Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52


Chuyện có liên quan tới Trần Miên, trước giờ Thẩm Vực rất ít khi chủ động hỏi đến.

Sẽ luôn có người từ bốn phương tám hướng nói với anh, không quan trọng Trần Miên có nói hay không, giống như lần đầu tiên anh biết về hoàn cảnh gia đình của Trần Miên vậy.

Học sinh nghèo, chỉ có mấy bộ đồng phục mặc quanh năm, tiết thể dục cũng đi giày vải trắng, đúng như Trần Nhân từng nói, nếu không ở cùng một trường, bọn họ vốn sẽ chẳng gặp nhau.

Hiện thực là như vậy, sinh ra đã là một ngưỡng cửa, có vài người được sinh ra ở vạch đích, cũng có vài người vẫn bị hãm sâu trong vũng lầy dẫu đã vùng vẫy với tất cả sức mạnh của mình.

Nhưng Trần Miên là người đặc biệt nhất mà Thẩm Vực gặp.

Cô không bao giờ phàn nàn về chuyện gì cả, chứ đừng nói đến việc lộ ra sự bối rối giống như những gia đình khó khăn khác hoặc những học sinh bình thường khác khi đối mặt với những người như anh.

Trần Miên luôn thẳng thắn, không ngại cho người khác biết hoàn cảnh gia đình mình. Đó là sự hào phóng tự nhiên từ tận xương tủy, luôn buộc tóc đuôi ngựa cao ở trường, chưa bao giờ nhìn lại khi bị nhắc đến, đôi chân dưới váy luôn thẳng tắp như thế, dù cho hành vi nhún nhường, nhưng Thẩm Vực lại cảm thấy Trần Miên rất kiêu ngạo.

Lần ấn tượng sâu sắc nhất là khi nhà trường tổ chức quyên góp cho học sinh nghèo năm đầu cấp ba. Có một hàng dài nam nữ mặc đồng phục học sinh đứng trên bục giảng, đa số đều cúi đầu, khi được lãnh đạo nhà trường tặng hoa, giọng nói nhỏ nhẹ như hận không thể trốn thoát. Hai chữ cảm ơn bị cắn tới khổ sở, ở tuổi thiếu niên, thuở mà lòng tự trọng tràn ngập thì như thế tương đương với việc hành quyết công khai.

Nhà trường có thể không biết nó làm tổn thương lòng tự trọng ư, biết chứ, nhưng máy ảnh nhấp nháy ngoài sân khấu, phóng viên truyền thông thành phố Tuy Bắc ghi lại những việc làm tốt của trường, học sinh trầm mặc cùng cúi đầu đều bị ghi chép thành dáng vẻ cảm động.

Lúc đó Thẩm Vực đứng ở cuối hàng, có chút mệt mỏi với chủ nghĩa hình thức như vậy, trơ trẽn cầm điện thoại di động chơi Sudoku.

Con số vừa mới nảy lên, anh nghe thấy một giọng nói rõ ràng phát ra từ micro: "Cảm ơn tất cả giáo viên và học sinh."

Đúng vậy, chỉ là một câu nhạt nhẽo như vậy, thậm chí còn thốt ra từ miệng của những người đó vô số lần. Nhưng Thẩm Vực lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Miên giữa những lời bàn tán từ những người xung quanh.

Giống như một con thiên nga gặp chuyện xui rủi, rơi vào ổ của một con vịt con xấu xí.

Lại ngay sau đó, Thẩm Vực nghĩ đến những câu trong truyện cổ tích Lọ Lem mà anh đã đọc thuở nhỏ.

Chỉ tiếc anh không phải bạch mã hoàng tử cứu người từ trong biển lửa mà không yêu cầu đáp lại bất cứ điều gì trong truyện cổ tích.

Anh có ham muốn, anh muốn Trần Miên yêu anh, càng muốn Trần Miên sống không thể thiếu anh.

Gương thang máy phản chiếu dáng vẻ im lặng của hai người, một cao một thấp, màu xanh của đồng phục học sinh như màu xanh bầu trời.

Trần Miên đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng, chủ động giải thích với Thẩm Vực: "Bà ấy là mẹ tôi."

Thẩm Vực gật đầu: "Tôi biết. "

Trần Miên nhắc nhở anh: "Cậu nói muốn làm bố tôi ở trước mặt mẹ tôi."

