Chương 51
Thẩm Vực nói đưa Trần Miên ra ngoài chơi, nhưng cuối cùng vẫn không được như mong muốn. Sau khi lên xe, mưa lớn trút xuống, hai người nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ xe, cuối cùng để tài xế lái xe trở về Thượng Thạch Hạo Đình luôn.
Trần Miên sắp xong hết đồ, cuối cùng khi mở tủ quần áo ra, cô bất ngờ nhìn thấy bên trong có rất nhiều quần áo phụ nữ, quần áo ngày thường, áo ngủ, váy ngủ cái gì cũng có, mới tinh, tem mác vẫn chưa được tháo ra.
Câu hỏi lấy ở đâu gần như chưa xuất hiện, câu trả lời đã nảy ra.
Thẩm Vực mua.
Có lẽ anh đoán được cô về đến nhà sẽ không có gì để gói ghém nên đã chuẩn bị trước những thứ này..
Đối với anh chuyện này dễ như ăn cháo, thậm chí anh cũng không phải tự mua, một cuộc điện thoại là có người hỗ trợ chuẩn bị đầy đủ hết.
Áo lót và quần lót cũng nằm trong ngăn kéo nhỏ, xếp chồng lên nhau gọn gàng.
Kết cấu bốn phòng ngủ hai phòng khách, căn phòng dành riêng cho cô tràn ngập ánh sáng, đẩy mở cửa sổ là cây cối tươi tốt, thời tiết xấu nên mây đen chồng chất, hạt mưa dội lách tách về phía căn phòng, hương cỏ cây ướt sũng bị mưa quấn trong không khí mát mẻ được gió thổi vào. Lòng bàn Trần Miên ướt sũng, lúc chuẩn bị đóng cửa sổ lại thì nhìn thấy một chiếc Audi màu đen đậu dưới lầu.
Ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc vest cầm ô bước xuống, cửa sau mở ra, chiếc ô màu hồng trông nhỏ hơn rất nhiều, người phụ nữ cầm ô mặc váy trắng, khuôn mặt lộ ra khi nghiêng ô, không biết đang nói gì, biểu cảm trên mặt bà ta đượm ý cười, ngay sau đó, bên cạnh bà ta có một cô gái nhỏ bước ra rồi níu lấy cánh tay bà ta.
Một gia đình ba người đi cạnh nhau với hai chiếc ô trong bức màn mưa, cuối cùng bước vào tòa nhà đối diện, bóng dáng biến mất.
Khi Thẩm Vực gọi tên cô, Trần Miên mới lấy lại tinh thần, cô đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại, mới phát hiện lòng bàn tay mình đã in đầy vết hằn của móng tay. Thẩm Vực nhìn ánh mắt của cô, thấy hơi lạ: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, gặp người quen."
Thẩm Vực hỏi: "Người quen nào?"
Trần Miên liếc mắt nhìn anh: "Kiều Chi Vãn."
Thẩm Vực và Trần Miên ở chung song chưa bao giờ hỏi về đời tư của nhau.
Cho dù trước đây scandal của Thẩm Vực và Trần Nhân bị đồn đại như vậy, Trần Miên cũng không nói lời nào.
Lúc này, cái tên Kiều Chi Vãn chợt nhảy ra, Thẩm Vực vẫn không phản ứng lại đây là ai.
Khi Trần Miên đi ngang qua anh, anh nắm cổ tay cô, kéo người lại gần mình, đột nhiên cúi đầu nhìn biểu cảm của cô.
Đôi mắt đó ngước lên nhìn anh, trong mắt không có chút sóng gió nào.
Nó chỉ thuật lại sự thật.
Anh buông tay ra: "Mắt tinh phết đấy, không thấy ai, lại chỉ thấy nhìn Kiều Chi Vãn thôi."
"Còn có bố mẹ của Kiều Chi Vãn nữa." Trần Miên nói thêm bằng giọng thản nhiên, nói như thể vô tình: "Cô ấy trông không giống mẹ lắm."
"Nhìn mấy cái bên cửa sổ, cậu lại nhìn thấy rất nhiều thứ, tôi không quen với Kiều Chi Vãn, làm sao biết cô ấy có giống mẹ hay không"
Thẩm Vực vừa nói vừa kéo người vào phòng khách, đồ ăn gọi bên ngoài vừa tới, bày ngổn ngang ở trên bàn, nắp được tháo ra, hơi nóng bốc lên.
