3.4
Lan nắm tay Tuấn, ngón tay cô mềm mại mà kiên quyết. Ban đầu, Tuấn còn giật nhẹ như muốn rút ra, nhưng sức nắm dịu dàng ấy lại ép bàn tay anh đi theo hướng cô dẫn dắt.
Qua lớp vải mỏng, đầu ngón tay Tuấn chạm phải một nơi ấm nóng, nhạy cảm đến lạ thường. Hơi thở Lan khẽ run, nhưng giọng cô lại rù quến, mơ hồ:
“Đấy… thầy thấy chưa? Khe nhỏ này… chính là nơi để thuốc có thể đi vào.”
Tuấn nghẹn họng, bàn tay run bần bật, như thể sợ phạm phải điều cấm kỵ. Anh cố rụt lại, nhưng Lan vẫn từ từ miết ngón tay anh dọc khe hẹp, khiến cả người Tuấn căng cứng, mồ hôi túa ra.
“Không… không được đâu…”
– Tuấn ấp úng, gương mặt đỏ bừng.
Lan áp sát, môi kề bên tai, thì thầm khích lệ:
“Thầy chỉ đang chữa bệnh thôi. Cứ để tay ở đó… thầy sẽ thấy rõ mà.”
Ngón tay Lan khẽ trượt xuống mép vải, kéo căng một đường thật chậm. Âm thanh nhỏ xíu của sợi thun bị dãn vang lên, khiến Tuấn nuốt khan, mắt mở to bối rối.
Một khoảng da thịt ẩm ướt, hồng hồng lấp ló dưới lớp vải vừa hé ra, như một bí mật bị phơi bày. Tuấn vội quay mặt đi, gương mặt đỏ gay, tim đập dồn dập.
“Thầy nhìn đi…”
– Lan thì thầm, giọng nửa dỗi nửa khêu gợi
– “đây mới chính là nơi cần thuốc.”
Lan cong môi cười khẽ, hơi thở nóng rực phả vào cổ anh. Đầu ngón tay cô chậm rãi miết quanh khe hẹp ấy, kéo mép vải sang bên thêm một chút nữa. Mùi hương nồng nàn, ấm nóng phả ra, như muốn nuốt chửng lý trí của Tuấn.
Lan khẽ nắm lấy bàn tay Tuấn, những ngón tay cứng đờ đang run rẩy né tránh. Cô kiên nhẫn kéo tay anh xuống thấp, chậm rãi đặt lên khe hẹp vừa hé mở.
Tuấn giật mình rụt lại, giọng lạc đi:
“Không… không được đâu… Thầy… thầy không nên…”
Lan vẫn giữ chặt, ánh mắt long lanh như năn nỉ mà giọng lại dẻo quẹo:
“Chỉ cần để em hướng dẫn thôi mà. Đây là… nơi nhận thuốc. Nếu thầy không tiêm, bệnh em không khỏi… mà bệnh của thầy cũng chẳng bao giờ dịu đi.”
Cô dẫn một ngón tay của Tuấn, miết dọc theo khe ướt át, rồi từ từ ép đầu ngón vào ngay giữa tâm điểm nóng rực. Lớp da mềm mại khẽ mở ra, ôm lấy đầu ngón tay.
Tuấn nghẹn thở, cả người căng cứng, mồ hôi túa ra sau gáy. Anh lắp bắp, mắt nhắm nghiền:
“Trời… nó… nó… nuốt tay thầy rồi…”
Lan khúc khích cười, môi kề sát tai anh:
“Đấy… chính là chỗ cần thuốc. Thầy thấy chưa… chỉ có ở đây… mới nhận được hết…”
Ngón tay anh, dưới sự dẫn dắt của cô, khẽ ấn sâu thêm một chút. Cảm giác chặt chẽ, trơn nóng quấn chặt lấy đầu ngón khiến Tuấn run rẩy, vừa sợ hãi vừa ngây ngô không biết phải làm gì tiếp theo.
Lan khẽ buông tay Tuấn ra, đứng dậy đối diện anh. Nét mặt cô không còn là sự năn nỉ nữa, mà chuyển sang một vẻ quả quyết đầy khiêu khích. Từng ngón tay thon dài lần vào cạp quần lót, kéo xuống một chút… rồi lại dừng, để anh phải căng mắt nhìn mà tim đập dồn dập.
Tuấn vội quay đi, mặt đỏ bừng, lắp bắp:
“Em… em định làm gì thế”
Lan chỉ nhếch môi cười, kéo dải vải xuống thêm chút nữa, cho đến khi cả vùng tam giác mịn màng lộ ra trong ánh sáng mờ. Quần lót tụt xuống đến tận đầu gối, rồi rơi gọn xuống sàn.
Cả căn phòng như đặc quánh lại. Tuấn nuốt khan, đôi mắt ngây dại nhưng vẫn cố né tránh, giọng run rẩy:
“Em… em … Thầy… thầy không thể nhìn… không thể chạm vào được…”
Lan bước một bước sát lại, hơi thở phả lên mặt Tuấn, thì thầm vừa ngọt ngào vừa sắc lạnh:
“Không nhìn… thì sao biết chỗ tiêm? Không chạm… thì sao chữa được bệnh?”
Cô từ từ ngồi xuống, hai bàn tay nâng lấy tay Tuấn, đặt lên chính vùng da mềm mại ấy, như thể ép buộc anh đối diện với sự thật.
Tuấn run rẩy, ngón tay lúng túng khẽ cọ vào, vừa muốn rụt về, vừa bị hút chặt lại. Cảm giác nóng ẩm nơi đó khiến hơi thở anh dồn dập, chẳng biết là do sợ hãi hay do thứ lửa lạ đang bùng lên trong người.
