Chương 24: Giúp anh.
Ánh nắng ban trưa lọt qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, tạo thành sự tương phản rõ rệt trong căn phòng tối, như những sợi dây vàng rực rỡ và tĩnh mịch. Trời cuối tháng 3 quả thật là khoảng thời gian dễ chịu nhất, dường như chỉ cần ngả lưng một chút liền cảm giác buồn ngủ. Thiết kế của căn phòng mang lại cảm giác ấm cúng làm cho tinh thần thư giãn.
Bạch Tư Tranh nằm trong vòng tay của Lâm Bội Thần, đầu kê ở tay của anh, tay kia của anh lại quàng lên eo cô mà ôm cô nép vào lồng ngực của mình. Chỉ một lúc mà Bạch Tư Tranh dường như đã chìm vào giấc mộng.
Đây là lần đầu cô được anh ôm ngủ như thế này. Thì ra, vòng ôm của anh lại ấm quá chừng. Cưới nhau 2 năm, vậy mà số lần ngủ cùng giường chỉ đúng 2 lần. Ban đầu cô còn mong chờ vào cuộc hôn nhân này, thế mà sau đêm tân hôn ấy anh lại tách qua phòng riêng, thậm chí nhiều lúc một tuần cô còn chẳng thể gặp nổi anh một lần. Ngày qua ngày rồi tháng qua tháng, Bạch Tư Tranh cũng hiểu rằng hôn nhân của họ chỉ nằm trên giấy tờ.
Khi được nằm trong vòng tay của anh như thế này, cô lại ao ước. Ước gì anh có thể giải thích một lời với cô những hành động kiếp trước của anh là vì cớ gì, rốt cuộc anh có thật sự yêu cô như kiếp này không.
Nhiều đêm, Bạch Tư Tranh tự an ủi mình chắc hẳn công việc của anh quá bề bộn nên không thể về nhà, với tư cách là vợ của anh, cô phải biết thông cảm, thấu hiểu và càng phải chăm sóc anh hơn nữa. Nhưng trái tim của cô vẫn là buốt giá và đau đớn. Bởi vì... Cô cũng là phụ nữ mà, là vợ của anh, cũng muốn được an ủi và nghe lời giải thích từ anh, chỉ là hình như anh không biết...
Không chỉ là Bạch Tư Tranh nghĩ đến chuyện này mà Lâm Bội Thần cũng chẳng thể yên lòng nổi.
Một con người vốn kiêu ngạo như anh nhưng kiếp trước lại tự ti và mặc cảm không dám nói ra những lời từ đáy lòng. Rằng chiếc chân què của anh đêm đêm chịu từng cơn đau đớn, nhưng anh không muốn trước mặt cô mà lộ ra vẻ yếu đuối, bất lực và cả vẻ nổi điên vì cơn đau ấy nên chẳng thể ở gần cô.
Lâm Bội Thần anh cũng ao ước, ao ước được hàng đêm ôm cô trong vòng tay mà thủ thỉ những tình cảm trong lòng mình hay đơn giản là ôm cô trò chuyện về một ngày của mình như thế nào rồi cùng cô chìm vào giấc mộng.
Thế nhưng, như vậy cũng tốt. Ông trời cho anh làm lại kiếp này, anh biết trước mọi việc sẽ xảy ra như thế nào, biết được chiếc chân què của mình là do ai gây ra, dù không bắt tội được người đó anh thề rằng anh cũng phải đẩy người đó chìm sâu vào vũng lầy mà hắn ta đã từng kéo anh xuống. Như vậy, kiếp này anh có thể tiếp tục ôm Bạch Tư Tranh trong vòng tay như thế này, từ nay về sau đến mãi mãi.
Mắt Lâm Bội Thần nhắm nghiền nhưng chẳng ngủ, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, cảm nhận sự mềm mại và hương thơm ngọt ngào từ cô anh thật sự mãn nguyện lại càng không thể ngủ.
Bạch Tư Tranh chẳng dùng nước hoa, nhưng anh lại thấy thơm đến lạ lùng. Muốn tìm hiểu mùi hương ấy đến từ đâu, anh dụi đầu mình vào suối tóc dài và dày của cô, ngửi xem phải chăng mùi hương đến từ tóc không. Rất thơm nhưng hình như chẳng phải đâu, anh lại chôn đầu đến hõm cổ và vai của cô, mũi anh cọ trên làn da mịn mượt ấy, thơm thật. Thật muốn cắn một cái.
"Ư~" Tiếng rên khẽ như tiếng mèo con thật đáng yêu làm sao.
À, anh lỡ cắn thật lên vai của cô rồi.
Bạch Tư Tranh không có thói quen ngủ trưa nên lúc này dù có dễ chịu thích hợp để ngủ thì cô cũng ngủ không sâu lắm. Anh cắn không mạnh, nó chỉ làm cô thấy nhột và ẩm ướt. Cô nhập nhèm đôi mắt buồn ngủ, trở người đối diện lại với anh: "Sao vậy ạ?"
Lâm Bội Thần nhìn bộ dáng của cô rất muốn cười, thật ngoan ngoãn như con mèo vậy, bị anh cắn chẳng oán trách câu nào mà còn dịu dàng hỏi anh một câu thế càng làm anh muốn trêu chọc cô hơn.
