Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 41

"Được không? Chị Nayeon?"

Mắt đen thỏ con long lanh cầu khẩn.


"Ừ... Thôi được rồi..."

Cô thật sự muốn đào một cái hố tự chôn mình ngay lúc này.


Taehyung nhìn Nayeon. Không có lý do gì lại không nhận ra vẻ miễn cưỡng của cô. Tuy vậy, gương mặt xinh đẹp vẫn nhếch lên một nụ cười xã giao.

"Cảm ơn."

"Ôi dào! Ơn nghĩa gì!"

Jin thừa thắng xông lên. Quyết chứng minh bản thân là người... kém duyên nhất trong phòng.


Cái gì đấy hả Jin? Tôi mới là người cho nó ở nhờ cơ mà? Cậu học đâu cái kiểu chiếm công trạng của người khác thế? Cậu là nhân vật nữ phản diện hay ăn cắp mẫu thiết kế trong phim Hàn Quốc à?

Nayeon nghiến răng.


Rốt cuộc, từ đầu đến cuối cô cũng chẳng nói nên lời, đành tức nghẹn nhìn Jin hăng hái đến bắt chuyện với Taehyung.

Toại nguyện rồi nhé.

Họ trao đổi qua loa, rồi nói về nhạc cổ điển. Rốt cuộc, câu chuyện cứ kéo dài mãi mà Nayeon chẳng hiểu họ nói gì. Vì cô có biết tí nào về nhạc cổ điển đâu cơ chứ. Mặc dù xu hướng nghe nhạc của Nayeon cũng khá quốc tế, nhưng cô cùng lắm chỉ toàn nghe US- UKpop thôi.


Taehyung có lẽ cũng đã nhận ra kiến thức hơn người của Jin về lĩnh vực này, không chút xa cách đã vui vẻ cho đi chữ ký...

Chữ ký.

Đến đây, Nayeon bất chợt nhận ra một chuyện (hơi) quan trọng. Cô lấy từ trong ba lô ra tấm khung lụa viền vàng.

"E hèm!"

Cô hắng giọng, cắt ngang cuộc trò chuyện thân thiết của hai người con trai vừa mới gặp.

"Chữ ký, cậu có thể ký cho cả tôi nữa không?"


"Cậu?"

Taehyung cười, vẫn nụ cười nửa miệng hời hợt.

"Riêng cậu thì... hơi khó..."


A, thì ra đây là cái mà người ta gọi là sao chảnh. Lần đầu trong đời bạn Nayeon mới được diện kiến.

"Jin thì được mà tôi không được?"

Cô bất mãn.


"Vì cậu ta rất am hiểu về âm nhạc của tôi. Còn cậu có không? Cậu lấy chữ ký vì lý do gì?"

Giọng nói không có lấy một miligram thành ý.


Đã vậy, Jin còn bật cười. Khiến cho Nayeon tức điên.

"Tôi xin cho bạn!"

"Vậy bảo bạn cậu đến đây."

Taehyung thấy mặt mũi Nayeon đã đỏ bừng, càng muốn đùa dai.


"Cậu thật quá đáng!"

Cô thẳng thừng nhận xét.


"Thôi được rồi..."

Taehyung nhấp một ngụm trong cốc nước tinh khiết đặt trên bàn, rồi nhìn thẳng vào Nayeon.

"Tôi sẽ ký cho, với điều kiện, cậu làm cho tôi một chuyện. Đơn giản thôi."


"Chuyện gì?"

Taehyung chưa kịp trả lời, thì tiếng cửa sập rất mạnh đã cắt ngang đoạn hội thoại giữa họ. Người- thứ- năm xuất hiện trong căn phòng, cũng chính là người vừa sập cửa, hiện đang đứng lừng lững như một bức tượng được đúc bằng băng trước mặt cả Jin, Nayeon và hai anh em Taehyung.

"Lâu không gặp."

Lần này, Taehyung là người lên tiếng trước, không quên kèm theo nụ cười hòa nhã nghiêng nước nghiêng thành.

"Vẫn bất lịch sự như ngày nào."


Chanyeol không buồn nhìn vào Taehyung, chỉ quay sang Nayeon.

"Chiều nay tớ muốn về cùng cậu, có chuyện quan trọng cần nói."

"Xin lỗi?"

Taehyung lại điềm nhiên xen vào, vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự quý tộc.

