6.5 🔥
Sau đoạn vừa rồi mình sẽ cho đoạn này ngọt ngào xíu. Cho đỡ căng thẳng. Ban đầu dự tính là vậy nhưng lúc viết xong rồi lại thấy chính ra đoạn này đọc cũng hay hay nha. Ai muốn thầy giáo xin lỗi ngọt ngào. Rồi đổi vai cho cậu thì đây nha. Mình cũng đổi đoạn cuối thành anh - em một chút cho gần gũi hơn.
Shot này có 1 đoạn làm tình ngắn cũng thô hơn 1 chút phòng y tế. Không biết có bị vụt không. Lúc nào cũng lo bị vụt tại mất công up lại.
---
Tiếng bước chân vội vàng vang khẽ trên hành lang vắng. Tú vẫn gục đầu nhưng nghe rõ tiếng bước chân đó như có ai đó vừa đuổi theo khi cậu bỏ chạy, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh trong bóng tối. Bỗng một bóng dáng cao lớn tiến lại gần, áo sơ mi hờ hững, vẫn giữ nguyên cái khí chất bất cần nhưng đẹp trai đến nghẹt thở nhưng trên mặt có chút khẩn trương.
Đó là thầy Khang. Tú bỗng cảm thấy tủi thân hơn. Cậu không biết nét mặt lo lắng đó là thầy lại diễn cho cậu xem hay là sự lo lắng thật.
Bỗng thầy ngồi xuống ngay cạnh, chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đặt bàn tay ấm áp lên vai Tú. Lực chạm nhẹ thôi, nhưng đủ làm cả cơ thể đang run rẩy kia khựng lại.
"Đừng sợ nữa..."
- giọng thầy trầm, nhỏ, vang ngay bên tai.
"Nãy giờ... thầy hơi quá. Chỉ vì nhập vai thôi. Nếu làm em tổn thương, thầy xin lỗi."
Tú cắn môi, không đáp. Nước mắt còn vương trên má, bờ vai run nhẹ. Khang khẽ nghiêng người, kéo cậu vào lòng, ôm chặt. Ngực anh nóng rực, hơi thở lẫn mùi đàn ông vờn bên tai, khiến tim Tú lạc một nhịp.
"Em thấy không, ai trong phòng cũng bị cuốn theo. Không ai coi thường em cả. Họ ngưỡng mộ... vì em dám dấn thân cho nghệ thuật."
Khang thì thầm, giọng pha chút quyến rũ bệnh hoạn. Ngón tay anh vuốt nhẹ lên má, hất mấy giọt nước mắt, rồi dừng ngay ở khóe môi còn lấm lem.
"Tú..."
- giọng thầy bỗng hạ xuống, trầm mà dịu hơn.
"thầy xin lỗi mà....Không phải thầy cố tình đâu."
Cậu lắc đầu, không trả lời. Khang thở dài:
"Thầy không muốn em nghĩ mình bị lợi dụng. thầy chỉ... muốn em hiểu kịch bản này không phải trò đùa trẻ con. Nó cần cảm xúc thật. Và... đôi khi, cảm xúc thật khiến người ta lạc mất phương hướng."
Khang dừng lại, ánh mắt như soi thấu gương mặt cúi gằm của cậu. Anh bật cười khẽ, tự giễu:
"Thầy ngầu quá thành ra lại thành thô bạo. Thầy giáo gì mà lại làm trò lố thế này, nhỉ?"
Lời nói ấy, ngược lại, khiến không khí dịu đi. Tú hé mắt nhìn sang, thấy nụ cười nửa thật nửa dâm đãng trên môi anh. Một cái cười như muốn nói: Anh sai thật đấy, nhưng em thấy không... chính vì vậy mà em đang run thế này.
Khang ghé sát, hạ giọng gần như thì thầm:
"Cho thầy một cơ hội được làm đúng đi. Không ép, không gượng. Chỉ là thầy với em... thử lại, nhẹ nhàng thôi."
Anh đưa tay chậm rãi, khẽ chạm vào mu bàn tay cậu, chỉ dừng ở đó, không hơn. Nhưng ánh mắt dâm tà kia thì không giấu được - nó nuốt trọn từng cử động nhỏ của Tú, khiến cậu càng rối bời.
Khang khẽ giữ tay Tú, ngón cái miết nhẹ như xoa dịu. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn thoáng qua trên trán cậu. Không hề vội vã, nhưng lại để lại một vệt nóng rực khó tả.
"Thấy không..." - anh thì thầm, hơi thở lướt qua da thịt -
"Thầy cũng có thể dịu dàng thế này."
Tú cắn môi, mắt chạm ánh nhìn của thầy, trong đầu rối bời giữa muốn đẩy ra và bị hút chặt lại.
Khang mỉm cười, bàn tay còn lại chậm rãi luồn vào tóc cậu, vỗ về. Anh kề sát, giọng trầm thấp như đang rót lửa:
"Em có muốn biết thêm một bộ phim...một kịch bản khác nữa không?"
Ngực Tú phập phồng, do dự không trả lời, nhưng bàn tay run lên rõ rệt. Khang nghiêng người thêm một chút, môi lướt qua vành tai cậu, giọng càng trầm hơn:
"Thầy có thể cho em thấy... những cảm giác mà em sẽ nhớ mãi. Không phải chỉ là đóng vai. Mà là thật sự... tận hưởng."
Thầy để môi mình lướt thoáng qua má Tú, một cái hôn gợi tình đầy ẩn ý, rồi lùi lại để nhìn biểu cảm cậu. Trong mắt anh, sự run rẩy của Tú không chỉ là hoảng sợ, mà còn có chút tò mò, chút khát khao được dắt đi xa hơn.
