Chương 2: Ngọn Lửa Thầm Lặng Của Chính Dương
Ngô Việt và Chính Dương đã là đồng đội thân thiết suốt ba năm ròng rã. Họ cùng nhau trải qua những khóa huấn luyện khắc nghiệt, chia sẻ những khó khăn và niềm vui trong cuộc sống quân ngũ. Chính Dương luôn ngưỡng mộ Ngô Việt, không chỉ vì sức mạnh thể chất vượt trội và sự kiên cường đáng khâm phục, mà còn vì vẻ đẹp nam tính ẩn chứa một nét ngây ngô, trong sáng mà chỉ riêng Chính Dương cảm nhận được. Tình cảm ngưỡng mộ ấy dần biến thành một ngọn lửa yêu thầm âm ỉ cháy trong lòng Chính Dương, một nỗi khát khao chiếm đoạt mãnh liệt mà anh chưa bao giờ dám thổ lộ, đặc biệt là khi nhìn bờ mông săn chắc và vóc dáng cường tráng của Ngô Việt sau mỗi buổi tập luyện.
Trong căn phòng ký túc xá chung của hai người, mỗi đêm khi Ngô Việt đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt nhoài, Chính Dương lại lặng lẽ mò lên giường anh. Anh ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Ngô Việt dưới ánh đèn ngủ yếu ớt, trái tim anh thắt lại vì yêu thương và thèm muốn. Đôi mắt Chính Dương không rời khỏi khuôn mặt trẻ thơ, hàng lông mi đen dài rũ xuống trên gò má hơi ửng hồng của Ngô Việt. Anh nhẹ nhàng vén chăn, để lộ ra cơ thể cường tráng đang say giấc, bờ ngực rộng với hai nhũ hoa còn e ấp dưới lớp da rám nắng. Chính Dương không khỏi nuốt nước bọt khi ánh mắt anh lướt xuống phần bụng phẳng lì, nơi chiếc quần đùi mỏng manh едва che chắn vùng kín của Ngô Việt.
Bàn tay Chính Dương run rẩy đưa ra, nhẹ nhàng chạm vào bắp đùi rắn chắc của Ngô Việt. Làn da ấm nóng dưới đầu ngón tay anh khiến một dòng điện chạy dọc sống lưng Chính Dương. Anh khẽ vuốt ve, cảm nhận sự căng cứng của cơ bắp Ngô Việt ngay cả trong giấc ngủ. Một nỗi thôi thúc không thể cưỡng lại trỗi dậy trong lòng Chính Dương, anh nhẹ nhàng vén chiếc quần đùi của Ngô Việt lên một chút, để lộ ra vùng kín vẫn còn nguyên vẻ ngây ngô của người chưa từng trải. Dương vật của Ngô Việt nằm im lìm, chưa hoàn toàn tỉnh giấc, nhưng Chính Dương vẫn có thể cảm nhận được tiềm năng ẩn chứa bên trong. Anh khẽ thở dài, rồi lại nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Ngô Việt, cố gắng kìm nén những khát khao đang dâng trào trong lòng.
Nhưng đêm nay, sự thôi thúc trong Chính Dương quá mạnh mẽ. Anh không thể chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn. Anh lại vén chăn của Ngô Việt, lần này anh kéo hẳn chiếc quần đùi xuống, để lộ ra toàn bộ phần thân dưới của người anh yêu. Dương vật của Ngô Việt lúc này đã hơi tỉnh giấc, khẽ cựa mình dưới ánh đèn ngủ yếu ớt. Chính Dương không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên môi Ngô Việt một nụ hôn khẽ khàng, như sợ làm anh tỉnh giấc. Rồi anh lại cúi xuống nữa, lần này anh liếm nhẹ một đường dọc theo thân dương vật vẫn còn đang e ấp của Ngô Việt. Một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ cổ họng Ngô Việt trong giấc ngủ. Chính Dương cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, anh biết mình không nên tiếp tục, nhưng sự thèm muốn lại lấn át lý trí.
