Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1.1

Ngôi trường sắc dục tọa lạc ở một nơi ngoại thành rộng rãi, đầy riêng tư, được bao bọc bởi những bức tường cao vững chãi. Từ bên ngoài nhìn vào, nó giống một học viện dành cho giới thượng lưu - sang trọng, kín đáo, bất khả xâm phạm. Nhưng bên trong, mọi thứ lại hoàn toàn khác: đó là thế giới nơi dục vọng trở thành giáo trình, và khoái lạc trở thành bài kiểm tra cuối cùng.

Điều đặc biệt nhất là chính sách tuyển chọn. Ngôi trường không nhận bừa bất cứ ai. Cả "học viên" lẫn "giáo viên" đều phải trải qua vòng kiểm tra khắc nghiệt. Người ta đồn rằng, chỉ những ai có ngoại hình cực phẩm, cơ thể hoàn hảo, tinh lực dồi dào và khả năng làm chủ bản năng sắc dục vượt trội mới được đặt chân vào nơi này.

Giáo viên ở đây toàn là những giáo viên cực phẩm, những thầy giáo cực phẩm, mỗi người một kiểu:

Có người là trai trẻ, rắn rỏi, mạnh mẽ như mãnh thú.

Có người chín chắn, phong độ, toát lên vẻ đàn ông từng trải, gợi cảm chết người.

Có người lại mang nét quyến rũ bí ẩn, lạnh lùng, khiến học viên chỉ muốn lao vào khám phá.

Ngôi trường không chỉ tuyển chọn những người đàn ông cực phẩm, mà còn có cả nữ giáo viên - những người đàn bà hoàn hảo đến mức khiến bất kỳ ai chạm mặt cũng khó giữ bình tĩnh.

Có người mang vẻ đẹp trưởng thành, thân hình nóng bỏng, vòng nào ra vòng nấy, bước đi uyển chuyển như đang khiêu khích mọi ánh nhìn.

Có người lại làn da trắng muốt, dáng vẻ ngây thơ nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dâm đãng tiềm tàng, sẵn sàng bùng nổ.

Cũng có người lạnh lùng, quyền lực, như một nữ thần băng giá, nhưng khi đã bộc lộ bản năng thì bạo liệt đến nghẹt thở.

Tất cả bọn họ cũng phải vượt qua những vòng tuyển chọn khắt khe:

Không chỉ về sắc vóc, mà cả khả năng dẫn dắt học viên trong những bài học nhục dục. Người ta đồn rằng đã có không ít ứng viên nữ bật khóc bỏ chạy ngay từ vòng đầu tiên, không chịu nổi sự khắc nghiệt của những thử thách khoái lạc mà ngôi trường đưa ra.

Tất cả đều được hiệu trưởng đích thân lựa chọn. Ông thường nói:

"Đây không chỉ là ngôi trường, mà là một nhà hát của khoái cảm. Chỉ những người đàn ông, phụ nữ hoàn hảo mới xứng đáng đứng trên sân khấu giảng đường này."

Học viên khi được nhận vào trường cũng phải ký một bản cam kết tuyệt mật. Họ sẽ được rèn luyện để khai phá từng giới hạn thân xác, học cách tận hưởng và dâng hiến. Những "tiết học" không có phấn trắng bảng đen, mà chỉ có tiếng rên xiết, mồ hôi ướt đẫm hay những đêm dài không ngủ.

Trong khung cảnh ấy, hiệu trưởng trung niên là linh hồn của ngôi trường. Ông không chỉ là người quản lý, mà còn là biểu tượng của khát vọng nhục dục chín muồi, khiến ai cũng vừa kính nể vừa thèm khát. Người ta bảo rằng, ai được ông "trực tiếp hướng dẫn" thì chẳng khác nào đã bước vào thiên đường khoái lạc.

