Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2.3

Từ ghế chủ tọa, hiệu trưởng lặng lẽ quan sát. Đôi mắt ông lấp lánh thứ ánh sáng hiểm ác, như một con thú săn mồi đang thưởng thức cảnh con mồi vùng vẫy. Khóe môi nhếch lên, nụ cười nửa miệng, đê tiện và đầy thỏa mãn. Ngón tay ông khẽ trượt xuống dưới, luồn qua lớp vải quần tây ôm sát, bắt đầu nhịp nhàng vuốt ve đụm cặc cộm cứng. Lớp vải căng phồng, bóng loáng dưới ánh đèn, giật giật mỗi lần bàn tay ông di chuyển.

Khoảnh khắc ấy, như có một tín hiệu vô hình, hiệu trưởng khẽ gật đầu. Động tác chậm, chắc, như một mệnh lệnh thầm lặng.

Ngay lập tức, bốn thầy giáo giữ ứng viên đồng loạt cúi xuống, thì thầm sát tai từng người. Giọng trầm khàn, nhấn nhá từng chữ, như rót dầu vào ngọn lửa đang cháy hừng hực:

"Phần thưởng của vòng này... là được chạm vào cặc hiệu trưởng. Chỉ qua lớp quần lót thôi, nhưng... đó là thứ mà tất cả các em khao khát, phải không?. Muốn không?"

Lời thì thầm ấy như một cú sét giáng vào tâm trí. Cả bốn ứng viên lập tức run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì cơn nứng dồn ập. Trong đầu Sơn, hình ảnh hiện ra rõ mồn một: bàn tay mình run rẩy đặt lên khối cặc khổng lồ bị giam dưới lớp vải tây, cảm nhận từng đường gân, từng nhịp giật nóng bỏng, rồi từ từ được mở gói quà căng cứng ấy chạm vào nó, mặc dù chỉ qua lớp quần lót thôi cũng đủ mãn nguyện... Nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi cũng làm đầu óc anh choáng váng.

Người vạm vỡ bên trái khẽ bật ra một tiếng "hự", lồng ngực phập phồng dữ dội, tưởng chừng sẽ rên ngay sau đó. Người gầy bên phải thì nghiến răng, cả thân hình run lên bần bật, từng giọt mồ hôi mặn đắng rơi xuống nền lạnh. Người còn lại cắn môi đến bật máu, nhưng ánh mắt giấu sau tấm vải đen chắc hẳn đang đỏ rực vì thèm khát.

Sơn thì như sắp bùng nổ. Vòng kim loại dưới hạ thân vẫn siết chặt, chưa cho phép cặc anh phồng to hết mức, khiến từng nhịp giật chỉ thêm đau nhức. Nhưng tai lại nghe rõ ràng lời dụ hoặc ấy, tim đập như muốn phá lồng ngực. Ý nghĩ duy nhất luẩn quẩn: "Chỉ cần vượt qua, chỉ cần không rên... thì mình sẽ được chạm. Mình phải là người đầu tiên."

Trên ghế, hiệu trưởng vẫn chậm rãi xoa nắn đụm cặc khổng lồ của mình. Nụ cười đê tiện càng lúc càng rộng, như đang thưởng thức một trò chơi mà ông nắm toàn quyền sinh sát.

Không khí đặc quánh, ai cũng cắn răng chịu đựng. Nhưng rồi...

Một tiếng "A..." bật ra. Yếu ớt thôi, nhưng vang lên đủ rõ để cả căn phòng dội lại. Ngay lập tức, bầu không gian như đóng băng.

Từ trên ghế, hiệu trưởng chậm rãi nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành nụ cười hiểm độc. Ông vỗ tay nhè nhẹ, từng nhịp một, như để đánh dấu sự thất bại của kẻ vừa yếu đuối.

"Bị loại."

Giọng ông vang lên ngắn gọn, trầm khàn mà lạnh buốt.

Ứng viên vừa rên gục đầu xuống, thở hổn hển, hai vai run rẩy như bị bóc trần trước đám đông. Chưa kịp lấy lại hơi thở, gã lập tức bị thầy giáo phía sau siết chặt hơn. Cánh tay cơ bắp như gọng kìm ghì lấy lồng ngực, còn hạ thân thì bắt đầu hẩy liên hồi, mạnh bạo, dồn dập.
Tiếng va chạm da thịt vang lên bép! bép! bép! trong căn phòng im lặng, khiến những ứng viên còn lại sởn gai ốc. Người bị phạt giãy dụa, nhưng mỗi cú thúc như đập thẳng vào tâm trí, ép gã phải rên rỉ nhiều hơn. Từ cổ họng gã thoát ra những tiếng nghẹn ngào, nửa đau đớn, nửa khoái lạc.