Anh lại cúi xuống, lần này anh ngậm trọn đầu dương vật của Ngô Việt vào miệng, mút mát nhẹ nhàng. Ngô Việt khẽ cựa mình, một tiếng rên rỉ khe khẽ lại vang lên. Dương vật của anh ta bắt đầu có dấu hiệu cương cứng hơn. Chính Dương tiếp tục mút mát, đôi tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khắp cơ thể Ngô Việt, từ bờ ngực săn chắc xuống bụng phẳng lì, rồi lại vòng xuống bờ mông căng tròn. Anh biết mình đang đi quá giới hạn, nhưng anh không thể dừng lại. Sự thèm muốn Ngô Việt trong anh đã lên đến đỉnh điểm.
Đêm nay cũng vậy, trong căn phòng ký túc xá yên tĩnh của quân đội, Ngô Việt nằm nghiêng, tấm lưng rộng rãi săn chắc hướng về phía Chính Dương. Ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên những đường nét khỏe khoắn trên cơ thể anh. Chính Dương nhẹ nhàng trườn đến gần, hơi thở anh nóng rực như muốn đốt cháy khi chạm vào làn da ấm áp của Ngô Việt. Anh bắt đầu bằng việc liếm láp dọc theo sống lưng trần của Ngô Việt, đầu lưỡi anh run rẩy cảm nhận vị mặn mà của mồ hôi và sự căng tràn của những thớ cơ cuồn cuộn dưới làn da. Ngô Việt khẽ cựa mình trong giấc ngủ say, một tiếng rên khẽ khàng, đầy mộng mị thoát ra từ cổ họng anh. Chính Dương giật mình dừng lại, tim anh thắt lại vì sợ đánh thức người thương. Anh chờ đợi, nhẫn nại cho đến khi nhịp thở của Ngô Việt lại trở nên đều đặn và sâu lắng, anh mới dám tiếp tục hành động đầy lén lút và đáng khinh của mình.
Anh di chuyển xuống phía dưới, đến vùng mông săn chắc và tròn trịa của Ngô Việt. Bàn tay Chính Dương run rẩy, nhẹ nhàng tách hai bên mông đang khép chặt của Ngô Việt ra, để lộ ra hậu môn còn trinh nguyên, hồng hào như một cánh hoa đào e ấp. Một dòng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng Chính Dương, sự thôi thúc chiếm đoạt trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, anh không thể kiềm chế được nữa, cúi xuống liếm láp nhẹ nhàng lên vành hậu môn mềm mại và mịn màng của Ngô Việt. "Ư..." Ngô Việt khẽ rên lên một tiếng rõ ràng hơn, cơ thể anh hơi run rẩy, những ngón chân khẽ co quắp lại. Chính Dương cảm nhận được sự co rút nhẹ nhàng của các cơ vòng hậu môn đang khép chặt lấy lưỡi anh, một cảm giác vừa tội lỗi vừa kích thích đến tột cùng xâm chiếm tâm trí anh.
Chính Dương tiếp tục mút mát và liếm láp hậu môn của Ngô Việt, đầu lưỡi anh không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào, cố gắng khám phá mọi bí mật ẩn chứa nơi đây. Anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò bên trong lỗ nhỏ còn khép kín, cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt đầy co rút. Anh biết rằng Ngô Việt vẫn còn trinh trắng, và sự xâm nhập của anh, dù chỉ là bằng chiếc lưỡi này, cũng là điều chưa từng có trong cuộc đời người kia. Cảm giác tội lỗi và khoái cảm đan xen lẫn lộn trong lòng Chính Dương, anh biết mình không nên làm như vậy, nhưng sự thèm khát và tình yêu thầm kín dành cho Ngô Việt đã chiến thắng mọi lý trí. Anh không thể dừng lại, anh muốn đánh dấu chủ quyền lên cơ thể người mình yêu, dù chỉ là một cách lén lút và đầy nhục dục như thế này.
Chính Dương không dám tin vào những gì mình đang làm. Anh đã thầm yêu Ngô Việt từ rất lâu, ngưỡng mộ sự ngây thơ, trong sáng và cả vẻ ngoài mạnh mẽ, rắn rỏi của cậu. Đây là lần đầu tiên anh dám đến gần Ngô Việt như vậy, chạm vào cơ thể cậu một cách lén lút và đầy dục vọng. Một cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng Chính Dương, nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi sự thèm khát đã dồn nén bấy lâu.
