Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Không được để cô ta chạy thoát

Edit: Lime

“Đã lâu không gặp, Liên tiên sinh.”

“Quả thật là đã lâu không gặp.”

Hai người bắt tay sau đó ngồi hàn huyên, Trọng Hành pha trà cho hắn, lúc rót vào chén bị hắn giữ tay lại.

Ông ta ngẩng đầu cười: “Liên tiên sinh không thích trà này à?”

“Nói chuyện chính đi, tôi biết ông có chuyện muốn nói.”

Trọng Hành không nói cười cười, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.

Ông ta đặt ấm trà xuống: “Nghe nói cậu với gia tộc Tam Hà đang hợp tác mở xưởng nghiên cứu khoa học kỹ thuật ở Nam Khê, cậu muốn tham gia vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật quân đội sao?”

“Trên hợp đồng đã ghi là cam kết không truyền ra ngoài, sao ông lại biết?” Liên Dận Hành nhìn thẳng đánh giá.

“Hôm trước tôi với Tam Hà Chí ăn cơm, lão già kia uống nhiều quá, thuận miệng kể cho tôi, nghe nói lần này cậu quyết tâm rất lớn, bây giờ vẫn đang chiêu mộ nhân viên nghiên cứu độc quyền bên Warsaw.”

“Lão già đấy đúng là một chút cũng không biết giữ bí mật.”

“Ha ha ha.” Trọng Hành cười, khóe mắt kéo thêm một tầng nếp nhăn: “Nếu tôi không biết cũng không định hẹn cậu tới đây.”

Liên Dận Hành không nói chuyện, cũng không cười.

“Nhưng mà tôi lại nghe nói, tiểu thư Tam Hà gần đây không thấy đâu, điện thoại cũng không liên lạc được, một tuần cũng chưa về nhà, nhóm bạn của cô ta nói do cô ta mải chơi nên mới như thế, làm Tam Hà Chí rất lo lắng, đang tìm người ráo riết đấy.”

“Tiểu thư Tam Hà được nuông chiều nhất nhà, cậu biết chứ?"

“Biết.”

“Cậu đúng là giữ miệng kín như bưng.” Ông ta nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt tự trở nên gian xảo: “ Vụ tai nạn ở giao lộ 25 lúc đó tôi cũng ở đấy, vụ nổ đúng là kinh thiên động địa, làm tôi cũng sợ hãi.”

Liên Dận Hành rốt cuộc cũng cười, cười lạnh làm người ta sởn tóc gáy.

“Không có gì nói để nói nữa à, nếu ông là vì chuyện này, vậy ông cứ theo suy nghĩ của ông mà làm.” Hắn đứng dậy rời đi.

“Cậu không sợ cái dự án khoa học kỹ thuật của cậu thất bại à?”

“Nếu ông có thể uy hiếp đến tôi, cũng coi như là bản lĩnh của ông, đáng tiếc...”

Hắn bước đi, qua bình phong biến mất.

Trọng Hành nhìn chằm chằm chỗ hắn khuất bóng, không cười nữa, cầm lấy chén trà uống hết.

------------------

Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tần Học Nghĩa, gõ cửa khuyên Tam Hà bình tĩnh đừng xúc động, mà nó cũng là hồi kết của cuộc đàm phán.

Tam Hà ở đó dùng mảnh thủy tinh ghì vào cổ cô, hét vọng ra ngoài cửa: “Để tôi ra ngoài tôi sẽ thả cô ấy ra, nếu không tôi sẽ cứa vào động mạch cô ấy!”

“Cô Tam Hà!”

“Cô Tam Hà!”

Giọng nói lần này là của trợ lý Thạch, gõ cửa nói: “Liên tiên sinh đang trên đường tới đây, cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu làm cô Mật bị thương anh ta sẽ không để cô yên đâu.”

“Ha, anh còn dám uy hiếp tôi? Đừng quên bà đây có nhược điểm của ai tong tay, nhìn xem rốt cuộc là ai uy hiếp ai!”

Tần Học Nghĩa nhìn Thạch Thạc: “Tôi phát hiện cậu thật đúng là loại đầu gỗ, tránh ra!”

Ông đập đập người Thạch Thạc, sau đó hét to vào bên trong: “Chẳng lẽ cô không biết là ai đã cứu cô khỏi vụ nổ tai nạn à? Trợ lý Thạch vì cứu cô, tay chân đều bị gãy rồi đấy.”

“Sao anh ta không ngã chết luôn đi?”

Tần Học Nghĩa lại quay sang: “Sao lạ vậy, đào hoa của cậu sao lại không phản ứng gì với chuyện cậu bị thương thế?”

Thạch Thạc nhắm mắt lại thở nặng nề.

“Bác sĩ Tần, đừng trêu tôi nữa được không?”