Ngôi trường bên ngoài nghiêm trang, ai cũng thấy nó như một môi trường đào tạo danh giá. Những học sinh được dẫn dắt, rèn luyện đủ kiểu, tưởng rằng tất cả chỉ là giảng dạy và kiến thức nhưng ai biết rằng nó còn là những bài kiểm tra về thể lưc, thể chất, rèn ý chí.

Nhưng sự thật thì khác hẳn. Chỉ cấp lãnh đạo và giáo viên mới nắm rõ bí mật: mọi bài tập, mọi thử thách đều được thiết kế để đẩy cơ thể vào trạng thái khát khao, bùng phát dục vọng. Đó mới là mục đích thật sự của ngôi trường này.

Các em học sinh bình thường vẫn ngây ngô, họ nghĩ mình đang học tập vì tương lai. Họ không biết rằng những bài học bình thường lại đang dần hé mở và mời gọi, khiêu khích một cách chậm dãi, thấm nhuần. Hay từng động tác hít thở, từng cú va chạm, từng "bài kiểm tra sức bền" thực chất đều là phép thử để khai phá những ham muốn nguyên thủy nhất trong con người và để đo xem cơ thể họ chịu được khoái cảm đến mức nào, tinh lực có đủ đặc, đủ đậm, đủ nhầy nhụa hay không.

Buổi chiều hôm ấy, Sơn đứng trước cánh cổng sắt khổng lồ của ngôi trường sắc dục. Cổng mở ra chậm rãi, nặng nề, như cánh cửa bước vào một thế giới khác. Không khí bên trong thoang thoảng mùi gỗ thơm, da thuộc, và một chút gì đó rất lạ - như mùi pheromone đầy cám dỗ, khiến Sơn bất giác nuốt khan.

Sơn đến đây với tư cách một ứng viên. Anh nghe nói ngôi trường này chỉ tuyển những người đàn ông cực phẩm làm giáo viên, nhưng trên hết là lương cao và hôm nay, anh muốn thử sức.

Ngay khi bước vào, Sơn choáng ngợp bởi khung cảnh: những hành lang sáng bóng như gương, đèn chùm pha lê lấp lánh, và hơn hết, hàng loạt "anh giáo viên" khác đang thong dong đi lại. Ai nấy đều như bước ra từ những tạp chí thời trang: body săn chắc, dáng đi tự tin, ánh mắt như muốn thiêu đốt người đối diện.

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ cuối hành lang:

"Em chính là người đến xin tuyển dụng hôm nay?"

Hiệu trưởng xuất hiện. Ông khoác bộ vest đen ôm gọn thân hình lực lưỡng, phong độ chín muồi khiến anh lập tức thấy áp lực. Ánh mắt ông quét từ đầu đến chân, chậm rãi, như đang lột bỏ từng lớp quần áo vô hình của Sơn.

Sơn cảm thấy rõ rệt: để được đứng trong ngôi trường này, anh phải chứng minh không chỉ bằng kiến thức, mà còn bằng cơ thể, bằng khả năng thỏa mãn và chịu đựng trong thế giới dâm đãng sắp mở ra trước mắt.

Anh bước theo hiệu trưởng vào căn phòng rộng lớn, sang trọng như một phòng họp thượng lưu, nhưng bầu không khí lại đặc quánh một mùi gì đó gợi dục khó tả.

Trên chiếc ghế bành bọc da ở đầu bàn, hiệu trưởng ngồi xuống, vắt chéo chân, đôi mắt sâu hút dán chặt vào Sơn như muốn thử thách:

- "Nếu em muốn trở thành giáo viên ở đây, thì ngoài trí tuệ, còn phải có thứ khác. Em có dám chứng minh không?"

Sơn nuốt nước bọt, lòng ngực đập thình thịch. Anh không biết rõ chính xác thử thách đó là gì nhưng ai biết được đó chính chính là khả năng thân xác - điều kiện để đứng trong hàng ngũ cực phẩm.

