£23
Bởi vì tôi không muốn bản thân trải nghiệm dịch vụ tâm lí đặc biệt Hannibal thêm lần nào nữa nên trong các buổi điều trị khác tôi đã trở nên ngoan hơn. Thà rằng khai ra khi mình tỉnh táo còn hơn để bản thân mụ mị rồi nói linh tinh, mất công Hannibal tưởng tôi bị chứng kí ức giả hoặc mấy bệnh tâm thần kì lạ kiểu thế.
Hannibal sẽ có lí do viết bệnh án giả để tôi đi trại, phải tìm bác sĩ tâm lí khác.
"Xin lỗi cô Edwards, tôi có dự định sẽ đi du lịch cùng gia đình vào tháng tới nên sẽ không nhận thêm bệnh nhân" _bác sĩ tâm lí_
"Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi, thật ngại quá"
"Không có gì, mong cô sớm tìm được bác sĩ phù hợp " _bác sĩ tâm lí_
...
"Xin lỗi cô Edwards. Tôi đã kín lịch hết hai tháng tới rồi"
...
"Xin lỗi cô Edwards, tôi vừa nghỉ việc không lâu vì lí do cá nhân"
...
"Xin lỗi cô Edwards "
...
"Xin lỗi cô Edwards "
...
"Xin lỗi cô Edwards"
...
"Xin lỗi..."
Tôi bị 13 bác sĩ tâm lý từ chối trên tháng trong đó 5 người đưa danh thiếp Hannibal cho tôi. Ý tôi là, có phải bác sĩ tâm lí ở đây nghỉ việc hết rồi không? Ai cũng có lí do hợp lí và bằng cách nào đó Hannibal là lựa chọn duy nhất. Tôi cóc cần bác sĩ tâm lí nữa, trả lại anh bác sĩ đẹp trai vừa ra trường cho tôi huhuhu.
"Chị Bloom, có cách nào để tìm một bác sĩ tâm lí phù hợp không?"
Tôi ôm chân, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất lực đến phát bực.
"Em hỏi bác sĩ Lecter chưa?" _Bloom_
"Huhuhuhuhuhuh"
Nhật ký Hồng Linh không viết, ngày 4/ 4 âm lịch
Tôi đã nhận ra quan hệ của Hannibal rộng đến mức nào.
Tôi hứa sẽ không tự chui đầu vào rọ lần nữa
Nếu bạn đọc được mấy câu này, tôi đã bỏ cuộc trong việc tìm một bác sĩ tâm lí mới.
Dòng cuối, đừng dại như tôi
Kí tên: Nguyễn Hồng Linh.
...
Ngay sau khi trở thành bệnh nhân của Hannibal hắn trở nên khá săn sóc, tôi thề là tôi có cảm giác Hannibal ngửi tôi. Và bằng cách nào đó ngửi tôi xong hắn biết tôi thèm món gì, lần đầu tiên sau khi xuyên không tôi chửi bậy, Wtf thánh à?
Cán cân bắt đầu lệch về phía Hannibal sau khi tôi chấp nhận việc ăn đồ chay hôm đó hắn nấu.
Tôi ngày càng khó từ chối Hannibal hơn, miễn không phải thịt, gã đưa gì tôi ăn nấy.
"Dạo này em trông có da có thịt hơn đấy, Oakine" _chị pháp y_
"Em béo lên ạ?"
Tôi nhìn hai cái má bánh bao của mình trong gương, thở dài thườn thượt, ôi gương mặt trái xoan xinh đẹp của Oakine, ôi cái bụng phẳng lì ấy, ôi mái tóc dài thướt tha kia, ôi tâm hồn dễ bị chi phối của tôi!!! Tôi có cảm giác mình vừa phạm pháp khi làm nhan sắc tuyệt trần của Oakine mai một.
Quyết tâm không để Hannibal vỗ béo nữa!
Ding dong
"Tôi có mang bánh tart trứng cùng với ít lê ngâm rượu vang đỏ cho bữa xế" _Hannibal_
"Cảm ơn, anh vất vả rồi"
Tôi không dễ dãi, cái bánh đó nhìn tôi, cầu xin tôi cắn nó.
Được rồi, tôi không có gì để biện minh cho chính mình.
"Oa, bác sĩ Lecter đúng là rất tận tâm với em đó nha" _chị pháp y_
Là tận tâm với con mồi có nội tạng tốt.
"Em đoán đó là lí do cho sự thừa cân này"
"Em không thấy vậy tốt hơn à? Trước đây trông em như thể dễ dàng bị gió thổi bay" _chị pháp y_
"Em sẽ chia cho chị một nửa vì câu đó, chị phải béo cùng em"
...
"Em có thấy dạo này Will khá... Bất ổn không?" _chị pháp y_
Sau miếng bánh đầu tiên chúng tôi bước vào trạng thái hóng hớt.
"Nếu xét theo tiêu chuẩn thông thường, Will chưa bao giờ có thể coi là ổn định"
"Lần này khác" _chị pháp y_
"Anh ấy đã cãi vã với sếp. Trước đây chuyện thế này sẽ không xảy ra."
"Sếp vốn đã nóng tính cộng thêm chuyện gia đình khó nói nên tình hình khá tệ"
"Đến mức đó sao?"
"Ừm" _chị pháp y_
"Nếu có ai đó bì kịp Will và dễ chiều hơn anh ấy, sếp sẽ là người đầu tiên suy nghĩ đến việc Will bị thay thế"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com