Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Tiệm Bánh Ngọt Đào Diệp

Chương 13: Tiệm Bánh Ngọt Đào Diệp.

***

Cơ thể bị kẻ xâm lược hung hãn xâm chiếm hoàn toàn.

Ngón tay trắng nõn thon dài đột ngột siết chặt bả vai người đàn ông, vòng eo bật lên như dây cung căng đến cực hạn, chạm nhẹ vào một cái là rách toạc. Nước mắt lăn dài trên khóe mắt đỏ hoe, tiếng khóc tan vỡ đột ngột dừng lại, Omega phí công mở to miệng vẫn không phát ra được âm thanh nào.

Không giống với trạng thái trong kỳ động dục, Đào Nhạc bây giờ không thể chịu đựng được khoái cảm kịch liệt đến đáng sợ như vậy. Lý trí trên bờ vực lung lay sắp sụp đổ, bản năng tự vệ điên cuồng thúc giục cậu mau vùng vẫy chạy trốn.

Nhưng cơ thể mềm nhũn đến lạ, sức lực hoàn toàn biến mất lúc tử cung bị xâm phạm.

Omega đáng thương như con cừu non bất lực dính chặt trên háng người đàn ông, lỗ lồn ướt át mềm nhũn nóng đến mức muốn tan chảy, run rẩy kịch liệt vụt lên đỉnh cực khoái, tử cung non nớt tràn ra nước dâm lênh láng, miệng tử cung bị đầu cặc kéo căng ra hết cỡ, nước dâm dồn trong tử cung khiến chiếc bụng vốn đã nhô lên hình dạng đầu khấc càng to thêm.

Cố Diệp Lâm nhẹ nhàng bật cười một tiếng, xoa chiếc bụng nhỏ của Đào Nhạc, lợi hại thật, tử cung nhỏ tự 'bắn vào trong' rồi.

Đầu óc Đào Nhạc trống rỗng không còn suy nghĩ được gì, ngơ ngẩn một lúc lâu mới tìm lại được một chút lý trí. Cơ thể cậu nóng ran khiến làn da trắng nõn ửng hồng một mảng, những giọt mồ hôi li ti thấm ướt mái tóc trước trán. Cả người như bị địt chết đi sống lại một lần, vất vả lắm mới sống lại Đào Nhạc đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Cố Diệp Lâm, hai tay run rẩy đẩy bụng dưới căng cứng của hắn ra.

"Ưm... a..."

Cậu vừa muốn xin tha vừa muốn chửi người, nhưng cả câu chữ rõ ràng cũng không nói được. Chỉ kêu rên ư ư nghẹn ngào, theo những cú thúc hung mãnh của người đàn ông không kiềm chế được phát ra tiếng rên yếu ớt.

Con cặc nhẹ nhàng rút ra hơn phân nửa, đầu khấc tàn nhẫn cọ xát lên miệng tử cung yếu ớt đến cực điểm, khiến cái nơi non mịn run rẩy co rúm lại không ngừng. Một bụng chứa đầy nước dâm lẫn tinh dịch, nhân cơ hội con cặc rút ra nên điên cuồng trào ra ngoài.

Lỗ lồn bị khoái cảm quá độ kích thích kéo cả thân dưới cũng mất hết khống chế, trở thành cơ quan sinh dục thỏa mãn dục vọng của người đàn ông, lỗ lồn diễm lệ run lên nhè nhẹ hiển nhiên đang lên đỉnh không ngừng được.

Mỗi lần cặc rút nhẹ ra khiến lỗ lồn cũng phun nước dâm tung toé. Lỗ tiểu cũng mất kiểm soát, khi khe lồn còn bị bịt kín chưa thể phun nước thỏa thích, nó lại hé cái lỗ nhỏ vui sướng tràn trề bắn nước ồ ạt.

Hột le vểnh cao bị Cố Diệp Lâm xấu xa xoa nắn, Omega dưới thân càng rên rỉ vặn vẹo vòng eo. Cố Diệp Lâm vừa nhấp eo một cái, mọi hành động giãy giụa của cậu lập tức mất hết sức lực, vòng eo mềm nhũn không động đậy gì nổi.