Tú giật mình, ngẩng lên. Đôi mắt còn đỏ hoe, nhưng ánh tò mò đã le lói. Khang cười nửa dịu dàng nửa có ý đồ khác. Anh cúi sát, bất ngờ ấn môi mình xuống môi Tú. Nụ hôn cưỡng ép, nóng bỏng, đầy chiếm đoạt. Bàn tay anh siết chặt sau gáy, không cho cậu tránh. Trong khoảnh khắc ấy, giữa dư âm hoảng loạn, cơn tò mò bị khuấy đảo, Tú hoàn toàn bị khóa chặt trong vòng tay vừa dỗ dành vừa thâm hiểm của Khang.
Môi tách ra, sợi dãi mỏng còn vương giữa hai người. Tú thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe còn chưa kịp định thần.
Khang khẽ vuốt cằm cậu, giọng trầm khàn, vừa như an ủi, vừa như trêu ngươi:
"Đừng khóc nữa... em nhập vai tốt hơn em nghĩ đấy."
Ngón tay anh lướt chậm qua khoé môi ướt nhòe, rồi bất ngờ ấn mạnh nhẹ một chút, khiến tim Tú giật thót. Anh ghé sát, hơi thở nóng rực phủ đầy tai cậu:
"Muốn biết nhiều hơn không? Theo thầy... thầy sẽ cho em xem một bộ phim khác. Một bộ phim mà em chưa từng nghĩ sẽ được chứng kiến."
Tú sững người, lòng dằng xé. "Bộ phim khác"... là gì? Trong đầu còn văng vẳng những tiếng vỗ tay ban nãy, còn chưa kịp nguôi, nay lại thêm một lời hứa hẹn mập mờ, dâm tà. Khang đứng lên, chìa bàn tay ra, nụ cười nửa dịu dàng nửa lẳng lơ:
"Đi nào. Đừng sợ. Cứ coi như tiếp tục buổi học hôm nay."
Tú vẫn ngồi co ro, mắt đỏ hoe, hơi thở gấp gáp. Bàn tay run rẩy đưa ra rồi lại khựng lại giữa không trung, chẳng dám chạm vào bàn tay Khang đang chìa sẵn.
Khang nhìn cậu, khẽ bật cười, một nụ cười vừa thương hại vừa yêu chiều. Anh không chờ thêm. Thay vì để cậu tự quyết, Khang cúi xuống, luồn tay qua lưng và dưới chân Tú, nhấc bổng cậu lên gọn trong vòng tay.
"Được rồi, không cần gắng gượng. Để thầy lo."
Tú giật mình, nhưng cơ thể quá mệt mỏi để chống cự. Cậu vùi mặt vào ngực Khang theo bản năng, mùi đàn ông đậm đặc lấn át hết mọi cảm giác khác. Vạt áo sơ mi mở lỏng để lộ làn da ấm nóng, hơi thở đều đặn và nhịp tim trầm ổn ngay dưới tai, khiến cậu choáng váng, vừa thấy an toàn lại vừa thấy nguy hiểm.
Khang bước chậm rãi qua hành lang vắng, bế cậu như thể nâng niu một báu vật, nhưng ánh mắt lại lấp ló tia thỏa mãn. Một tay giữ chặt lấy lưng cậu, tay kia thỉnh thoảng vuốt ve dọc sống lưng, xoa nhẹ như dỗ dành nhưng cũng đầy ẩn ý.
Thầy ghé miệng thì thầm ngay bên tai:
"Ngoan nào... cứ để mình thầy dẫn lối. Chỉ cần em nhắm mắt... rồi mở ra, sẽ thấy một thế giới khác. Một bộ phim... không giống bất kỳ vai diễn nào trước đây."
Tú cắn môi, siết chặt vạt áo Khang, vùi sâu mặt vào lồng ngực nóng rực kia. Trong bóng tối, dáng hai người quấn chặt vào nhau, một kẻ run rẩy, một kẻ dịu dàng dỗ dành nhưng ánh mắt lại bùng lên thứ dục vọng khó kìm.
Tiếng bước chân Khang vang đều trong hành lang vắng, mỗi nhịp như hằn sâu vào lồng ngực Tú. Cậu run rẩy, ôm chặt lấy cổ anh, mặt vùi sát để tránh ánh nhìn xung quanh. Khang cúi xuống, nở nụ cười nửa trêu chọc nửa mời mọc, hơi thở nóng phả xuống tóc:
"Sắp rồi... em sẽ thấy một thứ còn thật hơn cả kịch bản."
Họ dừng trước một cánh cửa khép hờ. Từ bên trong, lọt ra thứ âm thanh quái lạ. Ban đầu chỉ là những nhịp thình thịch mơ hồ, nhưng càng lắng nghe, càng rõ ràng - tiếng da thịt va đập liên hồi, ẩm ướt. Xen lẫn là tiếng rên rỉ kéo dài, run rẩy đến lạc giọng.
Đập vào mắt Tú là cảnh tượng khiến máu trong người đông lại:
Một thầy giáo lực lưỡng, trần trụi, mồ hôi nhỏ giọt theo từng nhịp lao tới. Cơ bắp anh ta cuồn cuộn trong ánh sáng vàng đục, mỗi cú thúc như sấm rền dội thẳng xuống thân thể nhỏ bé bên dưới. Nam sinh kia bị ghì nghiến xuống đệm, gương mặt nhòe trong mồ hôi và nước mắt, miệng không ngừng rên rỉ, van nài trong khoái lạc.
