Chương 28: Hắn đáng giá để nàng nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm như vậy sao?
Trên người nam nhân nồng nặc mùi tanh của máu, lúc Phó Ninh Dung sắp va phả hắn, hắn vươn cánh tay dài ôm lấy nàng
Sợ những người khác nhìn thấy
Tạ Du kéo nàng vào chỗ khuất bên cạnh, dùng tay áo che miệng nàng để nàng không hét ra tiếng
Sau khi tới nơi vắng vẻ, Tạ Du mới buông nàng ra
Hắn giảm Phó Ninh Dung vào giữa mình và bức tường, giật giật cổ áo, để lộ cần cổ trắng ngần
Có lẽ là vừa mới kết thúc thẩm vấn, luồng khí hung ác vẫn còn đeo bám trên người hắn, cái loại uy nghiêm này còn mạnh mẽ hơn bình thường gấp trăm lần
Sợ mình dọa đến nàng, Tạ Du hăng giọng, chủ động giúp nàng sửa sang lại vạt áo nhăn nhúm trong lúc vội vàng kéo nàng qua: "Gấp cái gì? Đi đường mà mắt mũi để đâu?"
Phó Ninh Dung quay đầu tránh hắn
Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Tạ Du là bỏ chạy
Tiếp xúc gần gũi như vậy khiến vô số ký ức tràn về trong tâm trí
Nhớ tới mấy ngày trước, bàn tay to này ôm lấy bộ ngực của nàng nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, còn nhớ rõ ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn chạm đến khe hở nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng, đụ vào làm cho nàng nứng
Nghĩ đến chuyện này, nàng càng cảm thấy thẹn thùng
Nàng không dám chủ động đến gần Tạ Du, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng chỉ có vài ý nghĩ không thể chịu nổi khiến khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ
Năng lực phân biệt của Tạ Du bình thường rất tốt, nhưng mỗi khi gặp chuyện có liên quan đến Phó Ninh Dung, trong lòng hắn chỉ còn mỗi nàng
Hắn vội vàng đỡ Phó Ninh Dung, đưa tay lên đo nhiệt độ trên trán nàng
Tuy không có gì bất thường nhưng hắn vẫn hỏi: "Làm sao vậy, sao sắc mặt nàng lại như vậy? Mấy ngày nay vết thương bị đau sao?"
Chỉ cần Tạ Du đụng chạm đến nàng đều khiến nàng nhớ đêm điên cuồng đó, nàng vội vàng kéo tay hắn xuống, kéo xa khoảng cách giữa hai người rồi nói: "Không có gì đâu"
Chỗ hai người trốn không quá rộng
Nhưng Tạ Du một hai phải dựa gần nàng: "Không có gì? Không có gì thì tại sao lại trốn tránh ta?"
Ngọc bội bên hông rung động phát ra tiếng đinh linh, khi gió thổi qua, âm thanh càng thêm thâm thúy
Giọng nói của Tạ Du hòa cùng với âm thanh của ngọc bội lọt vào tai Phó Ninh Dung: "Tối hôm qua ta đến viện tìm nàng, sao nàng không có ở đó"
Điều đầu tiên mà nàng nghĩ đến trong đầu không phải là Tạ Du tìm nàng mà hắn tìm nàng để làm gì
Phó Ninh Dung hơi cảnh giác, cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Tạ Du, nàng co rúm người lại: "Gần đây ở Hình bộ có một vụ án, đi tới đi lui quá mệt mỏi nên ta ở lại luôn ở đó"
"Ồ" Nghe nàng nói xong, Tạ Du nhân tiện hỏi, "Vụ án gì? Tham nhũng ở huyện Thanh Hải?"
