Phần 77
"Cả đời này tôi chỉ có thể lấy một mình cô ấy. Nên cô và bố cô tốt nhất đừng hy vọng nhiều. Cũng đừng giở bất cứ trò phá hoại nào. Đừng tưởng dựa vào quyền lực của bố cô là có thể qua mặt được tôi."
"Vâng?"
Cô vẫn chưa hoàn hồn, đương nhiên không hiểu Rap Monster đang nói cái gì. Nhưng trước bộ dạng đáng sợ lăm lăm muốn bóp nát chiếc cốc trên tay của anh ta, cô chỉ có thể tự giác gật đầu.
"Tôi cũng nói trước luôn. Cô chỉ cần đụng một ngón tay đến Momo, đừng trách tôi vô tình."
"Vâng?!"
"Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước. Vĩnh biệt."
Người thừa kế POSCO đứng dậy.
"Khoan đã!"
Mina vội vàng lấy khăn ăn bịt miệng, vừa khó khăn nuốt hết thức ăn trong miệng, lại hấp tấp bật ra điều muốn nói.
"Tôi biết thế này đường đột, nhưng anh Rap Monster giúp tôi một chuyện được không?"
Lại cái gì đây? Trên sân thượng, cả Rap Monster lẫn Momo đang thập thò đều nhíu mày.
"Nhờ tôi? Đưa cô đến gặp bạn trai?"
Trong thoáng chốc, Rap Monster quên phắt mình là hoàng tử lạnh lùng, buột miệng hỏi lại. Chính bởi anh không thể tin vào tai mình.
"Cô mà có bạn trai?!"
Câu hỏi khiếm nhã. Thật sự khiếm nhã. Cũng may, Rap Monster kìm lại được, không hét lớn. Nên rốt cuộc, ngoài Mina và Momo đang hết sức tập trung ra, những người khác cũng không ai nghe thấy.
Mina đỏ mặt, tự dưng thấy người trước mặt hơi đáng ghét.
"Thì sao? Anh cũng có bạn gái còn gì."
Cô lí nhí bổ sung.
"Anh tạm thời đừng nói với ai nhé. Chính vì việc này mà ba mẹ cứ bắt Mina đi xem mắt. Tôi bị cấm ra khỏi nhà. Cấm gặp mặt bạn bè. Chỉ có đi cùng anh thì ba mới không nghi ngờ thôi."
"Ba mẹ cô cũng biết?"
Trong vòng hai phút, Rap Monster thấy đất trời quanh mình như đảo lộn. Anh thở hắt ra.
"Thì ra chúng ta... giống nhau."
"Bạn trai cô ở đâu?"
"Anh ấy người miền Nam..."
"Ý tôi là, bây giờ anh ta đang ở đâu?"
Rap Monster gắt. Sự tồ tệch của cô tiểu thư này khiến anh cảm thấy đáng ghét.
"Anh ấy đang ở nhờ một người bạn. Ban ngày thì phụ giúp quán ăn, hình như làm bồi bàn."
Mina chớp mắt, thật thà.
"Anh có nhớ được không, tôi đọc địa chỉ cho nhé?"
"Tôi chưa nói là nhận lời giúp cô."
"Điều đó nằm trong khả năng mà, tôi xin anh đấy! Tôi không làm sao ra khỏi nhà được. Chỉ có đi cùng anh thì ba mới không nghi ngờ..."
Mina ngước đôi mắt nâu long lanh nước lên nhìn Rap Monster cầu khẩn. Nhưng vô ích. Chiêu này không hề có tác dụng với anh ta.
Cho đến khi chuông điện thoại của Rap Monster vang lên.
"A lô."
Anh lạnh lùng nghe máy, dù đôi mắt đã ánh lên tia ấm áp khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình.
"GIÚP CÔ ẤY ĐI ĐỒ MÁU LẠNH!!!"
Rốt cuộc, Rap Monster lạnh lùng băng giá bởi sự dồn ép không khoan nhượng của Momo , vào một ngày mùa xuân hết sức thê thảm phải lái xe đưa Mina xinh đẹp đi gặp... bạn trai của cô ta.