Ngay lúc ấy, cánh cửa sau lưng Sơn khẽ mở. Một nữ giáo viên bước vào. Cô ta mặc váy bút chì ôm sát, áo sơ mi trắng hững hờ, vài cúc trên để lộ khe ngực sâu hun hút. Mái tóc dài buông lơi, ánh mắt liếc qua đã khiến Sơn nóng bừng.

Hiệu trưởng khẽ nhếch môi:

- "Đây là một trong những nữ giáo viên xuất sắc của trường. Cô ấy sẽ là người kiểm tra cậu."

Nữ giáo viên tiến lại gần, từng bước gót cao gõ xuống nền gạch, tiếng cộp... cộp... vang lên như nhịp trống dục vọng. Cô đứng sát Sơn, hơi thở phả nhẹ bên tai, mùi nước hoa ngọt ngào hòa cùng mùi cơ thể đàn bà nồng nàn.

- "Em có chắc mình đủ bản lĩnh để trở thành giáo viên ở đây không?"

- cô khẽ thì thầm, đôi mắt sáng rực sự thách thức.

Sơn cảm thấy toàn thân căng cứng. Anh hiểu rằng, vòng tuyển dụng này không còn là trò đùa nữa. Đây chính là ngưỡng cửa: hoặc anh chứng minh mình xứng đáng, hoặc sẽ bị loại bỏ khỏi thế giới có thể mang đến quyền lực này.

Sơn ngồi trong căn phòng rộng, ánh đèn vàng dịu hắt xuống những bức tường ốp gỗ sang trọng. Không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ nhịp tim mình dồn dập.

Hiệu trưởng ngồi ở ghế đối diện, dáng vẻ điềm tĩnh, nụ cười khó đoán. Ông đưa mắt quan sát anh, từ tốn cất giọng:

- "Em biết ngôi trường này không giống bất kỳ nơi nào khác, đúng chứ?"

Sơn gật nhẹ. Từ khoảnh khắc bước qua cánh cổng, anh đã cảm nhận rõ một bầu không khí khác lạ: vừa quy củ, uy nghiêm như một học viện quý tộc... lại vừa có gì đó ngầm ẩn, mời gọi, như một trò chơi mà anh chưa rõ luật.

Cánh cửa một lần nữa khẽ mở, một người đàn ông cực phẩm khác bước vào. Anh ta không nói nhiều, chỉ mỉm cười, để ánh mắt mình lướt qua Sơn. Cái nhìn ấy lạ lắm - không hẳn là của một đồng nghiệp tương lai, mà cũng không đơn thuần là phép xã giao. Nó như chứa đựng một thông điệp ngầm về một sự mời gọi vô hình.

Hiệu trưởng rót một ly thức uống trắng đục, đặt trước mặt Sơn.

- "Chúng tôi không hỏi nhiều. Chỉ cần em hiểu... ở đây, người ta không giảng dạy bằng lời nói suông. Mọi thứ phải được chứng minh."

Sơn nhìn chằm chằm chiếc ly trên bàn, ly dung dịch kỳ lạ này sóng sánh dưới ánh đèn đậm đặc một cách nặng nề và quyến rũ. Trong lòng anh, một nỗi tò mò vừa rực cháy, vừa lo lắng. Tất cả vẫn còn là ẩn số, nhưng anh cảm giác rõ rệt: từ đây trở đi, mọi thứ sẽ không còn đơn giản là "dạy" và "học" nữa.

Sơn vẫn không rời mắt được khỏi ly dung dịch thức uống kỳ lạ anh chỉ đưa tay vân vê bên ngoài chiếc ly, chạm nhẹ vào thành ly, âm thanh vang lên khẽ khàng nhưng lại khiến khoảng lặng trong phòng trở nên dồn dập hơn.

Hiệu trưởng nhìn anh, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt chậm rãi mà sâu thẳm:

- Em biết vì sao người ta gọi nơi này là trường đặc biệt, chứ không phải là một ngôi trường bình thường hay học viện?

Sơn thoáng ngập ngừng, rồi trả lời:

- Có lẽ... vì ở đây người ta học những thứ mà bên ngoài không bao giờ dạy?