"Hình như là tôi đang nói chuyện với cô ấy, chứ chưa đến lượt cậu."


Bấy giờ, Chanyeol mới chuyển tầm mắt sang Taehyung, ánh mắt của cả hai đều lạnh tanh, không hề che giấu ý thù địch rõ ràng. Không khí nặng nề như đã hoàn toàn đông cứng, cho đến khi Jin bước lên, bình thản mở cửa phòng, lại mạnh mẽ kéo Chanyeol cùng bước ra ngoài.

Rốt cuộc, họ đi mất hút.

Nayeon còn chưa hết ngỡ ngàng. Cô nhìn quyển vở Lý của Jin để mở chỏng trơ trên bàn, trên đó vẫn còn nguyên chữ ký của Taehyung chưa ráo mực.

Có lẽ bởi vì Jisung quá bé nhỏ, nên không ai để ý đến nó đã chuồn ra khỏi phòng từ khi nào.

Trong phòng lúc này chỉ còn hai người.

"Taehyung, cậu đã biết Chanyeol từ trước?"

Một lúc lâu sau, Nayeon mới định thần lại và lên tiếng.


"Thì sao?"

Taehyung thản nhiên, lại cầm lên cốc nước của mình.

"Thay vì tò mò, cậu nên trả lời đề nghị của tôi."


So với chuyện Taehyungquen Chanyeol, thì lời đề nghị trao đổi "chữ ký" của cậu ta lại càng kỳ lạ đến độ ngớ ngẩn.

"Chuyện đó thì... tại sao nhất thiết, tôi lại phải..."

Cô khó xử, ấp úng.


Đột ngột, di động của Taehyung đặt trên bàn rung lên. Nayeon rất nhanh nhìn thoáng qua màn hình, thấy một cái tên con gái, dù không có ảnh.

"Tzuyu? Bạn gái cậu hả?"

Taehyung hững hờ tắt máy, khóe môi đơn giản nhếch lên.

"Vớ vẩn."

Tối hôm ấy, Nayeon đăng nhập facebook, nhận được một đường link giống nhau, từ rất nhiều người, quen có, lạ có.

Cô nhấp chuột, làm hiện lên một trang báo lá cải dẫn đầu về lượt truy cập của giới choai choai. Mà ngay trang đầu là một bức ảnh tương đối rõ ràng cùng tựa đề bài báo. Hai người trong ảnh, đang bước lên bậc thềm một khách sạn sang trọng bậc nhất ở ngay gần Nhà hát lớn. Người con trai là Taehyung, còn cô gái mặc đồng phục Kyunghee kia không ai khác chính là... Nayeon .


[THIÊN TÀI ÂM NHẠC GỐC HÀN DẪN BẠN GÁI VÀO KHÁCH SẠN.]

Lên rồi, nhanh thế cơ đấy. Cô ngán ngẩm. Thầm nghĩ họ đã chụp được lúc hai người cùng vào khách sạn, sao không chịu khó nán lại thêm một tiếng, để chụp nốt đoạn cô bước ra một- mình kéo theo chiếc vali nhỏ màu xanh coban của Jisung.

Đúng vậy, điều kiện của Taehyung thực ra không có gì to tát, chỉ là nhờ Nayeon ghé qua mang hộ hành lý của Jisung về nhà. Khi cô không kìm được, thắc mắc tại sao Taehyung không tự làm điều đó cho thằng bé, hoặc thuê- nhờ bất cứ người nào khác lái xe mang đến, cậu ta chỉ cười bí ẩn.

Taehyung cũng là người có trước có sau. Trước khi từ biệt còn đưa cho Nayeon nguyên một chiếc thẻ tín dụng, nói rằng mấy ngày sắp tới, mọi chi phí phát sinh trong việc "chứa chấp" Jisung cứ tính vào trong ấy.

Nayeon còn nhớ như in cái cảm giác bị Taehyung nắm siết lấy cổ tay ở cửa phòng VIP, chỉ chịu buông ra khi cô chẳng còn cách nào khác phải nhận lấy chiếc thẻ.

"Người nhà họ Kim, ghét nhất là nợ nần."

Cậu nói.


Ngay bây giờ, cô nhìn chăm chăm vào màn hình, bắt đầu suy nghĩ về động cơ thật sự của "thiên tài âm nhạc".