Anh gọi đại mấy món gì đó, thịt bò xốt tiêu, trứng xào cà chua, canh cá, thịt băm xào, thậm chí còn gọi một món súp gà.
Bên cạnh có một chồng đĩa, anh lấy từng cái một ra rồi đổ thẳng đồ vào.
Động tác không tỉ mỉ lắm, cũng không có người để ý tới bát canh đổ ra..
Trần Miên quan sát động tác của anh, không khỏi rút khăn giấy ra dọn dẹp cho anh, tiếp tục đề tài trước đó: "Bọn họ vẫn luôn sống ở đây sao?"
Câu hỏi này không giống phong cách của Trần Miên, cô hiếm khi quan tâm đến chuyện của người khác, sự quan tâm của cô đối với Kiều Chi Vãn đã bị coi là quá nhiều, Thẩm Vực buông tay ra, mỉm cười hỏi cô: "Ghen à?"
Ai biết Trần Miên nghiêm túc nhìn anh, gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm Vực đột nhiên không còn gì để nói, hơi buồn cười đưa cho cô đôi đũa: "Giấm của cậu rất vớ vẩn, còn không bằng cậu nói thẳng với tôi là cậu ghen với với Trần Âm còn đáng tin hơn, có thể thành thật chút không? Tôi thấy điều cậu quan tâm chính là mẹ kế của Kiều Chi Vãn."
Mẹ kế.
Cô không nhìn lầm.
Mẹ ruột của cô, người đã bỏ trốn trong một đêm mưa, đã bỏ lại cô và chạy trốn vì tương lai của chính mình.
Vẫn vào một đêm mưa khi hai bên gặp lại nhau, kết quả là, bà ta biến thành một phu nhân quý phái bước xuống từ chiếc xe Audi. Chỉ là không ngờ rằng bà ta sẽ gả vào nhà của Kiều Chi Vãn.
Giọng nói của cô gái mỉm cười rồi nói với cô sau này làm bạn bè vẫn còn vang vọng trong tai cô.
Trần Miên không nói gì thêm, im lặng xới cơm.
Thẩm Vực nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, hỏi cô: "Sao vậy?"
"Không sao."
"Trần Miên, có chuyện gì nhớ nói với tôi."
Thẩm Vực nói vậy với cô, Trần Miên ngẩng đầu lên và vào ánh mắt anh.
Thật lạ.
Lời này lẽ ra phải là lời của bố mẹ nói với con cái của mình.
Nhưng bố cô chỉ say bí tỉ rồi thèm muốn cơ thể của con gái mình
Mẹ ruột của cô lại đóng vai là người mẹ tốt cho người khác.
Mẹ kế cũng không có dáng vẻ của mẹ kế, chỉ tính toán những lợi ích mà cô có thể mang lại.
Tất cả những người lẽ ra phải dành tình yêu của họ cho cô đều phớt lờ cô, những người không liên quan gì đến cô, ít có nghĩa vụ phải chăm sóc cô ấy đã bù đắp bằng những lời mà lẽ ra họ không nên nói.
"Không sao."
Trần Miên lặp lại lần nữa, cụp mắt xuống, nhìn món ăn trong bát được Thẩm Vực gắp vào, giọng nói rất nhẹ: "Thật sự không sao."
Cô không nghĩ đến việc tìm Nguyễn Diễm Mai để gánh vác trách nhiệm làm mẹ mà bà ta nên gánh vác.
Ngưỡng cửa mười tám tuổi sắp qua, cô không cần phải tìm một người đã rời xa quỹ đạo cuộc sống của mình từ lâu để chịu trách nhiệm, nhưng sống trong cùng một tiểu khu, chạm mặt là điều không thể tránh khỏi.
Thẩm Vực không thường xuyên sống ở đây, xem ra anh sẽ thực hiện lời để lại căn hộ này cho Trần Miên đến cùng. Sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, số lần ở lại qua đêm cũng không nhiều. Giống như đột nhiên anh chơi trò tình yêu thuần khiết, không làm tình với Trần Miên, chỉ viết đề thi với cô, thỉnh thoảng vơ lấy người hỏi về đọc hiểu ngữ văn, rồi lại dạy cho Trần Miên vài câu hỏi toán học.