Tử cung nhỏ mút rất chặt, so với lỗ đít lại càng khít chặt hơn, Cố Diệp Lâm sướng đến mức híp mắt, ôm lấy vòng eo thon mềm tùy ý nhấp hông.

Con cặc thô to từ từ rút ra rồi lại nện mạnh trở vào, đâm vào ngập sâu trong lỗ lồn ướt nóng.

Hắn cúi người liếm hôn mồ hôi trên làn da của Omega, ngậm lấy đầu vú hăng say cắn mút, liếm láp lần theo trên ngực để lại những dấu hôn đỏ thẫm trên xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở tuyến thể bên cổ của cậu.

Ngửi sâu, liếm láp, cắn nhẹ.

Sau mỗi lần kiên nhẫn âu yếm đều làm Omega thả lỏng cảnh giác.

Khoảnh khắc đầu cặc đâm vào tử cung bắn ra tinh dịch nóng hổi, răng nanh sắc bén cũng cắn vào tuyến thể, pheromone và tinh dịch cùng nhau hung hãn trào vào, kẻ săn mồi chuyên tâm đánh dấu con mồi mình thèm muốn đã lâu.

Con mồi xinh đẹp phát ra âm thanh run rẩy bi thương, nép trong lòng thợ săn nức nở khe khẽ.

Đêm đó Đào Nhạc không nhớ rõ mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, tử cung bị con cặc lặp đi lặp lại giày vò, miệng tử cung bị ép mở to đã bị đụ đến sưng tấy. Tử cung lẫn lồn đều biến thành hình dạng dương vật của người đàn ông, không được nó đâm ngoáy mấy cái là lại không nhịn được phát nứng lên, run rẩy mút chặt lấy con cặc hút cạn tinh.

Lỗ đít cũng không thoát được.

Tay chân Đào Nhạc mềm nhũn, quỳ cũng không vững nên nằm sấp trên giường ôm lấy gối vừa rên rỉ vừa bị địt.

Người đàn ông banh hai cánh mông mềm mại để lỗ đít màu hồng phấn lộ ra, cái lỗ nhỏ khít bị kéo căng ra, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy thịt non mềm mại đỏ mọng bên trong.

Đầu cặc nhấp mạnh vào trong thấy lỗ đít siết rất chặt nhưng bên trong cũng vô cùng non mềm, lỗ đít lẫn nước dâm dính nhớp bao trọn lấy thân cặc.

Được con cặc người đàn ông dạy dỗ khiến lỗ đít nứng lên cũng dâm không kém gì lồn nhỏ, không giống với tử cung vừa mới bị khai bao, lỗ đít đã quen bị địt càng mạnh càng thấy sướng. Vừa ngậm lấy cả con cặc đã thấy thỏa mãn vô cùng, mút lấy mút để phát ra tiếng phụt phụt, hoà lẫn với tiếng mông bị đánh biến thành một bản nhạc dâm dục.

Kề trên đà cực khoái khiến lỗ đít càng trở nên ướt dính hơn, mỗi lần con cặc đâm vào rút ra đều bị quấn quýt níu lại, nếu nắc vào sâu hơn nện mạnh mấy cái chắc lỗ đít sẽ phun nước tràn lan.

Tư thế đụ từ phía sau rất dễ đâm vào lút cán, góc độ lại hướng xuống khiến từng cú nắc của người đàn ông vừa hung mãnh vừa nặng nề. Ngay cả bàng quang cũng bị đụ, nên ngày hôm sau Đào Nhạc cứ cảm thấy bụng dưới đau nhức ê ẩm.

Đào Nhạc bây giờ làm gì còn lo được đến ngày mai.

Cậu cảm thấy mình sắp bị người đàn ông này địt chết trên giường rồi, cảm giác nóng rát và khoái cảm sung sướng chồng chéo lên nhau. Tấm lưng dính sát vào lồng ngực của người đàn ông, Đào Nhạc giãy giụa đẩy hắn, chửi rủa bảo hắn cút ra ngoài, Cố Diệp Lâm thuận thế đứng dậy ôm lấy một chân thon dài của Omega, đong đưa eo địt lỗ đít đã gần như sưng tấy.