Tuấn thì vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở, cúc áo sơ mi cài kín. Lan áp sát, cầm lấy tay Tuấn, kéo xuống thật chậm, luồn qua lớp vải váy, đặt lên khe vừa hé.
Lan liếc xuống, khóe môi cong lên đầy khoái trá, thì thầm:
“Thuốc của thầy hình như… sắp trào ra mất rồi.”
Tuấn nuốt khan một ngụm nước bọt, bàn tay bị Lan giữ chặt vẫn run run áp trên khe ẩm ấy. Nóng, ướt, và ngột ngạt đến mức khiến cả cơ thể anh căng cứng.
Anh ấp úng, giọng lạc đi:
“Thế… thế bây giờ… thầy… phải tiêm… thế nào…?”
Lan hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai Tuấn, thì thầm chậm rãi:
“Dễ thôi… cây kim đặc biệt của thầy đâu… chính nó sẽ làm việc đó.”
Câu nói mập mờ, nhưng đôi mắt Lan liếc xuống dưới, nơi cái kim tiêm đang nhô cao mà căng giật khao khát như muốn bật tung. Bàn tay Lan trượt từ đùi Tuấn lên, rồi gõ nhè nhẹ một cái vào thân kim.
Nói rồi, Lan đưa ngón tay đã ẩm ướt chạm nhẹ lên gò má Tuấn, quệt một vệt mỏng, vừa khiêu khích vừa trấn an.
Tuấn thở dồn dập, mồ hôi lấm tấm, lý trí như bị đốt cháy. Cả người anh nóng bừng, căng tức, muốn thoát ra cái cảm giác ngột ngạt kia ngay tức thì, nhưng vẫn cố ấp úng, nửa tin nửa ngờ:
“Em… em chắc chứ…? Tiêm kiểu đó… thật sự… sẽ khỏi bệnh sao…?”
Lan mỉm cười, bàn tay đã len lén trượt xuống, miết theo sống cặc, vừa xoa vừa thì thầm:
“Thầy thử đi… rồi sẽ biết.”
Lan siết nhẹ tay quanh thân cặc Tuấn, kéo thẳng đứng dậy chĩa ngược lên trên. Dưới ánh sáng vàng vọt của căn phòng, nó bóng loáng, đỏ hồng căng mọng như một thứ “cây kim đặc biệt” vừa được đánh thức. Lan mím môi, mắt ánh lên tia dâm đãng xen chút căng thẳng, vì kích thước thực sự vượt ngoài tưởng tượng của cô.
Tuấn ngồi bất động, hai tay bấu chặt vào mép bàn, lồng ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp. Trên gương mặt lộ rõ sự bối rối ngờ nghệch, pha lẫn run rẩy vì khoái cảm lạ lẫm lần đầu tiên. Anh lắp bắp như thể vẫn muốn chống chế, nhưng hơi thở gấp gáp đã phản bội:
“Thầy… thầy… chưa từng… như thế này bao giờ…”
Lan không trả lời, chỉ khẽ ấn đầu khấc vào giữa khe ướt át, mép hoa huyệt run rẩy vì bị vật thể quá to cọ vào. Môi cô hé ra, bật một tiếng rên nghèn nghẹn. Từ từ, cô hạ người xuống, cái cảm giác giãn căng xé toạc nơi cửa huyệt khiến toàn thân Lan run bắn.
“Ưm… lớn… quá…”
– cô thở gấp, cắn môi, nhăn mặt nhưng vẫn không dừng lại, từng chút một nuốt trọn sự căng cứng nóng bỏng ấy vào trong.
Tuấn nghẹn thở, mắt mở lớn như không tin nổi cảm giác đang dâng trào. Mỗi centimet trượt vào khiến anh thấy đầu óc như nổ tung, thân thể tê dại, đôi chân vô thức co rúm lại. Mồ hôi rịn trên trán, giọng khàn đặc, anh ngây ngô thốt lên:
“Nóng… quá… thầy… thầy như sắp… tan chảy mất…”
Lan chống tay lên ngực Tuấn, siết nhẹ như trấn an nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ khoái trá khi nhìn thấy sự ngây dại mê muội của anh. Cô thở hổn hển, lắc hông chậm rãi, để mặc cho cặc to lớn ấy căng giãn khắp bên trong mình, vừa đau nhói, vừa khoái lạc dâng tràn.
Căn phòng ngập trong những tiếng thở dồn dập, sự kết hợp của đau và sướng, của ngờ nghệch và đê mê, của một kẻ lần đầu nếm trải và một kẻ dẫn dắt đang tận hưởng chiến thắng.
Tuấn chưa từng tưởng tượng có ngày mình rơi vào tình cảnh này. Toàn thân anh cứng đờ, từng thớ cơ run rẩy như bị điện giật. Thứ huyệt động nóng hổi, chặt khít kia đang siết lấy cặc anh từng chút một, nuốt sâu dần, khiến mọi suy nghĩ trong đầu như tan biến.
Cảm giác đầu tiên là sốc. Nơi ấy ẩm ướt nhưng lại khép chặt đến mức gần như bóp nghẹt lấy anh. Mỗi khi Lan hạ người thêm một chút, Tuấn lại hít mạnh, sống lưng cong giật, tưởng như không chịu nổi. Trong lồng ngực, tim anh đập dồn dập, vang ầm ầm như tiếng trống trận.
Cảm giác kế tiếp là choáng váng. Từng đợt nóng rực từ hạ thể chạy ngược lên óc, khiến mắt anh hoa lên, miệng khẽ há ra mà chẳng thể thốt thành lời. Cái đau nhói nơi gân cặc bị ép căng hòa lẫn khoái cảm rạo rực, tạo thành một cơn sóng dục vọng quét sạch sự tỉnh táo.