Hiệu trưởng ngả người ra sau, tay vẫn xoa nắn cặc mình qua lớp vải quần, mắt dán chặt vào cảnh tượng ấy. Ông bật cười, tiếng cười trầm và đê tiện:

"Đấy. Trò nào không ngoan, không đủ sức chịu đựng... thì sẽ bị giáo viên phạt."

Bốn giáo viên nữ phía trước nhìn nhau, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt long lanh thích thú. Họ biết rõ cảnh tượng này không chỉ là hình phạt, mà còn là mồi lửa đổ thêm vào cơn khát của ba ứng viên còn lại.

Sơn nghe tim mình đập thình thịch, toàn thân rịn mồ hôi. Tiếng da thịt va chạm, tiếng rên bị nghẹn kia như lưỡi dao sắc lùa vào óc, làm anh càng căng cứng, càng khao khát được chạm vào phần thưởng kia. Nhưng đồng thời, nỗi sợ rên ra một tiếng lại thành trò cười cũng siết chặt cổ họng anh.

Căn phòng giờ chỉ còn lại tiếng thúc hổn hển và tiếng thở dồn dập - một sự giằng co giữa khoái cảm, sợ hãi và khao khát cháy bỏng.

Âm thanh phạt rát rạt vẫn còn vang vọng. Cả căn phòng như bị nhuộm bởi tiếng thịt va vào nhau, tiếng rên rỉ đứt quãng của kẻ vừa thua cuộc.

Ba ứng viên còn lại đứng cứng người. Họ biết chỉ cần lỡ một hơi, một tiếng bật ra... sẽ biến thành cảnh tượng nhục nhã kia. Nhưng càng cố kìm, lửa trong người lại càng bùng.

Tên vạm vỡ nghiến chặt răng, cặp mắt đỏ ngầu, gân trên cổ nổi căng. Toàn thân hắn run bần bật vì bị thầy giáo phía sau dán chặt, hơi thở phả nóng rực vào gáy. Lồng ngực cơ bắp của hắn phập phồng dữ dội, nhưng hắn nhất quyết không để một âm thanh nào thoát ra.

Ứng viên thứ hai thì môi mím chặt đến bật máu, cặp đùi xiết cứng, hai tay run run như đang tự xé lòng mình để chịu đựng. Lưng anh ta dán chặt vào thân thể giáo viên phía sau, từng cử động khẽ hẩy cũng khiến mạch máu ở thái dương giật liên hồi.

Người thứ ba thì mắt trợn trừng trong bóng tối mờ, trán ướt đẫm mồ hôi. Mỗi lần giáo viên nữ phía trước nhéo nhẹ, gẩy đầu ti, thân thể anh ta giật bắn lên. Tiếng thở gấp gáp vang lên, chỉ chực hóa thành tiếng rên, nhưng rồi lại bị nuốt ực xuống.

Sơn thì khác. Cả cơ thể anh như căng dây đàn, một phần vì nỗi sợ, một phần vì khao khát. Cơ thể nam giáo viên phía sau áp sát, da thịt nóng rực kề lưng anh, từng nhịp thở hổn hển phả xuống gáy làm Sơn tê rần. Bàn tay giáo viên nữ vẫn mơn trớn, đầu ngực anh bị gẩy, xoáy, kích thích tới mức muốn bật thành tiếng. Nhưng anh cắn răng, cắn mạnh đến mức hàm đau nhói.

"Mình mà thốt ra... là mất tất cả. Mình không thể giống hắn."

- ý nghĩ lặp đi lặp lại, xoắn xiết trong đầu Sơn.

Ở ghế cao, hiệu trưởng ngả người thoải mái, mắt sáng lên trong thứ khoái lạc biến thái. Ông vừa xoa, vừa bóp, vừa khẽ luật động qua lớp quần vải, vừa quan sát từng khuôn mặt đang gồng chịu phía dưới. Mỗi cái rùng mình, mỗi cái nuốt khan, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống... đều làm ông bật cười khe khẽ, khoái trá như đang chứng kiến một vở kịch dâm loạn hoàn hảo.