Hiệu trưởng bật cười, trầm ấm mà như có mùi khói thuốc thoang thoảng:

- "Thông minh đấy. Ở đây, người ta học cách chạm vào bản năng. Thứ bản năng mà hầu hết ngoài kia đều giấu kín, đều e sợ. Nhưng ở đây..."

- ông khẽ xoay ly dung dịch trắng đục trong tay, chất lỏng trắng sóng sánh tràn ra viền.

- "...chúng tôi biến nó thành nghệ thuật, thành những bài giảng đáng nhớ."

Anh nghe mà sống lưng râm ran. Những lời nói chẳng hề cụ thể, nhưng lại gợi ra hàng loạt hình ảnh lạ lẫm trong đầu.

Sơn liều hỏi lại:

- "Vậy... em phải chứng minh bản thân bằng cách nào?"

Hiệu trưởng nghiêng người về phía trước, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén hơn:

- "Không ai có thể nói trước. Mỗi người bước qua cánh cửa này sẽ được thử thách theo một cách khác. Chúng tôi không cần em nói rằng mình đủ giỏi, mà muốn em để cơ thể và bản lĩnh tự trả lời."

Sơn bất giác nuốt khan. "Cơ thể"... "bản lĩnh"... những từ ấy treo lơ lửng trong không khí, nửa như gợi dục, nửa như thử thách trí óc.

Hiệu trưởng ngả lưng ra ghế, ánh mắt vẫn dán chặt vào Sơn:

- "Ta chỉ cần biết một điều. Em có dám để bản thân bị nhìn thấu tận cùng không? Nếu bước tiếp, sẽ không còn đường lui."

Sơn im lặng giây lát, rồi gật đầu. Trái tim anh đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực. Anh chưa rõ "tận cùng" kia nghĩa là gì... nhưng một phần trong anh lại khát khao được khám phá.

Sau khoảnh khắc im lặng, hiệu trưởng đứng dậy. Ông cao lớn, vai rộng, từng bước chân chắc nịch trên nền gỗ tạo ra âm thanh vang vọng. Ông không nói thêm, chỉ khẽ ra hiệu cho Sơn đi theo.

Hành lang dài trải thảm đỏ dẫn đến một cánh cửa lớn khắc họa hoa văn cầu kỳ. Khi cánh cửa mở ra, Sơn bất giác nín thở.

Bên trong là một căn phòng rộng, trần cao, ánh đèn vàng ấm áp nhưng không hề mang lại cảm giác thoải mái. Không khí ở đây như dày đặc, trĩu xuống vai những kẻ vừa bước vào. Có khoảng năm, sáu người đàn ông khác đã ngồi đó. Mỗi người đều mang vẻ ngoài cực phẩm, khí chất riêng biệt: kẻ cơ bắp vạm vỡ, kẻ phong lưu tuấn tú, có kẻ lại mang ánh mắt lạnh lùng khó đoán. Họ không trò chuyện nhiều, chỉ liếc nhìn nhau bằng những ánh mắt nửa thăm dò, nửa cạnh tranh.

Ở góc phòng, một vài nam nữ giáo viên đứng quan sát. Họ không nói, chỉ mỉm cười - nhưng nụ cười ấy gợi cảm giác như thể đang chờ đợi một màn trình diễn bí mật.

Hiệu trưởng tiến lên phía bục gỗ ở đầu phòng, giọng nói trầm ấm vang vọng:

- "Chào mừng các em đến với vòng tuyển dụng. Ở đây, mọi lời hứa, mọi lời khoác lác đều vô nghĩa. Chỉ hành động mới chứng minh giá trị."

Ông đưa mắt đảo quanh căn phòng, dừng lại ở từng người một. Khi ánh mắt chạm vào Sơn, anh cảm giác như bị lột trần trước đám đông, dù vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo chỉnh tề.