“Ư… ưh… nóng… quá…sướng... nữa”
– Tuấn rên khẽ, giọng run bần bật. Anh không biết mình đang cầu xin, than thở, hay là thừa nhận sự sung sướng.
Đỉnh điểm là khi toàn bộ chiều dài cặc đã bị nuốt trọn. Một khoảnh khắc choáng váng tột độ, như cả thế giới ngừng lại, chỉ còn lại cảm giác bị ôm trọn, bóp siết, nén chặt đến mức nghẹt thở. Tuấn đổ rạp ra ghế, mồ hôi túa ra sau gáy, bàn tay bấu vào không khí như tìm điểm tựa.
Trong đầu, ý nghĩ duy nhất vang vọng:
“Đây là… cảm giác gì thế này… Thầy… không chịu nổi nữa rồi…”
Khoái cảm chưa từng nếm trải dâng lên, vừa như hạnh phúc, vừa như tra tấn, khiến Tuấn ngây ngốc, lạc vào cơn mê dâm đãng không lối thoát.
Lan từ tốn hạ nhịp, để toàn bộ cơ thể áp sát trong lòng Tuấn. Chiếc áo blouse trắng của anh vẫn còn nguyên, khuy áo hơi bung ra, để lộ lồng ngực phập phồng, mồ hôi rịn từng giọt. Lan ngồi gọn trên đùi thầy, hai bàn tay vòng vươn ra sau gáy ôm lấy cổ thầy, cô khẽ rướn hông lên rồi nhấp xuống, nhịp đầu tiên vừa nhẹ vừa ngập ngừng.
Tuấn giật mình, sống lưng ưỡn căng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Toàn thân anh như muốn rời ghế mà bật dậy, nhưng đôi bàn tay nhỏ nhắn của Lan đã giữ anh ở nguyên vị trí, đôi mắt cô nheo lại, ánh nhìn vừa ngây thơ vừa ranh mãnh.
“Thầy thấy không…”
– Lan thì thầm, giọng vừa run vừa trêu chọc
– “…nó có thể… vào được… và đây là cách thuốc phát huy tác dụng.”
Tuấn nuốt khan, cổ họng khô khốc. Mỗi cú nhấp của Lan, dù chỉ vài phân, cũng khiến anh như bị hút sạch khí lực. Hơi nóng từ nơi giao hòa lan thẳng vào bụng dưới, quặn lại, bức bối.
“Ư… em… đừng… nhịp nữa…”
– Tuấn thốt lên, giọng lạc đi, ánh mắt hoang mang.
Nhưng Lan chỉ cười khẽ, hơi thở phả lên tai anh, rồi lại nhấp thêm một cái, sâu hơn chút nữa. Tiếng vải quần cọ xát, tiếng thở gấp gáp quyện vào nhau, tất cả đều gợi dục, ngập tràn mập mờ.
Lan tiếp tục nhấp nhẹ, chậm dãi, như vừa dỗ dành vừa dẫn dụ. Mỗi nhịp, Tuấn lại bị hút sâu hơn vào vòng xoáy khoái lạc, không phân biệt được đâu là sợ hãi, đâu là sung sướng. Cái run rẩy của lần đầu trải nghiệm khiến anh ngây ngốc, chẳng còn lý trí để thoát ra.
Lớp vải quần áo vẫn còn phủ bên ngoài, nhưng cảm giác ép chặt, nóng rực len lỏi qua từng thớ vải khiến cả hai đều run lên. Tuấn ngửa đầu, đôi mắt mờ đi vì khoái cảm lạ lẫm, bàn tay anh vô thức siết chặt lấy hông Lan.
“Thầy… thầy nóng quá… không chịu nổi nữa rồi…”
– giọng Tuấn khàn đi, ngây ngô như một kẻ lần đầu trải nghiệm cơn nứng tràn ngập cơ thể.
Lan hơi nhăn mặt vì thứ đó quá to, ép căng đến mức khó nhích nổi. Nhưng cô lại nở một nụ cười đầy khoái trá, vừa dìu hông mình nhấp nhẹ lên xuống, vừa thì thầm mời gọi:
“Cứ để em… từ từ dẫn lối cho thầy. Đây chính là cách để tiêm thuốc… cũng là cách để bệnh của cả ta được chữa khỏi.”
Mỗi nhịp dập hạ xuống, cảm giác nóng bỏng lại dồn ép hơn, khiến Tuấn giật nảy cả người. Anh thở dốc, trán rịn mồ hôi, cổ họng bật ra từng tiếng nghẹn ngào vì đê mê. Trong mắt Lan, hình ảnh một người đàn ông nghiêm túc đang bị chính dục vọng xé nát thật sự quá kích thích — và cô biết mình đã thành công dẫn anh đi đến tận cùng.
Lan bắt đầu nhịp nhấp rõ rệt hơn, hông cô nâng lên rồi lại hạ xuống thật chậm, để mỗi lần cái “kim tiêm” trượt sâu vào hoa huyệt đều khiến Tuấn run rẩy toàn thân.
“Thầy… thầy thấy lạ quá… nóng, chặt… như muốn nghiền nát thầy…”
“Nó trơn trượt….ướt át…mà bóp siết”
– Tuấn lắp bắp, hai tay không biết đặt đâu, chỉ dám bấu chặt mép ghế, khuôn mặt đỏ bừng đầy bối rối.
Lan cắn môi, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn cố giữ giọng ngọt ngào mà đê tiện:
“Đấy chính là thuốc đang thấm vào người thầy… từng giọt, từng giọt một… Càng nhấp, thuốc càng lan khắp người, làm thầy khỏe mạnh hơn, đê mê hơn…”
Cô ấn mạnh hông xuống một nhịp thật sâu, đến tận gốc, sức nặng cơ thể ép xuống hạ thân anh khiến Tuấn bật ra tiếng rên nghẹn ngào, mắt trợn lên, toàn thân giật bắn.
