Chương 18: Bị đánh thành nhát gan (Cao H)
Edit: Lime
Cô bị bắt lại ấn ở trên tường, hắn xé nát váy, không màng thân thể của cô, cắm vào âm đạo máu chảy đầm đìa.
Kỳ sinh lý tra tấn kết hợp vô cùng thống khổ, Mật Khanh che lại bụng, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, nửa mặt sưng mặt cũng không cứu vớt được trên mặt cô trở nên trắng bệch.
“Sẽ chết…” Mật Khanh bắt lấy vai hắn, suy yếu phun ra âm thanh khó nghe:
“Chó hoang sẽ, thật, sẽ…”
“Câm miệng của em lại cho tôi.”
Ánh mắt âm trầm không mang theo nửa phần ý cười, mắt đen nhánh cuồn cuộn bạo ngược: “Từ lúc em dám chạy ra khỏi căn phòng này, ngươi đã không muốn sống nữa, không phải sao?”
“Cư nhiên dám ở dưới mí mắt tôi bỏ chạy, em cho rằng sẽ có người nào cứu em”
“Đau, đau quá.” Cô mười ngón tay cứng đờ đau đớn run rẩy, không ngừng đẩy vai của hắn, hai chân đã không chạm đến mặt đất, dựa lưng vào vách tường, chân treo trên không trung hướng tới hai sườn mở ra.
Hắn bắt lấy đùi trắng nõn cưỡng bách ôm lấy eo hắn, côn thịt cứng rắn xuyên qua huyết tinh bôi trơn, không ngừng cọ xát âm đạo yếu ớt, hai chân theo động tác tiến công của hắn, ở giữa không trung hoảng lên.
“A đau, cứu a, cứu chó hoang.”
Thanh âm đã không được, nhìn lại gương mặt kia, đau đến rối tinh rối mù, mỗi một lần cắm vào, đều như muốn nửa cái mạng của cô, cuộn tròn ngón chân co rút, Mật Khanh mồ hôi đầy đầu, thất thần há miệng thở gấp.
Bạch bạch thanh âm ngày càng vang dội, cô vỗ bờ vai hắn phát âm thanh nức nở thật nhỏ, dùng hết toàn lực hai chân ở không trung tuyệt vọng phản kháng.
Bang!
Bàn tay to rộng rơi trên má phải cô, giãy giụa cũng dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhắm mắt.
Liên Dận Hành bóp chặt cổ cô, tức giận mà ép cô mở mắt ra, nhưng mà cô đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
“Ngu xuẩn!”
Một chút năng lực chịu đau cũng không có, cư nhiên còn dám phản kháng hắn.
Hắn lui về phía sau rút ra khỏi thân thể cô, cúi đầu thấy trên căn vật đầy máu chảy đầm đìa, trên quy đầu còn có máu nhỏ xuống, xung quanh âm đạo bị cắm tới mức máu càng ngày càng nhiều, không biết rốt cuộc là đâm thủng, hay là do thời gian hành kinh mà chảy máu.
Mật Khanh bị hắn làm đến nghĩ may mắn bản thân rốt cuộc có thể giải thoát, nhưng cô đã quên mất hắn là loại người thủ đoạn, dùng côn thịt dính đầy máh ghê tởm, trực tiếp cắm vào cổ họng cô, trong nháy mắt hít thở không thông cô mở lớn mắt tỉnh táo lại.
“Nôn ——”
Hắn tức giận muốn bóp chết cô, đem cô đặt ở trên giường, đầu hướng tới mép giường hạ xuống, một tay bóp chế trụ cổ mềm yếu, thô bạo cắm vào yết hầu cô, tiếng nước bọt vang lên, cô như muốn tan rã, nghẹn ngào khóc thút thít phản kháng nhưng tốn công vô ích.
Ngay cả tròng mắt dữ tợn mở lớn cũng thiếu chút nữa bị người đàn ông dùng tay chọc mù.
Mấy trăm lần đâm vào, tinh dịch phun ra trên tóc cô, Mật Khanh nghiêng đầu không đứng dậy, máu theo thời gian dài đổ trướng bên trong, lúc nghiêng đầu, từ khóe miệng chảy xuống máu tí tách trên sàn nhà.
Mặt đã trắng thành cương thi, khó có thể tưởng tượng có còn thở hay không.
Liên Dận Hành đứng ở trước đầu cô, không xong thở gấp, mí mắt hơi hơi đè thấp, con ngươi thô bạo, đáy mắt hiện lên một tầng hư quang.
Hắn ghé xuống bên người cô tay run giơ lên, đầu ngón tay hơi run rẩy, cảm thụ rõ ràng.
Hướng tới dưới mũi cô.
Xác nhận vẫn còn thở, thân thể cao lớn lảo đảo nửa phần, sợ hãi, dần dần bình ổn tốc độ.