Sâu trong tử cung đã ăn trọn hai đợt tinh dịch, lần này khe lồn ướt sũng toàn là nước dâm và tinh dịch từ lỗ đít phun ra. Mớ lông mu dưới háng người đàn ông cũng đã ướt đẫm, từng sợi lông không biết có trêu chọc cạ vào khe lồn đỏ tươi hay không.

Cố Diệp Lâm nghe không rõ Đào Nhạc chửi cái gì, coi như vợ đang khen mình thôi, ngậm lấy bắp đùi của cậu cắn mút như con chó.

Pheromone ngọt ngào bị mùi bạc hà trộn lẫn càng lúc càng đậm, so với mùi bạc hà nồng nàn khắp phòng thì mùi gió biển đã nhạt nhòa đến mức không thể ngửi thấy.

Cố Diệp Lâm càng thêm hưng phấn, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới buông tha cho Omega đã mệt mỏi rã rời.

Sáng hôm sau Đào Nhạc dậy hơi muộn. Alpha có vợ cũng có đặc quyền trong công việc, thỉnh thoảng đi làm trễ cũng không sao. Cố Diệp Lâm không vội đến công ty, hắn mở camera trong bếp xem lại đoạn quay trước đó, coi video như một bài hướng dẫn nấu ăn để bắt chước cách Đào Nhạc làm bữa sáng.

Ngăn đông tủ lạnh đầy ắp đồ ăn: Bánh bao nhân bò, sủi cảo thịt heo, hoành thánh tôm, bánh đậu ngọt, bánh bao đường hình tam giác. Tất cả đều do Đào Nhạc làm sẵn rồi cấp đông, để tiện cho lúc ăn chỉ cần bỏ vào nồi hấp hoặc luộc là xong.

Trước khi trộn bột, Cố Diệp Lâm lấy ra mấy cái bánh bao lớn và bánh đậu ngọt rã đông rồi đem đi hấp.

Chẳng mấy chốc những chiếc bánh trứng hành lá nóng hổi đã được lấy ra khỏi chảo. Mấy cái đầu tiên không thành hình, có cái còn cháy khét, nhưng sau khi nắm được kỹ thuật và canh lửa thì những chiếc bánh sau đều có hình tròn hoàn hảo. Cố Diệp Lâm ăn hết một nửa mấy cái bánh xấu xí, chừa lại một nửa lại cho Cố Diệp Tùng.

Ngoài mặt trong nhà có một Alpha ăn khỏe như hổ đói, Đào Nhạc dần quen với việc ông xã của mình ngày càng ăn nhiều đến khó tin, khi thấy đồ ăn chuẩn bị sẵn vơi đi rất nhanh cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng Đào Nhạc thật sự nấu ăn quá ngon, đồ ngọt càng đỉnh cao, dù có học theo thế nào cũng không làm ra được hương vị như cậu. Hai anh em đã có lần đầu tiên lén lút mở tủ lạnh ăn vụng, sau này cũng sẽ có vô số lần tiếp theo. Giờ tình hình đã phát triển thành ai đang ở tầng trên sẽ chịu trách nhiệm tuồn đồ ăn ngon xuống tầng dưới. 

Cố Diệp Lâm cũng không muốn "tiếp tế" quá nhiều cho anh trai, cùng lắm chỉ lén gửi một bánh bao thịt và một bánh ngọt. Còn lại đều là bữa sáng chuẩn bị cho hắn và Đào Nhạc.

Tầng hầm rộng hơn trăm mét vuông, đầy đủ bếp, phòng giặt, phòng làm việc, phòng tắm, phòng thí nghiệm... Tủ lạnh lúc nào cũng dư dả thực phẩm. Trước giờ ai ở dưới thì tự lo phần ăn của mình, không cần người ở trên phải bận tâm.

Hắn đặt bữa sáng vào hộp giữ nhiệt, trở về phòng nằm sấp xuống mép giường hỏi Đào Nhạc vừa mở mắt: "Bé cưng, hôm nay em có yêu anh không?"