Ngay khi hiệu trưởng gật đầu, bốn giáo viên nam không còn đứng sau lưng nữa mà vòng ra phía trước. Từng người đặt tay mạnh mẽ lên vai ứng viên, ép xuống. Sức nặng bất ngờ làm cả bốn phải khụy gối, thân người gập nửa, trong tư thế nửa quỳ.

Mọi thứ diễn ra chậm rãi, cố tình tạo thêm cảm giác nhục nhã. Ánh đèn vàng mờ hắt xuống, soi rõ từng giọt mồ hôi trượt dọc má.

Trong tư thế đó, mặt họ chỉ còn cách vùng hạ bộ của giáo viên nam một khoảng ngắn. Dù vẫn bị lớp quần lót bó chặt, nhưng hơi nóng phả ra, mùi mồ hôi trộn lẫn mùi đàn ông đặc quánh, len vào tận mũi.

Ứng viên vạm vỡ gầm gừ khe khẽ, gân cổ nổi cuồn cuộn, hai vai run bần bật vì bị ấn chặt. Hắn cắn răng chịu đựng, nhưng mắt vẫn ánh lên sự thù nghịch, quyết không chịu cúi đầu.
Người thứ hai thì hít thở gấp gáp, ngực phập phồng. Vẻ mặt như muốn rên bật ra, nhưng rồi vội nuốt xuống, thành tiếng ực nghẹn ngào. Càng cố im lặng, đôi môi anh ta lại càng run rẩy, mím đến bật máu.

Người thứ ba đã bắt đầu lạc nhịp. Hơi thở hổn hển, từng lần mùi đàn ông phả sát mặt khiến toàn thân anh ta giật bắn. Bàn tay túm chặt đùi, ngón bấu sâu vào da thịt như để giữ lại một chút tỉnh táo mong manh.

Còn Sơn, anh choáng váng. Bị ép quỳ nửa, mũi chỉ còn cách hạ bộ nóng rực của thầy giáo trước mặt vài phân. Lớp vải mỏng bó sát khiến hình khối cộm rõ rệt, cứ phập phồng ngay trong tầm nhìn. Hơi nóng, mùi mồ hôi, nhịp hô hấp dồn dập... tất cả hòa quyện lại, thiêu đốt lý trí.

Ở trên cao, hiệu trưởng nhìn xuống. Đôi mắt ông ánh lên tia sáng thỏa mãn bệnh hoạn, khóe môi nhếch cười. Một tay ông vẫn thong thả luật động trên hạ thân mình, nhịp nhàng, kiêu ngạo.

"Đây mới chỉ là khởi động..."

- ý nghĩ ấy như treo lơ lửng trong không gian, làm toàn bộ căn phòng thêm căng thẳng, nghẹt thở.

Không gian càng lúc càng đặc quánh. Mỗi hơi thở hít vào là mùi hương đậm đặc, pha giữa mồ hôi nóng hổi và hơi thở phả ra từ vùng hạ bộ ngay trước mặt. Chỉ một lớp vải mỏng căng khít, nhưng mùi nam tính ấy như xuyên thẳng qua, len lỏi, ám chặt lấy từng giác quan.

Ban đầu, cả bốn ứng viên còn gồng mình chống lại. Nhưng càng gắng sức, đầu óc họ càng như chìm vào sương mù. Sự tỉnh táo dần bị bào mòn, thay vào đó là men say ngột ngạt.

Tên vạm vỡ ban đầu còn trừng mắt, giờ đã không còn giữ nổi ánh nhìn ấy. Hơi thở hắn dồn dập, từng cơ bắp căng thít như muốn nổ tung, nhưng đôi mắt lại thoáng mờ đục, như thể chỉ cần một bước nữa là ngã nhào vào cơn đê mê.

Ứng viên thứ hai cắn môi rớm máu, nhưng ánh mắt không còn cứng cỏi. Từ khóe môi bật ra những tiếng rít khe khẽ, không biết là kìm nén hay vô thức lạc giọng.

Người thứ ba gần như mất kiểm soát, hơi thở gấp gáp, hai tay bấu chặt lấy đùi run rẩy, mồ hôi túa ướt lưng áo. Cả cơ thể anh ta chao đảo, đầu gối như muốn khuỵu hẳn xuống, đầu cúi sát thêm về phía mùi hương đàn ông dày đặc kia.

