Bất Ngờ Được Isekai
Hùng ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế nhựa cũ kỹ trong căn phòng bảo vệ nhỏ bé, ánh đèn neon chập chờn trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt đầy sẹo của ông. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, như nhắc nhở rằng một ngày nữa lại sắp trôi qua trong sự tẻ nhạt và cô đơn. Căn phòng chật hẹp, chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc bàn gỗ sứt mẻ, một chiếc quạt điện kêu rè rè, và một chiếc giường gấp mà Hùng thường ngủ qua đêm khi trực ca. Bên ngoài, thành phố Sài Gòn vẫn ồn ào, náo nhiệt, nhưng với Hùng, thế giới ấy dường như không thuộc về ông.
Ở tuổi 40, Hùng đã quen với sự cô lập. Ông cao gầy, thân hình khẳng khiu, mái tóc thưa thớt lòa xòa trên trán, và khuôn mặt đầy những vết sẹo từ một vụ tai nạn thời thơ ấu. Đôi mắt ông, dù hiền lành và sâu thẳm, luôn bị che khuất bởi ánh nhìn e dè, tự ti. Người ta gọi ông là “thằng sẹo” sau lưng, và đôi khi cả trước mặt. Hùng không giận, cũng chẳng buồn đáp lại. Ông đã học cách chấp nhận rằng mình là một bóng mờ trong mắt người khác.
Hùng nhấp một ngụm cà phê nguội từ chiếc ly nhựa, nhìn qua ô cửa kính nhỏ của phòng bảo vệ. Bên ngoài, những nhân viên văn phòng đang rời tòa nhà sau giờ làm việc, cười nói rôm rả. Một cô gái trẻ, váy ngắn, tóc dài óng ả, đi ngang qua, tay đan chặt vào tay một chàng trai bảnh bao. Hùng vô thức đưa mắt dõi theo, một cảm giác nhói đau len lỏi trong lồng ngực. Ông nhớ lại lần cuối cùng mình cố gắng bắt chuyện với một người phụ nữ, tại quán nước gần nhà. Cô ta đã nhìn ông, nở một nụ cười gượng gạo, rồi nhanh chóng rời đi với lý do “có việc bận”. Hùng biết lý do thật sự là gì. Ông đã nhìn thấy ánh mắt đó quá nhiều lần: sự ghê tởm, sợ hãi, hoặc đơn giản là không muốn dính dáng đến một gã xấu xí như ông.
“Chẳng ai muốn gần một gã như mình đâu,” Hùng lẩm bẩm, giọng trầm khàn, gần như hòa vào tiếng quạt điện. Ông mở ngăn kéo bàn, lấy ra một cuốn sổ cũ. Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc, những ước mơ nhỏ bé mà ông viết từ nhiều năm trước: Mở một quán cà phê nhỏ. Có một người bạn gái. Đi du lịch Đà Lạt một lần. Những giấc mơ ấy giờ đã phủ bụi, như chính cuộc đời ông.
Hùng đứng dậy, kiểm tra đồng hồ. 11 giờ đêm. Ca trực của ông sắp kết thúc, nhưng ông không vội về nhà. Căn hộ nhỏ ở quận 7, nơi ông sống một mình, chẳng có gì để mong chờ ngoài chiếc giường cũ và một tủ lạnh trống rỗng. Ông quyết định đi tuần quanh tòa nhà một vòng cuối trước khi giao ca.
Đêm đó, trời Sài Gòn bất thường. Không khí nặng nề, như thể có một cơn bão đang chực chờ. Hùng bước ra sân sau của tòa nhà, nơi bãi đỗ xe gọn gàng những chiếc xe máy của nhân viên. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chói lòa xuất hiện từ phía góc sân, như thể một quả cầu lửa xanh lam bùng lên từ hư không. Hùng giật mình, lùi lại, tay siết chặt cây gậy gỗ trong tay. “Cái quái gì vậy?” ông lẩm bẩm, tim đập thình thịch.
Từ trung tâm ánh sáng, một vòng xoáy kỳ lạ mở ra, phát ra thứ âm thanh như tiếng gió rít qua khe hở. Hùng chưa kịp phản ứng thì một lực hút mạnh mẽ kéo ông về phía trước. Ông hét lên, cố bám vào một cột đèn gần đó, nhưng vô ích. Cơ thể ông bị cuốn vào vòng xoáy, và mọi thứ tối sầm lại.
Khi Hùng mở mắt ra, ông thấy mình đang nằm trên một nền đá lạnh lẽo. Xung quanh là những tiếng xì xào, huyên náo. Ông chớp mắt, cố thích nghi với ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đuốc treo trên tường. Ông đang ở trong một căn phòng rộng lớn, tráng lệ, với những cột đá cẩm thạch cao vút và một tấm thảm đỏ trải dài. Trước mặt ông là một nhóm người trẻ tuổi, khoảng 6-7 người, cả nam lẫn nữ, đang ngơ ngác nhìn quanh. Họ đều trẻ, đẹp, và ăn mặc hiện đại, rõ ràng là những người từ thế giới của Hùng.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ tự tin, lên tiếng. Hùng nhận ra cậu ta – đó là Nam, một nhân viên IT ở tầng 5 của tòa nhà. Nam luôn được các cô gái trong công ty vây quanh, và cậu ta chưa bao giờ thèm nhìn Hùng lấy một lần.