Chiếc xe Rolls- Royce màu trắng do đích thân Rap Monster lái từ từ lăn bánh vào khu phố chợ nhỏ. Trời đã về khuya, hai "nhân viên" cuối cùng đang phụ trách việc dọn dẹp và đóng cửa quán ăn... một trong hai người chính là Minhyun.
„Anh!"
Mina mở cửa xe, chạy đến ôm chầm lấy cậu. Sau một giây ngỡ ngàng. Minhyun cũng vòng tay ôm em gái mình thật chặt.
„Em rất nhớ anh."
Cô nói, nước mắt bắt đầu rơm rớm.
„Anh cũng thế."
Anh nửa ngạc nhiên nửa hạnh phúc.
Ngọt ngào một hồi, Minamới sực nhớ ra hai cái bóng đèn đang đứng xám xịt bên chiếc xe đang đỗ ven đường, liền vui vẻ chìa tay về hướng cặp đôi Hoàng tử- Lọ Lem giới thiệu.
"Anh, đây là Rap Monster, đối tượng xem mắt của em, và bạn gái anh ấy Momo. Anh đều đã gặp qua rồi. Hai người rất tốt đã đưa em đến đây."
"Còn đây là anh Minhyun. Bên này là Jin, bạn tốt nhất của chúng tôi."
Mina va Minhyun đang ở trong giai đoạn hẹn hò, xa nhau vài hôm đã thấy nhớ. Khó trách mới vừa gặp lại, đã quấn quít như vậy. Mặc kệ xung quanh, họ cứ đứng ôm ghì lấy nhau như thể không có ngày mai.
Nên rốt cuộc chỉ có Jin là để ý đến khuôn miệng há hốc không khép lại được của cô nàng Momo, cùng dáng điệu cứng đờ như vừa bị nện cho một chày của chàng công tử Rap Monster.
Nếu như biểu hiện ngơ ngẩn của Momo, đơn giản chỉ là vì vẻ đẹp trai đến choáng ngợp của một người „phục vụ quán ăn".
Thì biểu hiện của Rap Monster, chính là không ngờ tại đây, trong bóng đêm nơi phố chợ nhỏ này, lại gặp kẻ "tử thù" của anh suốt những năm tháng đại học ở Ivy League.
"Hwang. Minhyun. Cậu. Làm. Cái. TRÒ. Gì. Ở. Đây?"
"Đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn nhờ cậu."
Minhyun thản nhiên, dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Rap Monster.
Chưa đầy năm phút sau, năm người đã có mặt tại phòng khách nhà Jin.
„Bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi."
Minhyun chậm rãi bắt đầu.
„Nên đi thẳng vào vấn đề nhé."
Rap Monsterrất ghét phải nhìn thẳng vào đôi mắt xám lạnh tanh của người đối diện. Đôi mắt giống hệt như người em trai của anh, bằng cách nào đó luôn khiến anh cảm thấy bị lép vế.
Chắc chắn cậu đã biết. Trong cuộc họp cổ đông sắp tới của POSCO, có khả năng cậu sẽ không thể bảo vệ được ghế chủ tịch. Vì mặc dù số cổ phần của cậu và em trai cậu bằng nhau, nhưng các cổ đông đã bắt đầu đứng về phía E trai cậu. Ngay cả ba cậu cũng vậy..."
Những lời của Minhyun khiến cho Rap Monster tái mặt. Làm thế quái nào mà con trai của tập đoàn đối thủ, lại tối ngày cắm mặt vào cửa hàng ăn lại có thể biết được những chuyện nội bộ này.
"Cậu không muốn kết hôn với em gái tôi. Nhưng cậu cũng sẽ không muốn mất đi quyền lực đâu. Nên chúng ta hãy làm một trao đổi nho nhỏ, có lợi cho cả hai."
Minhyun gõ gõ mấy ngón tay xuống mặt bàn theo thói quen.
„Như thế nào?"
Rap Monster trở nên căng thẳng, bàn tay nắm chặt trên thành sô pha.