- "Các em sẽ lần lượt trải qua những thử thách mà chúng ta dành riêng cho từng người. Không ai giống ai. Và... mọi thứ diễn ra ở đây, các em phải giữ tuyệt mật."

Âm thanh cộp... cộp... của gót giày lại vang lên. Một nữ giáo viên tiến về phía trước, đôi mắt khẽ liếc qua Sơn, rồi dừng ở chỗ hiệu trưởng. Giọng cô ta êm như nhung, nhưng chứa ngụ ý khó đoán:

- "Ngài muốn bắt đầu ngay bây giờ chứ, thưa hiệu trưởng?"

Hiệu trưởng gật nhẹ. Ông xoay người, nhìn cả căn phòng:

- "Vậy thì, để xem... ai trong các em đủ bản lĩnh để trở thành giáo viên của ngôi trường này."

Không khí lập tức căng như dây đàn. Sơn thấy lòng bàn tay mình rịn mồ hôi, tim đập thình thịch. Anh chưa biết "thử thách" kia sẽ là gì... nhưng linh cảm mách bảo rằng, đó không chỉ là một bài kiểm tra thông thường.

Không khí không những trở nên căng thẳng, mà còn bị hút chặt bởi dáng vẻ của hiệu trưởng. Người đàn ông trung niên ấy không cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng đó, ánh sáng từ đèn vàng hắt xuống bộ vest ôm sát, tôn lên từng đường nét cơ thể cường tráng đã đủ khiến cả căn phòng thu nhỏ lại.

Sơn lén quan sát ông. Có gì đó trong thần thái của hiệu trưởng làm anh vừa nể phục, vừa bất an. Mỗi cái liếc mắt, mỗi cử động khẽ của bàn tay như chất chứa một quyền lực khó cưỡng.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Sơn bất giác thấy tim mình loạn nhịp. Không giống cái nhìn của một nhà tuyển dụng dành cho ứng viên, ánh mắt hiệu trưởng có gì đó khác hẳn - sâu, nóng, như muốn xuyên thẳng qua lớp vỏ ngoài để chạm tới phần bản năng tận cùng bên trong.

"Ông ta chỉ là đang dò xét mình thôi..."

- Sơn cố tự trấn an, nhưng lý trí không thể phủ nhận rằng có thứ gì đó mập mờ trong cái nhìn kia. Thứ vừa đe dọa, vừa quyến rũ. Một phần trong anh run rẩy, nhưng một phần khác lại thôi thúc anh muốn tiến sâu hơn, muốn biết rõ cái thế giới mà hiệu trưởng đang nắm giữ là gì.

Càng nhìn, Sơn càng nhận ra: hiệu trưởng không chỉ là người lãnh đạo ngôi trường, mà còn giống như hiện thân của thứ "nghệ thuật nhục dục" mà nơi này đang che giấu. Sự chín muồi, phong độ, pha lẫn dâm tính khó cưỡng ấy khiến anh thấy mình nhỏ bé... nhưng đồng thời cũng khiến anh nóng rực, khát khao được thách thức, được chạm tới.

Hiệu trưởng bước chậm về phía bàn dài kê ở giữa phòng. Ông đặt một tập hồ sơ xuống, giọng trầm vang vọng:

- "Trước khi nói đến bản lĩnh, chúng ta phải nhìn vào nền tảng. Ở đây, cơ thể chính là công cụ. Nếu công cụ không hoàn hảo, thì không xứng đáng đứng trên bục giảng."

Ông ra hiệu. Ngay lập tức, hai nữ giáo viên bước ra, tay cầm thước dây, bảng ghi chú và một chiếc thước kim loại dài bóng loáng.

Sơn cùng các ứng viên khác liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng. Không khí im ắng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp tim, từng hơi thở nặng nề.

Một nữ giáo viên bước đến gần Sơn. Hương thơm nhè nhẹ từ tóc cô tỏa ra, vương vất mùi hoa quyện cùng vị ngọt da thịt. Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng mang sức nặng khiến Sơn thấy khó thở:

- "Đứng thẳng, thả lỏng. Em sẽ được đo đạc từng chỉ số."