Khang vẫn ôm chặt Tú, bàn tay giữ lấy gáy cậu, bắt áp mặt vào lồng ngực mình. Giọng anh hạ xuống, trầm đục, mang theo hơi thở gợi dục:
"Thấy không... đây mới là nghệ thuật. Không kịch bản nào giả nổi. Đây là cảm xúc thật, bùng nổ đến mức chẳng gì kìm lại được."
Ngón cái thầy miết chậm nơi eo Tú, từng vòng tròn lười biếng nhưng đầy ám hiệu:
"Đừng né tránh... hãy để cảnh tượng này khắc vào em. Đây là đích đến của những gì chúng ta tập luyện."
Tú run lẩy bẩy, hơi thở gấp gáp. Cậu muốn quay mặt đi, nhưng cằm bị bàn tay Khang giữ chặt, buộc phải đối diện cảnh tượng hoang dại kia.
Giọng thầy giáo gầm gừ, khàn đặc, xen vào những cú dập không ngừng:
"Há... sướng không...bé thích thế này lắm mà..."
Tiếng rên nức nở đáp lại, ngắt quãng nhưng dâm đãng đến mức khiến Tú chết lặng:
"V... vâng... xin thầy... đừng dừng lại... dập mạnh hơn nữa..."
Cảnh tượng trần trụi, cuồng loạn, dơ bẩn mà lại đầy sức hút. Tú bủn rủn, hai chân run rẩy, suýt khuỵu xuống nếu không có bàn tay Khang giữ ở vai. Mắt cậu mở to, không tin nổi đây là những gì thực sự tồn tại.
Phía sau, Khang cúi sát xuống, hơi thở nóng hầm hập phả vào gáy. Giọng anh thấp, rỉ rả như quỷ dữ:
"Đây mới chỉ là một góc nhỏ thôi, Tú à..."
"Em nghe thấy không? Tiếng bạn ấy rên đến mức như muốn nổ tung... mỗi lần bị thúc, lại xin thêm. Em nhìn kĩ đi - nó ngập ngụa trong khoái lạc và sung sướng."
Tú lắc đầu, miệng run rẩy:
"Em... em không muốn..."
Âm thanh da thịt va đập, nhớp nháp vang vọng khắp căn phòng. Thầy ấy gằn giọng, khàn đặc, thô tục:
"Bé ngoan nào... banh cái lỗ dâm đãng đó ra... để thầy dập nát nó"
"Mẹ nó khít thế này....để thầy nới lỏng ra cho cưng"
Chàng trai trẻ run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, giọng vỡ vụn trong mê loạn:
"Ahh..."
Tú chết lặng. Ngực cậu phập phồng, tim đập loạn, đầu óc vừa hoảng loạn vừa rạo rực bởi thứ dục vọng khó gọi tên.
Âm thanh "chóp chép, bạch bạch" vang rền khi con cặc to đen, bóng nhẫy ướt nhẹp ra vào liên hồi trong huyệt động ướt át của kẻ nhỏ bé. Mỗi lần đâm sâu, cả thân hình gầy ấy cong oằn, bụng dưới gập lại, da thịt run rẩy, như muốn vỡ tung.
Người đàn ông nghiến răng, giọng khàn khàn đầy thú tính:
"Cặc thầy có làm bé sướng không?..."
Mỗi từ nói ra là một cú nhồi tàn bạo, khiến nam sinh bên dưới há miệng kêu thất thanh. Cặp mông trắng nõn bị bàn tay thô bạo vỗ chan chát, in hằn cả vết đỏ. Thân thể gầy yếu giật nảy lên theo từng cú thúc, đôi chân mảnh run lập cập, nhưng cái lỗ phía sau thì cứ như điên cuồng mút chặt lấy cặc đàn ông.
Mồ hôi nhỏ giọt từ ngực kẻ to lớn xuống, hoà cùng tiếng rên rỉ nức nở của thằng bé, tạo thành khung cảnh dâm loạn bệnh hoạn không che giấu.
Thầy kia gằn giọng, vừa nhồi, vừa chửi thô tục:
"Há mồm ra mà rên to hơn... cho cả trường nghe thấy..."
Chàng trai trẻ mắt mờ đi trong mê loạn, miệng nấc nghẹn, lưỡi thè ra:
"Vâng... em là đồ dâm đãng... xin hãy... aaa... sâu quá..."
Con cặc khổng lồ cứ thế xuyên thẳng, rút ra rồi lại nhấn mạnh, mỗi lần chạm đáy huyệt động, cả thân thể nhỏ bé run bắn, tinh dịch trắng sệt đã rỉ ra từ đầu cặc bé của cậu ta, chứng tỏ cậu đang phê dại.
Tú đứng ngoài, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu vừa kinh hãi, vừa bàng hoàng, vừa thấy trong ngực và bụng dưới mình bốc lên ngọn lửa kỳ lạ. Đôi mắt Tú dần mở to hơn khi ánh sáng lờ mờ trong phòng soi rõ gương mặt kẻ đang bị đè dưới bàn. Trái tim cậu bỗng chùng xuống một nhịp.
Đó không ai khác... chính là một người bạn cùng lớp - người mà Tú từng nghĩ chỉ biết cúi đầu lễ phép, lúc nào cũng ngoan ngoãn, nụ cười hiền đến mức gần như nhút nhát.
Thế nhưng giờ đây... hình ảnh ấy hoàn toàn vỡ vụn.