“Trời ơi… em ơi… thầy chịu… chịu không nổi nữa rồi…”
Lan cúi xuống, thì thầm ngay bên tai, giọng run nhưng đầy thách thức:
“Chưa được đâu… thầy còn phải tiêm thật nhiều, thật lâu… cho đến khi thuốc của thầy tràn ra hết trong em, bệnh mới khỏi được.”
Nói rồi, cô bắt đầu tăng tốc, nhịp nhấp trở nên dồn dập hơn. Tiếng vải quần áo cọ xát, tiếng ma sát nhầy nhụa, ướt át, vang vọng trong căn phòng im ắng, hòa lẫn tiếng rên ngây ngô, yếu ớt nhưng ngày càng khẩn thiết của Tuấn. Anh hoàn toàn mất kiểm soát, để mặc cho từng cú dập siết đưa mình đến bờ vực thẳm khoái cảm.
Lan bất chợt đưa tay đặt lên lồng ngực cứng cáp của thầy mà xoa nhẹ rồi chống làm điểm tựa, môi kề sát tai, hơi thở nóng rực phả vào:
“Thầy… bế em đi… đặt lên giường bệnh… ở đó tiêm mới đúng cách.”
Tuấn thoáng giật mình, đôi mắt chớp liên tục, gương mặt đỏ gay, mồ hôi rịn khắp thái dương. Anh ấp úng, giọng ngờ nghệch như một kẻ mới vào nghề:
“Ơ… bế… bế em á?… Trên giường kia… để… để tiêm à?”
Lan mỉm cười khoái trá, gật nhẹ, ánh mắt vừa trong veo vừa đầy mưu mẹo. Cô nhích hông xuống một chút, để “kim tiêm” trượt khỏi lòng mình, rồi rên khẽ, giả bộ yếu ớt như bệnh nhân cần chữa gấp.
“Nhanh đi… em không chịu nổi nữa… nếu không, bệnh lại nặng hơn đấy…”
Tuấn hoang mang thật sự. Anh đưa tay vụng về đặt lên thắt lưng Lan, rồi bất ngờ nghiêng người, gồng mình bế thốc cô lên. Động tác vừa lóng ngóng, vừa run rẩy, như thể sợ mình làm sai.
Lan vòng chân quanh eo anh, cố tình siết lại, khiến đầu “kim tiêm” chạm nhẹ qua lớp vải quần, cọ sát vào nơi nóng ẩm. Tuấn run bắn, thở dốc, vừa bước từng bước nặng nề về phía giường bệnh vừa lí nhí:
“Trời ơi… nóng quá… chỗ đó của em… nó cạ vào thầy… thầy… thầy chịu không nổi rồi…”
Lan chỉ cười khúc khích, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn, khoé môi nhếch lên đầy khoái trá. Cả căn phòng như đặc quánh lại trong thứ không khí mập mờ, nơi một kẻ giả ngây ngô bị dẫn dắt từng bước, mà không hề biết mình mới chính là con thú đang được thả dây.
Tuấn loạng choạng bế Lan đặt xuống giường bệnh, lưng cô chạm ga trắng lạnh mà nóng bừng cả người. Vừa buông tay, Tuấn định lùi lại thì Lan bất ngờ níu cổ áo anh, kéo mạnh xuống. Cơ thể nặng nề của Tuấn đổ ập lên, khiến “kim tiêm” khổng lồ lại vô tình trượt đúng khe ẩm ướt, nóng rực. Một nhát lút cán sâu tận vào trong huyệt động một cách bất ngờ.
“Ahh….thầy”
Lan cắn môi nén rên, mắt lim dim. Tuấn thì tái mặt, miệng lắp bắp:
“Thầy… thầy xin lỗi … có… có đau không?”
Lan bật cười khúc khích, lắc đầu, đôi chân quặp ngang hông thầy bàn tay mảnh ôm lấy thân trên mà kéo nhẹ thầy nhấn, nhấp:
“Không…không…tuyệt lắm… cứ tiêm tiếp đi thầy… nhưng chậm thôi…”
Tuấn nuốt khan một ngụm, cổ họng khô rát. Anh gồng người, hông bắt đầu hẩy từng nhịp vụng về, cứng ngắc. Mỗi lần nhấp, anh lại rướn người quá đà, rồi khựng lại như sợ làm sai. Tiếng thở gấp gáp, tiếng va chạm khẽ khàng vang lên đều đặn mà vụng về đến buồn cười.
Lan che miệng cười, mắt long lanh nhìn anh:
“Thầy ơi… trông thầy… cứ như học sinh lần đầu tập thể dục ấy.”
Tuấn đỏ bừng, mồ hôi lăn trên thái dương, nhưng vẫn rướn nhịp, miệng lúng búng:
“Thầy… thầy cố rồi mà… khó quá… nóng quá… mỗi lần vào… như bị hút chặt lấy…”
Lan bật cười to hơn, ôm ghì lấy lưng anh, thì thầm gợi tình:
“Cứ thế thôi… đúng rồi… thầy ngốc quá… nhưng em thích cái kiểu ngây ngô này…”
Cơ thể Tuấn càng lúc càng run, nhịp nhấp vẫn chậm, thô cứng, nhưng chính sự ngây ngô ấy lại làm không khí thêm nồng nặc. Mỗi cú hẩy, Lan lại nhói lên rồi khoái cảm lan tỏa, khiến cô vừa buồn cười, vừa nghiện đến phát điên.