Sơn yên lặng làm theo. Cái thước dây lạnh buốt chạm lên vai anh, lướt dọc xuống cánh tay, rồi vòng qua eo. Cảm giác đó tưởng chừng bình thường, nhưng khi được thực hiện bởi bàn tay mềm mại, ánh mắt soi mói của nhiều người khác, nó bỗng trở nên nặng nề, mập mờ khó diễn tả.

Hiệu trưởng đứng phía xa, đôi mắt nheo lại quan sát. Không bỏ sót một cử động nào, ông nhìn chằm chằm vào cách nữ giáo viên kéo dây qua ngực Sơn, ghi chú từng con số. Anh cảm nhận rõ cái nhìn ấy như đang bóc trần cơ thể mình, không phải bằng giấy bút, mà bằng bản năng đàn ông sắc bén.

- "Em cao... 1m83. Vai rộng, ngực 105..."

- nữ giáo viên đọc lên từng số, giọng đều đều, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại quét qua anh, như muốn kiểm tra phản ứng của anh nhiều hơn là con số thực tế.

Đến khi thước dây vòng xuống hông, rồi kéo chậm chậm qua đùi, anh bất giác siết chặt nắm tay. Cơ thể anh nóng bừng, tim đập gấp. Mọi động tác vẫn giữ dáng vẻ chuyên nghiệp, nhưng lại gợi ra những hình ảnh không thể kiểm soát.

Hiệu trưởng nhấc dung dịch trắng trên tay, nhấp một ngụm nhỏ, khóe môi khẽ nhếch:

- "Tốt. Hình thể không tệ... nhưng con số chỉ là một phần. Ta muốn thấy nhiều hơn thế."

Câu nói ấy rơi xuống căn phòng yên ắng, vang vọng như một mệnh lệnh ẩn chứa vô vàn gợi tình.

Một nữ giáo viên cất giọng, không cao, nhưng đủ vang trong căn phòng tĩnh lặng:

- "Để số đo chính xác, các em cần bỏ áo khoác và sơ mi ngoài. Chúng tôi cần thấy rõ cơ thể."

Cả phòng khựng lại trong một thoáng ngắn ngủi. Những ánh mắt đảo qua nhau: cạnh tranh, lo lắng, xen lẫn chút tò mò. Không ai phản đối, nhưng bầu không khí nặng trĩu, mập mờ đến nghẹt thở.

Sơn chậm rãi cởi khuy áo sơ mi, từng nút bật ra phát ra tiếng tách... tách... vang dội trong im lặng. Lớp vải rời khỏi da thịt, để lộ bờ vai rộng, lồng ngực rắn chắc hằn những múi cơ dưới ánh đèn vàng. Anh cố giữ gương mặt bình thản, nhưng trong lòng, một cảm giác vừa phơi bày, vừa bị nhìn trộm dâng lên mạnh mẽ.

Ở phía đối diện, một ứng viên trẻ hơn, dáng người hơi gầy, nuốt khan rồi miễn cưỡng kéo áo qua đầu. Gương mặt anh ta đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, cố không để lộ sự lúng túng. Có vẻ đây là lần đầu anh ta cảm nhận được việc bị "soi xét" cơ thể kỹ lưỡng đến vậy.

Ngược lại, ứng viên đứng gần góc phòng lại hoàn toàn khác. Đó là một người đàn ông cao to, thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Anh ta không chỉ cởi áo, mà còn cố tình căng người, giãn cơ, khoe trọn dáng vóc. Ánh mắt anh ta thách thức, như muốn nói: "Hãy nhìn đi".