"Em ngủ 30 phút rồi. Nên dậy thôi, nếu không em sẽ ngủ tới chiều luôn đấy." Anh áp trán mình vào trán cô, lại hôn hôn vài cái lên khóe môi của cô. Đáng yêu quá, thì ra ngoài vẻ dịu dàng săn sóc thường ngày của cô thì cô còn có vẻ đáng yêu như thế này. Nhìn cô như thế anh còn muốn làm nhiều việc hơn chứ không chỉ là hôn.
"Vâng ạ." Bạch Tư Tranh cũng chẳng hiểu nữa, nhưng cảm giác Lâm Bội Thần thật săn sóc, giọng điệu của anh cứ như người anh lớn dỗ em gái vậy. Và theo bản năng, cô cũng đáp lời anh một cách ngoan ngoãn.
Mà cũng phải thôi, Lâm Bội Thần có tiếng là rất cưng chiều em gái, anh đây là cũng chăm sóc cô như Lâm Bội Bội sao? Nhìn bộ dáng của hai em nhà họ Lâm, quả thật cô cũng rất thích dáng vẻ được làm nũng trong lòng anh trai ấy của Lâm Bội Bội, cô cũng muốn được anh cưng chiều như vậy.
Đôi tay đặt trước ngực ngăn giữa hai người có chút rục rịch. Lúc nãy ngủ thì không sao nhưng giờ tỉnh ngủ rồi thì tư thế hai người làm cô rất xấu hổ. Người của anh khi nào cũng nóng như thế sao, tay cô chạm vào ngực anh qua lớp áo len mỏng nhưng lại như bị bỏng, cô muốn thu tay lui lại bị bắt lấy.
Cô ngước mắt nhìn anh, "Chúng ta dậy thôi?"
"Còn sớm, mọi người còn chưa dậy đâu. Chúng ta làm chút chuyện giết thời gian đi."
"Dạ?" Bạch Tư Tranh còn chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay đang nằm trong tay anh đã đáp xuống một chỗ khác. Cảm nhận được hơi nóng trong tay, cả người cô cũng nóng theo.
"Lần này kẹp giúp anh một chút nhé?" Âm thanh của anh nhỏ nhẹ nhưng như hàng ngàn con kiến bò vào tai cô, vừa nhột lại vừa ngứa ngáy.
Bạch Tư Tranh thừa nhận, có thể là cô nghĩ rằng mình thích Lâm Bội Thần từ trước rồi nên cô sợ Lâm Bội Thần vì một vài chuyện không vừa ý mà không yêu cô nữa nên cô mới thường hay thuận theo anh. Nhưng những chuyện này cũng xuất phát từ sự tự nguyện của cô, có lẽ vì thích anh nên mới vậy.
Bạch Tư Tranh ngại ngùng che mặt, dù không nói một tiếng nào nhưng Lâm Bội Thần có thể ngầm hiểu đó là sự đồng ý của cô. Cô nghe theo lời của anh, quỳ trên giường đối lưng với anh.
Lâm Bội Thần chẳng thể đợi nổi, vén chiếc váy của cô lên tận eo, lộ ra chiếc quần lót màu trắng đáng yêu cùng làn da thịt trắng nõn nà.
"A~" Anh nhìn chằm chằm với cặp mông ấy của cô, rồi anh luồn tay vào chiếc quần lót, cầm lấy mảnh quần lót mà kéo chặt, làm cho quần lót siết chặt hoa huyệt của cô.
Cô không ngờ là anh còn giở trò này, mông cô lắc qua lắc lại muốn anh từ bỏ: "Đừng như vậy mà, Thần!"
"Không phải là em sẽ giúp anh sao?" Tay đang siết quần lót dần nhẹ đi.
Nghe anh nói vậy, cô càng xấu hổ mà chôn đầu vào gối, thôi kệ anh muốn làm gì thì làm.
Nhìn hành động thuận ý kia của cô, anh nhếch miệng cười thỏa mãn, tay kia của anh vạch quần xuống, dương vật không có gì bó buộc, cứ thế mà hiên ngang đứng thẳng, đầy khí lực và sức sống.
Lâm Bội Thần cầm lấy dương vật mà ấn vào tiểu huyệt đang run rẩy vì bị quần lót siết chặt. Cứ ấn ấn đại quy đầu vào hoa huyệt giống như anh đang muốn cho cả quy đầu vào vậy.
"Ha~..." Cứ cách một lúc thì cô lại rên lên một tiếng, tiếng rên kìm nén lại nhỏ nhẹ từng chút kích thích anh.
Mà ngược lại, Bạch Tư Tranh cũng bị anh kích thích đến dần ướt đẫm cả quần lót.
Bỗng nhiên, anh đem quần lót của cô lột ra.
"A, đừng làm vậy!" Bạch Tư Tranh không kịp ngăn anh lại, ngay sau đó là một nguồn ướt nóng.
~~~~~~~~~~~~~~
Mặc dù chưa viết xong đoạn H nhưng mà ngang đây dài quá rồi, có gì mai mình viết tiếp nhé😊
Vote và cmt để mình có động lực nha❤
Còn giờ thì ngủ ngon❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com