Đào Nhạc mơ màng "ừm" một tiếng, sau hai giây đầu óc mới nhớ tới chuyện tối nay tên đàn ông còn muốn làm tình. Cậu lập tức lấy tay đẩy bản mặt đang kề sát của Cố Diệp Lâm ra, lạnh lùng nói: "Không yêu nổi, biến."

Cố Diệp Lâm quyết định đến tối sẽ hỏi lại lần nữa. Hắn sờ lên eo của Đào Nhạc vuốt ve: "Bữa sáng anh để trong hộp giữ nhiệt, dậy nhớ ăn nhé. Anh đã dọn dẹp bếp rồi, quần áo và ga giường vẫn còn trong máy giặt, bé cưng dậy nhớ bỏ vào máy sấy giúp anh nhé. Anh đi làm nha?"

Đào Nhạc nhíu mày động đậy hai cái, thực sự không muốn dậy mới khẽ "ừ" hai tiếng, rúc đầu vào chăn ngủ tiếp.

Lúc cậu tỉnh dậy cũng quên hết sạch, chỉ nhớ mang máng là sáng nay có ai đó nói lải nhải rất nhiều, nhìn tin nhắn cậu mới chợt nhớ ra.

Ăn sáng xong, Đào Nhạc khen ngợi món bánh của học trò sau đó mới góp ý mấy câu. Cậu lấy quần áo đã khô ráo từ máy sấy ra, lấy file PDF dày một hai trăm trang đọc say mê, chờ bác sĩ Cố tan làm về để cùng nhau thảo luận.

Hai người có không ít chỗ bất đồng quan điểm với nhau, như giá sản phẩm, số lượng nhập hàng ban đầu, đến số nhân viên cần thuê... Đào Nhạc cảm thấy chi phí quá cao, mới giai đoạn đầu chưa cần phải chi tiêu mạnh tay như vậy. Cậu không phải người dám mạo hiểm trong kinh doanh, trước đây không có nhiều tiền nên chỉ muốn mở một tiệm bánh nho nhỏ mà thôi.

Sau vài lần bàn bạc Đào Nhạc cuối cùng vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ Cố. Cậu hiểu rõ ưu nhược điểm của mình, tay nghề làm bánh rất giỏi nên chỉ cần ở trong bếp đã có thể phát huy hết khả năng vượt xa người thường. Việc quản lý kinh doanh đều là cậu tự học từng bước, kinh nghiệm không nhiều, càng không thể am hiểu thị trường thế giới này bằng bác sĩ Cố đã lớn lên ở đây. 

Quan trọng hơn đó là anh bỏ tiền ra, là người đầu tư lớn nhất. Còn về phần bỏ vốn của cậu, Đào Nhạc vung tay đầy khí thế dồn hết số tiền lương và tiền tiêu vặt tiết kiệm được từ trước đến nay vào mở tiệm.

Việc chuẩn bị khai trương cửa tiệm diễn ra đâu vào đấy. Mặt bằng Đào Nhạc chọn chính là cửa hàng thứ ba mà chồng gợi ý, vị trí đúng lúc nằm giữa nhà và sở cảnh sát. Hai người thống nhất thời gian đầu tiệm bận rộn, bác sĩ Cố sẽ ghé qua giúp đỡ sau giờ làm. Sau này cửa tiệm ổn định sẽ để nhân viên trông tiệm, còn anh cũng tiện đường ghé qua đón vợ về.

Đúng dịp trung thu, tiệm Bánh Ngọt Đào Diệp chính thức khai trương.

Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, cửa hàng đã thu hút vô số mọi người sống xung quanh. Trong tiệm có hai nhân viên bán hàng, hai nhân viên giao hàng, hai thợ học việc, một đầu bếp bánh ngọt, thêm Đào Nhạc và bác sĩ Cố làm nhân viên tạm thời, chín người đều bận rộn tất bật.