Trước khi ai đó kịp trả lời, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trước. “Chào mừng các vị anh hùng đến với vương quốc Eldoria!” Một người phụ nữ bước ra từ bóng tối, khoác áo choàng xanh thẫm, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh đuốc. Cô ta tự xưng là Selene, đại pháp sư của vương quốc, người đã triệu hồi họ từ Trái Đất để chiến đấu chống lại Quỷ Vương – một thực thể hắc ám đang đe dọa hủy diệt thế giới này.
Hùng ngồi im, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông nhìn quanh, thấy những người khác trong nhóm đang háo hức, mắt sáng lên khi nghe về “sứ mệnh anh hùng”. Nhưng khi ánh mắt của họ lướt qua Hùng, ông cảm nhận được sự khinh miệt quen thuộc. Một cô gái, tóc nhuộm đỏ, mặc váy bó sát, thì thầm với bạn mình: “Ông già đó làm gì ở đây? Nhìn như ăn mày ấy.”
Hùng cúi đầu, tay siết chặt mép áo bảo vệ cũ kỹ. Ông muốn nói gì đó, muốn giải thích rằng mình không cố ý xuất hiện ở đây, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Ông chỉ lặng lẽ đứng ở góc phòng, cách xa mọi người.
Selene dẫn cả nhóm đến một căn phòng khác, vừa đi, Selene vừa giải thích. “Mỗi người trong các ngươi sẽ nhận được một năng lực đặc biệt, được thần linh ban tặng, để giúp các ngươi chiến đấu với Quỷ Vương.”
Hùng và nhóm triệu hồi được dẫn qua những hành lang tráng lệ, nơi những bức tranh tường khắc họa các anh hùng cổ đại chiến đấu với quái vật. Các thanh niên trong nhóm – Nam, cô gái tóc đỏ tên Linh, chàng trai đeo kính tên Khoa, và những người khác – đi lại đầy tự tin, thì thầm với nhau về viễn cảnh trở thành anh hùng. Hùng lặng lẽ đi sau, cố gắng không thu hút sự chú ý. Nhưng ánh mắt của mọi người vẫn dán vào ông, không phải vì kính nể, mà vì sự tò mò pha lẫn khinh miệt.
“Ông già này là ai vậy?” Linh thì thầm với Khoa, không buồn hạ giọng. “Nhìn như ăn mày mà cũng được triệu hồi à?”
Khoa nhún vai, đẩy gọng kính. “Chắc là nhầm lẫn gì đó. Làm sao một gã như vậy lại là anh hùng được?”
Hùng cúi đầu, giả vờ không nghe thấy. Ông đã quen với những lời như thế ở thế giới cũ, nhưng ở đây, trong một nơi mà ông được gọi là “anh hùng được chọn”, sự khinh bỉ ấy vẫn cứa vào lòng ông như một con dao sắc.
Họ được dẫn vào một căn phòng rộng lớn, nơi một bàn thờ cổ xưa nằm giữa trung tâm. Trên bàn thờ là một quả cầu pha lê khổng lồ, phát ra ánh sáng mờ ảo, như thể chứa đựng cả linh hồn của thế giới. Đại pháp sư Selene, trong chiếc áo choàng xanh thẫm, đứng trước bàn thờ, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng người. “Các ngươi được triệu hồi từ thế giới khác để chiến đấu chống lại Quỷ Vương,” cô nói, giọng vang vọng trong căn phòng đá. “Hôm nay, các ngươi sẽ nhận được sức mạnh từ thần linh, để hoàn thành sứ mệnh này.”
Cả nhóm xôn xao, ánh mắt lấp lánh háo hức. Nam, chàng trai IT với nụ cười tự mãn, bước lên đầu tiên. “Tôi sẵn sàng,” cậu ta tuyên bố, đặt tay lên quả cầu pha lê. Một luồng sáng đỏ rực bùng lên, chiếu sáng cả căn phòng. Selene đọc dòng chữ hiện lên trên quả cầu: “Lửa Vĩnh Cửu – ngươi có thể thiêu đốt mọi kẻ thù, từ cự ly gần đến xa.” Nam cười lớn, quay lại nhìn nhóm, như thể đã biết mình là người dẫn đầu. “Quá tuyệt!” cậu ta hét lên, nắm đấm bốc cháy một ngọn lửa nhỏ như để chứng minh.