Phó Ninh Dung nhẹ gật đầu, thân thể phản ứng trước: "Gần đây ta rất bận. Hình bộ, Đại lý từ, còn có Đô sát viện đều đang điều tra"
"Chắc là phải lên kinh thành một chuyến, điều tra kĩ càng để tìm ra kẻ đứng sau"
Có lẽ là bởi vì thói quen nhiều năm, Phó Ninh Dung phát hiện, nàng luôn thẳng thắn bộc trực với Tạ Du hơn bất cứ ai
Hắn còn chưa hỏi mà nàng đã chủ động nói với hắn không ít sự việc
Nếu Tạ Du dụ dỗ nàng, có khi nàng sẽ tiết lộ hết
Nàng cần phải cảnh giác thêm chút nữa để tránh rò rỉ cơ mật ra ngoài
Nhưng cái mà Tạ Du quan tâm đâu giống người khác
Nàng nói với Tạ Du nhiều như vậy nhưng hắn chỉ chú ý đến Đại lý tự
"Vừa rồi ta thấy nàng đến Đại lý tự. Nàng đến đó làm gì?"
"Ta nghe thấy nàng nói chuyện với Tạ Lẫm"
"Nàng tới gặp hắn? Đã nói không có việc gì thì đừng gặp hắn rồi mà? Nàng không thèm để ý đến lời ta nói đúng không?"
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần
Mùi máu tanh trên y phục nồng nặc, xộc thẳng vào khứu giác Phó Ninh Dung khiến nàng không khỏi nhíu mày
Nàng làm việc trong Hình bộ, tất nhiên đã nhìn thấy không ít xác chết, lẽ ra nàng không nên phản ứng như vậy
Nhưng do đã từng bị trúng tên, nàng nghỉ ngơi một thời gian dài, gió êm sóng lặng, bây giờ nhất thời không kịp thích ứng
Nàng không có ý gì khác
Nhưng trong mắt Tạ Du, bộ dáng nàng của nàng là chán ghét h. Sự bất mãn lập tức dâng trào, khí tức nham hiểm vừa mới lắng xuống lại đạt đỉnh điểm
"Tạ Lẫm tốt như vậy? Hắn đáng giá để nàng nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm như vậy sao?"
Tạ Du phẫn nộ
Nhưng hắn không muốn dùng vũ lực với nàng, đành phải tự trút giận lên chính mình, hai tay nắm chặt đến mức run lẩy bẩy
Phó Ninh Dung không biết tại sao Tạ Du đột nhiên khó ở như vậy, nhưng những gì nàng nói đều là sự thật: "Ta đến Đại lý tự để kiểm tra hồ sơ trong việc lưu trữ, gặp Nhị hoàng tử đang trực trong đó nên có nói chuyện"
"Còn cái gì mà 'ta nhìn ngươi bằng ánh mắt ghê tởm' chứ?" Phó Ninh Dung không hiểu ra sao, "Chỉ là mùi máu quá nồng khiến ta khó chịu"
Giống như xối nước lên ngọn lửa
Nàng có thể cảm nhận được cơn tức giận của Tạ Du biến mất ngay lập tức sau khi nàng nói xong
Chỉ là vẫn có chút khó tin: "Nàng nói thật?"
"Thật!"
Tạ Du gần đây luôn như vậy, chẳng những không tin nàng mà còn nghi ngờ nàng
Tuy rằng hắn rất khó ưa
Nhưng nàng biết hắn luôn có lí do để bới móc, sau đó nhân cơ hội để làm những việc không đứng đắn với nàng
"Đều nói cho ngươi cả rồi, ngươi cứ không tin ta" Cảm nhận được ý đồ của Tạ Du, Phó Ninh Dung đanh đá hiểm thấy, "Nếu ngươi cứ muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không biết làm sao"
Tạ Du trợn mắt nhìn nàng, kinh ngạc đến mức quên buông lỏng hai tay
Lúc sau, hắn lùi lại, cố gắng che đi mùi máu tanh còn động lại trên người
A Dung (buông tay): Chàng muốn nghĩ sao thì nghĩ, ta không quản
Tạ - cún nhỏ yếu đuối không có cảm giác an toàn – Du: Tại sao nàng gặp người khác thì được nhưng thấy ta thì chạy trốn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com