Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

4.3

Ánh mắt Phong vẫn nghiêm nghị, giọng nói trầm ấm như xoáy vào từng lỗ tai, nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến những đụng chạm vô tình càng trở nên rõ rệt hơn. Và cứ thế, dọc cả hàng, tiếng tim đập, tiếng thở gấp gáp xen lẫn tiếng nước lách tách.

Khi tiến đến gần cuối hàng, ánh mắt Phong khẽ hạ thấp, dừng lâu hơn ở thân hình nhỏ bé đang run run bám chặt mép hồ. Vai Huy co rúm, mái tóc ướt sũng dính sát trán, còn hơi thở thì lộn xộn, chẳng theo nhịp.

“Em làm chưa đúng nhịp rồi.”

– giọng thầy vang khẽ, trầm ấm nhưng không cho phép phản kháng.

Phong cúi thấp người xuống, thân hình cao lớn gần như phủ trùm lên dáng nhỏ bé ấy. Anh đưa một bàn tay chắc gọn đặt lên lưng Huy, nhẹ ấn:

“Thả lỏng. Đừng gồng người lại.”

Ngay lập tức, cả cơ thể Huy rùng mình, gò má đỏ bừng, đôi tay bấu mép hồ chặt hơn.

Anh khẽ nhướng mày, cúi thấp thêm, giọng trầm như rót thẳng vào tai:

“Nghe thầy. Thở ra bằng mũi khi úp mặt, rồi ngẩng lên hít vào. Chậm thôi. Thầy giữ cho.”

Một bàn tay anh trượt xuống, vòng qua eo nhỏ bé, giữ chắc để cơ thể cậu không chới với. Thân hình rắn chắc áp sát vào lưng, hơi nóng dưới nước truyền đến rõ rệt. Chiếc quần bơi bị lực ép của nước ép đến dính chặt, cái đùm êm mềm khẽ chạm vào hông Huy mỗi khi anh điều chỉnh.

Huy run lên, lúng túng úp mặt xuống nước. Nhưng vừa thở ra chưa được nhịp đã vội ngẩng lên, ho sặc sụa, nước bắn tung tóe.

Ngay lập tức, Thày Phong ghì chặt hơn, kéo cậu vào sát ngực mình. Bàn tay trên lưng vỗ nhè nhẹ, giọng anh trầm xuống, dứt khoát mà đầy ẩn ý:

“Chậm thôi. Cứ để thầy kèm. Đừng sợ.”

Trong vòng tay rắn chắc ấy, toàn thân nhỏ bé run bần bật, mặt đỏ gay, tim đập loạn, nhưng chẳng thể thoát khỏi sự kèm cặp quá sát sao của thầy.

Phong khẽ nghiêng đầu, hạ giọng sát bên tai:

“Nghe thầy. Khi úp mặt xuống, thở ra bằng mũi, cứ ‘phù… phù…’ từng nhịp. Rồi ngẩng lên hít vào thật sâu bằng miệng. Chậm rãi, đừng vội.”

Lời nói trầm vang cùng hơi thở ấm nóng lướt qua mang tai khiến Huy rùng mình, cổ họng khô khốc. Cậu ngập ngừng gật đầu, rồi thử làm theo. Mặt cậu úp xuống, vài bọt khí lăn tăn nổi lên, nhưng chưa kịp hết nhịp thở đã vội ngẩng đầu, hớp hơi gấp gáp. Cậu lại ho sặc, đôi vai nhỏ bé run lên.

Phong gật nhẹ, rồi hạ giọng:

“Tốt. Giờ thử thả người ra. Hai tay vẫn bám mép hồ, thả lỏng toàn thân. Cứ như trôi sấp trên mặt nước. Thầy giữ em.”

Huy nuốt khan, ánh mắt hoang mang, nhưng vẫn gật. Cậu bám mép hồ, rồi từ từ buông lỏng cơ thể. Toàn thân nhỏ bé nổi lềnh bềnh, úp sấp xuống mặt nước.

Giọng thầy vang ngay bên tai:

“Thả lỏng hơn nữa… đừng gồng. Có thầy giữ rồi. Cứ để cơ thể nổi tự nhiên.”

Trong khoảnh khắc ấy, Huy vừa thấy mình được bao bọc hoàn toàn, vừa ngượng ngập vì sự tiếp xúc quá sát sao. Tim cậu đập loạn nhịp, mặt nóng bừng, nhưng không dám cử động.

Huy bám thành hồ, thả người nổi sấp, mặt úp xuống làn nước xanh trong. Hai cánh tay căng ra, thân hình nhỏ bé run lên từng nhịp vì căng thẳng.

“Ừ, đúng vậy… thả lỏng, chậm rãi thôi. Cứ để cơ thể nổi, không sao đâu.”