Nữ giáo viên tiếp tục công việc, bước đến gần Sơn. Thước dây lại một lần nữa lướt trên da thịt, chậm rãi vòng qua lồng ngực trần. Cảm giác lạnh của thước, cộng với sự mềm mại của những ngón tay, khiến da anh nổi gai ốc. Anh biết tất cả đều chỉ là đo đạc, nhưng từng cái chạm thoáng qua lại khiến tim anh đập nhanh hơn thường lệ.

Hiệu trưởng vẫn lặng lẽ quan sát từ xa. Ông không nói một lời, đôi mắt sắc bén đảo qua từng cơ thể đang dần lộ ra trước mặt mình. Cái nhìn ấy vừa nghiêm khắc, vừa mang một thứ sức nặng khó gọi tên - như thể ông đang thưởng thức một buổi trình diễn thầm lặng, nơi mỗi ứng viên đều là kẻ bị lột trần, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Rồi giọng trầm ấm của ông vang lên, chậm rãi mà uy lực:

- "Các em mới chỉ bắt đầu. Cơ thể là nền móng, nhưng còn nhiều điều khác ta muốn thấy hơn thế..."

Trong thoáng chốc, căn phòng càng trở nên căng thẳng, râm ran thứ cảm giác mập mờ, giữa sự kiểm tra chuyên nghiệp và một màn thử thách nhục dục ngấm ngầm.

Nữ giám khảo ghi chép xong loạt số đo, rồi liếc về phía hiệu trưởng. Chỉ cần một cái gật đầu nhẹ, cô cất giọng, chậm rãi:

- "Tiếp tục. Các em hãy bỏ cả quần ngoài. Chúng tôi cần đo chính xác toàn bộ hình thể."

Căn phòng chìm vào im lặng. Tiếng tim đập, tiếng nuốt khan dường như vang rõ trong bầu không khí ngột ngạt ấy.

Một chàng trai trẻ bên cạnh đỏ bừng mặt, bàn tay run run khi kéo khóa quần. Ánh mắt cậu ta lảng tránh, cố giữ bình tĩnh nhưng thân thể căng cứng, phơi bày sự lúng túng.

Người đàn ông cao to thì ngược lại, khoé môi cong lên cười khẽ. Hắn thẳng thừng kéo phăng lớp quần xuống, để lộ bắp đùi cuồn cuộn. Dáng đứng đầy thách thức.

Đến lượt Sơn. Tay anh siết nhẹ lấy dây lưng, động tác chậm rãi như bị kéo dài thêm vô tận. Khi lớp vải trượt xuống, từng thớ da lộ ra dưới ánh đèn vàng, cảm giác bị phơi bày khiến máu trong người sôi lên. Sơn gắng giữ gương mặt bình thản, nhưng tim đập dồn dập, từng nhịp như húc mạnh vào lồng ngực.

Một nữ giám khảo tiến lại gần. Thước dây lạnh áp vào eo Sơn, rồi kéo dọc xuống hông, qua đùi. Cảm giác vừa buốt, vừa mềm mại từ đầu ngón tay cô chạm qua khiến toàn thân anh nổi gai ốc. Đôi mắt cô chăm chú, không chỉ ghi số đo, mà còn dò xét phản ứng của anh: từng hơi thở, từng cái siết cơ bất giác.

Hiệu trưởng ngồi im phía xa, ly dung dịch khẽ nghiêng. Đôi mắt sâu thẳm lia qua từng cơ thể đang dần bị lột bỏ. Không một ai dám coi đây chỉ là thủ tục. Nó giống như một nghi lễ, nơi từng lớp vải vóc, từng lớp che đậy bị bóc dần đi.

Giọng hiệu trưởng vang lên, chậm rãi, trầm thấp:

- "Cơ thể các em... chính là bản lý lịch thật nhất. Không thể giả dối, không thể che đậy. Nếu ai không chịu nổi sự phơi bày này... hãy rời đi ngay."

Không một ai bước ra. Tất cả đứng yên, để mặc cơ thể mình bị soi xét trong ánh nhìn sắc bén, giữa bầu không khí vừa nghiêm cẩn, vừa ngấm ngầm gợi dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com