Sau khi hết thời gian giảm giá khai trương lượng khách có hơi giảm nhẹ, nhưng danh tiếng và chất lượng đã được khẳng định, dần dần có cả khách ở thành phố khác tìm đến mua. Đào Nhạc còn nhận được một lá thư đề nghị mở dịch vụ giao hàng liên tỉnh, vì dịch vụ giao hàng nội thành không còn đủ đáp ứng nhu cầu của những tín đồ hảo ngọt.

Sau khi mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, cuối tháng đầu tiên hai vợ chồng cùng ngồi tính toán sổ sách. Khi nhìn thấy lợi nhuận thực tế, Đào Nhạc hoảng hốt ôm chầm lấy chồng, hôn tới tấp: "Ôi ôi ông xã, anh tuyệt quá! Anh giỏi quá! Em yêu anh nhiều lắm!"

File PDF lập công lớn! Nếu không nhờ chồng có tầm nhìn xa, cậu có cố gắng đến chết cũng không xoay xở kịp, lại còn mất đi một lượng lớn khách hàng.

Cố Diệp Tùng: "...?" Anh xoa nhẹ vòng eo hình như lại gầy đi của Đào Nhạc, sửa lại đúng: "Là vợ mới giỏi, anh chỉ giúp chút việc vặt thôi. Dạo này cục cưng vất vả rồi."

Đào Nhạc cười hì hì, sợ lại bị đè lên giường làm tình đến mức gãy lưng nên không giải thích thêm.

Cậu coi như đã hiểu rõ rồi, bác sĩ Cố trông thì điềm tĩnh nho nhã nhưng khi lên giường cũng chẳng khác nào một con thú. Đừng thấy bình thường anh làm việc cẩn trọng điềm tĩnh, thực chất lại rất dễ bị dụ dỗ. Đào Nhạc chỉ cần vài câu nịnh nọt ngọt ngào là có thể khiến anh vui như mở cờ trong bụng, điểm trừ là có xác suất cực cao bị hành suốt cả đêm.

Dạo này cậu rất ít dùng chiêu này, chẳng có gì khác ngoài việc quá bận. Mỗi ngày về nhà là cậu chỉ muốn gục xuống giường ngủ ngay lập tức, không còn sức để chịu giày vò nữa.

Cùng lúc đó.

"Này, mang cho cậu đấy." Người đàn ông có chút râu lún phún trên mặt đưa qua một túi đồ to. "Tiện đường đi công tác ngang qua, thấy quán này đông khách chắc là ngon lắm. Cậu thử xem."

"Ừm, cảm ơn."

Thẩm Lưu Thư vừa định mở túi thì ánh mắt chạm phải hình ảnh quả đào căng mọng in trên bao bì, động tác bỗng khựng lại.

Lông mi khẽ run lên nhưng đã y bị che giấu đi cảm xúc, vừa xé túi vừa giả vờ hỏi bâng quơ: "Tiệm này tên gì thế? Chủ tiệm có khi nào là một Omega có mùi đào không? Đẹp không? Anh đừng nói là vào mua chỉ vì nhìn trúng sắc đẹp của người ta đấy nhé?"

Nhạc Trầm liếc nhìn gáy trơn nhẵn của chàng trai trẻ bên cạnh, dù ở nhà hay ra ngoài cũng không cần che chắn đúng là thói quen của Beta.

Nhân lúc nới lỏng cổ áo hắn thuận tay tháo chiếc vòng cổ xuống, Beta bên cạnh vẫn như mọi khi chẳng hề để tâm.

"Tên gì ấy nhỉ... quên rồi. Hình như là Đào Thụ hay Đào Diệp gì đấy. O hay O gì? Anh đây không thích Omega đâu, nên không có để ý."

Thẩm Lưu Thư lập tức cứng người.

Bao bì quen thuộc, tên tiệm quen thuộc.

Đào Thụ, Đào, Thư.

Là cái tên mà anh Nhạc đã chọn cho cửa tiệm lúc trước.