---------------
Mật Khanh vì đau bụng mà tỉnh lại, cảm giác được phía dưới chân mình không có cảm giác, nắm chăn trên người run rẩy xốc lên.
Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trên khăn trải giường màu trắng, đã phủ đầy máu bên dưới cô chảy ra.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên cùng hắn làm tình, thiếu chút nữa làm cô đến mức không thể sinh dục, mà lúc này đây làm cô suýt chết.
Nội tạng quặn đau, không ngừng thắt chặt co rút lại, cô đau quá, che lại bụng ngã vào trên giường cuộn tròn, mất khống chế khóc thành tiếng.
Trên mặt miệng vết thương sưng lớn, ngay cả trong miệng cũng đều là mùi máu tươi, tiếng khóc nghẹn ngào khó nghe cực kỳ.
Liên Dận Hành nhận lấy khay trong tay người hầu, một tay cầm, vừa muốn mở cửa phòng, sau lưng truyền đến giọng nói.
Quay đầu lại, là giọng nói sảng khoái mới phát dục buổi sáng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, vừa đi lại vừa sửa sang lại ống tay áo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.
“Nghe nói tối hôm qua cô gái kia từ phòng con chạy ra.”
Hắn không nói chuyện, đứng thẳng nhìn thẳng nhìn người kia, nói là cho con nhưng bầu không khí bây giờ lại giống như là đối thủ hơn.
“Đánh sao?”
“Không cần đoán mò.”
Người đàn ông cười lên, ánh mắt trở nên tối tăm: “Con trai của ta, không lẽ sẽ ra tay nhân từ người khác sao.”
“Bị đánh nhiều, tự nhiên liền sẽ nghe lời, nhìn mẹ con hiện tại, đến nói chuyện cùng con cũng không dám, nhát gan muốn trốn trong lồng cả đời.”
Liên Dận Hành thu đáy mắt lại, xoay người mở cửa phòng, đóng lại thật mạnh.
Cô nằm trên giường, suy yếu phát ra âm thanh quái dị thống khổ, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, vô vọng giãy giụa trong thân thể đau đớn.
Nhìn thấy hắn tiến vào, cả người bỗng trở nên run rẩy.
Liên Dận Hành đặt khay cơm trong tay lên đầu giường, xốc chăn lên xem xét tình trạng hạ thể của cô, vẫn còn liên tục chảy máu.
“Nơi nào đau?”
Hắn nói rất nhỏ, nghe không ra hỉ nộ ai nhạc. Mật Khanh sợ oa oa khóc, ôm chặt lấy bụng: “Bụng đau.”
“Nơi này không có thuốc giảm đau.”
Ý của hắn là cô chỉ có thể chịu đựng.
Lót dưới mông cô ba lớp khăn lông, trong tay bưng cháo đưa cho cô.
Mật Khanh run rẩy tiếp nhận, nhưng run đến căn bản cầm không xong, muốn làm đổ chất lỏng bên trong ra ngoài.
Nam nhân đem tay cô bắt lại, ngồi ở mép giường đút cho cô, muỗng cháo đặt trên môi cô trắng bệch, cô rùng mình hé miệng, gian nan hút vào.
Trong phòng ngủ an tĩnh chỉ có âm thanh hút canh rất nhỏ, cùng âm thanh muỗng sứ va chạm.
Đêm qua bị đánh đến sưng mặt, mặt hạnh má đào, lệ chí yêu dã ban đầu đã hoàn toàn thay đổi, xương gò má sưng, đuôi mắt cũng bị ép hướng lên trên.
Một màn này, làm hắn nhớ tới từ trước đến nay đã nhìn quá nhiều.
“Mẹ tôi cũng đã từng giống em, đều là diễn viên.”
Mật Khanh bị hắn thình lình nói chuyện dọa đến, ho khan cùng sợ hãi nghẹn lại, không dám phát ra âm thanh.
“Nhưng mà sau này bà ấy bị cha tôi cấm luyến, đã từng giống em có gương mặt thật xinh đẹp, sau đó cũng bị đánh hủy hoại hơn trăm lần.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cằm cô, hắn không nói gì làm cô sợ hãi ở đáy mắt càng lúc càng sâu mà chảy nước mắt, run run mấp máy cánh môi.
“Như vậy nhưng thật ra cũng xinh đẹp.”
Hắn ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô, bên miệng chưa phát giác ý cười, nhè nhẹ si quyện từ đáy mắt trồi lên, ngón cái cọ qua vị trí bị đánh sưng bên má trái bên trái, Mật Khanh cảm thá đau xót.
“Tối hôm qua ăn cơm khi bà ấy dùng ánh mắt đồng tình nhìn chằm chằm em, có lẽ là thấy được hình ảnh của bản thân trước kia trên người em, thật là đáng thương.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com