Còn Sơn... trái tim anh đập loạn nhịp. Càng cố né, hương đàn ông kia lại càng xộc vào khoang mũi, quấn lấy từng thớ thịt trong cơ thể. Lý trí gào thét phải thoát ra, nhưng thân thể thì như bị thôi miên, mỗi nhịp tim đập lại đẩy anh tiến gần thêm vào cơn đê mê.

Phía trên, bốn giáo viên đứng vững, nhìn xuống với ánh mắt thích thú. Khóe môi họ khẽ nhếch, vừa như đắc thắng, vừa như kẻ săn mồi chiêm ngưỡng con mồi dần tự dâng mình.

Trong khi đó, hiệu trưởng vẫn ngồi cao trên ghế, dáng điệu nhàn nhã nhưng đầy uy lực. Ông không cần nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn cũng đủ làm không khí đặc quánh thêm, khiến ngọn lửa dục trong căn phòng cháy bùng lên, thiêu đốt toàn bộ lý trí của các ứng viên.

Thuốc bắt đầu ngấm thật sự. Ban đầu, bốn ứng viên còn cố vùng vẫy, lồng ngực phập phồng trong những hơi thở gấp, nhưng càng hít vào lại càng lún sâu. Hơi nóng từ vùng hạ bộ đàn ông ngay trước mặt như lan tỏa ra, hòa tan vào thứ thuốc đang chạy khắp mạch máu, khiến từng sợi thần kinh tê dại, bủn rủn.

Ánh mắt của kẻ vạm vỡ vốn căng đầy thách thức giờ mờ đục đi, dần chuyển thành sự thèm muốn bản năng. Hắn hít mạnh hơn, cố nuốt trọn cái mùi đậm đặc ấy, vai run lên như kẻ khát nước tìm thấy nguồn suối.

Người thứ hai thì lặng lẽ hơn, nhưng mỗi hơi thở lại dài và sâu hơn bình thường. Đôi môi hé mở, lưỡi khẽ liếm mép vô thức, như thể muốn giữ lại vị mặn mòi của mùi đàn ông đang ám đầy trong khoang mũi.

Ứng viên thứ ba gần như không còn sức chống cự. Thay vì gồng mình, anh ta thả lỏng, để mặc thân thể ngả dần về phía trước. Mỗi nhịp thở đều là một cái hít sâu tham lam, hai tay bấu chặt đùi giáo viên nam mà run rẩy, gương mặt đỏ bừng vì thứ ham muốn vượt khỏi kiểm soát.

Còn Sơn... từng thớ thịt trong người anh nóng ran, như có luồng điện chảy qua. Ban đầu anh còn muốn né tránh, nhưng càng cố thì mùi hương ấy càng dày đặc, nồng nàn, khiến anh chỉ muốn vùi mặt vào mà hít sâu. Trái tim đập như muốn vỡ tung, ngực anh dâng lên hạ xuống loạn nhịp, cơ thể khao khát hơn bao giờ hết. Anh biết mình đang bị đốt cháy, nhưng không thể ngăn được bản thân hít lấy hít để cái mùi đàn ông trước mặt.

Phía trên, bốn giáo viên nhìn xuống với ánh mắt đầy khoái trá. Họ nhận ra sự thay đổi rất rõ: những ứng viên ban đầu còn cứng đầu, giờ đã hóa thành con thú bị thôi miên bởi dục vọng. Khóe môi họ nhếch lên, mỉm cười thích thú khi chứng kiến từng kẻ một lún sâu vào cơn mê mẩn.

Hiệu trưởng trên ghế cao vẫn lặng im, ngón tay khẽ gõ vào thành ghế theo nhịp chậm rãi. Trong ánh mắt ông ánh lên sự đắc ý thỏa mãn: thuốc đã bắt đầu làm việc của nó.

Sơn cố cắn chặt môi, hai hàm nghiến lại đến mức quai hàm nổi gân. Toàn thân anh run bần bật, từng luồng hơi nóng từ hạ bộ đàn ông trước mặt xộc thẳng vào mũi, vào não, khiến mắt tối sầm đi. Môi anh hé ra vô thức, hơi thở phả gấp gáp, suýt bật thành một tiếng rên.

Nhưng ngay giây cuối cùng, anh nghiến răng nuốt ực xuống, ép thanh âm ấy chìm lại. Chỉ còn tiếng tim đập dồn dập, mạnh đến mức chính anh cũng nghe thấy rõ trong tai mình. Toàn bộ cơ bắp căng như dây đàn, run rẩy vì cơn khoái cảm bị nén chặt, khát khao đến phát điên nhưng vẫn cố giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng.