Anh khẽ khàng trượt tay xuống phía dưới, dọc theo sống lưng Ngô Việt, cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ làn da cậu. Bàn tay anh run rẩy khi chạm đến vạt áo ngủ mỏng manh. Chính Dương ngập ngừng một chút, rồi quyết định vén nhẹ vạt áo lên, để lộ ra phần eo thon gọn và làn da bụng mịn màng của Ngô Việt. Anh không thể rời mắt khỏi đường cong quyến rũ đó, một sự thôi thúc mãnh liệt khiến anh muốn cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt của người mình yêu.
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt lên eo Ngô Việt, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp. Một tiếng rên khẽ khàng nữa lại thoát ra từ cổ họng Ngô Việt, lần này nghe có vẻ rõ ràng hơn, như thể cậu đang cảm nhận được sự hiện diện của Chính Dương. Anh giật mình ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ngô Việt. Đôi lông mày anh hơi nhíu lại, cánh môi khẽ mấp máy như đang mơ màng. Chính Dương thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu vẫn còn ngủ say.
Lòng tham trỗi dậy, Chính Dương không thể dừng lại. Anh khẽ vén cao vạt áo ngủ của Ngô Việt, để lộ ra phần hông săn chắc và cặp đùi thon dài. Ánh mắt anh dừng lại ở vị trí giữa hai chân Ngô Việt, nơi mà chiếc quần đùi rộng rãi đang che chắn đi bí mật thầm kín. Một sự thôi thúc không thể cưỡng lại khiến Chính Dương muốn khám phá nơi đó. Bàn tay anh lại run rẩy khi tiến gần đến chiếc quần đùi của Ngô Việt. Anh nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên trên bề mặt vải mềm mại, cảm nhận được sự ấm áp và hơi phồng lên bên dưới.
Ngón tay Chính Dương khẽ di chuyển, dò dẫm tìm kiếm. Anh cảm nhận được hình dáng tròn trịa và mềm mại bên dưới lớp vải. Một tiếng rên rỉ khe khẽ hơn nữa lại thoát ra từ đôi môi của Ngô Việt, lần này nghe có vẻ hơi nghẹn ngào. Chính Dương giật mình dừng lại, anh cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp. Anh đang làm gì vậy? Anh không thể lợi dụng lúc Ngô Việt đang ngủ say để thỏa mãn dục vọng cá nhân. Đó không phải là con người anh.
Nhưng rồi, một ý nghĩ xấu xa nẩy lên trong đầu Chính Dương. Anh yêu Ngô Việt, anh muốn được gần gũi cậu, muốn được chạm vào cơ thể cậu. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất anh có được. Anh không làm gì sai cả, anh chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng. Anh sẽ không đi quá giới hạn, anh hứa với lòng mình như vậy.
Với một quyết tâm mới, Chính Dương nhẹ nhàng luồn tay vào bên trong chiếc quần đùi của Ngô Việt. Bàn tay anh chạm vào một thứ gì đó mềm mại và ấm áp, hơi phồng lên và có hình trụ. Đó là dương vật của Ngô Việt, dù đang ngủ say nhưng nó vẫn khẽ cựa quậy trong lòng bàn tay Chính Dương. Một tiếng rên rỉ dài và đầy khoái cảm thoát ra từ cổ họng Ngô Việt, cơ thể anh hơi ưỡn lên. Chính Dương cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng của dương vật trong tay mình, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích đến tột cùng xâm chiếm tâm trí anh. Anh không thể kiềm chế được nữa, khẽ cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đỉnh dương vật vẫn còn trinh nguyên của Ngô Việt.
Tim Chính Dương đập loạn nhịp, anh cúi xuống, ngậm trọn dương vật ấm áp của Ngô Việt vào miệng. Anh mút mát một cách chậm rãi và đầy yêu thương, đầu lưỡi anh lướt nhẹ trên thân dương vật, cảm nhận sự mềm mại và độ đàn hồi nơi đầu khấc. "Ưm..." Ngô Việt khẽ rên rỉ thỏa mãn trong giấc ngủ sâu, đôi khi anh còn khẽ cựa mình, hông hơi nhấc lên như muốn tiến sát vào miệng Chính Dương.