Lan vòng tay siết chặt cổ Tuấn, đôi mắt ánh lên nét nghịch ngợm. Cô cắn nhẹ tai anh, thì thầm:
“Không phải cứ hẩy mạnh là hay đâu… nghe em này…”
Bàn tay cô trượt xuống hông Tuấn, đặt lên eo anh, dẫn nhịp:
“Đầu tiên… cứ vào thật chậm… như thế này… rồi rút ra gần hết… sau đó mới dập sâu một lần…”
Tuấn thử làm theo, nhịp đầu tiên còn vụng về, cứng đờ. Anh khẽ rên vì cảm giác bó chặt của huyệt động quá sức tưởng tượng, mồ hôi vã ra, miệng thở dồn dập:
“Khó… khó quá… như sắp bị hút mất…”
Lan bật cười, hôn phớt môi anh rồi tiếp tục “giảng”:
“Đừng gồng… thả lỏng đi… nhịp ngắn, nhịp dài xen kẽ… cứ để em dẫn nhịp…”
Cô cong hông, chủ động đưa đón, khiến mỗi cú hẩy của Tuấn con cặc lọt vào khớp khít, tạo nên âm thanh nhóp nhép, nhầy nhụa vang vọng trong phòng y tế. Tuấn ngơ ngác nhìn, vừa theo vừa thốt lên đầy bối rối:
“Trời ơi… sao em rành… hơn cả thầy vậy…”
Lan cười khúc khích, ghì sát môi anh, hơi thở dâm loạn phả vào:
“Thì em là bệnh nhân mà… em biết cách dùng thuốc chứ… còn thầy… chỉ cần nghe lời em thôi…”
Cô tiếp tục điều chỉnh từng động tác, mỗi câu nói như một mệnh lệnh khiêu khích:
“Chậm… sâu… rồi rút kim ra… rồi lại đâm nhanh, mạnh kim vào một chút… giữ lại ở trong cùng… đúng rồi… thế mới sướng…”
Tuấn làm theo, ban đầu còn khập khiễng, nhưng càng lúc càng hòa vào nhịp điên loạn mà Lan dẫn dắt. Gương mặt anh đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, miệng thì chỉ biết lặp đi lặp lại trong hơi thở đứt quãng.
Tuấn siết chặt eo Lan, nhịp hông bắt đầu gấp gáp hơn. Nhưng rồi giữa cơn đê mê, anh chợt khựng lại, đôi mắt mở to, nét mặt lo lắng hệt như một cậu trai mới lần đầu trải nghiệm.
Giọng anh ấp úng, run rẩy:
“Nhưng… nhưng sao lạ thế… nãy giờ thầy… tiêm mãi… mà thuốc vẫn chưa ra… có phải… thầy làm sai cách không em…?”
Lan nghe vậy liền bật cười khúc khích, vòng tay ghì chặt cổ anh, đôi môi nhếch cong đầy dâm đãng.
“Ngốc quá… đâu phải cứ nhấp vài cái là thuốc ra ngay… phải kiên nhẫn… phải để nó dồn lại… khi không chịu nổi nữa thì mới phun ra được…”
Tuấn nhăn mặt, vừa dập vừa bứt rứt:
“Nhưng… thầy… thầy nóng lắm rồi… căng đến muốn nổ tung… nếu nhỡ… nhỡ không ra thì sao… thì bệnh nhân lấy gì để chữa…?”
Lan giả vờ nghiêm giọng, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự tinh quái:
“Không ra thì em chết mất… thầy muốn để bệnh nhân này chết trước mặt mình sao? Người ta sẽ bảo thầy vô trách nhiệm, không biết dùng thuốc…”
Tuấn hoảng hốt, mặt đỏ bừng, mồ hôi túa ra nhiều hơn. Anh lắp bắp:
“Không… không… thầy sẽ cố… sẽ tiêm cho em… thầy nhất định… sẽ ra…”
Lan cong hông nghênh đón, khẽ cắn môi rên rỉ mời gọi:
“Ừ… cứ dập mạnh hơn đi… sâu hơn nữa… dồn hết thuốc của thầy vào trong em… em mới khỏi được…”
Mồ hôi trên trán Tuấn chảy thành dòng, nhỏ xuống hõm ngực Lan. Anh vừa dập con cặc vừa run, đôi mắt hoang mang tột độ. Bàn tay siết hông Lan đến run rẩy, giọng anh khản đặc:
“Em… em ơi… sao… sao vẫn chưa ra…? Thầy… thầy sắp chịu không nổi nữa rồi… nóng quá… căng quá… như muốn nổ tung… nhưng thuốc… thuốc vẫn mắc lại trong thầy…”
Mỗi nhịp nhấp hẫng của Tuấn làm con cặc càng thêm giật mạnh, đỏ rực, căng tức đến mức nổi gân xanh hằn lên như muốn xé toạc ra. Con cặc thô to, bóng nhẫy dịch nhờn đang không ngừng ma sát huyệt động. Từng vách thịt ấm nóng, gồ ghề bao trọn lấy con cặc mà bóp siết khiến anh chỉ biết nghiến răng, mặt đỏ gay, toàn thân run lẩy bẩy như kẻ lên cơn sốt vì sung sướng.
Lan ôm chặt lấy cổ anh, rên khe khẽ, ánh mắt long lanh nhưng cũng cố trêu chọc:
“Ha… ha… thầy ngốc quá… chính vì chưa ra nên mới căng thế… cứ để nó căng thêm nữa… rồi khi bùng nổ thì sẽ phun trào, ào ạt… em mới đủ thuốc mà chữa…”
Tuấn càng nghe càng bấn loạn. Anh thở dốc, ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt như cầu cứu:
“Nhưng… em… thầy sợ… sợ nó nổ tung trong người thầy mất… căng quá… nhức quá… thầy không chịu nổi nữa rồi…”
Anh dập loạn xạ, nhịp hông không còn đều đặn, cứ xiết chặt vào rồi giật mạnh ra, như muốn giải thoát cơn tức nghẹn. Huyệt động cùng con cặc của cả hai đang rỉ ra những lớp dịch nhờn bôi trơn làm cảm xúc của cả hai ngày thăng hoa hơn. Cảm giác trơn trượt, nhầy nhụa khiến các tế bào thần kinh nơi đầu khấc của Tuấn như muốn nổ tung. Từng luồng khoái cảm cứ thế chạy dọc từ thân dưới, men theo sống lưng chạy lên trên. Tim thầy đập nhanh hơn. Não bộ phát ra những tín hiệu thần kinh sung sướng, khoái lạc. Cặc anh giật liên hồi, cặc bóng loáng, đỏ sẫm căng tức, nhưng vẫn không chịu phun ra giọt nào.
