Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117: Chọn đồ vật đoán tương lai

Tiffany vẫn cảm thấy trẻ con là sinh vật kì quái nhất trên đời. Đứa con mới sinh ra nhiều nếp nhăn, rất khó coi, chẳng làm sao dính nổi tới chữ xinh đẹp, nhưng qua mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, đã ra hình dạng, trở nên rất đẹp.

Môi hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn mũm mĩm, làn da mịn màng mềm mại, đôi mắt tinh nhanh, khoé miệng khi cười hình như còn có má lúm đồng tiền, dáng vẻ một nhóc soái ca đã lộ diện rồi đây.

Bà Kim nói, nó quả thực giống y hệt Taeyeon hồi còn nhỏ, dáng vẻ cực kì tuấn tú xinh đẹp. Người lớn hai nhà không muốn rời tay đứa bé trong sáng này, rất thích bế nó, hôn nó, chọc cho nó cười khanh khách.

Tiffany rất hài lòng với đứa con là nhóc soái ca của mình, nhưng đồng thời cô cũng thấy phiền não, vì đứa bé hình như có đôi mắt to tròn hút hồn, tin rằng sau này lớn lên chính là mỹ nam yêu nghiệt, thật sợ nó chỉ cần liếc mắt một cái vô tình phát ra tia lửa điện sẽ làm con gái mê mẩn. Vì thế Tiffany cảm thấy rất phiền não, cô làm mẹ nó sau này mệt lắm luôn...

Trong nháy mắt, đứa bé đã gần một tuổi. Theo tục lệ, một tuổi cần tổ chức nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Cho nên sáng sớm Tiffany đã đánh thức thằng bé dậy, mặc đồ cho nó. Thằng bé còn buồn ngủ, tay cứ dụi mắt, bất mãn trề môi nhìn Tiffany, trách móc cô quấy phá mộng đẹp của nó.

Tiffany thắt nơ cho con, nhỏ nhẹ nói: “Taeyoung ngoan, hôm nay ông nội bà nội cô chú đến thăm con đó, cười lên nào. Con là nhóc soái ca nha, không thể xụ mặt được. Hôm nay là sinh nhật con, phải thật vui vẻ, mẹ mua bánh kem cho con ăn.”

Nhóc soái ca nghe vậy, chớp chớp đôi mắt to tròn, nhếch miệng cười, vâng lời gật đầu, lộ ra vẻ ngây thơ.

Tiffany thở dốc kinh ngạc, nhóc con này đem tất cả dễ thương, xinh đẹp đều tập trung vào đôi mắt, cười lên là giết người triệt để! Đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt như say mà không phải say, làm người khác có cảm giác thần kì mà mờ mịt, là quay lại mỉm cười như làn thu thuỷ, làm người ta tim rung rinh ý nghĩ lộn xộn!

“Taeyoung, con phải nhớ cho kĩ, sau này không được tuỳ tiện cười với con gái nghe chưa.” Tiffany nghiêm mặt nói với Taeyoung.

Đúng vậy, nhóc soái ca tên là Taeyoung, Tiffany một lòng với cái tên rất ưa thích là “Kim Hyunjoong”, bị quần chúng phản đối dữ dội, vì việc này mà cô còn bị Taeyeon hung hăng xem thường. Người lớn không có ý kiến với tên Taeyoung này, vậy là Taeyeon quyết định dứt khoát, không cho cô cãi lại, đã đặt tên cho con. Lòng Tiffany ẩn giấu phần tử nô lệ, trong lòng phản đối yếu ớt một chút, rồi ném luôn suy nghĩ này lên chín tầng mây.

Nhóc soái ca tiếp tục chớp ánh mặt mê người, vẻ mặt mê hoặc nhìn Tiffany, không hiểu sao cô lại nói vậy.

“Con ngoan nhớ kĩ lời mẹ dặn là được, chúng ta ra xem ông bà đến chưa nào.” Tiffany ẵm thằng bé, hôn lên mặt nó một cái, vui mừng khấp khởi đẩy cửa đi ra.

Khách vẫn chưa tới, Taeyeon đang trong phòng khách đọc báo, thấy Tiffany ẵm con trai ra, đứng lên bước bến, hôn Tiffany, rồi hôn con trai, nói: “Taeyoung, sinh nhật vui vẻ.”

Taeyoung nghe xong, chìa tay qua Taeyeon, miệng gọi “Ba... Ba...”, rõ ràng là muốn Taeyeon ẵm nó. Taeyeon cười cười, đưa tay ẵm nó từ trong lòng Tiffany, ngón tay chọc chọc hai gò má trắng nõn, chọc nó cười nắc nẻ. Nhóc soái ca còn muốn cầm ngón tay Taeyeon đưa vào miệng. Tiffany nhanh tay lẹ mắt, nhét núm vú cao su vào miệng nó.

“Sao thằng bé thích bám anh thế nhỉ?” Tiffany dựa vào Taeyeon, giọng nói chua lè.

“Ghen tị với con à?” Taeyeon vươn tay vò vò tóc Tiffany, nghiêng người thổi nhẹ vào tai cô, hơi thở ấm áp khiêu khích lòng cô, làm cô đỏ mặt.