Trong bóng tối mờ, vài giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống, chảy dọc gò má anh, thấm vào mép môi đang run. Sơn biết chỉ cần một hơi thở bật ra thành tiếng, anh sẽ thua ngay. Nhưng càng cố kìm, lửa dục trong bụng dưới càng bùng lên dữ dội, dồn thẳng xuống hạ thân đang cương cứng nghẹt trong vòng khóa lạnh lẽo.

Ở phía trên, hiệu trưởng bắt gặp cảnh đó. Khoé môi ông khẽ nhếch, ánh nhìn trầm đục đầy khoái trá. Ông biết rõ: càng nén lại, khi bùng nổ sẽ càng dữ dội.

Lửa dục đốt mạnh. Dương vật càng ngày càng bị bó đau. Tiếng rên đầu tiên bật ra từ một ứng viên gầy, mảnh khảnh. Anh ta vừa run vừa há miệng, tiếng "a..." ngắn ngủi nhưng vang rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng. Ngay lập tức, giáo viên nam lại vòng phía sau siết chặt vai, kéo anh ta ngửa đầu ra sau, bắt chịu những cú hẩy mạnh bạo vào lưng khiến cả cơ thể run giật, phạt không chút khoan nhượng.

Người thứ hai cũng chẳng cầm cự được bao lâu. Một tiếng rên bị nuốt nửa chừng, khàn khàn trào ra khỏi cổ họng, báo hiệu thất bại. Anh ta gục đầu xuống, thở dốc, toàn thân bủn rủn như sợi dây đứt.

Chỉ còn lại Sơn và gã vạm vỡ. Cả hai cắn chặt môi, chịu đựng từng đợt sóng lửa dục dồn ép. Nhưng con cặc anh căng cứng, bị vòng kim loại bó sát đau đến điên người. Kích thước càng to thì sức bó phải chịu cũng càng kinh hoàng. Sự châm chích đó cùng với mùi hương nam tính ngay trước mũi khiến anh ngây dại. Từ cổ họng Sơn - một tiếng rên "Ahh..." bật ra khe khẽ - thì coi như kết quả đã phân định.

Sơn bị thầy giáo nam phía trước phạt, bị nắm đầu áp thẳng mặt vào hạ bộ của nam giáo viên, nam giáo viên ghì chặt đầu Sơn để anh hít lấy hít để, Sơn gần như sắp ngạt thì lại bị kéo ra. Rồi cứ thế nam giáo viên nhấp liên tục vào mặt Sơn. Anh cảm nhận rõ con cặc to, dù chỉ cách lớp vải quần cứ húc thẳng vào mặt mình. Nam giáo viên nhếch miệng cười thỏa mãn.

"Nào.... hít cho thỏa thích đi bé ngoan"

Gã vạm vỡ đứng thẳng hơn, ngực phập phồng hổn hển nhưng ánh mắt ánh lên tia đắc thắng. Nam giáo viên phía sau khẽ cúi sát tai anh ta, thì thầm điều gì đó. Rồi không chậm trễ, anh ta được dắt thẳng về phía chiếc ghế lớn, nơi hiệu trưởng ngồi sừng sững.

Khoảnh khắc ấy, hiệu trưởng chậm rãi nhếch môi. Ông nâng tay, nắm lấy đầu khóa quần tây, kéo xuống. Tiếng "rít" của chiếc khóa vang lên chậm rãi, đều đặn, xé tan không gian im lặng. Âm thanh kim loại ấy với Sơn chẳng khác nào một lưỡi dao cùn, cắt từng mảnh thần kinh của anh.

Sơn gần như nín thở. Hình ảnh con quái vật ẩn hiện sau lớp vải ấy mà hôm trước anh chưa được thấy, nay chuẩn bị bày ra trước mặt kẻ khác, không phải anh. Trong ngực anh bùng lên một cơn thèm khát tàn nhẫn, ghen tị đến mức muốn gào thét, nhưng lại chỉ có thể đứng chôn chân.

Người đàn ông vạm vỡ kia run lên khi ngón tay anh ta lần tìm, chạm vào nơi rắn chắc bên trong lớp quần đã hé mở. Ngón tay căng cứng, mò mẫm như sợ vụt mất cơ hội, rồi áp trọn lòng bàn tay vào thứ nóng hổi, nặng trĩu ấy.