Ban đầu mọi thứ ổn, nhưng chỉ một thoáng, Huy hơi giãy, chân khua loạn làm thân mình chới với, gần như sắp chìm.

“Cẩn thận!” – Thầy Phong trầm giọng, phản ứng ngay lập tức.

Cánh tay rắn chắc bên dưới siết lại, nhưng trong khoảnh khắc vội vã ấy, bàn tay vốn đỡ bụng đã lỡ dịch xuống thấp… trượt ngang phần hạ bộ đang ướt át dưới lớp quần bơi bó sát của Huy.

Ánh mắt Phong vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, giọng anh bình tĩnh như không có gì:

“Đừng hoảng. Thầy giữ rồi. Thả lỏng, chậm lại.”

Nhưng lòng bàn tay ấy không rời đi ngay, mà ghì giữ lâu hơn cần thiết, để phần tiếp xúc nóng bỏng ấy như in hằn qua lớp vải mỏng manh nắm gọn hạ thân Huy.

Huy run lên, toàn thân nóng bừng, mặt úp trong làn nước mà đôi tai đỏ rực. Cậu muốn cử động nhưng sợ mình sẽ chìm, đành để yên trong vòng tay ấy, trái tim đập loạn đến nghẹt thở.

Từ bên ngoài, cả lớp chỉ thấy Phong đang cúi sát, hai tay đỡ cho Huy giữ thăng bằng. Dáng anh to lớn, cơ thể rắn chắc nổi bật trong làn nước, trông vô cùng chuyên nghiệp, như một huấn luyện viên mẫu mực.

Mấy ánh mắt nhìn theo đều chỉ thấy hình ảnh bình thường — một thầy giáo đang tận tình hướng dẫn học trò loay hoay.

Nhưng đâu ai ngờ, dưới làn nước trong veo, bàn tay rắn chắc ấy đã lỡ trượt xuống thấp, ghì giữ ngay nơi nhạy cảm nhất. Những ngón tay không chỉ đỡ, mà còn dừng lại quá lâu, như thể kiểm tra nhịp nổi, nhưng thực chất là một sự chiếm giữ ngấm ngầm.

Phong biết rõ, mặt nước dập dềnh che giấu tất cả. Bên ngoài, ai nhìn vào cũng chỉ thấy sự nghiêm túc. Nhưng trong khoảng cách ấy, chỉ có anh và Huy mới cảm nhận được độ nóng bỏng mập mờ đang lan ra.

Khóe môi anh khẽ nhếch, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, giọng trầm vang khẽ:

“Giỏi lắm… giữ thẳng người. Thầy đỡ rồi, đừng lo.”

Trong làn nước dập dềnh, Huy bỗng run lên, toàn thân nóng bừng đến mức không kìm được, bật thốt lên lí nhí:

“Th… thầy ơi… ta… tay thầy…”

Âm thanh run rẩy, nhỏ thôi nhưng cũng đủ để khoảng cách gần sát ấy trở nên căng thẳng tột cùng.

Thầy Phong thoáng dừng lại một nhịp, rồi khẽ cười, ánh mắt bình thản, giọng trầm đều như chẳng có gì:

“À… xin lỗi, thầy quên mất. Nãy thấy em loạng choạng, sợ em chìm nên vội đỡ.”

Anh khẽ dịch bàn tay lên cao, như thể để minh chứng cho lời mình vừa nói. Nhưng khóe môi lại ẩn một nét cười mập mờ, chẳng thể đoán được đó là sự ngẫu nhiên hay cố tình.

Huy đỏ bừng cả tai, đôi mắt không dám ngẩng lên, tim đập loạn. Cậu lí nhí đáp, gần như nuốt chữ vào cổ họng:

“Dạ… em… em xin lỗi…”

Bên ngoài, ai nhìn vào vẫn thấy cảnh tượng bình thường: một thầy giáo tận tình chỉnh học trò. Nhưng chỉ riêng hai người biết, khoảnh khắc ấy đã khắc một vết nóng bỏng, như một bí mật không thể nói ra.

Sau khi trấn an Huy, Phong thẳng người dậy, khẽ gật đầu như ra hiệu “ổn rồi”. Rồi thầy di chuyển sang những gương mặt khác đang loay hoay tập thở.

Trước mặt một cậu to con, anh đặt tay lên vai, nghiêm giọng:

“Ngẩng lên chậm thôi, đừng vội.”

Nhưng khi cúi thấp xuống, cánh tay rắn chắc lướt qua bụng, thoáng chạm vào ngay chỗ quần bơi bó sát. Cậu kia khựng lại, mắt trợn to, rồi đỏ bừng mặt, nhưng anh thì vẫn bình thản, coi như không.