Nayeon hiện tại độc thân vui tính, từ lâu đã chẳng quan tâm loại sinh vật hung dữ gọi là "fangirl". Tóm lại, những tin tức kiểu này xét cho cùng, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả. Bản thân minh bạch, sao phải sợ miệng lưỡi thế gian?

Taehyung cần lên báo? Chuyện này thật nực cười. Cứ mỗi lần cậu ta biểu diễn, thì báo đài khắp thế giới tranh nhau đưa tin, đăng bài còn không xuể...

Nhưng những tin lá cải như thế này, có không nhỉ?

Để giải đáp thắc mắc của mình, Nayeon mở trình duyệt web, gõ google.com lên thanh địa chỉ.

Thật đáng kinh ngạc, ngoại trừ những thông tin mang tính chất hết sức khái quát về ba mẹ, xuất thân..., thì tiểu sử của Kim Taehyung hoàn toàn thanh sạch. Bài báo "đưa bạn gái vào khách sạn" hôm nay dường như là cái gai duy nhất.

Cho đến lúc này, Nayeon có thể kết luận. Cái tin tức trên xuất hiện tràn lan, không phải vì cánh paparazzi của Hàn Quốc quá giỏi...

...mà là vì Taehyung muốn thế.

Để làm gì?

"Jisung! Có nghe chị nói không?!"

Nnayeon giật tai nghe ra khỏi đầu thằng nhóc đang vừa hát vừa nhảy như điện giật ngoài ban công.

"Mẹ bảo xuống ăn bánh ngọt!"


Thằng nhóc có vẻ hơi cụt hứng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cô thử chụp headphone của nó lên, liền nghe ra một bài nhạc dance sốc đến óc.

"Em có vẻ thích hát, lại hát hay vậy sao không đi thi mấy chương trình âm nhạc như The Voice Kids ấy?"

Cô vui miệng nhận xét. Đúng là anh nào em nấy... Dù nhạc cổ điển với dance không có mấy liên quan.


"Em mà thi rồi sau này không làm ca sĩ thì nhiều người sẽ tiếc."

Thằng nhỏ chớp mắt, ngây thơ.

"Vậy nên thôi."


Tự tin quá ha... Cô tính gõ đầu thằng nhóc một cái, nhưng nghĩ lại thì cũng khá có cơ sở. Một đứa nhỏ mới có sáu, bảy tuổi mà hát theo được bài nhạc dance khó như vậy... Rốt cuộc, cô lại thắc mắc.

"Sao lại không? Nếu thích thì em cứ làm chứ?"

"A... Thèm ăn bánh quá! Đi xuống không mẹ đợi!"

Jisung làm như không nghe thấy câu hỏi của Nayeon, vừa xoa bụng vừa la rầm, trước khi chạy biến ra hướng cầu thang.

Thế nhưng, cô vẫn kịp nhìn thấy nét buồn thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp, tròn trịa của thằng bé.

Chuyện này, thật tình chỉ cần suy luận một chút cũng có thể đoán ra. Tuy nhiên, bởi vì cô chỉ là một cô bé xuất thân trung lưu vô lo vô nghĩ, bởi vì Jisung chỉ mới có bảy tuổi. Nên cô không biết, và có lẽ cũng chẳng cần biết, người thừa kế duy nhất của tập đoàn họ Kim, người sẽ hiện thực hóa kế hoạch lớn của cả đời ngài giám đốc, dĩ nhiên không có chuyện đi làm... ca sĩ.

Tuy nhiên, lúc này, âm rung báo cuộc gọi đến khiến cho sự chú ý của cô chuyển sang hai chiếc smartphone giống hệt nhau trên mặt bàn.

Hai chiếc?

Không khỏi tò mò, Nayeon đến gần, vừa hay nhìn thấy cái tên "Tzuyu" quen thuộc hiện trên màn hình của một trong hai chiếc điện thoại. Thế nhưng, cô chưa kịp chạm tay vào thì một bàn tay nhỏ xíu đã nhanh như chớp cướp lấy chiếc máy.

Nhìn Jisung làm vẻ mặt ngán ngẩm nhấn nút hủy cuộc gọi, tiếp đến thoăn thoắt xóa đống tin nhắn mới gửi đến, như kiểu người ta xóa tin nhắn rác.

"Ê! Đây hình như đâu phải di động của em? Của Taehyung phải không?"

Nayeon kêu lên sửng sốt.

"Em làm cái gì vậy?"