Lan cắn môi, cong lưng đón lấy từng cú dập, trượt sâu cuồng loạn, trong lòng khoái trá khi thấy “ông thầy ngây ngô” của mình sắp phát điên vì chưa được giải thoát.
Tuấn ôm siết lấy Lan, mồ hôi đầm đìa, mắt anh đỏ hoe như sắp khóc. Anh rên rỉ, giọng run run nghẹn lại từng nhịp thở:
“Em ơi… thầy… thầy chịu hết nổi rồi…kim của thầy căng quá… tức quá… nó như muốn nổ tung mà vẫn kẹt lại… em… em chỉ cho thầy đi… thầy phải làm sao để thuốc thoát ra…”
Anh nhồi một cú thật mạnh, rồi run bắn, cả thân thể co giật như bị dòng điện quật vào. Cặc anh giật thình thịch trong cơ thể Lan, nóng rực và căng cứng đến nghẹt thở, nhưng vẫn lì lợm chưa phun giọt nào.
Tuấn rên gấp, môi anh mím lại, mắt nhắm nghiền, toàn thân gồng cứng. Cơn khoái lạc chưa được giải thoát khiến anh như điên loạn, giọng lạc hẳn:
“Em… cứu thầy với… dạy thầy đi… thầy ngu ngốc quá… không biết phải làm sao… thầy sợ… nó sẽ nổ tung mất…”
Lan mỉm cười khoái trá, ánh mắt long lanh lẫn chút tàn nhẫn. Cô đưa tay vuốt ve hai má ướt đẫm mồ hôi của Tuấn, thì thầm đầy nhục dục:
“Thầy ngốc… phải ép nó đến cùng, phải siết chặt hơn nữa, dập sâu hơn nữa… thì thuốc mới chịu vỡ òa mà trào ra. Nếu không… nó sẽ còn hành thầy đến chết vì tức nghẹn đấy…”
Tuấn há miệng thở dốc, như sắp ngất đi, nhưng vẫn gắng sức làm theo, từng nhịp dập loạng choạng, cuồng dại hai bọc trứng không ngừng va đập vào mông La . Mỗi cú đẩy, toàn thân anh giật bắn, hơi thở đứt quãng.
Anh chỉ còn đủ sức rên rỉ trong điên dại:
“Xin em… chỉ cho thầy cách ra đi… thầy… thầy chịu hết nổi rồi…”
Tuấn gần như mất kiểm soát. Nỗi lo lắng “thuốc chưa ra”, cùng cảm giác căng tức đến phát điên trong hạ thân trộn lại thành một cơn cuồng loạn. Anh bấu chặt lấy hông Lan, bật dậy, đẩy mạnh từ dưới lên.
“A… a… thầy…! Đau quá”
– Lan hét khàn giọng, cơ thể bật cong, đầu ngửa ra sau, mái tóc xõa tung theo từng cú nhấp.
Âm thanh ướt át, nhóp nhép, bạch bạch vang lên mỗi lần cây cặc nóng rực của Tuấn cắm phập vào tận cùng rồi rút ra. Sức nóng ma sát nhầy nhớt khiến cả hai như bốc cháy, từng thớ thịt cọ xát, trơn nhớt, căng rát mà lại khoái lạc đến tột cùng.
Tuấn ú ớ, mắt đỏ lửa, hơi thở phì phò như thú hoang:
“Không… không được… nhưng… thầy chịu… không nổi nữa…”
Hông anh nhấp loạn, ban đầu còn cứng ngắc, gượng gạo, giờ trở thành những cú dập mạnh, dồn dập, vô thức. Tiếng va chạm giữa thân thể rầm rập, hòa cùng tiếng rên đứt quãng vì đau đớn của Lan, như một bản nhạc dâm đãng cuồng loạn trong căn phòng y tế kín bưng.
Mỗi cú thúc, Lan lại siết chặt hơn, nước mắt khoái cảm ứa ra, miệng rên gọi trong khoái lạc:
“Đúng rồi… sâu nữa đi… mạnh nữa đi… thầy…!”
Mùi mồ hôi, mùi nhục dục đặc quánh, phủ kín bầu không khí. Tiếng bạch bạch bạch hòa cùng tiếng rên ư ử khiến căn phòng rung động, nóng hầm hập như lò lửa.
Những cú tiêm của Tuấn bỗng chốc biến thành cơn bão. Từng cú thúc mạnh bạo, dữ dội, không còn tiết chế, khiến thân thể Lan bật dậy theo từng nhịp va chạm. Mỗi lần anh cắm phập hết cỡ, điên cuồng ra vào như con thú dữ mất kiểm soát khiến Lan phải bật thét:
“Á…! Đau quá… nhưng.. nhưng… thầy… cứ tiếp tục đi… mạnh nữa…!”
Tuấn mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, hơi thở nặng nhọc:
“Thầy… không biết… sao lại… nóng quá… khó chịu quá…nhưng nó phê... thầy sắp chịu không nổi nữa…!”
Tiếng bạch bạch bạch vang dội trong phòng, càng lúc càng dồn dập, điên cuồng. Cây cặc nóng bỏng của Tuấn ma sát liên hồi, đâm thọc đến mức Lan run rẩy toàn thân, vừa đau nhói vừa dâng trào khoái cảm.