“Đứng đắn chút nha.” Tiffany vỗ cánh tay Taeyeon, trừng mắt liếc anh. Ở trước mặt con mà thân mật như thế, không xấu hổ à? Hơn nữa cô đang phàn nàn Taeyoung thương ba hơn mẹ, chứ không phải ghen Taeyoung chiếm Taeyeon. Cô mang thai mười tháng mới sinh ra Taeyoung, mỗi ngày ở cạnh nó, thế mà nó giang hai tay, không hề lưu luyến lao vào tay người khác, điều này làm sao bảo cô chịu nổi đây.

“Đến tối sẽ cho em biết thế nào là không đứng đắn.” Taeyeon vẫn kề tai Tiffany nói.

Taeyoung chớp mắt, ngậm núm vú cao su nghiêng đầu, nhìn nhìn ba, nhìn nhìn mẹ, vẻ mặt nghi ngờ, rồi vung tay vung chân trong lòng Taeyeon, không để họ rù rì với nhau.

“Đồ nhóc độc tài.” Tiffany nhẹ nhéo nhéo má Taeyoung, ra vẻ trừng phạt.

“Ư oaoa...” Taeyoung ngậm núm vú phát ra tiếng phản đối.

Taeyeon nhìn hai mẹ con cười đùa, khoé miệng nhếch nhẹ, đáy mắt ngập ý cười. Chuông cửa vang lên, Taeyeon ẵm Taeyoung nói: “Chắc ông nội bà nội đến đấy, ba ẵm Taeyoung đi mở cửa, đón họ vào nhé.” Taeyoung nghe thế, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé mập mạp, gật gật đầu, vẻ rất thích thú.

Lễ chọn đồ vật đoán tương lai lần này, ông bà Kim đều tới, Taewoo với Yoon Hee cũng tới, Lee lão với Soohyun cũng tới, tóm lại đều là người quen.

“Taeyoung, bên kia có rất nhiều thứ kìa, con qua đó, chọn thứ con thích nhất đi.” Họ rải trên tấm thảm lông ở phòng khách đủ thứ đồ vật, Tiffany ôm Taeyoung đặt lên thảm, ghé vào tai nó nói.

Taeyoung nửa hiểu nửa không, nằm sấp trên thảm, ánh mắt tròn vo nhìn đồ đạc trước mặt, tròng mắt đảo quanh vài vòng, đột nhiên nó cảm thấy rất vui, như thấy được gì đó, tay chân nhổm lên bò qua, băng qua chướng ngại đồ vật, cuối cùng ngừng lại ở cuối thảm.

Nó cố ngước đầu, tay túm đùi người kế bên, sử dụng hết chiêu thức giết người, chớp chớp đôi mắt to tròn, nhếch miệng cười, ngây thơ, làm người ta mê mẩn. Bị Taeyoung ôm chân, Soohyun kinh ngạc một chút, rồi bật cười, nói: “Taeyoung đáng yêu ghê.” Sau đó con bé cúi xuống, cầm tay thằng bé, cười giỡn với nó.

Taeyoung cực kì vui vẻ, cả người bắt đầu cọ qua cọ lại trên người người ta, Tiffany nhất thời há mồm trợn mắt, đầy đầy vạch đen.

Hiện giờ kết quả con trai cô chọn đồ vật đoán tương lai là ── Soohyun, cô bé con xinh đẹp. Đây có ý nghĩa gì chứ...

“Taeyoung ngoan, chúng ta qua kia nha con, chọn thứ con thích nhất, lấy một cái nha.” Tiffany chạy đến, hướng dẫn từng chút.

“Được rồi, Taeyoung qua đó trước, lát lại chơi với chị.” Taeyeon mỉm cười, tiếp lời.

Taeyoung liếc ba một cái, rồi thấy Soohyun gật đầu như gà con mổ thóc, miễn cưỡng nhích mông, bò đến đống đồ.

Cuối cùng, kết quả Taeyoung chọn là ── thước đo.

“Thước à, ý nghĩa của thước là, luật sư, thẩm phán, nhà cải cách. Không tệ không tệ.” Ông Kim nói.

“Tương lai cũng có thể trở thành nhà thiết kế, kiến trúc sư.” Taewoo tiếp lời.

“Chỉ cần là chính đạo, cũng không tệ.” Lee lão cười khanh khách nói.

Với kết quả lần này, mọi người coi như hài lòng, sôi nổi gật đầu đồng ý.

“Hi vọng Taeyoung khoẻ mạnh trưởng thành, mỗi ngày đều vui vẻ, thế là đủ.” Taeyeon cầm cây thước thằng con đang nắm, xoa nắn mặt nó, vẻ mặt dịu dàng, sau đó nhìn người đối diện, đôi mắt cười dịu dàng, môi mỏng khẽ nhếch. Tiffany ở đối diện cũng tràn đầy nụ cười ôn hoà.

Một nhà ba người, vui vẻ hoà thuận, hạnh phúc lớn nhất đời người cũng chỉ đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com