Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Không gặp hắn sẽ không bị thương

Edit: Lime

Gió đêm rất lạnh, lá thu rụng dưới tán cây bị gió thổi tán loạn bị cuốn đi rất xa.

Gió lạnh thổi qua cổ, Mật Khanh nhịn không được nắm chặt áo choàng màu xám.

Khu nhà ở của giáo viên công nhân viên chức, sáu tầng lầu từ bên ngoài trông có phần cũ nát, mang hơi hướng hoài cổ, dây thường xuân xanh lục lên đến nửa toà nhà, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống là mấy cây cổ thụ màu xanh lá mạ, chỉ là vào mùa này, lá cây đều chuyển thành màu vàng.

Căn phòng tuy đã cũ, nhưng cô đã lớn lên ở đây từ nhỏ, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, nhất thời mờ mắt. Xe lớn không vào được ngõ nhỏ nơi đây, chỉ nghe được tiếng phanh xe đạp, tiếng những người buôn bán bước đi tập tễnh, trên vai vác đòn gánh.

Đã nhiều năm như vậy, còn có thể nhìn thấy mấy thứ này, cô tò mò ghé qua cửa sổ nhìn xuống thăm dò, nhìn ông già kia đang bán bánh gạo nếp, có hai đứa trẻ chạy tới vây quanh ông ấy.
Mật Khanh liếm môi, cô cũng muốn ăn.

Tiếng điện thoại ở đầu giường vang lên, cô quay đầu nhìn lại, là Liên Dận Hành gọi tới.

“Anh Liên.”
“Hôm nay đã làm gì?” Giọng nói ở đầu bên kia có chút trầm, có vẻ như rất mệt mỏi.

“Tôi hôm nay về nhà, tôi nhớ nhà.”

“Khi nào quay lại?”

“Tôi chỉ còn hai phân cảnh ở đoàn phim thôi.”

“Ừ.”

Trong điện thoại vô cùng trầm mặc, thậm chí cô có thể nghe tiếng tim đập của mình.

Mật Khanh không dám thở mạnh, giữ chặt di động, càng ngày càng gấp, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi.

“Anh Liên.”

“Vết thương thế nào rồi?”

“Đã khỏi rồi.”

Bên kia lại là một tiếng ừ, cô đang lo lắng không có gì để nói, tút một tiếng, cuộc gọi kết thúc.

Cô nhìn di động nghĩ trăm lần cũng không ra, không hiểu hắn gọi tới là muốn làm gì, hôm nay còn đưa cho cô thẻ ngân hàng của hắn, chỉ để hỏi thăm cô bị thương sao?

Cửa gỗ phòng ngủ bị gõ hai tiếng: “Bảo bối, cha đã nấu sữa bò, con xuống uống đi.”

“Con ra đây.”

Thạch Thạc cầm máy tính đi tới bàn làm việc, xoay màn hình về phía hắn.

“Đây đều là thư mời cho cô Mật, sau khi bộ phim kia đóng máy, cô ấy có thể tham gia những bộ phim này.”

Người đàn ông nhìn qua màn hình, nhăn mày mỏi mệt không cần nói cũng biết, bóp mày thở dài.

Nguyên nhân bởi vì từ lúc hắn đi công tác chưa từng nghỉ ngơi, gặp khách hàng ăn cơm ký hợp đồng, đã làm suốt 27 tiếng đồng hồ.

“Thật ra những việc này anh có thể giao cho người đại diện Từ, cô ta rất có kinh nghiệm đào tạo nghệ sĩ.”

Liên Dận Hành không nói chuyện, bực bội, khó chịu giật ra hai nút áo, nhìn một lát, chỉ vào kịch bản một bộ phim cổ trang huyền huyễn.

“Cái này.”

Thạch Thạc nhìn tới, nhanh chóng gõ bàn phím ghi lại, mắt nhìn qua nội dung, bộ phim chỉ có mười bốn cảnh cho vai phụ.

“Bộ phim này, nói chuyện với đạo diễn nói, đổi vai của cô ấy thành nữ số 4.”

“Dạ được.”

“Nói cho người đại diện của cô ấy biết, không cần suy nghĩ vai diễn hay kịch bản phù hợp, chỉ có kịch bản tôi chọn mới được giao cho cô ấy.”

“Dạ được.”

Liên Dận Hành nhắm mắt lại, dựa vào ghế da ấn mày, thấy hắn không phân phó gì thêm, Thạch Thạc mới mang máy tính đi ra ngoài, sau đó pha cho hắn một ly cà phê, bắt đầu gọi cho Từ Tiêu.