" „Không lẽ cậu định chuyển nhượng cổ phần của Kyunghee..."
„Không hề."
Minhyun cắt ngang.
" „Hiện tại tôi không sở hữu một xu cổ phần nào của Kyunghee. Từ khi bước chân ra khỏi nhà, có nghĩa là tôi đã ra đi tay trắng rồi."
"„Thế tại sao..."
"„Nhưng cổ phần POSCO thì tôi có thể cho cậu. Mười phần trăm."
„Cái gì?"
Rap Monster suýt nữa đứng bật dậy. Anh không thể tin vào tai mình.
" „Dĩ nhiên là mười phần trăm đó không đứng tên tôi. Thế nhưng chỉ cần tôi gật đầu thì nó sẽ thuộc về cậu."
Minhyun thản nhiên.
„Tức là công ty có nội gián..."
Rap Monster phẫn nộ, gương mặt đẹp trai tối sầm.
Ơ„Sẽ không có tổn hại gì cho bên cậu cả."
Minhyun trấn an. Dĩ nhiên, lời trấn an nửa vời này chẳng hề làm Rap Monstert hài lòng một chút nào.
„Điều kiện là...?"
Chủ tịch trẻ tuổi của POSCO gằn từng chữ.
"„Hợp tác khai thác- sản xuất khoáng sản ở khu vực miền Bắc sắp tới, POSCO phải ký với MH Group, chứ không được ký với Kyunghee."
Rốt cuộc,Minhyun cũng đã ngửa bài.
Đây mới đích thực là tin sét đánh đối với Rap Monster.
„Tại sao... Lại có cả MH ở đây?"
Mất đến một lúc, Rap Monster mới có thể mở miệng.
Minhyun yên lặng. Anh vốn là người không thích dài dòng.
„Đừng nói với tôi... cậu cũng có liên quan... nói cách khác... là một trong những người đứng sau MH Group."
Mặt tái xanh, Rap Monster lắp bắp. MH Group, một tập đoàn non trẻ có Hội đồng quản trị bí ẩn vào bậc nhất cả nước.
„Chuyện đó... Cậu không cần biết."
Minhyun nhếch môi, nhàn nhạt nói.
„Thôi nào... Nghỉ tay chơi bài không?"
Jin cười, rất tự nhiên phá vỡ không khí u ám trên „bàn đàm phán". Anh dường như không mảy may ngạc nhiên khi thấy căn phòng khách nhỏ xíu ở căn nhà chật chội của mình đang biến thành một sàn giao dịch bạc tỷ.
Vậy là đang từ „giao dịch bạc tỷ", bốn người xoay ra chơi poker. Mina không biết chơi nên chỉ ngồi xem. Không biết vì có Mina ngồi cạnh hay vì thực sự là một thần bài, Minhyun đã thắng năm ván liên tiếp, mà không hề biến đổi sắc mặt.
Ván thứ sáu, Jin vất vả về nhất. Đến ván thứ bảy, Rap Monster chán nản bỏ cuộc.
Nhìn đống bài úp loạn xạ trước mặt. Rap Monster buông một câu quyết định.
"„Tôi đồng ý."
"„Đây, giấy bút. Laptop. Máy in. Dấu thì về đóng sau cũng được."
Jin vui vẻ đặt tất cả lên bàn, còn không quên quay sang Minhyun.
"„Tôi cưu mang ăn ở, cho cậu công việc, còn làm thư ký không công cho cậu, sau này liệu hồn mà trả ơn đầy đủ."
"„Chắc chắn rồi."
Minhyun với tay lấy giấy bút, còn ra hiệu không cần đến laptop, tự tay soạn thảo một bản hợp đồng viết tay giữa hai người.
Mặc dù lợi ích mà Rap Monster đạt được là rất lớn, nhưng anh vẫn không thể gạt bỏ cảm giác mình là một quân bài, bị Minhyun xoay như chong chóng. Đặt bút ký lên bản hợp đồng, Rap Monster đã thất vọng hiểu ra mình chưa bao giờ có thể là đối thủ của Hwang Minhyun.
„Tất cả những thứ này..."