Tiếp đó là một bạn nữ, đang run run bám thành hồ, ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Phong tiến sát, một tay đặt sau lưng, tay kia chỉnh nhẹ khuỷu tay. Trong thoáng chốc, lòng bàn tay anh lướt ngang bầu ngực căng tròn. Cô bé giật mình, thở hắt, nhưng ánh mắt anh vẫn nghiêm nghị:

“Giữ thẳng người. Đừng gồng.”

Rồi anh lại tiến sang một cậu khác, đang ho sặc vì hụt nhịp thở. Anh vội vòng tay đỡ, bàn tay chắc gọn giữ bụng — nhưng rõ ràng trượt thấp hơn cần thiết, ép sát ngay phần hạ bộ cậu kia. Một thoáng khựng người, đôi mắt trợn lên, nhưng Phong chỉ lắc đầu, giọng trầm vang:

“Chậm thôi. Thầy giữ rồi.”

Và thế là cứ mỗi người, dưới lớp vỏ ngoài nghiêm túc, anh đều để lại một dấu ấn mập mờ: hoặc bàn tay vô tình lướt ngang ngực, hoặc trượt qua hạ bộ. Không ai dám nói gì, chỉ có ánh mắt đỏ mặt, bối rối, còn anh vẫn là gương mặt điềm tĩnh của một “thầy giáo mẫu mực”.

Sau một hồi tập thở, Phong huýt còi ngắn, giọng vang trầm ấm:

“Được rồi, nghỉ một chút. Giờ chúng ta chuyển sang động tác đứng nước.”

Đám học ngẩng lên, vài gương mặt vẫn đỏ bừng, thở gấp sau khi tập thở. Anh đưa tay chỉ ra giữa hồ, cơ ngực căng nổi bật khi cử động:

“Động tác này quan trọng. Khi xuống sâu, nếu chưa bơi được thì các em phải biết đứng nước để không chìm. Trước tiên tập chân trước. Bám thành hồ, người hơi ngả ra, rồi đạp chân đều nhịp như đang đạp xe. Chậm, nhịp nhàng, không vội.”

Nói xong, thầy Phong làm mẫu. Anh bám vào thành hồ, hai chân dài bắt đầu đạp nhịp.

“Thấy chưa? Cứ đều nhịp thế này.”

– anh vừa làm mẫu vừa cất giọng chậm rãi, đều đặn.

Đám học sinh loay hoay bắt chước, nhưng động tác vụng về, chân đạp loạn, nước bắn tung tóe. Vài tiếng cười khúc khích vang lên, xen lẫn tiếng kêu nhỏ:

“Thầy ơi, em không giữ thăng bằng được.”

“Em đạp mà người cứ trôi đi nè.”

– vài tiếng kêu than vang lên, nước bắn lách tách khắp nơi.

Thầy Phong bơi dọc hàng, đi chậm rãi như một con thú săn mồi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa như biết rõ sự bối rối của từng đứa. Anh lần lượt cúi xuống, đặt tay lên đùi, lên hông để chỉnh nhịp:

“Không, không phải thế. Nhịp phải đều hơn.”

Túyt!

– tiếng còi vang chói tai, lập tức khiến cả nhóm khựng lại.

Ánh mắt đồng loạt ngoái nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Phong bơi từ từ tới sát mép hồ, đôi vai rộng nổi hẳn lên trên mặt nước. Cả đám vẫn còn đang bám thành hồ, tầm mắt vừa khéo ngang đúng mặt thành, vừa ngước sang thì bất chợt thấy một cảnh tượng đầy khiêu gợi.

Thầy Phong đặt hai bàn tay mạnh mẽ chống lên mép hồ, rồi bật người nhô lên. Nhưng thay vì leo hẳn ra ngoài, anh chỉ chống tay nhấc nửa thân, giữ nguyên phần hông ngang mép thành.

Chiếc quần bơi xám bạc bóng loáng ép chặt lấy vùng hạ bộ, và chính lúc anh nhô lên, cái đùm căng tròn nhưng vẫn mềm mại ấy lại vô tình kê ngay trên thành hồ. Lớp vải ướt bóng càng làm nó nổi bật, phô trọn đường cong đầy đặn, ép nhẹ xuống mặt sàn lát gạch.

Đám học sinh phía dưới đang ngước mắt sang ai nấy đều đỏ mặt, ánh nhìn không kịp rời đi bởi ngang tầm mắt đang là hình ảnh hết sức gợi cảm kia. Một khoảnh khắc, nhưng từng ánh mắt đều bị hút chặt vào cái “khối căng bóng” ngay trước mặt, vừa phô trọn, vừa như đang thách thức.