Thân thể mảnh khảnh ấy đang run rẩy như chiếc lá, lưng cong oằn mỗi khi bị cặc thầy thể dục nhấn mạnh vào huyệt động ướt nhẹp. Gương mặt cậu ta nhòe nhoẹt mồ hôi và nước mắt, nhưng miệng thì há rộng, rên rỉ những từ ngữ mà Tú chưa từng nghĩ sẽ thốt ra.
Cái giọng cầu xin nghẹn ngào ấy hoàn toàn đối lập với hình ảnh "ngoan ngoãn hiền lành" mà Tú từng biết. Mỗi tiếng rên vang lên như dao cắt vào não, vừa nhục nhã vừa dâm đãng đến tận cùng.
Thầy thể dục, người đàn ông mà trước nay Tú chỉ thấy hô hào ngoài sân tập, giờ lộ ra dáng vẻ quái thú. Cơ bắp nổi cuồn cuộn, từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống, văng vào tấm lưng trắng nõn. Mỗi cú nhồi mạnh bạo là cả cơ thể bé nhỏ kia lại chấn động, hai tay cào cấu vào tấm lưng rộng lớn, mông nhỏ bị va đập đến đỏ rực.
Trái tim Tú đập thình thịch, mặt cậu nóng bừng. Không thể nào tin nổi, người bạn vẫn ngồi cạnh trong lớp, viết chữ ngay ngắn, lễ phép chào hỏi thầy cô... lại đang cong người, thả lỏng lỗ hậu, điên dại rên rỉ như một con dâm nô dưới thân đàn ông.
Tú vẫn còn run bần bật, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng trước mặt như bị thôi miên. Thân thể cậu bạn kia cong oằn, rên rỉ như con thú nhỏ bị bẫy, còn thầy giáo thể dục thì điên loạn nhồi ép, tiếng thịt va chạm chan chát cùng tiếng rên vang vọng khắp phòng.
Bỗng nhiên... một bàn tay to lớn bất ngờ áp chặt lên mắt Tú. Tất cả hình ảnh dâm loạn kia vụt tắt trong bóng tối.
"Đủ rồi."
- Giọng thầy Khang vang lên sát tai, vừa khàn khàn vừa ngọt lịm, khiến sống lưng Tú tê rần.
Cậu giật mình, hít mạnh một hơi, nhưng ngay sau đó lại thấy gương mặt mình bị ép xoay đi, rồi cả khuôn mặt rơi gọn trong bàn tay ấm áp ấy. Khang hạ thấp người, đầu anh cụng nhẹ vào trán Tú, hơi thở nam tính quẩn quanh, nóng rực.
"Em thấy rồi đấy."
" Bộ phim này sống động chứ"
Ngón tay thầy miết nhẹ qua gò má nóng bừng của Tú, chậm rãi như muốn khắc sâu từng nhịp tim cậu.
"Em muốn không?"
- Anh ghé sát hơn, giọng như mật ngọt lẫn độc dược.
"Muốn thử cái cảm giác được nuốt trọn, được làm tan chảy trong sung sướng như thế chứ"
"Nhưng thầy hứa, sẽ không thô bạo như vừa nãy."
Tú thở gấp gáp, cổ họng nghẹn lại, nhưng không thể trả lời. Bàn tay to lớn vẫn ôm gọn mặt cậu, đôi mắt sắc bén của Khang như đâm thẳng vào, khiến cậu chẳng thể né tránh. Khang khẽ cười, môi cong lên đầy đê tiện:
"Lần này... hãy để thầy làm tên gián điệp tội lỗi...."
- anh hạ giọng, thì thầm ngay sát tai -
"...ông chủ bé nhỏ"
"Hãy để anh chịu phạt."
Nói rồi, không cho Tú kịp phản ứng, Khang cúi xuống khẽ "chụt" một cái lên môi cậu. Một cái hôn ngắn, nhẹ, nhưng nóng bỏng đến mức tim Tú hẫng một nhịp, đầu óc choáng váng. Khang vẫn giữ sát như thế, trán cụng trán, giọng thì thầm khe khẽ:
"Ngọt ngào thôi... không còn bạo lực. Anh sẽ khiến em thấy... không có gì hạnh phúc hơn việc buông xuôi trong vòng tay anh."
Tú ngồi chết lặng, lồng ngực phập phồng không kiểm soát được. Nụ hôn "chụt" nhẹ kia của thầy Khang, ngỡ chỉ thoáng qua, vậy mà lại như vết lửa bén vào giấy khô, lan nhanh, thiêu cháy hết sự phòng bị trong lòng cậu.
Khang nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tú, thấy cả bờ môi run run hé mở như muốn phản kháng nhưng không đủ dũng khí. Một nụ cười mơ hồ hiện lên nơi khóe môi anh - nửa dịu dàng, nửa tà mị.
"Em đang run đấy à?."
- anh thì thầm, ngón tay cái vuốt dọc gò má cậu, lướt xuống cằm.
"Run vì sợ... hay run vì chờ đợi?"
Không để Tú kịp trả lời, Khang áp mạnh môi mình xuống. Lần này không phải cái hôn khẽ nữa, mà là chiếm đoạt. Môi anh nóng rực, ép chặt, mút lấy, cắn nhẹ. Lưỡi len lỏi, chạm vào cánh môi khép chặt, kiên nhẫn cạy mở. Tú nghẹt thở, mắt trợn to, rồi dần dần, trong cơn choáng váng, cậu không còn đủ sức kháng cự.