Ánh mắt Thẩm Vực lạnh lùng nhìn cô, trong mắt anh chỉ viết ra ba chữ: Cậu có thể câm miệng không?

Trần Miên đành phải nói cặn kẽ, tỉ mỉ, chậm rãi nói với anh: "Cậu như vậy có khác gì tỏ thẳng mặt đâu?"

Thẩm Vực thấp giọng cảnh cáo: "Trần Miên."

Thang máy đinh một tiếng, tới vị trí tầng trệt rồi.

Trần Miên đi theo bên cạnh Thẩm Vực, vừa đấm vừa xoa, không đợi Thẩm Vực trả lời mà an ủi: "Cũng may, bà ấy không coi mình là mẹ tôi."

Thẩm Vực đang mở cửa, nghe Trần Miên nói như vậy, xoay người nâng cằm lên nhìn mặt cô.

Cô không có biểu cảm gì, đôi mắt hạnh vẫn sạch sẽ, không có vẻ gì muốn khóc, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn anh với chút tò mò.

Không sao, chỉ cần cố ý dùng lời nói để thu phục anh là được.

Anh cười, nghiêm túc hiếm thấy: "Trần Miên, sinh con khá đơn giản, chẳng qua chỉ là sản phẩm của tình dục. Sau mười tháng, một sinh mệnh mới sẽ được chào đời. Khổ sở là đương nhiên, nhưng không phải tất cả những người sinh con đều lo cho con cái. Con người quá phức tạp, duy trì hôn nhân, áp lực xã hội, hoặc là nói chỉ để tỏ ra hòa đồng, có thể họ sẽ không yêu cậu nhiều như lúc sinh ra cậu, đạo lý cốt nhục tương liên, tình cảm gia đình không thể tách rời, không có tác dụng với cậu, nên cậu không cần phải dùng tiêu chuẩn đạo đức thông thường đi yêu cầu người khác làm tổn thương mình."

Thẩm Vực mở tủ lạnh, lấy ra một lon Coca từ trong đó, dùng ngón trỏ móc vào nắp kéo ra. Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lách cách một tiếng, vòng sắt mở miệng, bọt xì ra.

Anh không nhìn xuống, ném thẳng vào thùng rác trong góc, thân lon lạnh lẽo bị bàn tay ấm áp nắm chặt làm tan chảy những giọt nước, lăn xuống từ giữa các ngón tay.

Anh dừng một chút, nhấp một ngụm Coca lạnh rồi mới nói tiếp: "Cậu xem thế giới động vật chưa? Ngay cả con vật ngoan ngoãn như thỏ, khi môi trường sống bị đe dọa, sẽ không ngần ngại thịt con của chính mình,cậu có nghĩ bà mẹ kia của cậu tốt hơn thỏ ở đâu không?"

Không quá êm tai, thậm chí còn hơi thẳng quá mức.

Đổi thành người khác có thể sẽ khéo léo nói rằng đừng buồn, mẹ cậu cũng không phải không yêu cậu, chỉ là bà ấy không còn quan tâm tới cậu.

Theo tư duy truyền thống, sinh dưỡng lớn hơn mọi thứ, cho dù là bố mẹ như thế nào, hai chữ hiếu thảo nên được thực hiện đến cùng.

Nói thật, Trần Miên cho rằng chuyện này không khác gì lập đền thờ đạo đức, luân hồi nhân quả, dưới cái nhìn của cô thì ăn miếng trả miếng mới là chính.

Cô đưa tay sờ sờ lon Coca mà Thẩm Vực đang cầm trong tay, hỏi anh: "Cậu cũng sẽ ăn con của mình chứ?"

Hôm nay Trần Miên có rất nhiều vấn đề, giống như là hỏi mười vạn câu hỏi vì sao.

Hết cái này đến cái khác nghe có vẻ khá khiêu khích.

Thẩm Vực trả lời khá nghiêm túc, nói: "Không phải lo, tôi không định sinh con."

Cũng không cảm thấy hai học sinh cấp ba thảo luận về chủ đề này như thể ra vẻ người lớn quá mức, cái nghiêm túc trong giọng điệu sẽ khiến người thứ ba có mặt ở đây phải bật cười.