Tam Hà nhìn Mật Khanh: “Có thật là anh ta bị thương vì cứu tôi không?”

“Không biết, nhưng anh ta bị thương khá nặng, bây giờ còn phải chống nạng nữa.”

Tam Hà hất bả vai: “Tôi ghét nhất có kẻ lấy lý do bị thương bắt tôi phải đồng cảm, bà đây bị nhốt ở cái bệnh viện này có ai đau lòng cho tôi đâu?”

Mật Khanh khuyên cô ta: “Tôi khuyên cô nên nhân lúc Liên Dận Hành chưa tới bỏ trốn trước đi, đến khi anh ta tới thì cô sẽ không yên đâu.”

“Sao cô tự tin như vậy, cho rằng anh ta yêu cô đến mức cô bị thương một chút thì sẽ giết tôi à?”

“Tôi là người chung chăn gối với anh ta.”

Tam Hà cúi đầu nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, bán tín bán nghi.

Cô ta đi đến trước cửa sổ, phát hiện trong phòng này cửa sổ cũng không mở được, muốn ra ngoài chỉ có một cánh cửa duy nhất.

Cửa phòng bệnh mở ra.

Nhóm bác sĩ ngoài cửa đã gấp không chịu nổi, chỉ thấy cô ta dùng mảnh thủy tinh sắc nhọn kề trên cổ cô, kéo cô ra.

“Còn không cút ngay đi! Đứng ở đây làm gì! Khi nào tôi ra ngoài được sẽ thả cô ta ra, các người đừng ép tôi động thủ!”

“Cô Tam Hà cô đừng kích động, nhất định sẽ để cô an toàn ra khỏi đây.” Thạch Thạc chống nạng lui về sau.

Tam Hà cười, kéo Mật Khanh đi lên, cơ thể cô yếu ớt, bị đẩy lao lên phía trước, môi khô căng chặt.

Cho đến khi tới thang máy cuối hành lang, cũng không buông cô ra, trước khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô mở miệng nói: “Từ đây ra cổng bệnh viện rất xa, cô định ra ngoài thế nào?”

“Tất nhiên là lái xe.”

“Cô có xe?”

“Có cô thì cái gì tôi cũng có, cô quả là con tin tốt.”

Mật Khanh muốn cười mà không cười nổi.

Cô ta cướp một chiếc xe cứu thương của bệnh viện, đẩy cô lên ghế phụ rồi leo lên ghế lái, lúc lái xe còn đè mảnh thủy tinh lên cổ cô.

Lúc Liên Dận Hành gấp gáp trở về, cô đang ở bị nhốt trong xe cứu thương bỏ trốn.

Không đợi tài xế xuống xe mở cửa cho hắn, hắn đã nhanh chóng xuống xe ngồi vào ghế điều khiển.

Thạch Thạc chống nạng khập khiễng đuổi tới, ngồi vào ghế phụ vội vàng thắt dây an toàn: “Liên tiên sinh, cô Tam Hà cảm xúc đang hơi không ổn định.”

“Không thể để cô ta chạy thoát, cũng không được để cô ta làm tổn thương Mật Khanh, nếu có một vết xước, chặt tay cô ta cho tôi!”

Hắn cắn răng tức giận.

Tốc độ nhanh hơn, Tam Hà mở còi xe cứu thương, lao ra khỏi bệnh viện, không thả cô xuống, vượt qua hai cột đèn giao thông, nhìn thấy cái xe phía sau đang đuổi tới.

“Thật là cố chấp!”

Cô ta nhìn giao lộ phía trước: “Tôi sẽ thả cô ở đó, xe sẽ dừng ba giây, cô nhanh xuống xe!”

Mật Khanh không ngừng gật đầu, nắm lấy cửa xe: “Được.”

Xe cứu thương bỗng nhiên dừng lại, từ chỗ ghế phụ người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân nhảy xuống xuống, Liên Dận Hành nhanh chóng dẫm phanh, mở cửa xe nói: “Đuổi theo cô ta cho tôi, không được để cô ta chạy thoát!”

Thạch Thạc vội vàng cởi dây an toàn chuyển sang ghế điều khiển, đuổi theo xe cứu thương.

----------------------

Gió lạnh xâm nhập vào áo bệnh nhân mỏng manh, phát hiện gần đây là khu chợ buôn bán có không ít người, cô theo bản năng cúi đầu che mặt.

Trước mặt đột nhiên bị áo gió màu đen bao phủ, mùi hương quen thuộc với bàn tay to của người đàn ôm lấy bả vai cô dùng sức kéo vào lòng hắn.

Cô lạnh đến cả người run rẩy, thở nhanh hơn, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve cổ cô hỏi: “Có bị thương không?”

Hắn vì sốt ruột mà giọng nói cũng hơi run run.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #caoh#sm