Tiếng thở gấp gáp hòa quyện. Khang ghì chặt gáy Tú, kéo cậu ép sát vào ngực mình, như muốn cướp đi từng hơi thở. Mỗi lần lưỡi anh quét qua, Tú lại run bắn người, cơ thể mềm dần, tan rã.
"Thấy chưa..."
- Khang khẽ nhả môi ra, vẫn giữ trán cụng trán, giọng khàn khàn.
"Em đã là ông chủ rồi. Anh chỉ là tên gián điệp phải quỳ xuống hầu hạ thôi."
Bàn tay anh siết nhẹ eo cậu, kéo sát hơn, cơ thể rắn chắc áp chặt khiến Tú nghẹt thở. Cậu lí nhí:
"Em... em không..."
Nhưng chưa dứt câu, Khang lại hôn sâu thêm lần nữa, lần này còn dữ dội hơn, đầu lưỡi chiếm trọn khoang miệng, hút lấy từng âm thanh nhỏ nhoi cậu phát ra. Bàn tay còn lại của anh miết dọc sống lưng, mạnh bạo nhưng đầy kiểm soát, như đang uốn cậu theo ý mình.
Trong đầu Tú, mọi thứ quay cuồng. Hoảng loạn? Có. Ngại ngùng? Có. Nhưng hơn hết là thứ cảm giác ngọt ngào dâm đãng này, từng giây từng phút khiến cậu không thể thoát ra được. Khang khẽ nhếch môi khi thấy cơ thể Tú mềm oặt trong vòng tay mình. Hơi thở anh nóng hổi quẩn quanh, thì thầm đầy khiêu khích:
"Ông chủ bé nhỏ..."
- môi anh lướt sát tai Tú
"...giờ để anh quỳ xuống nhé."
Khang nhìn Tú đang thở dốc trong vòng tay mình, khoé môi cong lên, ánh mắt sáng rực một màu tà mị. Anh từ từ trượt tay xuống, ôm lấy hông cậu, rồi bất ngờ đẩy nhẹ một cái để cậu ngồi tụt xuống mép ghế.
"Ngồi yên. Từ giờ, em là ông chủ..."
- giọng anh trầm xuống, khàn khàn, như thể đang đọc một lời nguyền.
Tú giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Khang hạ thấp người, một chân quỳ gối trên sàn, một chân trụ vững, cơ thể to lớn cúi xuống ngay trước mặt cậu. Đôi bàn tay mạnh mẽ giữ chặt đùi Tú, tách nhẹ ra, ánh mắt ngước lên nhìn thẳng, sâu đến mức khiến cậu ngột ngạt.
Khoảnh khắc ấy, tim Tú như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu không tin nổi: thầy Khang - người luôn ngồi trên cao, ra lệnh, ép buộc - giờ lại quỳ xuống trước mặt mình.
Khang mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa đầy nhục dục. Anh kề sát, thì thầm ngay trên bụng dưới của cậu, giọng vang như rót mật:
"Ông chủ nhỏ... hãy để gián điệp này chứng minh lòng trung thành."
Ngón tay thầy lần vào cạp quần của cậu, kéo nhẹ. Cảm giác vải trượt qua da thịt khiến Tú rùng mình, toàn thân căng cứng. Cậu khẽ lắc đầu, run rẩy:
"Đừng... đừng như vậy..."
Khang bật cười khẽ, cúi xuống đặt một nụ hôn nóng bỏng ngay trên rốn cậu. Mỗi chữ thốt ra đều chạm vào da thịt, ẩm nóng, khiến Tú không còn đường lui:
"Em nói 'đừng', nhưng cơ thể em đang run lên vì chờ đợi. Thầy nghe rõ từng nhịp tim em rồi."
Anh kéo khóa quần cậu xuống một nửa, cố tình chậm rãi, để sự hồi hộp giày vò từng tế bào của Tú. Ánh mắt thầy từ dưới ngước lên, ánh sáng vàng hắt xuống càng làm gương mặt Khang trở nên đẹp trai đến mê hoặc - vừa như một hiệp sĩ trung thành, vừa như con sói háo đói.
Tú nắm chặt vai thầy, mặt đỏ bừng, tim loạn nhịp. Hơi thở dồn dập, mâu thuẫn giằng xé, nhưng cậu không đẩy Khang ra.
Khang nhếch môi, thì thầm lần cuối trước khi hạ đầu xuống:
"Ông chủ bé nhỏ... giờ hãy thưởng cho anh cơ hội được hầu hạ."
Rồi anh cúi xuống thấp hơn, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào nơi nhạy cảm bị che chắn bởi lớp vải mỏng manh...
Khang khẽ cười, đôi bàn tay rắn chắc từ từ kéo quần Tú xuống. Âm thanh khóa kéo "roẹt" vang lên trong căn phòng yên ắng khiến tim cậu như muốn vỡ tung. Tấm vải bị tụt xuống để lộ thứ mà Tú vẫn luôn muốn giấu đi - nhỏ bé, run rẩy, nhưng đang dựng thẳng như phản bội lại lời cậu vừa thốt ra.
Tú hoảng hốt, hai tay vội che lại, mặt đỏ bừng, lắp bắp:
"Đừng... đừng nhìn..."
Khang giữ chặt cổ tay cậu, đẩy sang hai bên, ép Tú phải để lộ hoàn toàn. Anh ghé sát, hơi thở nóng hổi quét ngang, rồi thì thầm bằng giọng trầm khàn:
"Đẹp lắm. Ông chủ nhỏ của anh, đáng yêu đến mức khiến anh chỉ muốn nuốt trọn."