Sơn lập tức nhớ lại chính mình. Hôm đó, anh chỉ được chạm ngoài lớp quần âu bóng nhẵn, chỉ có thể cảm nhận đường nét mơ hồ. Còn lúc này, kẻ khác lại được hạnh phúc nắm lấy tận tay, ngay trước mắt anh. Cơn dằn vặt như xé toạc lồng ngực, khiến hạ thân anh giật giật trong vòng khóa lạnh lẽo, đau buốt đến quằn quại.

Ngón tay gã vạm vỡ run lên, lần sâu vào khe vải vừa hé mở, nhưng dừng lại ngay khi chạm vào lớp quần lót dày dặn bao bọc bên trong. Cả bàn tay anh ta áp chặt, vuốt ve dọc theo đường gân cứng rắn nổi hằn, mân mê qua lớp vải mỏng đến mức đầu khấc hằn lên rõ rệt dưới lòng bàn tay.

Mắt bị bịt kín, anh ta nghiêng đầu, hít từng hơi gấp gáp, như thú đói đánh hơi miếng mồi.

Mùi hương nồng nặc tỏa ra từ nơi ấy len thẳng vào khứu giác, khiến ngực anh ta phập phồng dữ dội, cơn thèm khát tràn lên tận óc. Càng hít, càng như say, gương mặt gã trở nên ngây dại, lưỡi suýt nữa thè ra tìm kiếm hương vị ấy.

Sơn ở phía xa, hai bàn tay vô thức siết chặt. Tâm trí anh gào thét, "Đáng ra phải là mình... là mình mới đúng." Hạ thân trong vòng khóa nóng ran, từng mạch máu giật loạn, nhưng anh không thể làm gì ngoài việc nhìn kẻ khác tận hưởng cái quyền anh chưa một lần có được.

Ngay lúc gã vạm vỡ gần như nghiêng hẳn người về phía trước, hơi thở phả sát lên lớp vải căng bóng, thì một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau kéo giật anh ta lùi lại. Gã bật tiếng kháng cự, cố rướn theo mùi hương nam tính còn vương lại nơi không khí, nhưng bị giữ chặt, buộc phải dừng lại.

"Đủ rồi. Vòng kế tiếp đang chờ."

- Giọng trầm khàn vang lên, dứt khoát.

Gã vạm vỡ thở dốc, hai cánh mũi còn giật giật như chưa thôi thèm muốn, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo lùi về hàng.

Sơn nuốt khan, cảm giác như chính mình vừa bị cướp đi một phần linh hồn. Trong lòng anh, ngọn lửa vừa ghen tuông, vừa khao khát, vừa bất lực cháy bùng lên, thiêu rụi từng ý nghĩ tỉnh táo.

Căn phòng lại chìm vào một khoảng lặng nặng nề. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của bốn ứng viên vang lên trong bóng tối. Họ vẫn bị bịt mắt, mọi giác quan khác bị ép buộc căng mở để hứng trọn từng mảnh âm thanh xung quanh.

Đột ngột, tiếng rè rè quen thuộc vang lên từ loa. Rồi một đoạn phim được bật.

Âm thanh đầu tiên là tiếng vải sột soạt, khe khẽ, rồi tiếng hơi thở đàn ông nặng dần. Một giọng trầm ấm, ồ ồ rên lên như nén nhịp khoái lạc:

"Ư... chặt quá... nhanh hơn..."

Tiếp theo là tiếng da thịt va chạm nhịp nhàng, ban đầu chậm rãi, sau đó dồn dập, mỗi nhịp một mạnh mẽ, ướt át. Xen vào là tiếng rên rỉ cầu xin của một giọng khác, run rẩy nhưng lại ẩn chứa khoái lạc tận cùng:

"Xin... xin đừng dừng lại... cho em nữa... sâu hơn..."

Mỗi tiếng kêu như một nhát dao cắm thẳng vào tâm trí bốn người. Rồi những tiếng Rên nam tính chậm dãi thi thoảng vang lên. Sơn khựng lại, cả thân thể cứng đờ. Trái tim đập loạn xạ.

Anh nuốt khan, mồ hôi túa ra nơi thái dương. Mặc dù mắt bị che kín, nhưng từng âm thanh kia lại như vẽ ra rõ ràng trước mắt: hiệu trưởng - chính ông ấy, cái giọng trầm ấm ấy, đầy uy lực và gợi dục, không thể nhầm được.