Phong thản nhiên, gương mặt nghiêm nghị như chẳng có gì, giọng trầm vang xuống:

“Nhìn thầy đây. Các em đạp chân sai nhịp hết rồi. Động tác phải đều, không được loạn. Chú ý kỹ.”

Lời nói dứt khoát, nhưng cả đám dưới hồ lại chẳng tập trung được. Nhiều đôi mắt lén liếc, gương mặt đỏ bừng, cố giấu đi sự bối rối khi cảnh tượng ấy cứ đập thẳng vào mắt.

Phong chống mạnh tay lên mép hồ, bắp tay cuồn cuộn nổi gân, rồi dứt khoát bật cả thân người lên bờ. Nước theo đường cong cơ thể chảy xuống thành từng dòng, loang loáng trên làn da rám chắc.

Anh đứng thẳng trên sàn gạch, thân hình cao lớn hằn rõ từng thớ cơ, bóng nước phản chiếu dưới ánh đèn càng làm thân hình thêm nổi bật. Nhưng thứ đập thẳng vào mắt cả đám dưới hồ không phải cơ bắp, mà là chiếc quần bơi ướt át bám chặt vào da thịt càng làm lồ lộ hình dáng mập mờ ở bên trong lớp vải.

Khối căng tròn đầy đặn ấy, dù vẫn mềm mại nhưng nổi rõ dưới lớp vải bóng loáng, trĩu xuống tạo thành đường cong gợi cảm đến nghẹt thở. Từng giọt nước nhỏ xuống từ mép vải càng khiến ánh nhìn bị hút chặt, không cách nào rời đi.

Đám học sinh phía dưới vẫn bám mép hồ, mỗi khi thầy noi lại phải ngước lên nhìn. Nhưng mỗi lần ngước lên, ánh mắt non nớt ấy vô tình cứ bị đụng thẳng vào cái đùm to trước mặt.

Còn Phong, từ trên cao, cúi xuống quan sát. Nhưng sâu trong ánh mắt điềm tĩnh kia, ẩn hiện một cơn lửa khác, ánh nhìn ẩn một tia sáng đen tối. Bản năng dâm đãng khiến anh mê mẩn cảm giác này — được nhìn xuống, thấy từng gương mặt non trẻ ngước lên, ánh mắt thèm khát mà không dám nói ra, bị cái vật căng tròn bóng bẩy ấy hút lấy như ma lực.

“Các em giữ nhịp chân cho đều. Đừng loạn. Thầy sẽ đứng trên quan sát rõ hơn.”

Bên ngoài, đó là lời hướng dẫn nghiêm túc. Nhưng bên trong, từng bước chân thầy trên sàn, từng cái bóng to lớn phủ xuống mặt nước của một vài học sinh nào đó tất cả đều như cố tình để ngọn lửa dục mập mờ bùng lên trong mắt kẻ bên dưới. Anh muốn dạy không chỉ là bơi mà còn muốn dạy một bài học khác, đó là kích thích cái ham muốn tò mò về cơ thể con người trong cái tuổi mới lớn này, rồi đám học sinh sẽ ngày một nhận ra và lún sâu hơn, lúc đó chính là lúc thu lưới.

Phong đứng thẳng người, bờ vai rộng đổ bóng xuống mặt nước. Hai bàn tay đặt hờ lên hông, ngực căng phồng sau hơi thở đều, từng giọt nước chảy theo đường rãnh cơ bụng xuống tận mép quần bơi.

“Đạp chân đều hơn. Chậm lại. Giữ thăng bằng, đừng loạng choạng.”

Lời nói vang vọng, nhưng chính anh biết rõ — những đôi mắt kia, những gương mặt đỏ bừng kia, nào còn để tâm nhiều đến lời giảng. Chúng chỉ ngập trong cảm giác nóng rát khi phải ngước nhìn thẳng vào điều anh cố tình phô bày.

Thầy Phong thong thả bước dọc mép bể. Rồi anh dừng lại. Không phải ở giữa, mà ngay trước mặt một nữ sinh đang bám thành hồ, cằm ngẩng lên thở dốc sau mấy nhịp đạp loạn.

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách chỉ còn chưa đầy một sải tay. Từ dưới mặt nước ngước lên, tầm mắt của nữ sinh bị ép chặt vào một khối căng tròn nổi rõ dưới lớp quần bơi bạc bóng loáng, đang phồng nặng nề ngay phía trên.

“Chân em chưa đều. Nhịp phải chậm hơn, thẳng hơn.”

Nhưng sâu bên trong, Phong thừa biết. Anh cảm nhận ánh mắt non trẻ kia đang rối loạn, chẳng thể rời nổi thứ đang ngay trước mắt. Cái cảm giác được nhìn xuống, thấy một gương mặt nhỏ bé đỏ bừng, đôi mắt tròn ngập ngừng như bị thôi miên của nữ sinh ấy khiến lửa dục trong anh càng bùng mạnh.