Dáng vẻ thực sự giống như hai sinh viên hàng đầu học hỏi lẫn nhau.
Thầy chủ nhiệm mà nhìn thấy cũng phải trao giải thưởng cho bọn họ.
Ngày gặp lại Nguyễn Diễm Mai ấy, là thời điểm cách kỳ thi đại học bảy mươi ngày.
Cô vào ở đã gần một tháng.
Lớp học của Thẩm Vực bị giáo viên giữ lại, cô bắt xe buýt trở về, vừa đi vào trong tiểu khu đã nhìn thấy Nguyễn Diễm Mai xách đồ ăn trở về. Bà ta vẫn cầm điện thoại di động gọi điện bằng một tay, miệng nói lần sau rảnh sẽ tới nhà chơi, có lẽ đang trò chuyện với bạn bè.
Khi nhìn thấy Trần Miên, bà ta cũng sững sờ trong chốc lát, nheo mắt lại, thoạt nhìn không thấy nhớ ra Trần Miên là ai, bà ta chỉ cảm thấy rất quen mắt, vô thức mở miệng gọi bạn học.
Trần Miên dừng lại, xoay người nhìn Nguyễn Diễm Mai.
Một khuôn mặt rất giống mình khiến Nguyễn Diễm Mai nhớ rằng bà ta có một cô con gái bị bỏ rơi trong khu ổ chuột. Điều kiện vật chất sung túc khiến khuôn mặt của bà ta không khác so với trước đây là bao, thậm chí phong thái còn tao nhã hơn khi được diện quần áo đắt tiền so với thời đó.
"Miên Miên?"
Ánh mắt Nguyễn Diễm Mai mở to, kinh ngạc nhiều hơn mừng rỡ, như thể bà ta không ngờ Trần Miên lại xuất hiện vào lúc này, trong tiềm thức lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Sao con lại ở đây?"
Trần Miên không trả lời, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà ta.
"Bố con không ở đây đúng không?!" Nguyễn Diễm Mai hoàn toàn không muốn mọi người biết quá khứ của mình. Kết hôn với một con bạc say rượu bạo lực gia đình không phải là một chuyện vẻ vang gì cho cam.
Người đàn ông mà bà ta đang kết hôn có sự nghiệp thành công, hiền lành và chu đáo, con gái riêng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không phải con ruột lại giống như con ruột, lâu dần bà cũng không nhớ rằng mình có một cô con gái chính mình đẻ ra nữa.
Bà ta bước lên phía trước vài bước, đi đến trước mặt Trần Miên, thấp giọng hỏi: "Miên Miên, con đang tìm mẹ à?"
Bà ta lục túi xách, ngay khi tay bà ấy chạm vào thẻ ngân hàng, lại nghe thấy cô gái trước mặt chế nhạo nói với minh: "Một cái không đủ đâu."
Nguyễn Diễm Mai sững sờ.
Trần Miên nhìn vào mắt bà ta.
Thuở bé, người lớn thường nói Miên Miên giống mẹ quá, đều là mỹ nhân.
Lúc đó, Nguyễn Diễm Mai sẽ ôm cô, hôn lên mặt cô rồi nói, tiểu tâm can của tôi không giống tôi thì còn có thể giống ai.
Trần Miên thật sự không trách Nguyễn Diễm Mai.
Mọi người đều có quyền có một cuộc sống tốt đẹp hơn, không nên bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, cuộc sống của họ chỉ nên thuộc về chính họ.
Cho dù là cô, cô cũng sẽ không chọn một người như Trần Tống.
Nguyễn Diễm Mai chỉ đưa ra quyết định đúng đắn nhất với mình thôi.
Ngay cả trong lòng cũng cho đó là điều đương nhiên.
Mọi thứ đều có gốc rễ, dòng máu lạnh của cô và Nguyễn Diễm Mai xuất thân từ cùng một mạch máu, sự ích kỷ và lạnh lùng thậm chí còn nhiều hơn.