Chính Dương không chỉ dừng lại ở đó. Anh tiếp tục khám phá cơ thể Ngô Việt, di chuyển miệng lên phía trên, mút mát đầu nhũ hoa đang ẩn mình dưới lớp da mềm mại. Anh cắn nhẹ lên quầng vú nhỏ nhắn, tạo ra một dấu ấn ửng hồng trên làn da trắng. Rồi anh lại di chuyển xuống phía dưới, đến lỗ nhị nhỏ nhắn đang khép kín. Anh dùng đầu lưỡi tinh nghịch liếm láp xung quanh, tạo ra những rung động nhẹ nhàng khiến Ngô Việt khẽ nhăn mặt trong giấc ngủ.
Cuối cùng, Chính Dương hướng sự chú ý trở lại hậu môn của Ngô Việt. Anh dùng ngón tay đã được làm ẩm bằng nước bọt nhẹ nhàng tách hai bên mông, rồi từ từ thăm dò bên trong lỗ nhỏ đang khép kín. Hậu môn Ngô Việt mềm mại và ướt át hơn anh tưởng, có lẽ do những màn liếm láp ân cần trước đó của anh đã khơi gợi sự tiết dịch tự nhiên. Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón tay bên trong, chạm đến tuyến tiền liệt nhạy cảm, mang lại những khoái cảm mơ hồ cho Ngô Việt trong giấc ngủ. Đôi khi, trong lúc say mê khám phá cơ thể người yêu, Chính Dương còn dùng lưỡi liếm láp những dịch ruột non rỉ ra từ hậu môn Ngô Việt, một hành động mà anh biết là kỳ quái nhưng lại khiến anh cảm thấy một sự kết nối sâu sắc và chiếm hữu mãnh liệt với người mình yêu. "Ư... Chính Dương..." Ngô Việt khẽ gọi tên anh trong giấc mơ, giọng anh nghẹn ngào như đang trải qua một giấc mơ đầy khoái lạc.
=========
Lại là một đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng nhỏ tại khu tập thể quân đội, ánh trăng mờ ảo len lỏi qua khung cửa sổ, hắt lên tấm lưng trần rộng rãi và săn chắc của Ngô Việt đang nằm nghiêng trên chiếc giường đơn. Chính Dương khẽ khàng trườn người đến gần, hơi thở nóng rực phả vào làn da ấm áp của người thương. Anh không thể kìm lòng, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve dọc theo sống lưng Ngô Việt, cảm nhận rõ ràng sự khỏe khoắn của từng thớ cơ dưới đầu ngón tay mình. Ngô Việt khẽ cựa mình trong giấc ngủ say, một tiếng rên nhẹ nhàng, đầy mộng mị thoát ra từ cổ họng anh, khiến tim Chính Dương thắt lại vì yêu thương.
Rồi ánh mắt Chính Dương vô tình dừng lại ở vùng mông căng tròn của Ngô Việt. Anh nhẹ nhàng vén chiếc quần ngủ trễ nải xuống một chút, để lộ ra hậu môn hồng hào, vẫn còn trinh nguyên như một cánh hoa e ấp. Nhưng ngay lập tức, một dấu vết lạ đập vào mắt Chính Dương. Một vệt ửng đỏ nhạt, hơi sưng lên, nằm ngay rìa hậu môn Ngô Việt. Một cơn ghen tuông và tức giận dữ dội bùng lên trong lòng Chính Dương, nó thiêu đốt mọi lý trí của anh. Hình ảnh bác sĩ vật lý trị liệu Jason, với những buổi trị liệu riêng tư kéo dài hàng giờ với Ngô Việt, chợt hiện ra trong tâm trí anh. Ý nghĩ rằng một người khác đã chạm vào nơi mà anh luôn khao khát chiếm giữ, nơi mà anh luôn mơ tưởng được khám phá và yêu thương trọn vẹn, khiến trái tim Chính Dương đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt.