Khóe môi anh khẽ nhếch, rất khẽ thôi, rồi anh cúi thêm một chút để tạo khoảng tối che nửa gương mặt mình, khiến đối phương càng bị cuốn sâu vào cái tầm nhìn đầy áp lực.
Phong đứng im chốc lát, ánh mắt từ trên cao quét qua gương mặt đỏ bừng đang ngước lên. Rồi anh thong thả nhấc chân, bước dọc mép hồ. Đám học sinh bám thành hồ, mắt vô thức dõi theo từng cử động của anh. Ai cũng muốn như được đến lượt mình thưởng thức cái vật kia trong cận tầm mắt.

Anh dừng lại lần nữa — ngay trên đầu một bạn nữ. Cô bé ngẩng lên, vừa nghe giọng anh vang xuống trầm rền:

“Em… nghe thầy nói. Chân đạp chậm, giữ nhịp đều.”

Ngẩng lên thì thấy gì? Ngước lên chỉ thấy một đường cong gợi cảm của bầu trứng tròn trịa dưới lớp quần. Từng giọt nước nhỏ xuống từ mép vải khiến ánh mắt cô gái bất giác run lên.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn cố gật đầu:

“D… dạ…”

Từ trên cao nhìn xuống, thầy Phong thấy rõ đôi mắt ấy không dám nhìn thẳng nhưng lại cứ vô tình liếc tới. Bản năng dâm đãng trong anh thỏa mãn, mê mẩn cái cảm giác này — khi chính mình là tâm điểm, khiến ánh mắt non nớt không thể cưỡng lại mà phải ngước lên nhìn vào thứ anh cố tình phô bày.

Cứ thế, mỗi đứa anh đều dừng lại một chút để tận hưởng cái thành tựu này, ai rồi cũng sẽ đến lượt nhưng hôm nay anh có con mồi khác rồi. Con mồi xinh xắn, nhỏ nhắn đáng yêu, tò mò hơn những học sinh khác. Nhưng con mồi càng ngại ngùng anh lại càng hứng thú, vì càng ngại đôi khi phá ra sẽ lại càng thích, càng dâm đãng.

Thầy dừng lại. Ngay phía dưới, Huy vẫn đang bám mép hồ, hai cánh tay gầy guộc căng ra giữ thăng bằng, hơi thở dồn dập sau mấy nhịp đạp chưa đều.

Khoảnh khắc ấy, khi ngước mắt lên, tầm nhìn của cậu lập tức chạm phải thầy cũng như bao bạn khác đều thấy rõ cái thứ đó.

“Em…”

– giọng thầy Phong trầm vang xuống, từng chữ dội thẳng vào tai, khiến tim Huy hơi đập loạn. Huy cứ không hiểu sao hôm nay mình lạ vậy, cứ bị thu hút bởi người thầy trước mắt khiến cơ thể mình cứ lên lên xuống xuống đến là khó chịu.

– “Chân chưa đều. Chậm hơn nữa. Giữ nhịp cho thầy.”

Huy đỏ bừng cả mặt, lí nhí đáp. Đôi mắt vẫn lạc loạn, cố gắng ngẩng lên nhưng vô tình cứ dừng lại ngay nơi bóng loáng kia, khiến tim đập càng loạn.

Từ trên cao nhìn xuống, Phong thấy hết. Gương mặt nhỏ nhắn ấy đang đỏ gay, đôi mắt run rẩy như bị hút chặt vào khối đầy đặn mà anh cố tình phô ra. Một luồng khoái cảm ngầm lan khắp người anh — bản năng dâm đãng đang được thỏa mãn khi thấy ánh mắt non nớt.

“Chậm lại. Thầy đứng đây quan sát. Cứ để thầy kiểm tra nhịp của em.”

Phong dừng lại giây lát, ánh mắt sâu hút quét qua gương mặt nhỏ bé đỏ gay bên dưới. Rồi anh khẽ hạ người, ngồi xổm xuống ngay sát mép hồ, khuỷu tay đặt hờ lên đầu gối, tạo dáng như một huấn luyện viên đang quan sát kỹ càng học trò.

Nhưng thực tế, khoảng cách giờ chỉ còn tính bằng gang tay. Tầm mắt Huy vừa ngẩng lên đã lập tức bị choáng ngợp bởi cảnh tượng ngay trước mặt. Khối căng tròn đầy đặn, ướt át mà bám chặt vào da, phản chiếu ánh sáng lấp loáng, như phô bày trọn vẹn ở cự ly gần nhất.