Cô nhìn Nguyễn Diễm Mai, nói với bà ta bằng giọng yếu ớt: "Trần Tống không có khả năng mua nhà ở đây đâu, ông ta uống rượu và cờ bạc, chơi gái và bạo lực gia đình, lọai người thối nát như vậy không thể ra khỏi khu ổ chuột, bà không cần lo lắng."
Cổ họng Cố Diên Mai bị chặn lại, nội dung lời nói của Trần Miên khiến cảm giác tội lỗi muộn màng của bà ta tràn ngập, bà ta vươn tay túm lấy Trần Miên, nhưng ngay sau đó lại hiểu ra ý tứ thứ hai trong lời nói của Trần Miên.
Trần Tống không có khả năng mua nhà ở đây, nhưng Trần Miên lại xuất hiện ở đây, mang theo cặp sách và cầm chìa khóa ở đây.
Đáp án vô cùng sống động, bà ta cau mày, "Miên Miên, mẹ biết mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ không còn cách nào..."
Lời nói giống hệt như trước kia.
Bà ta không còn lựa chọn nào khác, vì vậy bà ta phải bỏ rơi cô.
Lúc trước Trần Miên không có phản ứng, bây giờ càng là như vậy.
Nguyễn Diễm Mai thay đổi câu chuyện: "Nếu con cần tiền, mẹ có thể đưa cho con, nhưng mẹ hy vọng con có thể chắc chắn bản bây giờ con đang học cấp ba đúng không? Mẹ thuê nhà mới cho con, con còn nhỏ, phải giữ mình, hiểu không?"
Thẩm Vực đi từ tiểu khu vào, nhìn thấy Trần Miên đang đứng ở đó nói chuyện với người kia.
Dáng vẻ không được dễ chịu cho lắm, đối mặt với Trần Miên thậm chí còn cau mày, nhưng cô vẫn không rời đi, vẫn ngoan ngoãn đứng đó nghe người bên kia nói đạo lý lớn lao.
Với những người đi học thì vào tầm giờ này là quá sớm, những người sống ở đây về cơ bản sẽ tham gia lớp tự học buổi tối của trường.
Nhưng lại quá muộn với người đi làm.
Không có ai lui tới, Nguyễn Diễm Mai nghĩ chỉ có bà ta và Trần Miên ở đây, giảng giải vài lần, bà ta phát hiện Trần Miên không phản bác, vì thế bà ta lấy ví ra, khi đưa thẻ ngân hàng thì tay chững lại, vẫn là không thể dằn lòng, cuối cùng chỉ lấy thẻ phụ có hạng mức thấp hơn đưa cho Trần Miên.
"Miên Miên, nghe lời mẹ, trở về trước đi, mẹ sẽ tìm cho con một căn nhà tốt."
Trần Miên không nhúc nhích, chỉ nhìn tấm thẻ.
Sự kiên nhẫn của Nguyễn Diễm Mai đã hết, giữa bà ta và Trần Miên nhiều năm nay không còn liên lạc, tình cảm mẹ con mỏng như tờ giấy, sắp đến giờ tan tầm của Kiều Thành, bà ta hơi sốt ruột, thúc giục: "Miên Miên, con không nghe thấy mẹ nói sao?"
Song bà ta lại nghe thấy giọng nói của một thiếu niên phía sau mình.
Mang theo ý cười: "Dì à, dì là ai vậy, sao cô ấy phải nghe lời dì?"
Nguyễn Diễm Mai quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên mặc đồng phục học sinh, dáng người cao ráo và lông mày rõ nét.
Anh bước lên phía trước, nắm lấy cổ tay Trần Miên, kéo người về phía mình.
Như thể họ là người chung một đất nước, còn bà ta chỉ là một kẻ xâm lược.
Lời nói không hề có ý giấu diếm, ánh mắt anh quét tấm thẻ trong tay bà ta, giọng điệu khá nhẹ nhàng.
"Một tấm thẻ này mà đã muốn nhận con gái sao?"
Anh cụp mắt xuống, nhìn Trần Miên, cười chế giễu nói: "Trần Miên, vậy thì tất cả những gì mà tôi bỏ ra trong những năm qua, chẳng phải cậu nên nhận tôi là bố sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com