Chưa kịp để Tú phản ứng, đôi môi ấm nóng đã chạm vào đầu khấc căng cứng. Lưỡi anh lướt một vòng chậm rãi, ướt át, khiến Tú giật bắn người, lưng cong lên, một tiếng rên nhỏ thoát khỏi miệng mà cậu vội vàng cắn môi ngăn lại.
Khang cố tình dừng lại, ngước mắt nhìn thẳng vào Tú - ánh mắt vừa dâm tà vừa si mê, như đang hỏi: em còn dám chối nữa không?
Tú run rẩy, hơi thở gấp gáp, cố lắc đầu chối bỏ nhưng bàn tay lại vô thức bấu chặt lấy vai Khang, như van nài anh tiếp tục.
Khang nhếch môi, thì thầm ngay khi môi vẫn kề sát:
"Thấy chưa... cơ thể em trung thực hơn miệng nhiều."
Rồi anh há miệng, ngậm trọn lấy. Cảm giác nóng ướt, chặt chẽ khiến Tú bật tiếng nấc nghẹn, đầu ngửa ra sau, cả cơ thể run lên từng hồi. Cậu cảm giác như bị hút cạn, từng giọt sức lực bị cuốn theo nhịp mút đều đặn của Khang.
Bên dưới, Khang không ngừng đảo lưỡi, vừa quấn vừa day, có lúc lại ép sâu tận gốc, khiến bụng dưới Tú căng tức, sắp nổ tung.
Cậu vừa nhục nhã, vừa phê đến mức mờ cả mắt, tay bấu chặt vai anh, run rẩy:
"Dừng... em không chịu nổi nữa..."
Khang nhả ra một thoáng, để sợi chỉ bạc nối dài từ môi anh đến đầu khấc, nụ cười tà mị nở rộng:
"Không phải em muốn biết cảm giác sung sướng thật sự sao? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi..."
Nói rồi, anh lại cúi xuống, nuốt trọn thêm lần nữa, lần này còn mạnh bạo hơn, khiến Tú rên rỉ vỡ òa, mất kiểm soát hoàn toàn.
"... Ông chủ..."
- anh cố tình nhấn nhá, giọng trầm khàn như mơn trớn
"nhỏ xinh thế này mà lại dựng căng đến mức này sao? Nhìn thôi cũng khiến anh phát điên."
Tú đỏ bừng cả mặt, cố xoay người che lại, nhưng hai cổ tay đã bị Khang giữ chặt, ép sang hai bên. Cậu run rẩy, môi mấp máy:
"Đừng... đừng nói nữa..."
Khang cúi xuống sát, hơi thở nóng hổi phả thẳng lên, thì thầm như rót mật độc vào tai:
"Đầu khấc hồng hồng thế kia... bóng lưỡng thế kia... em biết không, nó đáng yêu đến mức anh chỉ muốn mút mãi, mút đến khi em khóc lên mới thôi."
Lời lẽ trần trụi ấy khiến tai Tú nóng bừng, đỏ hoe như muốn nhỏ máu. Cậu lắc đầu, cố gắng cắn môi để không bật tiếng rên nào, nhưng chỉ một giây sau, Khang đã thè lưỡi quét một vòng quanh đầu khấc.
"Ư-ah..."
- âm thanh ngượng ngùng bật ra, phản bội hoàn toàn nỗ lực kìm nén.
Khang cười khẽ, đôi môi khẽ mút nhẹ, vừa mút vừa thì thầm giữa những khoảng dừng ngắn:
"Nhỏ bé... nhưng cứng như thép...lại ngọt ngọt không tanh hôi. Ông chủ nhỏ của anh... thật đúng là cực phẩm."
Tú cắn môi run rẩy, ánh mắt ngập ngừng giữa nhục nhã và khoái cảm, vừa muốn giãy ra vừa lại không thể rời khỏi cái miệng đang nuốt lấy mình.
Khang không cho Tú kịp phản ứng. Miệng anh há rộng, nuốt gọn lấy đầu khấc đỏ hồng đang run rẩy, môi trượt xuống từng chút một, ngậm sâu hơn, sâu nữa. Cái lưỡi ướt át xoay vòng quanh, cạ sát từng đường gân nổi cộm khiến toàn thân Tú giật bắn như bị điện chạy qua.
"Ư-ahhh... không... đừng mà..."
- giọng cậu vỡ ra, run rẩy, tay chống vào vai Khang để đẩy ra, nhưng lại vô thức siết chặt lấy áo anh, như thể nếu buông tay sẽ bị khoái cảm nuốt chửng.
Khang cố tình mút mạnh hơn, tiếng "chụt chụt" vang rõ trong căn phòng yên tĩnh. Anh rút ra một chút, liếm dọc thân, rồi lại nuốt sâu vào tận gốc, khiến bụng Tú co rút dữ dội.
"Ông chủ nhỏ của thầy..."
- Khang rút miệng ra, một sợi nhớt trắng trong căng giữa môi anh và đầu khấc của Tú. Anh liếm môi, cười dâm đãng -
"...Đang run bần bật thế này. Thật đáng yêu. Thuộc hạ làm tốt chứ"
Nói xong, anh lại cúi xuống, lần này mút mạnh đến nỗi nước bọt tràn ra, chảy thành vệt xuống cằm. Cái miệng khép chặt, lưỡi quét loạn khiến Tú không chịu nổi, đầu ngửa ra sau, mắt nhòe nước.
"Ư... a... đừng... em không chịu nổi nữa... a...!"
Nước mắt tú trào ra khóe mắt, vừa nhục nhã vừa phê đến tột độ. Cậu vừa khóc nấc vừa run rẩy, đôi chân nhỏ co giật, mông giật giật từng nhịp theo cú hút mạnh của Khang.