Trong đầu Sơn hiện lên hình ảnh rõ nét: hiệu trưởng đang dập liên hồi, áo sơ mi nhàu nát, hai cúc bung toang, mồ hôi rịn trên bắp tay, còn người kia thì quằn quại dưới thân, vừa khóc lóc, vừa rên gào xin thêm. Chỉ nghĩ tới thôi, hạ thể Sơn đã giật mạnh, con cặc trong vòng khóa siết lại cứng thêm, đau nhức, căng phồng muốn nổ tung.

Anh cắn chặt răng để ngăn tiếng rên thoát ra, cổ họng khô khốc, nhưng ngọn lửa dục trong bụng dưới thì càng bùng lên dữ dội. Bên cạnh, gã vạm vỡ cũng khẽ gầm gừ, nắm tay siết chặt như thể đang chiến đấu với chính bản thân mình.

Tiếng phim vẫn vang lên đều đặn, dồn dập, như từng nhát búa đóng xuống thần kinh: bạch, bạch, bạch... mỗi cú thúc lại là một tiếng rên bật ra, đẫm mùi khoái lạc.

Âm thanh trong căn phòng càng lúc càng rõ. Ban đầu chỉ là vài tiếng rên rỉ ngắt quãng, rồi dần dần kéo thành nhịp đều đặn.

"Ư... ưhm... chặt quá... đừng... a-"

Tiếng thở hổn hển hòa cùng tiếng giường kẽo kẹt, như thể có ai đó đang giãy giụa, nửa chống cự nửa đắm chìm trong khoái cảm. Mỗi cú va chạm vang dội trong loa nghe ướt át, nặng nề, từng nhịp thúc như dội thẳng vào lồng ngực người nghe.

"Nhanh nữa... sâu nữa... a... đừng dừng lại...chết em mất...!"

Tiếng van xin đứt quãng, nghẹn ngào, lẫn với tiếng thịt va chạm bạch! bạch! bạch! nhịp điệu càng lúc càng dồn dập.

Sơn khụy gối, cả cơ thể run lên. Cái vòng lạnh lẽo siết chặt bên dưới làm anh vừa đau, vừa cứng thêm, từng mạch máu căng giật thon thót. Anh cảm giác như máu trong người đang dồn hết xuống hạ thể, nóng hổi, căng tức đến mức phát điên. Mồ hôi rịn ra, chảy xuống má và cổ, thấm ướt chiếc bịt mắt.

Bên cạnh, gã vạm vỡ gầm gừ, răng nghiến ken két. Hắn hít sâu từng nhịp, bờ vai rung lên dữ dội, bàn tay nắm chặt như muốn xé toạc không khí. Hai ứng viên còn lại thì gập người, đầu gục xuống, tiếng thở khàn khàn dồn dập, như chỉ cần thêm một chút thôi là tiếng rên sẽ bật ra khỏi cổ họng.

Trong bóng tối bị bịt mắt, mọi người đều tưởng tượng ra cảnh tượng như ngay trước mắt: hiệu trưởng cởi phăng quần, ngồi dạng chân, từng cú thúc mạnh mẽ giáng xuống, tiếng thở trầm khàn xen lẫn tiếng cười rít khoái lạc.

Sơn cắn chặt môi, nhưng trong đầu anh liên tục vang vọng hình ảnh ấy. Mỗi nhịp thúc trong phim như đánh trực diện vào hạ thể của anh, làm con cặc trong vòng khóa lại giật mạnh, đau nhức muốn bung ra. Anh không dám thở mạnh, chỉ sợ một tiếng rên thoát ra sẽ bị loại tức khắc.

Nhưng đoạn phim vẫn chưa dừng lại. Tiếng giường rít kẽo kẹt, tiếng thân thể va vào nhau ướt át, hòa cùng tiếng gầm rít của đàn ông khi gần chạm đỉnh.

Cả căn phòng ngập tràn thứ nhạc điệu dâm loạn ấy, như cơn tra tấn vô hình đang thiêu rụi lý trí của từng ứng viên...

Hiệu trưởng ngồi trên ghế cao, mắt khép hờ, miệng nhếch lên một nụ cười đê tiện. Tiếng phim càng lúc càng dồn dập, ông càng ngả người sâu hơn, một tay vắt lên tay ghế, một tay khẽ trượt xuống dưới.

"Các em... chịu được đến bao lâu nữa đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com