"Giúp anh Taehyung trừ bỏ phiền phức."

Thằng nhóc nhún vai, tiếp tục thao tác.


Trừ bỏ phiền phức? Bảy tuổi mà biết nói cụm từ phức tạp này ư? Mà phiền phức gì mới được?! Phải chăng chính là cô nàng có cái tên Tzuyu mỹ miều đó?

"Bạn gái của anh em hả?"

Nayeon ngây thơ hỏi, vừa dứt câu, Jisung đã ôm bụng phá lên cười.

...

Jisung là một thằng nhóc ưa vận động, nhưng lại không thích chơi mấy trò "tầm thường" của bọn trẻ con cùng trang lứa. Cỡ tuổi hai đứa em của Nayeon, cũng bị Jisung nhìn bằng nửa con mắt. Vậy nên thay vì đấu vật, đuổi bắt hay chơi điện tử, nó thường bật nhạc, tập nhảy một mình cho hai đứa kia xem. Đôi khi vui vui thì nhảy vào bếp phụ nấu ăn với mẹ Nayeon. Trẻ con cỡ tuổi này ít đứa nào có được thái độ giúp đỡ người lớn như vậy. Nên dù thằng nhóc có chút ngông nghênh tự mãn, bà Im vẫn quý mến nó như thường. Có biết đâu, nấu ăn cũng là một trong những sở thích của "ông trời con".

"Chị Mina không biết nấu ăn. Có lần nấu cái này, kinh ơi là kinh."

Jisung thuận miệng nhận xét, khi đang cho hai thìa gia vị vào nồi canh kim chi. Để với đến nồi canh nó phải đứng lên chiếc ghế nhựa. Đeo tạp dề hoa hồng của mẹ dài đến cổ chân. Bộ dạng nom rất buồn cười, mà miệng lưỡi cứ như ông cụ non.



"Chị biết. Bữa trước ở trường em nói rồi."

Nhưng mà suốt ngày đem người thân ra nói xấu là không tốt đâu đấy nhé. Đó gọi là vạch áo cho người em lưng đấy ông tướng ạ.


"Ba rất ghét anh Minhyun chị Mina."

Đột nhiên, thằng nhóc trầm giọng, trong khi múc một chút canh lên thử.


"Ba em, là ông Kim?"

Vừa dứt lời, cô nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngơ thừa thãi. Có lẽ chính vì vậy, thằng bé chẳng buồn trả lời. Thay vào đó lại tiếp tục.

"Ba không thích em chơi với nhà bên đó. Nhìn bề ngoài thì hai nhà rất vui vẻ, nhưng ba toàn nói xấu anh chị ấy, đặc biệt là anh Minhyun."

Yên lặng.

"Còn em thì sao?"

nAYEON ngập ngừng lên tiếng.


"Em không ghét."

Jisung thẳng thắn.

"Dù hai người đó có hơi quê mùa, ngốc nghếch, nhưng là anh chị tốt của em."


Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Thắc mắc duy nhất còn lại hiện giờ là, tại sao,Jisung lại tâm sự với một người ngoài cuộc như cô về chuyện gia đình này.

"Có điều..."

Cậu nhóc cúi mặt, xuýt xoa vì canh nóng.

"Anh Taehyung đã kệ rồi. Em không thể kệ được. Nên lần này về Hàn Quốc phải ở nhà chị. Với cả, em cũng thích chị nữa."


Nayeon gật gật đầu, vô thức đưa tay lên xoa xoa mái tóc tơ rối bù của thằng bé. Chỉ qua những mẩu trò chuyện vụn vặt như vậy, cô không thể hiểu hết bối cảnh, nhưng cũng lờ mờ cảm nhận được, đôi vai bé nhỏ đáng yêu kia, sớm đã nặng trĩu vì những toan tính của người lớn.

Cô thậm chí còn chưa biết được, Jisung bảy tuổi, đã bị ba mình nhồi nhét, tiêm nhiễm biết bao nhiêu chán ghét, hận thù đối với người anh họ. Vậy mà cho đến bây giờ, thằng bé vẫn giữ được thói quen yêu ghét phân minh, đủ biết thế nào là một thần đồng đích thực.

Jisung chớp chớp đôi mắt đen tròn, trong veo nhìn Nayeon, nhoẻn miệng cười đáng yêu.

"Chị mà làm chị dâu của em thì tốt."



Chị xin em đấy,
Jisung .

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com