Khang ngẩng đầu lên giữa những khoảng mút, ánh mắt sáng rực cuồng dâm, vừa mút vừa khen ngợi:
"Khóc rồi sao? Ông chủ nhỏ khóc cũng đáng yêu quá... càng khóc, cặc ông chủ càng cứng thêm. Nào, để anh hút hết nước mắt và tinh dịch của ông chủ nhỏ cùng một lúc..."
"Cầu xin ông nhỏ chủ ban thưởng"
Rồi anh lại nhấn đầu xuống, nuốt trọn lấy cậu, không cho Tú một giây nghỉ.
Tú gần như không còn làm chủ được thân thể mình nữa. Toàn thân run lẩy bẩy, từng tiếng rên đứt quãng vỡ ra khỏi cổ họng. Mắt mờ nhòe trong làn nước mắt nóng hổi, môi cắn chặt nhưng vẫn bật ra những tiếng nức nở.
"Ư... ahh...!"
Ngay khoảnh khắc ấy, khoái cảm dồn nén nổ tung. Cả người Tú co rụt mạnh, bắp đùi kẹp chặt lấy hai bên vai Khang, lưng cong vút lên như muốn vỡ ra. Bàn tay nhỏ run rẩy nhưng lại ôm riết lấy đầu Khang, ép chặt anh vùi sâu vào tận gốc.
Một dòng nóng hổi phụt ra, phập phập từng nhịp dữ dội. Miệng Khang đầy ắp, cổ anh giật nhẹ theo từng lần nuốt, nhưng vẫn cố mút chặt, không cho sót một giọt nào.
Tú khóc nấc, vừa nhục vừa sung sướng, nước mắt lăn dài trên má, miệng run rẩy rên:
"Ahhh... đừng... em... em không còn sức nữa... aaaa...!"
Nhưng bàn tay lại không buông, trái lại còn ghì mạnh hơn, như thể sợ nếu để Khang thoát ra thì khoái cảm tuyệt đỉnh này cũng sẽ vụt mất.
Tinh dịch đặc nóng liên tiếp bắn vào cổ họng Khang, trào ra mép, loang lổ nơi cằm anh. Anh vẫn nuốt lấy, liếm sạch, tận hưởng đến giọt cuối cùng. Mỗi lần bắn ra, người Tú lại giật bắn thêm, run rẩy không ngừng, chìm trong cơn phê cuồng loạn.
Cuối cùng, cậu đổ gục, thở dốc như vừa thoát khỏi một trận bão. Đôi mắt ngấn lệ nhìn Khang, vừa xấu hổ, vừa bất lực.
Thầy Khang ngẩng đầu lên, khóe miệng còn vương nhớt trắng, nụ cười dâm đãng nửa tà nửa dịu:
"Ông chủ nhỏ... phun nhiều thế này, đúng là cực phẩm rồi."
Anh liếm môi, cố tình để cho Tú thấy từng động tác, như một lời khẳng định: khoảnh khắc phun trào vừa rồi đã được anh tận hưởng trọn vẹn, không sót gì.
Tinh lực vừa cạn kiệt, cơ thể Tú mềm nhũn như không còn chút sức lực nào. Hơi thở gấp gáp, lồng ngực bé nhỏ phập phồng, đôi mắt ướt nhòe nước vẫn còn chưa hết hoảng loạn.
Khang thong thả vươn tay, ôm trọn lấy cậu. Một cú nhấc gọn gàng, dứt khoát, như thể cậu chỉ là một món đồ chơi nhẹ hẫng trong tay anh. Thân hình rắn chắc, ngực căng tràn cơ bắp của Khang áp sát, để cậu vùi mặt vào, che giấu gương mặt ướt lệ.
"Shhh... ngoan nào."
- thầy thì thầm, giọng khàn đặc sau khi đã nếm trọn vẹn. Một bàn tay to vuốt dọc sống lưng cậu, vỗ nhẹ như dỗ dành trẻ nhỏ.
Tú run run, tay yếu ớt bấu vào vạt áo sơ mi nhàu nát của anh, không dám ngẩng mặt. Từng giọt mồ hôi, từng hơi thở nóng rực của Khang như đang bao bọc lấy cậu.
Anh cúi xuống, môi khẽ chạm trán cậu một nụ hôn ẩm ướt, rồi ghé sát tai, giọng vừa dịu dàng vừa dâm tà:
"Ông chủ nhỏ... lần đầu đã phun nhiều như thế, quả thật khiến thầy bất ngờ. Đúng là con cặc non này có tiềm năng lắm."
Anh cười khẽ, tiếng cười trầm mà tà mị. Đầu lưỡi liếm nhẹ một bên tai cậu, khiến cả người Tú run lên thêm lần nữa, lẩn tránh nhưng bị ôm chặt không thể thoát.
"Yên nào..."
- Khang thì thầm -
"Cứ nghỉ trong lòng thầy đi. Ông chủ nhỏ đã được nếm vị khoái lạc thật sự rồi. Cảm giác ấy... sẽ còn theo em mãi thôi."
Anh ôm chặt hơn, để cậu ngồi gọn trên đùi mình, bàn tay vẫn mơn trớn eo nhỏ, vừa dỗ dành vừa trêu ngươi. Trong ánh mắt anh lúc này không chỉ có sự dịu dàng, mà còn ánh lửa dục vọng chưa bao giờ tắt.