“Em giữ nhịp chân chưa đều…”

“Không sao đâu, nãy thầy có nói nay sẽ đặc biệt quan tâm em mà”

– giọng thầy Phong trầm thấp, rót thẳng xuống tai cậu, khiến cả người run lên.

Huy đôi mắt rối loạn, cố ngước cao hơn để tránh, nhưng càng ngước lại càng phải lướt qua khối bóng loáng kia. Hơi thở gấp gáp, hai bàn tay nhỏ siết chặt mép hồ, toàn thân đỏ bừng. Từ trên, Phong thừa biết. Anh nghiêng đầu, ánh mắt bình thản, nhưng khóe môi nhếch nhẹ một nụ cười ẩn ý.

“Chậm hơn chút nữa. Mình học từ từ…rồi thầy sẽ dạy em nhiều hơn nữa”

– anh nói khẽ, bàn tay to lớn vươn xuống, đặt hờ lên vai Huy như để giữ nhịp, nhưng đồng thời giữ cậu trong khoảng cách không thể nào tránh được. Những câu nói đầy sự mập mờ và nụ cười nhìn như thân thiện nhưng đều có mục đích. Phong biết cậu bạn này thích đọc cảm xúc người khác nên càng mập mờ cậu càng muốn cố hiểu.

Phong ngồi xổm một lúc, ánh mắt như thưởng thức gương mặt đỏ bừng của Huy, rồi anh đứng dậy, huýt còi ngắn:

“Được rồi. Giờ chuyển sang động tác kết hợp. Đạp chân và khua tay cùng lúc. Đây là kỹ năng đứng nước cơ bản, ai làm chưa quen thì thầy sẽ giữ.”

Cả đám học sinh lục tục gật đầu, bám mép hồ bắt đầu thử. Nước văng tung tóe, tay chân loạn xạ, vài tiếng ho sặc vang lên khi người bị lún xuống xen lẫn tiếng cười rúc rích.

Thầy Phong khẽ liếc, rồi lướt xuống hồ trở lại. Anh bơi một vòng, đi qua mấy đứa học sinh, nhìn những cơ thể mơn mởn trước mặt, dục vọng cứ thế tăng cao. Anh đặt tay lên vai, chỉnh khuỷu tay cho thẳng, hoặc giữ lưng, một tay ôm bụng như cho không ngả ra. Những cú chạm thoáng qua, nhưng thi thoảng lại vô tình đụng vào những nơi mềm mại, nhạy cảm vừa đủ để khiến vài gương mặt đỏ gay, nhưng anh vẫn mang dáng vẻ của một thầy giáo nghiêm túc.

Rồi thầy tiến tới sát Huy.

Cậu đang loạng choạng, chân đạp loạn không theo nhịp, tay khua nước thì trượt, khiến thân hình nhỏ bé cứ chao đảo.

Ngay lập tức, Phong vòng tay ra sau, một tay giữ eo, tay kia trượt xuống nắm nhẹ lấy cổ tay cậu, kéo theo nhịp. Thân hình cao lớn áp sát từ phía sau, cơ ngực rắn chắc chạm lưng, còn phần hạ bộ trong quần bơi bóng loáng thì cọ khẽ vào hông, từng nhịp đạp nước lại càng ấn sát hơn.

“Không phải vậy.”

– giọng anh trầm ngay bên tai, hơi thở nóng hổi lướt qua.

– “Chân phải đều, mạnh hơn. Tay khua rộng ra, thế này…”

Anh nắm tay cậu dẫn động tác, đồng thời giữ hông để chân đạp theo nhịp. Từng chuyển động khiến cả cơ thể nhỏ bé như bị giam trọn trong vòng tay mạnh mẽ, không thoát đi đâu được.

Huy đỏ bừng, hơi thở loạn nhịp, ngực phập phồng. Cậu lắp bắp:

“D… dạ… em… em không quen…”

“Có thầy ở đây…ngay phía sau em”

– Thầy Phong ghì nhẹ hơn, giọng chắc nịch, nhưng bàn tay ở eo lại cố tình ép sát, khiến từng cú chạm dưới nước trở nên mập mờ hơn cả.

Thầy Phong đứng sau lưng, một tay chắc gọn giữ eo Huy, tay kia nắm cổ tay dẫn động tác. Mỗi nhịp chân đạp, mỗi lần tay khua nước, thân hình nhỏ bé ấy lại rung lên trong vòng ôm rắn chắc của anh.

Rồi bất ngờ, bàn tay to lớn ở eo khẽ buông ra, chỉ giữ nhẹ phần tay.

Ngay tức khắc, Huy chao đảo, thân hình nhỏ bé sụt nhẹ xuống, khiến phần mông tròn ướt át va vào hạ bộ căng tròn trong chiếc quần bơi bóng loáng. Một cú chạm êm, mềm, mà lại rõ rệt đến nín thở. Huy còn cảm nhận rõ cái bọc đó bật nảy đàn hồi.

