Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngôi Nhà Bên Bờ Biển

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh xuyên qua những kẽ hở của cửa sổ gỗ, ngôi nhà cổ kính vẫn còn phảng phất mùi mưa và hơi thở của cơn bão đêm qua. Thư thức dậy trên sàn gỗ, cơ thể trần truồng được che phủ bởi tấm chăn mỏng mà ông Hòa đã đắp cho cô trong lúc cô ngủ say. Cô mở mắt, thấy ông Hòa ngồi bên hiên nhà, lặng lẽ nhìn ra biển, ánh mắt ông xa xăm như đang chìm vào những suy tư sâu thẳm. Tiếng sóng vỗ đều đều, nhưng trong lòng Thư, một cơn sóng khác đang dâng trào – hỗn loạn, mãnh liệt, vừa sung sướng vừa tội lỗi.

Cô ngồi dậy, kéo chăn che lấy ngực, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng khi ký ức đêm qua ùa về. Hơi ấm của ông Hòa, những cái chạm đầy dục vọng, và khoảnh khắc cả hai hòa quyện trong cơn bão vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Thư cắn môi, đôi môi mọng vẫn còn lưu lại cảm giác từ nụ hôn của ông. Cô đứng lên, mặc lại chiếc áo mỏng đã khô, nhưng mỗi bước đi lại khiến cô cảm nhận được sự nhức nhối dễ chịu giữa hai chân – dấu vết của sự đam mê mãnh liệt đêm qua.

“Ba… ba dậy lâu chưa?” Thư gọi khẽ, bước ra hiên, giọng cô run run, không biết phải đối diện ông thế nào sau những gì đã xảy ra. Ông Hòa quay lại, ánh mắt ông lướt qua cô, dừng lại một chút ở đường cong cơ thể dưới lớp áo mỏng, rồi vội nhìn ra biển. “Ba dậy từ lúc gà gáy,” ông đáp, giọng trầm nhưng không giấu được sự bối rối, “Con… con ngủ ngon không?”

Thư mỉm cười, đôi mắt long lanh đầy ý vị. “Con ngủ ngon, ba à. Nhưng… đêm qua…” Cô ngập ngừng, không biết có nên nhắc lại hay không. Ông Hòa ho khan, đứng dậy, đôi tay thô ráp nắm chặt thành ghế mây như để kìm chế điều gì đó. “Thư, chuyện đêm qua… ba không biết phải nói sao. Chúng ta… không nên để nó xảy ra nữa,” ông nói, giọng nặng nề, “Ba là ba chồng con, con là con dâu ba. Làng chài này, người ta sẽ xì xào, sẽ chỉ trích con.”

Thư bước đến gần ông, mái tóc đen óng ả bay trong gió biển, khuôn mặt cô rạng rỡ nhưng ánh mắt đầy kiên định. “Ba, con không quan tâm người ta nói gì. Đêm qua, con cảm nhận được ba, và con biết ba cũng cảm nhận được con. Con không hối hận.” Cô đặt tay lên vai ông, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ, như muốn khơi lại ngọn lửa đêm qua. Ông Hòa nắm lấy tay cô, định đẩy ra, nhưng rồi lại siết chặt, ánh mắt ông bùng lên dục vọng bị kìm nén. “Con… con làm ba điên mất, Thư,” ông thì thầm, giọng khàn khàn, “Ba già rồi, ba không muốn con khổ vì ba.”

“Ba không già,” Thư nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích, “Ba mạnh mẽ hơn bất kỳ người đàn ông nào con từng biết. Con muốn ở bên ba, muốn cảm nhận ba… như đêm qua.” Cô tiến sát hơn, ngực cô chạm vào lồng ngực ông, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ông. Ông Hòa rên khẽ, lý trí của ông đang dần bị thiêu đốt bởi sự quyến rũ của cô. “Thư… con chắc chứ?” ông hỏi, tay ông vô thức lùa vào tóc cô, kéo cô gần hơn.

“Con chắc, ba,” Thư thì thào, đôi môi mọng kề sát môi ông, “Con muốn ba, ngay bây giờ.” Không chờ ông đáp, cô hôn ông, một nụ hôn sâu và đầy đam mê, lưỡi cô quấn lấy lưỡi ông, khơi dậy ngọn lửa dục vọng. Ông Hòa không kìm được nữa, ôm chặt lấy cô, đôi tay thô ráp luồn xuống eo cô, siết chặt vòng eo thon gọn. “Con dâm quá, Thư,” ông gầm gừ, giọng đầy ham muốn, “Ba không chịu nổi khi con nhìn ba thế này.”

Họ kéo nhau vào trong nhà, đóng sập cửa gỗ để ngăn ánh mắt tò mò của làng chài. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, Thư cởi áo, để lộ cơ thể hoàn mỹ – cặp vú căng tròn với núm vú hồng hào, vòng eo thon thả dẫn xuống cặp mông tròn trịa. Ông Hòa nhìn cô, mắt tối lại vì dục vọng. “Con đẹp như một nàng tiên cá,” ông thì thầm, tiến đến, hôn lên cổ cô, rồi xuống ngực, ngậm lấy núm vú, mút mạnh khiến Thư rên rỉ. “Ba… con sướng… chạm vào con nữa đi,” cô thở hổn hển, tay cô kéo áo ông ra, để lộ lồng ngực rắn chắc, những vết sẹo cũ như minh chứng cho sức mạnh của ông.

