£33
"thế nào rồi?" _J. Crawford_
"Bằng chứng ngoại phạm của Oakine đã được xác minh, cô ấy không phải hung thủ sát hại bác sĩ Brows" _đặc vụ FBI_
"Nhưng... Oakine đã mất tích nửa tháng, bọn buôn người nói mới giữ cô ấy hơn tuần nay, tuy là chứng minh được cô ấy vô tội trước cái chết của bác sĩ Brows, quãng thời gian trước đó không thể giải thích được cô ấy đã đi đâu"
"Đường dây buôn người phức tạp, Oakine có thể đã qua tay nhiều người trước khi bị giam ở đó" _Jack Crawford _
"Will biết chuyện này chưa?" _J. Crawford _
"Chưa, thưa sếp" _đặc vụ FBI _
"Đừng để cậu ấy biết" _J. Crawford_
"Nhưng..." _đặc vụ FBI _
"Will đang rất nhạy cảm, vài hôm nữa thông báo với công chúng. Will sẽ biết sau" _J. Crawford _
"Vâng, sếp" _Đặc vụ FBI_
...
Tôi đồng tình là tâm lí của tôi không được ổn định lắm, nó què cụt khá nhiều chỗ và cần được tu sửa, nhưng chắc chắn không nên được 'sửa' bởi Hannibal. Ai đã đề suất cái ý tưởng tồi tệ đó vậy? Ngoài Jack Crawford ra, ông ấy tôi không tiện trả thù.
("Tôi thấy khá hợp lí, tháo nút
tìm người thắt nút, tiện giúp cậu vá lại vết thương tâm hồn trước khi tôi rời đi" _Oakine_
"Ít nhất không nên tìm người có thể dễ dàng bịa ra một hồ sơ tâm thần đưa tôi vào trại thương điên một cách hoàn toàn hợp pháp chứ"
"Hannibal ấy à? Ở độ khó này không đủ khả năng, yên tâm đi" _Oakine_
"Chỉ khi cậu chưa rời đi thôi, Oakine")
"Xin chào, lâu không gặp, cô Oakine" _Hannibal_
"..." _Oakine_
Tôi nhìn vẻ mặt Hannibal, âm thầm nghĩ ra 1001 lời nguyền độc ác, bao gồm cả vô sinh và trĩ, điều này vô tình ảnh hưởng khá nhiều đến Oakine, cô ấy hơi mất tập trung, nói vài câu vấp. May là Jack chỉ nghĩ tôi vẫn còn hoảng sợ, không muốn hỏi nhiều.
Oakine gặp mặt Hannibal hai lần, mỗi lần 2 tiếng, mỗi tiếng cô ấy nói được 2 câu. Hannibal vẫn rất kiên nhẫn với cô ấy nhưng Oakine nói, nếu cô ấy giữ vững thái độ đó cùng lắm chịu được 2 tháng nữa Hannibal bỏ việc.
Cô ấy có hơi tự tin quá không nhỉ? Suy cho cùng Hannibal đã dỗ dành Oakine khá tốt. Dù cô ấy bảo, đó chỉ là biểu hiện của lười chống đối. Oakine cực kỳ hoà hợp với Hannibal, đưa vị thế của tôi trong mắt hắn cao hơn một bậc.
Hannibal đem nước tới, Oakine uống, mang đồ ăn, cô ấy ăn. Oakine thậm chí đôi lúc sẽ ngậm ống hút cả buổi nghe Hannibal nói, tôi cảm thấy hơi ngược, như thể cô ấy mới là bác sĩ tâm lí vậy.
Nhưng Oakine chỉ có thái độ láo với Hannibal, hầu hết thời gian là dễ gần, cô ấy bảo như vậy sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn. Tôi đoán là chỉ có Hannibal nghi ngờ, dù sao thì cô ấy cũng láo với mỗi hắn. Hơn hết, Hannibal biết tôi không dám làm vậy, trước kia hay bây giờ.
("Vậy thì tập trở nên phá phách đi, Hannibal có xu hướng giữ lại những thứ không uy hiếp và kì quái, ngoài ra làm phiền hắn khá dễ chịu" _Oakine_
"Ông ta có sở thích lạ thật"
"Dễ tha thứ hơn mấy người đớp tiền cứu trợ" _Oakine_)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com