Rap Monster khó khăn lên tiếng.
"„Cậu đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ bao giờ."
Chừng ấy cổ phần POSCO, và cả một MH Group. Rốt cuộc con người tên Hwang Minhyun này là thần thánh phương nào?
Minhyun hài lòng nhìn hai bản hợp đồng đã đầy đủ chữ ký, đưa cho Rap Monster một bản. Như thường lệ, anh im lặng. Lần này chẳng phải vì kiêu ngạo, mà chỉ là... không lẽ nói thật. Rằng anh miệt mài chuẩn bị chừng ấy năm, vì biết chắc sẽ có một ngày phải tay trắng rời nhà.
...................
Chanyeol ngồi trên ghế giám đốc, mệt mỏi nhìn ra màn mưa ở bên ngoài.
Đã hết giờ làm việc, mà anh còn chẳng tìm được động lực để đứng lên đi về. Màn hình di động lại sáng lên. Tin nhắn của Irene.
[Em về đến nhà rồi. Anh xong chưa? Hay là em qua đón anh nhé?]
Ngày hôm nay, Irene đã chính thức kết thúc quãng thời gian học tập ở Đức và trở về.
[ Ở nhà đi. Để anh qua với em.]
Chanyeol nhắn tin trả lời ngắn gọn, rồi lại thở dài, dựa vào lưng ghế. Mãi một lúc sau, không thể trì hoãn được nữa, anh đành phải đứng dậy.
Dù vậy, khi đang lái xe đến nhà Irene, nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa ở xa xa, anh lại bất chợt nghĩ đến cô em gái Mina.
Nghe nói Minhyun đã bị đuổi đi, còn Mina thì bị nhốt trong nhà không được ra ngoài nửa bước. Đây là điều mà anh muốn dành cho em gái mình hay sao?
Phân vân một thoáng, anh đỗ xe lại lề đường và vào tiệm tạp hóa mua mấy hộp nước trà đào. Rồi quay xe hướng về biệt thự Penhouse.
Thế nhưng, người mà anh gặp khi bước ra khỏi gara không phải bất cứ người họ Hwang nào, mà lại là Nayeon.
Anh và cô, tại sao lúc nào cũng gặp nhau trong những ngày mưa thế này.
Họ đứng nhìn nhau một lúc lâu. Anh trong bộ âu phục màu đen, còn cô mặc bộ váy công sở màu xanh thẫm, tóc búi cao. Không có chút gì dáng vẻ học sinh của ngày xưa nữa.
„Em... đến chơi với Mina hả?"
Cô khẽ gật đầu, cố che giấu vẻ bối rối bằng nụ cười. Cô chỉ vào túi trà đào trên tay Chanyeol.
„Anh cũng vậy hả?"
Yên lặng. Nói cái gì bây giờ. Chẳng có gì để nói nữa.
„Vậy anh lên đi. Em về đây."
Cô nói, rồi quay lưng định bỏ đi.
Thế nhưng, lại bị anh nắm tay giữ lại.
Cô quay lại nhìn anh. Anh lại như vậy nữa. Tại sao lại cố chấp như vậy. Cô định nói để anh buông ra nhưng lại nhìn thấy đôi mắt đen ấy thật buồn, bên dưới màn mưa.
"Ở lại với anh. Không cần nói gì cả. Chỉ cần ngồi với anh một lúc thôi."
Anh nói. Và cô biết nếu cô nói không, anh cũng sẽ không buông tay.
Thế nên, hai người đứng tránh mưa ở trong gara.
Hai người trao đổi với nhau một vài câu. Chanyeol hỏi về tình trạng hiện tại của Minhyun, còn Nayeon biết được Chanyeol mới thay thế Minhyun ở Kyunghee. Cô hiện giờ đang đứng cạnh tổng giám đốc của Kyunghee Châu Á.
Thế rồi, Chanyeol hỏi.
"„Em vẫn còn ở bên Jin đấy chứ?"
Cô khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
"„Dĩ nhiên là vậy rồi."
Chanyeol bật cười, cay đắng.