“Ơ… thầy…!”

– cậu thảng thốt, hai tay chới với.

Phong liền giữ lại, giọng trầm nghiêm:

“Không sao. Thầy giữ rồi. Tập trung nhịp.”

Rồi anh lại thả ra.

Lần nữa, Huy lại sụt xuống, mông lại trượt nhẹ trên cái đùm căng tròn, rồi lại được kéo lên bởi cánh tay mạnh mẽ. Cứ thế, nhịp “buông – đỡ” luân phiên, khiến từng cú va chạm như trở thành một phần bài học.

Từ bên ngoài nhìn vào, tất cả chỉ thấy một thầy giáo kiên nhẫn chỉnh động tác cho học trò. Nhưng bên trong, từng cú cọ sát ấy lại là thứ Phong cố tình sắp đặt. Anh biết rõ — chính khi cậu loạng choạng, cả thân người mới bị ép sát vào anh, khiến mọi thứ nhìn như do cậu chủ động tạo ra.

Mỗi lần mông nhỏ nhắn ấy cạ vào hạ bộ, một tia lửa nóng lại bùng lên trong lòng anh. Khóe môi khẽ nhếch, nhưng giọng thì vẫn giữ vẻ bình thản, nghiêm nghị:

“Đúng rồi. Nhịp chậm thôi. Thầy ở ngay sau, đỡ cho em cả trên lẫn dưới rồi. em không thể chìm được đâu.”

Trong lúc giữ Huy tập động tác, Phong khẽ liếc xuống, khóe môi nhếch nhẹ. Bàn tay trên eo cậu chỉ cần thả ra một chút thôi là thân hình nhỏ bé ấy lập tức chòng chành, trượt xuống dưới. Và mỗi lần như thế, phần mông lại vô tình cọ sát vào chỗ căng đầy trong quần bơi của anh.

Anh quá già dâm để hiểu những bài học này mình có thể tận dụng ở đâu, ở khoảnh khác nào để thỏa mãn cái dục vọng của mình. Cứ thế lại giả vờ buông tay, để cậu rơi nhẹ xuống, rồi mới vội đỡ. Lặp đi lặp lại, tạo cảm giác như chính Huy mới là người chủ động chạm phải.

Giọng anh vẫn trầm ấm, nghiêm trang:

“Đúng rồi… thả lỏng cơ thể. Nếu loạng choạng, thầy sẽ đỡ. Cứ tin ở thầy.”

Bên ngoài là dáng vẻ tận tâm, nhưng bên trong, Phong tận hưởng sự thật rằng mỗi cú chạm kia không ai ngoài anh nhận ra được. Điều anh thích nhất không phải va chạm đó, mà là cái ý nghĩ sẽ dần gieo vào đầu cậu: “Mình vụng về quá, là lỗi, là mình chủ động.”

Mỗi lần loạng choạng, Huy lại thấy thân mình khẽ chạm vào thầy. Ban đầu cậu giật nảy, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng sau vài lần, cậu bắt đầu tự trách bản thân nhiều hơn là trách thầy.

“Mình hậu đậu quá….”

Ý nghĩ ấy khiến cậu càng thêm lúng túng. Mỗi khi sắp mất thăng bằng, cậu cố gắng giữ cho chắc, nhưng càng gồng thì cơ thể lại càng cứng, càng dễ sụt xuống.
Thầy Phong thì đứng cạnh, vẫn kiên nhẫn đỡ từng nhịp, miệng dặn dò nhẹ nhàng:

“Đừng căng cứng quá.”

Nghe vậy, mặt Huy càng nóng ran, vừa ngại vừa thấy biết ơn. Trong lòng cậu chỉ nghĩ đến việc mình vụng về, làm thầy phải để mắt nhiều hơn.

Trong khi đó, chính cái cảm giác áy náy, ngượng ngùng ấy lại là điều Phong muốn gieo vào cậu nhất.

Đến một nhịp, Phong cố tình buông tay lâu hơn bình thường. Chỉ một thoáng chênh vênh, cơ thể Huy hụt xuống sâu hơn, theo quán tính mông cậu đập mạnh vào phần nhô căng trong quần bơi của anh.

Cậu giật thót người, mặt đỏ lựng như lửa đốt.

“Dạ… xin lỗi thầy… em lỡ…” –

giọng cậu run rẩy, lí nhí.

Phong nhanh chóng đưa tay giữ lại, vẻ ngoài nghiêm túc như không có chuyện gì:

“Không sao. Em chỉ chưa quen, thầy đỡ em rồi. Tiếp tục đi.”