Lan cắn môi, hai tay bấu chặt vai anh, nước mắt lăn dài mà giọng run rẩy vẫn cổ vũ:
“Đúng rồi… thầy cứ như vậy… mạnh nữa đi… đừng dừng lại… tiêm hết vào em đi…!”
Tiếng rên rỉ, tiếng rít qua kẽ răng, tiếng thịt chạm thịt dập dồn, tất cả hòa lại thành một khúc dâm nhạc hỗn loạn. Tuấn giờ chẳng khác nào con thú hoang bị bản năng dẫn dắt, từng cú tiêm nhồi sâu như muốn xé nát Lan ra, càng đau càng khiến cô siết chặt hơn, càng làm Tuấn phát điên thêm.
Tuấn gầm lên một tiếng khàn đặc, cả cơ thể run bần bật. Cặc anh giật liên hồi trong người Lan, từng đợt “thuốc” nóng hổi, đậm đặc phun xối xả, bắn dồn dập vào tận sâu bên trong.
Lan thét lên, toàn thân cong oằn, run rẩy như bị điện giật. Cái nóng, cái nhầy nhụa ấy tràn ngập, chảy tràn ra mép khe, làm cô phê đến nghẹt thở. Hai tay ôm riết lấy lưng Tuấn, móng tay bấu sâu mà vẫn rên rỉ khát khao:
“Trời ơi… nhiều quá…! Nữa đi… thầy… cứ tiêm hết vào em… đừng dừng lại…!”
Tuấn thì như mất hồn. Mắt anh mở trừng trừng, hơi thở đứt quãng, từng cơn giật mạnh khiến anh như sắp ngất đi vì sung sướng được giải phóng. Anh vừa run rẩy vừa lắp bắp, anh thốt trong cơn khoái cực:
“Thầy… ra rồi… sao nhiều thế này…? Thầy không ngờ lại… sướng… đến vậy…!”
Từng dòng thuốc tinh dịch trắng đục vẫn tuôn ra, nhầy nhụa phủ kín cả trong lẫn ngoài, nhỏ tong tong xuống giường bệnh. Căn phòng hẹp tràn ngập mùi nồng nàn, tiếng thở dốc và run rẩy của hai thân thể hòa lẫn.
Lan ngả đầu ra sau, môi hé mở, nước mắt lẫn mồ hôi ướt nhòe, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười mê dại.
Căn phòng y tế như đặc quánh hơi nóng. Áo blouse của Tuấn đã ướt mồ hôi, dính bết vào lưng. Mái tóc rũ xuống trán, đôi mắt đỏ hoe vì phê. Cặc anh vẫn dựng đứng, đỏ tím, từng đường gân giật liên hồi, rỉ thuốc ra thành vệt dài bóng loáng.
Lan nằm ngửa trên giường bệnh, váy xoắn cao, thân hình ướt đẫm. Hai chân cô run rẩy nhưng vẫn kẹp chặt lấy hông Tuấn, kéo anh vào sâu hơn. Cô còn vương mùi tinh dịch đặc quánh, ngực phập phồng, nhưng ánh mắt lại sáng rực dâm loạn.
Lan ôm ghì lấy, giọng rên rỉ, ngắt quãng:
“Cứ… cứ tiêm hết cho em… đừng kìm nữa… bơm cho em… đến giọt cuối cùng…”
Tuấn như kẻ mất trí, ôm chặt lấy cô, rên gào khản giọng, từng dòng thuốc cuối cùng vẫn bị ép phun ra, đến khi cặc mềm oặt nhưng vẫn rỉ giọt cuối cùng.
Anh đổ gục, thở dốc, mồ hôi ướt sũng. Gương mặt ngây ngô, choáng váng, đôi mắt dại đi, lắp bắp:
“Thầy… thầy tiêm xong rồi… em… em có đỡ hơn không…”
Lan chỉ cười khẽ, đôi môi còn dính tinh dịch, thì thầm:
“Đỡ hẳn… “
Tuấn ngồi phịch xuống ghế, ngực còn phập phồng, đôi tay run rẩy đưa lên vuốt mặt. Một lúc lâu sau, anh mới lồm cồm đứng dậy, vừa thở dốc vừa nhìn quanh căn phòng y tế lộn xộn. Ga giường nhàu nát, loang đầy vệt trắng đục; sàn gạch thì lấp lánh bóng nhớt dưới ánh đèn vàng nhạt.
Anh vội vã mở ngăn kéo lấy khăn giấy, lúi húi lau từng giọt thuốc vương vãi trên da thịt, trên ga giường, trên cả mặt bàn inox. Động tác vội vàng nhưng cẩn trọng, như thể sợ ai khác nhìn thấy cảnh tượng này sẽ hiểu lầm. Thỉnh thoảng, khi chiếc khăn chạm phải một vệt tinh dịch còn ấm, Tuấn khẽ đỏ mặt, rụt tay lại, ngập ngừng như một cậu trai mới lớn vừa phạm lỗi.
Nhưng rồi, anh nghiến răng, cố làm tiếp.
“Không sao… chỉ là thuốc thôi… thuốc tốt… mình đã chữa được cho em ấy…”
– Tuấn thì thầm tự trấn an, giọng ngây ngô lạc đi.
Anh gom hết khăn giấy nhầy nhụa cho vào túi nilon, buộc chặt, bỏ vào thùng rác y tế như xử lý chất thải thông thường. Mùi hăng hắc tanh ngọt vẫn vương lại, bám chặt trong không khí, khiến Tuấn nuốt khan liên tục.