Dù sao thì chủ đề có con bây giờ là quá xa với họ, sự cam kết và quyết tâm cũng có vẻ nhẹ hều, có lẽ không ai nghiêm túc ngoại trừ anh.

Đương nhiên, Trần Miên cũng nghĩ như vậy, suốt thời thơ ấu của cô thỉnh thoảng lại là sự thúc giục kết hôn mang thai trôi nổi trong khu dân cư.

Người lớn tuổi ở tầng dưới phe phẩy chiếc quạt tròn, trò chuyện chỉ gói gọn trong những vấn đề này, như thể kết hôn và sinh con là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống.

Rõ ràng là họ làm không tốt, nhưng đặt ra những quy tắc như vậy để đánh giá cuộc sống của người khác có trọn vẹn hay không. Sau đó trong lời truyền miệng đã trở thành tiêu chuẩn chính xác, không ai có thể lật đổ, người càng thấp không thể thoát khỏi xiềng xích của thế tục.

Mà Thẩm Vực thuộc về một loại khác có khả năng vô hạn, không cần cầu phúc cho tương lai hay mấy thứ tương tự. Anh rất thông minh, gia đình giàu có mang đến khả năng vô hạn và không gian để thử nghiệm, trở thành một học sinh giỏi chỉ là một lựa chọn cho anh.

Tất nhiên, anh cũng có thể thực hiện chủ nghĩa vui chơi đến cùng những người như Du Hoài, để rồi cánh cửa cuối cùng được đấy mở vẫn sẽ là ánh sáng chói lọi.

Cho nên, Thẩm Vực nói không có ý định sinh, bốn chữ này, chỉ khiến Trần Miên cảm thấy buồn cười.

Cô không phản bác, chỉ gật đầu,chuyện này qua đi một cách nhẹ nhàng.

Kết quả là, cô nghe Thẩm Vực nói với mình: "Tính cách tôi không tốt, tính cách của cậu cũng rất tệ, cho nên thật sự không cần thiết phải ảnh hưởng đến người thứ ba."

Tất cả những suy nghĩ nặng nề trong đầu cô đều bị quét sạch, Trần Miên đá Thẩm Vực, thấp giọng mắng: "Thẩm Vực, cậu có bệnh."

Thẩm Vực cười đến mức hai vai run rẩy, anh dựa vào tủ giày ra vào như không xương.

Khuỷu tay chống lên trên, miệng méo xẹo: "Đùa có chút thôi mà mặt cậu đỏ cái gì?"

"Cậu có ý đồ xấu, Trần Miên."

Trần Miên quay đầu định rời đi, nhưng lại bị anh túm lấy cổ tay.

Nghe thấy giọng nói của nam sinh mang theo tiếng cười, dỗ dành cô: "Được rồi, Trần Miên, là tôi lòng dạ xấu xa."

Đèn ở lối vào bật sáng, màu vàng ấm áp kéo bóng của hai người thành một hàng dài.

Lúc này, Trần Miên có một suy nghĩ rất không đúng lúc, dường như từ khi chuyển đến đây, cuộc sống của cô đã trở nên bình thường, cứ như thể cô chỉ là học sinh cấp ba bình thường nhất, thiếu niên đứng trước mặt cô chỉ là một bạn học nam đang mập mờ với cô.

Anh gọi tên cô, để hai từ Trần Miên đều được trao cho ý nghĩa đặc biệt.

Giống như.

Lời sấm truyền của Thẩm Vực.

Hôm sau tới trường học.

Kết quả cuộc thi viết văn được công bố, cũng coi như là một vở kịch bình thường. Giấy chứng nhận giải ba được giáo viên cấp ngay trong buổi sáng tự học.

Hầu hết mọi người trong vẫn chưa tỉnh ngủ, mùa hè tới gần, ve sầu trên ngọn cây kêu inh ỏi, tiếng vỗ tay thưa thớt, bùm bùm như tiếng pháo rẻ tiền.

Giấy chứng nhận giải thưởng được nhét ở dưới cùng của đống sách, Triệu Lị Lị buồn ngủ đến mức pha hai túi cà phê, chống cằm bằng bút bi, hỏi Trần Miên: "Hôm nay tiết nào có bài kiểm tra vậy?"

Trần Miên liếc nhìn lịch học dán trên bàn: "Ngoại trừ chính trị, những môn khác đều kiểm tra.