Miếng bánh khoai môn sữa tan chảy trong tay là hương vị mà y chưa từng thử qua. Khoai môn tươi mới nghiền nhuyễn tan trên đầu lưỡi, kết hợp với lớp kem sữa mát lạnh thoảng mùi bạc hà như tan ra trong miệng. Thẩm Lưu Thư yên lặng ăn hết, rất lâu sau mới nói: "Anh thực sự không gặp chủ tiệm sao? Tôi nghe nói người đó đẹp lắm."

Câu sau y chỉ bịa chuyện ra, chỉ vì muốn nghe Nhạc Trầm kể thêm một chút về tiệm bánh đó.

Chỉ trong thoáng chốc, y đã muốn mô tả chi tiết với Nhạc Trầm. Người đó cao 1m78, mắt hai mí, môi không dày không mỏng, sống mũi cao thanh tú, làn da trắng mịn, tóc ngắn màu hạt dẻ hơi gợn sóng, cả người luôn thoang thoảng mùi ngọt ngào như bánh ngọt ngâm trong đường. Nếu cậu là Omega, chắc chắn sẽ có hương đào hoặc mùi bánh ngọt.

Y đã muốn hỏi: "Anh có thấy người như thế không? Người đó... có phải tên là Đào Nhạc không?"

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đào Nhạc sẽ không có ở đây.

Cuốn sách này do chính y viết. Y hiểu hơn bất kỳ ai, Đào Nhạc không tồn tại trong thế giới này.

Điều hối hận nhất trong đời Thẩm Lưu Thư là đã viết tên của mình vào trong sách, đặt tên trùng với tên nhân vật lại còn là tác giả của cuốn sách. Buff xuyên sách lập tức kích hoạt đến mức tối đa, nếu không thì làm sao lại bị hệ thống bắt vào làm nhiệm vụ chứ?

Còn là một hệ thống vô dụng, bảo là phải "cảm hóa phản diện", giao diện hiển thị cũng toàn tiến độ chữa lành phản diện, thế mà nhiệm vụ đầu tiên lại là giành được sự tín nhiệm của nam chính Nhạc Trầm.

Đôi lúc y muốn đổi kế hoạch tiếp cận phản diện sớm hơn, nhưng hệ thống trong đầu lại đe dọa tự hủy nếu y dám làm vậy.

Thẩm Lưu Thư biết rõ nặng nhẹ. Nếu là những quyển sách khác thì không sao, có lẽ y có thể chơi đùa một chút, nhưng cuốn này là lần đầu tiên y thử nghiệm thể loại trinh thám căng não với logic chặt chẽ, hoàn toàn khác với phong cách trước đây. Cảm hứng tự nhiên ập muốn ngừng viết cũng không được, lúc viết thì sướng tay bao nhiêu thì giờ hối hận bấy nhiêu.

Tình tiết chính đã bị hệ thống đóng băng hơn phân nửa, Thẩm Lưu Thư cũng không dại gì mà manh động trong một cuốn truyện toàn án mạng. Y chấp nhận làm theo sắp xếp của hệ thống, ngoan ngoãn bám theo nam chính trước khi cốt truyện bắt đầu, tranh thủ làm quen với công việc cảnh sát hình sự, đồng thời tích lũy hảo cảm và độ tin tưởng.

Nhạc Trầm bị hỏi mà hơi sững người, gì đây, cục gỗ này đột nhiên thông suốt rồi à?

"Anh còn chẳng biết ai là chủ tiệm, chỉ thấy hai nhân viên phục vụ là Beta thôi. Cứ yên tâm, anh tính lập nghiệp rồi mới lập gia đình, không có bỏ rơi cậu đâu."

Lời nói của Nhạc Trầm, Thẩm Lưu Thư không thèm để vào tai, chỉ qua loa "ừm" hai tiếng cho có.

Ăn xong miếng bánh khoai môn, tâm trạng của y dần bình tĩnh lại.

Y xui xẻo thì không sao, chỉ cần Đào Nhạc vẫn ổn là được.

Nếu y thực sự muốn viết Đào Nhạc vào sách nhất định sẽ viết riêng một quyển truyện ngọt sủng, cho cậu một gia đình có cha mẹ yêu thương, có một người bạn đời dịu dàng chu đáo, một cuộc sống bình yên suôn sẻ.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com