Nói vậy, nhưng ánh mắt anh lại ánh lên tia thỏa mãn. Chính điều này mới là khoái cảm anh muốn — để cậu tự nhận lỗi, xin lỗi một cách thật ngây thơ, trong khi tất cả đều nằm trong bàn tay anh dẫn dắt.

Sau khi để Huy bám thành hồ tập lại, Phong từ từ rời đi, từng bước lướt qua mặt nước đến chỗ các bạn khác.

Mỗi lần dừng lại, anh đều cúi người, đặt tay chỉnh tư thế, giọng dặn dò rõ ràng và chắc nịch:

“Thả lỏng… duỗi thẳng chân… nhịp đều thôi.”

Nhưng dưới làn nước trong vắt ấy, bàn tay anh hoặc lướt qua phần ngực non nớt, hoặc vô tình đỡ ngang hông quá thấp, khiến mỗi người đều có khoảnh khắc sững người lại. Ánh mắt, gương mặt đỏ lên trong thoáng chốc, chỉ chính họ mới hiểu được vừa rồi thầy chạm vào đâu. Không ai hay rằng trong từng động tác, từng nhịp đỡ, Phong đều khéo léo gieo lại một dấu ấn khó quên — nửa là kỹ thuật, nửa là khiêu khích.

Trong mắt người ngoài, đó là sự nghiêm túc. Nhưng trong lòng từng người vừa được thầy “chỉnh”, tất cả đều biết mình vừa trải qua một cảm giác khác hẳn, mập mờ mà khó nói ra.

Phong di chuyển chậm rãi dọc theo hàng. Ở mỗi chỗ dừng, động tác của anh luôn giống nhau: ban đầu đặt tay đỡ, chỉ dẫn nhịp thở, rồi bất ngờ buông ra một thoáng để cơ thể phía trước hụt xuống. Và đúng khoảnh khắc ấy, phần nhô căng trong quần bơi của anh lại chạm nhẹ, như một cú cọ mơ hồ mà rõ rệt.

Có bạn nam giật mình, có bạn nữ thót tim, nhưng tất cả đều nhanh chóng bị giọng nói trầm ấm của anh trấn an:

“Không sao...”

Ai nấy đều im lặng, cố giấu gương mặt đỏ bừng. Thân thể vẫn run run, bởi cái cảm giác vừa trải qua quá khác lạ. Không ai dám nói, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ: thứ vừa cọ qua kia không hề nhỏ nhặt.

Từ bất ngờ ban đầu, rồi đến ngại ngùng, cảm giác ấy dần biến thành một làn sóng mơ hồ, khiến tim đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng khó tả. Vừa sợ, vừa xấu hổ, nhưng lại như bị thứ gì đó âm thầm cuốn hút.

Từ mép hồ, Huy bám chặt tay vào thành, vừa tập đạp nhẹ theo nhịp, vừa len lén quan sát. Cậu thấy rõ, mỗi lần thầy Phong tiến tới một bạn nào đó, chỉ vài động tác thôi là bạn ấy đã đỏ bừng mặt. Người thì cắn môi, người thì hít một hơi mạnh, rồi sau đó lại lặng im, không nói gì thêm.

Cậu nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

“Lạ thật… sao ai cũng phản ứng giống nhau? …”

Nhưng rồi cậu chợt rùng mình. Hình ảnh vừa rồi của chính mình — khi chạm phải thầy — lập tức ùa về. Khuôn mặt nóng bừng, tim đập mạnh, cậu vội cúi gằm xuống nước, không dám nghĩ thêm.

Trong lòng Huy vừa ngượng ngùng, vừa bất an, lại xen chút tò mò khó cưỡng. Cậu không biết phải lý giải thế nào, chỉ thấy rõ một điều: ở bên cạnh thầy Phong, luôn có một thứ gì đó khiến người ta mất kiểm soát.

Đang chỉnh cho một bạn khác, Phong chợt liếc sang. Ánh mắt anh nhanh chóng bắt gặp cái nhìn lén lút của Huy từ mép hồ.

Cậu giật thót, vội ngoảnh đi, giả vờ mải tập chân. Nhưng đã muộn — Phong đã thấy hết. Anh khẽ nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý thoáng qua gương mặt điển trai.

“À… em đang quan sát thầy sao? Tốt lắm. Cứ nhìn đi, rồi em sẽ tự nhận ra, cái em tò mò là gì.”

Giọng anh vang lên, bình thản như chẳng có chuyện gì:

“Huy, đạp mạnh hơn chút. Đúng rồi… thầy đang nhìn em.”

Nụ cười kia vẫn không tắt, như thể anh vừa nắm được một bí mật nhỏ, một ánh mắt vụng trộm — thứ anh cực kỳ thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com