Bên kia rất nhanh bắt máy.

“Cô Từ.”

Thạch Thạc ít khi nói cười, luôn giữ thái độ lạnh lùng.

“Tôi không hiểu lắm, nhất định muốn đổi vai nữ chính thành nữ phụ số bốn sao? Bộ phim này có đạo diễn, biên kịch, tổ chế tác đều không tệ, đề tài cũng tương đối phổ biến, Mật Khanh có thể diễn vai nữ chính rất tốt, nếu để cô ấy diễn, đảm bảo sẽ không lỗ.”

“Đây là ngài Liên phân phó, tôi không thể cho cô giải thích.”

Trầm mặc một lát.

Cô nói: “Tôi khá tò mò, ngài Liên từ bao giờ bắt đầu dồn tâm tư nâng Mật Khanh lên như vậy mà lại không cho cô ấy thể hiện? Cứ tiếp tục nâng lên như vậy sẽ không được bao lâu, nếu cô ấy không có một bộ phim thể hiện thực lực, rớt đài chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

“Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của ngài Liên, không phải chuyện tôi có thể làm chủ, ngài ấy còn bảo tôi nói với cô, không cần tuyển chọn cho cô Mật nhân vật hay kịch bản phù hợp, chỉ có ngài ấy chọn mới có thể giao cho cô ấy.”

Từ Tiêu nhìn máy tính, không vui vẻ nhíu mày.

Cô là người đại diện của nghệ sĩ, đào tạo, nâng đỡ, hối lộ hay gì đều do cô xử lý, giờ phải trơ mắt nhìn nghệ sĩ có triển vọng bị mai một, cô không nguyện ý làm vậy.

“Tôi biết rồi.”

Nhưng không phải cô muốn làm thì có thể làm.

Từ Tiêu ném điện thoại lên sô pha, biên tập lại văn bản, khó khăn cắn ngón tay.

Lấy xu thế danh lợi hiện tại của Mật Khanh, đã tương xứng với trình độ của vai nữ chính lần này, bây giờ lại muốn hạ thấp tiêu chuẩn xuống nữ phụ số 4, nhân vật xuất hiện chỉ đảm nhận vị trí “phông nền”, tuy có thể mang lại fan, nhưng cũng không lâu dài.

Cô có cảm giác, ngài Liên căn bản không muốn cho Mật Khanh liên tục xuất hiện trước công chúng.

Mật Khanh vừa xuống máy bay, lên xe bảo mẫu, Từ Tiêu liền đưa cho cô kịch bản mới cùng bảng công tác tuyên truyền cho phim.

Cô bỏ mũ cùng kính râm xuống:“Là phim mới sao?”

“Đúng, cô trước tiên làm quen một chút kịch bản, lát nữa tôi nói cho cô  thời gian công tác rõ hơn.”

Kịch bản mỏng chỉ có năm trang, Mật Khanh cười có chút miễn cưỡng.

Từ Tiêu nhìn sắc mặt cô: “ Bộ phim này đề tài khá mới mẻ độc đáo.”

“Một bộ phim cổ trang huyền huyễn, lời thoại của cô tương đối mạnh mẽ.”

“Tôi nghĩ cô sẽ không thích thể loại này.”

Mật Khanh cười gượng, biểu tình có chút thê lương: “Không thích thì có ích gì.”

Từ Tiêu há mồm, lời nói mắc trong cổ họng, an ủi cũng nói không nên lời, liếc tới rồi nàng trên cổ tay là một chuỗi vòng tay hoa cúc.

“Vòng tay của cô rất đẹp, sao trước kia không thấy cô đeo?”

“Cái này sao.” Cô cầm từng đường kim mũi chỉ thêu hoa cúc, khóe miệng khẽ nhếch, mặt có ý cười: “Đây là mẹ tôi thêu cho tôi.”

“Bác gái khéo tay thật đó.”

Mật Khanh cười, dựa vào ghế nghiêm túc xem kịch bản, Từ Tiêu mở ra weibo, muốn thông báo cho fan của cô.

“Hôm nay định cho cô xuất hiện ở sân bay, nhưng nghĩ cô ở nhà không có thời gian trang điểm, cũng chưa gửi quần áo tới cho cô, chờ đến sau khi bộ phim kia đóng máy, sẽ để fans tới, quay chụp một ít tuyên truyền, phải lộ mặt, cho nên cô gần đây phải bảo dưỡng da mặt, đừng để bị thương.”

“Được.”

Liên Dận Hành xuất ngoại hai tuần, cô tạm thời không thể bị thương.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #caoh#sm