Thư quỳ xuống, đôi tay mảnh khảnh mở khóa quần ông, kéo xuống để lộ dương vật cương cứng, to lớn và nóng bỏng. “Ba… to quá,” cô thì thào, ánh mắt đầy mê đắm, tay cô vuốt ve nó, cảm nhận từng đường gân nổi lên. Cô cúi xuống, môi mọng ngậm lấy đầu khấc, lưỡi cô lướt quanh, khiến ông Hòa rên lớn, “Thư… con làm ba sướng chết mất…” Ông nắm tóc cô, đẩy nhẹ, để dương vật trượt sâu hơn vào miệng cô. Thư mút mạnh, tiếng rên của cô hòa cùng tiếng thở nặng nhọc của ông, tạo thành một bản nhạc dâm dục trong ngôi nhà cổ kính.

Họ ngã xuống chiếc giường gỗ cũ, Thư nằm ngửa, đôi chân dang rộng, để lộ âm đạo hồng hào, ướt át và lấp lánh như một viên ngọc. “Ba, vào đi… con muốn ba,” cô cầu xin, giọng run rẩy vì ham muốn. Ông Hòa cúi xuống, hôn lên vùng kín của cô, lưỡi ông lướt qua khe thịt, mút mạnh khiến Thư hét lên, “Ba… ôi… con sướng quá!” Nước dâm thủy chảy ra, ướt đẫm môi ông. Ông Hòa không thể chờ thêm, đặt dương vật vào lối vào của cô, đầu khấc chà xát lên khe thịt ướt át. “Ba vào đây, con,” ông gầm gừ, rồi đẩy mạnh, dương vật trượt sâu vào trong âm đạo chặt chẽ của Thư.

Thư rên lớn, “Ba… to quá… con sướng chết mất!” Cơ thể cô uốn cong, cặp vú rung lên theo mỗi cú thúc của ông. Ông Hòa nắm lấy hông cô, đẩy mạnh hơn, mỗi cú thúc khiến âm đạo cô siết chặt quanh dương vật ông. “Thư… con chặt quá… ba sướng lắm,” ông rên rỉ, mồ hôi lăn dài trên trán. Thư, trong cơn mê đắm, hét lên, “Ba… đụ con mạnh nữa đi… con muốn ba xé con ra!” Họ chuyển đổi tư thế, Thư quỳ xuống, mông tròn trịa chổng lên, mời gọi. Ông Hòa nắm lấy hông cô, đẩy dương vật vào từ phía sau, mỗi cú thúc khiến cặp mông cô rung lên, tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng rên dâm đãng của cả hai.

“Ba… con sướng… ba đụ con sướng quá!” Thư hét lên, móng tay cào xuống giường gỗ, cơ thể cô run rẩy vì khoái cảm. Ông Hòa, không còn giữ được lý trí, gầm gừ, “Con dâm quá, Thư… ba không chịu nổi nữa…” Họ hòa quyện trong đam mê, mỗi chuyển động đẩy họ gần hơn đến đỉnh điểm. Khi khoái cảm lên đến cực hạn, ông Hòa rên lớn, “Thư… ba sắp ra…” Ông đẩy mạnh vài lần cuối, rồi xuất tinh, dòng tinh dịch nóng bỏng bắn mạnh vào trong âm đạo cô, tràn ra ngoài, chảy xuống đùi cô. Thư, đồng thời, cũng đạt cực khoái, cơ thể cô co giật, âm đạo siết chặt lấy dương vật ông, miệng hét lên, “Ba… con ra rồi… ôi sướng quá!”

Họ ngã xuống giường, ôm chặt lấy nhau, hơi thở hổn hển hòa quyện. Thư nằm trong vòng tay ông Hòa, đầu tựa vào ngực ông, cảm nhận nhịp tim ông vẫn đập mạnh. “Ba… con yêu ba,” cô thì thầm, giọng đầy xúc cảm. Ông Hòa hôn lên trán cô, “Ba cũng yêu con, Thư. Nhưng… chúng ta phải làm sao đây? Làng chài này sẽ không tha thứ.” Thư ngước lên, ánh mắt kiên định, “Con không sợ, ba. Chỉ cần có ba, con không cần gì khác.”

Những ngày sau đó, họ sống trong bí mật, che giấu mối quan hệ cấm kỵ của mình trước ánh mắt tò mò của làng chài. Mỗi đêm, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ, họ lại tìm đến nhau, hòa quyện trong đam mê và tình yêu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cả hai biết rằng cơn bão thực sự – cơn bão của những khó khăn sắp xảy ra trong cuộc đời – đang lặng lẽ đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com