" „Nếu là cậu ta thì sẽ tốt hơn. Ngay từ đầu. Cậu ta đã hơn anh về mọi mặt. Cái gì anh cũng thua Jin. Cả học tập. Cả bạn bè. Lẫn tình yêu."
Giờ đây, nói ra những lời so đo như vậy, ngay cả nhân cách Chanyeol cũng không bằng Jin.
„Anh đừng nói như vậy."
Cô cắt ngang.
"„Vấn đề không phải ở chỗ ấy!"
Chanyeol thật sự khiến cho cô mệt mỏi. Vấn đề là ở chỗ ngày xưa chính anh đã bỏ cô. Tại sao bây giờ lại cứ làm phiền cô như vậy? Jin sẽ không bao giờ phản bội cô, đó chính là vấn đề đấy.
„Em hiểu mà, em hiểu tại sao anh bắt buộc phải làm như vậy mà!"
Chanyeol bất chợt lớn tiếng.
„Em chẳng việc gì phải hiểu."
Cô lạnh lùng.
" „Anh bây giờ cái gì cũng có. Tiền bạc, địa vị, bạn gái xinh đẹp. Anh nên hài lòng với cuộc sống của anh, đừng có so đo với Jin."
„ANH KHÔNG CẦN TẤT CẢ NHỮNG THỨ ĐÓ!"
Chanyeol khiến cô khiếp sợ. Anh đập tay vào tường. Mắt long lên vừa đau thương vừa giận giữ. Đột ngột, anh tiến tới nắm lấy vai cô.
„Anh chán ngấy tất cả mọi thứ rồi! Anh chỉ cần em thôi!"
„Anh điên rồi! Bỏ em ra đi!"
Nayeon hốt hoảng. Trời thì mưa, còn gara không một bóng người. Dù vậy, bốn phía vẫn có camera ghi hình. Cô thực sự hối hận vì đã nhận lời ở lại với Chanyeol.
„Nayeon, em nghe này..."
Anh nhìn sâu vào mắt cô, nửa như chân thành nửa như mất trí.
„Bây giờ anh sẽ từ bỏ tất cả, không cần gì nữa. Em có thể chọn anh được không? Chúng ta bắt đầu lại..."
„Không thể đ..."
Cô chưa nói hết câu, Chanyeol đã cướp lấy môi cô. Anh hôn cô nồng nhiệt bất chấp sự phản kháng. Bất chấp cả tiếng chuông điện thoại của anh đang rung lên từng hồi.
Nayeon tức giận ứa nước mắt. Chanyeol lúc này giống như kẻ mất trí.
„Buông ra!"
Khi mà Nayeon đẩy được Chanyeol ra thì môi cả hai đều đã dính máu. Cô bước tới tát anh thật mạnh.
„Ngày xưa khi mà anh chia tay với em..."
Cô cắn môi, ứa nước mắt.
„Em đã vượt qua được bởi vì em biết, cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi không là của mình."
Yên lặng. Để cho anh bình tâm. Cô nói tiếp.
„Em không thuộc về anh. Đó là sự thật. Người thuộc về anh là người gọi cho anh mà anh không nghe máy kia. Nghe lời em, đừng cố chấp nữa. Bởi vì em thật sự muốn anh được hạnh phúc, chứ không phải như thế này."
Yên lặng. Cô cúi xuống nhặt mấy hộp trà đào rơi trên mặt đất, cho vào túi bóng đặt vào trong tay anh.
„Anh làm được mà."
Cô nói, rồi quay lưng bỏ đi.
Trên gương mặt vốn từ lâu đã lạnh lùng vô cảm của Chanyeol, một dòng nước mắt lặng lẽ ứa ra.
Anh thật sự, đã không còn gì. Đã mất hết tất cả.
Chỉ còn lại một mình. Anh đứng thần ra hồi lâu, nhìn chăm chăm vào chất nước trà đào màu hổ phách sóng sánh trong hộp nhựa. Thế rồi, anh quyết định mở điện thoại và gọi cho một người, là chủ tịch Hwang.
„Ba, con muốn gặp ba. Ngay bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com