩy hắn ra nhưng không thể, rõ ràng chiều cao bằng nhau, tại sao thể lực của cả hai lại chênh lệch thế này?

Một hồi chuông vang lên, Lạc Thần Hi cuối cùng cũng thả ra Chu Tường Vũ. Hắn bình tĩnh nhìn anh, khoé môi nhếch lên ý cười.

-Ăn trưa không?

-...

Chu Tường Vũ im lặng một lúc, sau đó gật đầu. Lúc xuống thì nhà ăn đã chật kín người, anh giật giật mi mắt, bất lực thì thầm :

-Chắc hôm nay không ăn trưa được rồi...đành thôi vậy.

Ngay lúc Chu Tường Vũ định xoay người bỏ đi, thì cổ tay lại bị Lạc Thần Hi mạnh mẽ nắm lấy.

-Cậu tìm chỗ nào ngồi trước đi, tôi lấy cơm cho cậu.

———

Cp này riel quá =))

Tên phim là Liếm chó không hối tiếc của Great Sub nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #otpphimgau