Khang vẫn để Tú ngồi gọn trong lòng mình, cánh tay to bản vòng qua giữ chặt. Bàn tay kia chậm rãi trượt xuống, lướt qua hông, cố tình ép sát vào vùng hạ thể đã ướt nhẹp của cậu, xoa nhẹ như muốn khơi lại đám lửa vừa tắt.
"Ư... không... dừng lại..."
- Tú run rẩy, nấc lên, cả người đỏ bừng vì mệt lả. Cậu vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, vừa ngại ngùng vừa bất lực. Bỗng nhiên, như muốn trút hết những kìm nén, cậu giơ tay nhỏ đấm thụi thụi vào ngực anh.
"Đồ... đồ biến thái... thầy ác lắm!"
- giọng nghẹn ngào, vừa giận vừa tủi.
Nhưng với cơ thể rắn chắc như thép của Khang, những cú đấm ấy chỉ như mèo con cào nhẹ, chẳng hề hấn gì. Anh nhìn cậu, đôi mắt nheo lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười vừa dịu dàng vừa khiêu khích.
Khang cúi xuống, chặn những cú đấm bằng cách ôm chặt hơn, giọng khàn khàn thì thầm ngay bên tai:
"Được rồi... thầy xin lỗi mà..."
Hơi thở nóng rực phả ra, mang theo mùi nam tính nồng nàn khiến Tú tim loạn nhịp.
Rồi anh hạ giọng, kéo dài từng chữ, như rót độc dược ngọt ngào vào tai cậu:
"Thực ra... thầy có chút thích em... nên mới cố tình dựng lên kịch bản như vậy. Làm riêng cho em thôi."
Tú giật mình, ngẩng lên như muốn nhìn cho rõ, nhưng ngay lập tức bị bàn tay anh ấn lại, vùi mặt sâu vào ngực. Cậu không hề thấy được, ngay trên gương mặt ấy, là nụ cười đầy ẩn ý, tà mị và dâm đãng của Khang.
"Ừ... cho riêng em thôi."
- anh thì thầm, vừa ôm chặt vừa vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cậu, như đánh dấu một con mồi đã hoàn toàn bị nhốt vào bẫy.
Ngực Tú vẫn phập phồng, từng hơi thở ngắt quãng, hai má đỏ bừng vì vừa xấu hổ vừa tủi thân. Nghe câu nói kia của Khang, tim cậu chệch nhịp, hỗn loạn không sao ổn định nổi.
"Cho... cho riêng em thôi sao...?"
- cậu lẩm bẩm, giọng lí nhí như không tin vào tai mình.
Khang ôm siết mạnh hơn, cằm anh tì lên đỉnh đầu cậu, giọng vừa trầm vừa ấm, lại dính một chút men dâm tà:
"Ừ. Vì thầy thích em... nên thầy mới muốn em được nhập vai sâu nhất. Để em biết, cảm xúc thật sẽ khiến sân khấu này bùng cháy thế nào."
Ngón tay anh vẽ vòng lười nhác trên sống lưng cậu, vừa như trấn an, vừa như xoa dịu, nhưng thực chất đang gieo từng hạt giống tà dâm vào trong đầu cậu.
"Em có thấy không?"
- Khang thì thầm, ghé sát tai khiến vành tai đỏ rực. -
"Vừa nãy... cái cảm giác đó... cái khoái lạc đến mức em khóc, đến mức run lẩy bẩy... đó mới là nghệ thuật chân thật."
Tú cắn môi, cả người run lên một nhịp, không biết là vì ngượng, vì giận hay vì bị những lời mập mờ kia khuấy đảo.
Khang cười khẽ, nhấn thêm một đòn cuối:
"Lần sau... chúng ta hãy cùng diễn cái kịch bản mà em vừa thấy nhé."
Anh hôn khẽ vào trán Tú một cái "chụt", rồi nhấn giọng, thì thầm như thôi miên:
"Vì nghệ thuật... em sẽ nhập vai cùng thầy, đúng không?"
Trong lồng ngực vững chắc, Tú cứng đờ người, trái tim đập loạn như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Cậu vừa muốn nói "không", vừa muốn gào lên, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, chỉ còn những tiếng thở run rẩy.
Tú run rẩy, hơi thở dồn dập. Môi mấp máy như muốn phản kháng, nhưng rồi tất cả dồn nén lại thành một tiếng nấc khẽ. Cậu không nói "không", cũng chẳng đủ can đảm để nói "đồng ý". Chỉ lặng lẽ... gật nhẹ đầu, trong vòng tay ôm chặt của Khang.
Nụ cười của anh khẽ nhếch lên, tà mị và thoả mãn. Anh cúi xuống, thì thầm ngay bên tai, giọng như rót mật nhưng ngấm cả độc:
"Ừ... ngoan lắm. Lần sau, kịch bản sẽ chỉ có hai ta thôi."
Ngón tay anh chậm rãi nâng cằm cậu lên, buộc Tú phải nhìn vào đôi mắt sáng rực đầy dâm tà của mình.
"Như hai người em vừa thấy đấy..."
- anh nhấn từng chữ, môi ghé sát, gần như cắn vào tai cậu -
"...quấn quýt trong sung sướng, không ai chen vào, chỉ còn anh và em."
Tú đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ, vừa tủi, vừa... tim lại run thêm một nhịp lạ thường.
Khang khẽ hôn chụt lên môi cậu, thật nhanh nhưng đủ để lại vệt ướt. Anh mỉm cười như thể khẳng định chắc chắn:
"Lần sau, ông chủ nhỏ sẽ nếm đủ, ngập tràn... như kịch bản dành riêng cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com