Triệu Lị Lị than khóc: "Thà giết quách tớ còn hơn,làm gì có lớp nào kiểm tra hết trong một ngày đâu!"

Lưu Tuấn Kiệt lấy nước nóng trở về, nghe xong lập tức nhẹ nhàng nói tiếp: "Lớp tự nhiên đã kiểm tra liên tiếp hai ngày rồi.

"Toi, rồi."

"Lớp thực nghiệm tự nhiên thậm chí còn dữ hơn, cậu đoán xem mọi người ta đang làm gì?"

"Làm gì?"

"Bài kiểm tra toán, chỉ cần đi ngang qua đó, tiếng viết còn gọn gàng hơn cả tiếng in, ngoáy đến đáng sợ."

Nói rồi, Lưu Quân Kiệt liếc sang bên cạnh, hỏi với thái độ thờ ơ nhất: "Người này đi đâu rồi?"

Triệu Lị Lị: "Chuông tan học vang lên đã chạy mất rồi, có lẽ là tới lớp âm nhạc tìm Trần Nhân."

Dứt lời, lại nghe thấy ai đó hét lên bên ngoài.

"Đánh nhau, đánh nhau!"

"Lâm Lâm và Kiều Chi Vãn đánh nhau!"

Triệu Lị Lị chửi thề, nhanh chóng hỏi: "Tình hình thế nào, giữa Lâm Lâm và Kiều Chi Vãn thì đánh cái gì chứ?"

Người nói là "loa nhỏ" của lớp 3 ban xã hội, có lương tâm hơn người kể chuyện: "Cũng không phải Lâm Lâm và Kiều Chi Vãn đánh nhau, nói chính xác là Kiều Chi Vãn đi tìm ai đó, nhưng lại bị Trần Nhân và Lâm Lâm bắt gặp. Lâm Lâm nói mát bị bạn bè của Kiều Chi Vãn nghe thấy, hai người cãi vã rồi lao vào đánh nhau, giáo viên đã qua đó, lần này Lâm Lâm thảm rồi."

"Ai đó" rõ ràng là đang nói về Thẩm Vực.

Trần Miên chống cằm nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng một nam sinh mặc đồng phục học sinh đi ngang qua cửa sổ. Sắc mặt lạnh lẽo, trông có chút cáu kỉnh, áo khoác đồng phục học sinh bị kéo lên trên, theo sau là Trần Nhân vẫn đang nói gì đó.

Triệu Lị Lị chỉ vào hai phía sau rồi thở dài: "Đám người này đặc sắc quá, , sống như một bộ phim thần tượng, không giống như tớ và các học sinh cấp ba khác chỉ có thành thật viết bài tập, làm kiểm tra, không muôn màu muôn vẻ được như các cậu ấm cô chiêu... ôi, Trần Miên, cậu đi đâu vậy?"

Trần Miên nhận lấy cốc nước, nói với Triệu Lị Lị: "Rửa cốc."

Tiết học đầu tiên sắp có chuông.

Trần Miên đi đến phòng làm việc của giáo viên đối diện, khi đi ngang qua cửa, cô nhìn thấy Kiều Chi Vãn, Trần Nhân, Thẩm Vực, Lâm Lâm và một khuôn mặt xa lạ đứng bên trong.

Thẩm Vực đứng ở cửa, trông có vẻ khó chịu, vẻ cáu kỉnh có lẽ đã lên tới đỉnh điểm.

Thẩm Vực đang buồn bực khi nghe mấy thứ này, đang định tìm cớ rời đi thì nhìn thấy Trần Miên ở cửa.

Ban giám hiệu bên trong không ngừng lải nhải đạo lý lớn lao, không tha cho ai cả, thỉnh thoảng xen kẽ một câu giáo dục không được yêu sớm, ý trong mắt hướng về phía Thẩm Vực.

Cô cầm cốc nước, ngước mắt lên nhìn anh, lại đảo quanh, như cá bơi trượt giữa Kiều Chi Vãn và Trần Nhân, cuối cùng lại ổn định trên người anh.

Rõ ràng không nói gì, nhưng trong mắt lại có chút khiêu khích.

Như thể là ảo ảnh, cô lại thu hồi ánh mắt, lấy cốc nước của riêng mình, đi vào nhà vệ sinh giữa tiếng tụng kinh nội quy trường của hiệu trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com