Máu trong người Chính Dương như sôi lên. Anh lặng lẽ rời khỏi giường, nhẹ nhàng đến bên chiếc tủ nhỏ đựng đồ dùng cá nhân của mình. Bàn tay anh run rẩy tìm kiếm chiếc tông đơ cắt tóc mà anh vẫn thường dùng. Ánh mắt anh lóe lên một tia quyết tâm lạnh lùng. Anh quay trở lại giường, quỳ xuống bên cạnh Ngô Việt đang ngủ say. Với sự cẩn thận và tỉ mỉ đến rợn người, Chính Dương nhẹ nhàng dùng chiếc tông đơ cạo sạch những sợi lông tơ mềm mại và mịn màng xung quanh hậu môn của Ngô Việt. Anh muốn xóa đi mọi dấu vết của kẻ khác, muốn nơi này chỉ thuộc về một mình anh, muốn nó trần trụi và tinh khiết dưới ánh mắt chiếm hữu của riêng anh. Từng đường cạo nhẹ nhàng, Chính Dương như đang cố gắng tẩy đi mọi ký ức về sự đụng chạm của người khác, khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối của mình đối với cơ thể Ngô Việt, dù chỉ là trong cơn ghen tuông mù quáng và hành động đầy ích kỷ này. Hậu môn Ngô Việt, dưới ánh trăng mờ ảo, hiện ra với một vẻ đẹp ngây thơ và thuần khiết, nhưng giờ đây nó đã thuộc về Chính Dương, dù chỉ là trong suy nghĩ chiếm hữu đầy ám ảnh của anh.
Sau khi ngắm nhìn Ngô Việt say giấc nồng, gương mặt thanh tú của anh vẫn còn vương chút mệt mỏi sau một ngày huấn luyện vất vả, Chính Dương nhẹ nhàng lấy ra chuỗi hạt thủy tinh nhỏ nhiều màu sắc mà anh đã bí mật mua trước đó. Chuỗi hạt lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo, những viên thủy tinh nhỏ nhắn như những giọt sương đêm. Chính Dương cẩn thận thoa một chút dầu bôi trơn ấm áp lên chuỗi hạt, rồi run rẩy từ từ nhét nó vào bên trong hậu môn đã được cạo nhẵn nhụi của Ngô Việt. Anh còn cẩn thận nhét thêm một viên thuốc kích dục nhỏ, có mùi thơm nhẹ nhàng, vào giữa những hạt thủy tinh, với hy vọng sẽ mang lại cho Ngô Việt những khoái cảm mãnh liệt trong giấc ngủ. Anh để chuỗi hạt thủy tinh nằm yên bên trong hậu môn Ngô Việt suốt đêm, rồi lặng lẽ trở về giường mình, trái tim anh thổn thức với những cảm xúc lẫn lộn.
Sáng hôm sau, Ngô Việt thức dậy với một cảm giác kỳ lạ ở vùng hậu môn. Một sự ngứa ngáy âm ỉ, lẫn chút khó chịu mơ hồ khiến anh khẽ cựa mình. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cảm giác cộm cộm bên trong khiến anh cảm thấy vô cùng bất an. Anh khẽ đưa tay ra sau, chạm nhẹ vào vùng mông, cảm nhận một sự khác thường, nhưng rồi lại gạt đi, cho rằng đó chỉ là do tư thế ngủ không thoải mái. Trong suốt buổi huấn luyện thể lực cường độ cao, cảm giác ngứa ngáy và khó chịu ngày càng trở nên rõ rệt hơn. Những cơn co thắt bất ngờ ở hậu môn khiến anh không thể tập trung, đôi khi còn nhăn mặt vì những cơn nhộn nhạo kỳ lạ. Anh thậm chí còn suýt chút nữa thì bị mất kiểm soát trong một bài tập chạy vượt chướng ngại vật, khi một cơn co rút mạnh mẽ ở hậu môn khiến anh едва giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Sự cố bất ngờ khiến anh vô cùng xấu hổ và bực bội, khuôn mặt anh đỏ bừng lên vì ngượng. Anh không hề biết rằng, chính người đồng đội thân thiết mà anh luôn tin tưởng đã gây ra chuyện này, trong một cơn ghen tuông mù quáng và một nỗ lực chiếm đoạt đầy vụng về, đã bí mật trao cho anh "món quà" đặc biệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com