Khi mọi thứ đã tạm gọn gàng, anh ngồi phịch xuống ghế xoay, ngả người ra sau, mắt nhắm nghiền. Trên gương mặt lấm tấm mồ hôi ấy không còn nét đê mê, mà thay vào là sự mệt nhoài, pha chút tự mãn ngây thơ.
“Ừ… cuối cùng cũng xong. Bệnh nhân được chữa rồi. Thầy đã làm đúng nhiệm vụ…”
– Tuấn tự nhủ, khóe môi thoáng cong thành một nụ cười nhẹ nhõm, ngây ngốc.
Trong căn phòng vắng lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc, và mùi nhầy nhụa lẩn khuất không chịu tan.
Cánh cửa phòng y tế vừa khép lại. Bóng dáng cô gái khuất dần ở cuối hành lang, môi vẫn cong cong nụ cười đắc thắng, tin chắc rằng mình vừa dụ dỗ thành công một ông bác sĩ ngây thơ vụng về.
Trong căn phòng im lặng, bác sĩ Tuấn đứng yên một thoáng. Áo blouse vẫn xộc xệch, cổ áo ướt mồ hôi, đôi tay còn lưu lại hơi ấm nhầy nhụa của cuộc “tiêm đặc biệt”. Anh thở hắt ra một hơi dài, rồi chậm rãi quay về bàn làm việc.
Bàn tay chậm rãi kéo ngăn kéo ra, lấy khăn giấy lau từng giọt thuốc còn vương trên đầu “kim tiêm”. Động tác không hề run rẩy, không vụng về, mà dứt khoát, điêu luyện. Mỗi đường lau như một nghi lễ, như thể anh đã quen với việc này từ lâu.
Ngay sau đó, anh ngồi xuống, hai chân vắt chéo, ngả lưng vào ghế, mắt nheo lại. Anh lấy tay vuốt ngược tóc lên. Vẻ bối rối, ngơ ngác khi nãy biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại gương mặt đẹp trai mà quyến rũ, cái bộ dáng lúc nãy như chưa từng tồn tại.
Căn phòng yên ắng đến mức nghe rõ tiếng kim loại khẽ va vào thành ống nghiệm. Rồi bất chợt, một giọng cười dâm đãng, đê tiện, pha chút thích thú bật ra, vang vọng, dài hơi:
“Ha… ha… ha…”
Khóe môi anh cong lên, một nụ cười nhếch nửa miệng, ngập tràn khoái lạc. Giọng anh khàn khàn, trầm hẳn xuống, không còn một chút ngây ngô nào:
“Con nai nhỏ… tưởng mình lừa được ai cơ chứ?”
Anh lắc nhẹ “kim tiêm” trong tay, một giọt thuốc trắng đục lại rỉ ra ở đầu tròn bóng loáng, rơi xuống nền gạch, loang thành một vệt nhầy nhớt. Bác sĩ đưa ngón tay tới nơi đầu khấc mà quệt lấy, đưa lên môi, liếm gọn một cách thản nhiên, như kẻ nghiện lâu năm.
Đôi mắt lóe sáng, hung hiểm, không còn là ánh nhìn ngây dại mà cô gái thấy khi nãy. Đó là ánh nhìn của một kẻ cáo già, từng trải, quen thuộc với trò này đến mức thuộc lòng.
“Diễn ngây thơ à? Dụ dỗ à?…”
– anh khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp vang trong căn phòng kín
– “Tất cả chỉ là kịch bản thầy muốn em đóng. Em tưởng mình là thợ săn, nhưng từ đầu đến cuối, em chỉ là con mồi nằm gọn trong tay thầy thôi.”
Tuấn đứng dậy, chậm rãi kéo rèm cửa sổ lại, để căn phòng chìm thêm vào ánh sáng tù mờ, đặc quánh. Bước chân anh chắc nịch, uy nghi, mỗi nhịp đi như thể đóng đinh một sự thật: chẳng có trò nào cô ta điều khiển được cả.
Bàn tay anh vẫn mân mê “ống kim” vừa được dùng xong, đầu khấc đỏ ửng, căng bóng, vài gân xanh nổi rõ. Mỗi cái siết tay, từng giọt thuốc cuối cùng lại bị vắt ra, nhỏ tong tong xuống sàn lạnh.
Tuấn không dừng lại. Tay kia với lấy khay bạc, từng ống nghiệm được đặt ngay ngắn. Anh cho từng giọt dịch sền sệt chảy vào, dòng trắng đục dần dâng lên thành những vệt đặc quánh. Đặt ống đầu tiên vào, rồi đến ống thứ hai, thứ ba… cuối cùng cả khay như một bộ sưu tập dịch nhầy nhụa.
Tuấn ngửa cổ, hít một hơi sâu, để mặc cho ký ức nóng rực vừa rồi ùa về. Nhưng lần này, không còn chút lúng túng, run rẩy nào. Chỉ còn lại một con thú dâm đãng, tinh ranh, thoả mãn với màn kịch mình vừa hoàn tất.
“Ngọt thật…”
– anh liếm môi, thì thầm, giọng rền vang như một lời tuyên án –
“và … khi em quay lại… em sẽ còn dính sâu hơn, đến mức chẳng bao giờ thoát được..”
Anh vắt kiệt tinh dịch vào lọ ống nghiệm cuối cùng. Đặt chúng ngay ngắn trong khay, rồi mở chiếc tủ ủ đông. Bên trong là hàng chục lọ thuốc trắng đục, ngưng tụ thành một thế giới bí mật rùng rợn.
Ngón tay trượt chậm trên bề mặt lạnh lẽo của thủy tinh, anh thì thầm với chính mình:
“Thuốc sao… thuốc này bổ… nhưng cũng rất độc và nguy hiểm đấy bé cưng ạ”
Nụ cười dâm loạn kéo dài, in bóng anh trên vách tường, méo mó, ám ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com