Những người khác lần lượt bước lên. Linh nhận được sức mạnh “Siêu Tốc Độ”, khiến cô có thể di chuyển nhanh như một cơn gió. Khoa được ban năng lực “Triệu Hồi Thần Thú”, với hình ảnh một con báo đen mờ ảo xuất hiện bên cạnh cậu ta. Mỗi người đều nhận được những năng lực mạnh mẽ, khiến các hiệp sĩ và cận vệ trong phòng trầm trồ. Hùng đứng ở góc, tay đan chặt vào nhau, cảm giác mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Ông không mong chờ gì nhiều, nhưng trong lòng vẫn hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng mình sẽ nhận được thứ gì đó… bình thường.
Cuối cùng, Selene gọi tên ông. “Ngươi, người cuối cùng, bước lên.” Giọng cô lạnh lùng, như thể chỉ muốn hoàn thành công việc. Hùng hít một hơi sâu, bước tới, cảm nhận những ánh mắt soi mói từ mọi hướng. Ông đặt bàn tay gầy gò, thô ráp lên quả cầu pha lê. Nó sáng lên, nhưng không rực rỡ như những người khác, chỉ là một ánh sáng xám đục, yếu ớt, như ngọn nến sắp tắt.
Selene nhíu mày, đọc dòng chữ hiện lên trên quả cầu. Đột nhiên, khuôn mặt cô cứng lại, và cô thì thầm, giọng run run: “Sức mạnh của ngươi… là Nô Lệ Hóa.” Cô dừng lại, như không muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt của mọi người buộc cô phải tiếp tục. “Kẻ hấp thụ tinh dịch của ngươi sẽ trở thành nô lệ trung thành, chiến đấu vì ngươi. Sức mạnh của ngươi chỉ tăng qua kinh nghiệm của nô lệ.”
Căn phòng chìm trong im lặng trong một giây, rồi bùng nổ tiếng cười. Nam ôm bụng, hét lớn: “Tinh dịch? Cái quái gì vậy? Lão già này đúng là đồ bệnh hoạn!” Linh che miệng, nhưng không giấu được nụ cười khinh bỉ: “Ghê tởm! Đừng để lão ta lại gần tôi!” Khoa đẩy gọng kính, lắc đầu: “Thần linh chắc nhầm lẫn rồi. Ai lại ban thứ sức mạnh kinh tởm thế này?”
Hùng đứng đó, mặt nóng bừng, tim đập thình thịch. Ông muốn hét lên, muốn giải thích rằng mình không chọn thứ sức mạnh này, rằng ông cũng kinh tởm nó không kém gì họ. Nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Ông chỉ biết cúi đầu, tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt. “Tôi… tôi không muốn sức mạnh này…” ông thì thầm, nhưng không ai nghe thấy, hoặc không ai quan tâm.
Selene giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng. “Dù sao, đây là ý chỉ của thần linh,” cô nói, nhưng giọng điệu rõ ràng thiếu thuyết phục. “Chúng ta sẽ xem xét vai trò của ngươi sau.” Cô quay đi, như thể không muốn nhìn Hùng thêm nữa.
Buổi tiệc chào mừng diễn ra ngay sau đó, trong một sảnh lớn lộng lẫy, với những bàn tiệc đầy ắp thịt nướng, rượu vang, và bánh ngọt. Các anh hùng trẻ tuổi nhanh chóng hòa nhập, được các quý tộc và hiệp sĩ vây quanh, tâng bốc. Nam khoe ngọn lửa trên tay, khiến mọi người trầm trồ. Linh chạy một vòng quanh sảnh với tốc độ siêu phàm, còn Khoa triệu hồi con báo đen để làm trò. Hùng ngồi một mình ở góc bàn, trước mặt là một đĩa thịt nguội và một ly rượu mà ông không động tới.
Ông nhìn những người khác, lòng trĩu nặng. Ở thế giới cũ, ông đã quen với sự cô đơn, nhưng ở đây, sự khinh miệt dường như được phóng đại gấp bội. Một hiệp sĩ trẻ, mặc giáp sáng loáng, đi ngang qua, vô tình làm đổ ly rượu lên áo Hùng. Anh ta cười khẩy: “Xin lỗi, ông già. Tưởng ông là người hầu cơ.” Hùng chỉ gật đầu, lấy tay áo lau rượu, không nói gì. Nhưng trong lòng, ông cảm thấy một cơn giận dữ âm ỉ, không phải với hiệp sĩ, mà với chính mình. Tại sao mình luôn phải chịu đựng? Tại sao mình không bao giờ được đối xử như một con người?
Đêm đó, khi tiệc tan, Hùng được gọi đến gặp riêng quốc vương. Trong căn phòng ngai vàng, quốc vương Eldor, một người đàn ông râu bạc, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn Hùng với vẻ ái ngại. “Ta đã nghe về sức mạnh của ngươi,” ông ta nói, giọng trầm. “Ta e rằng ngươi không phù hợp với nhóm anh hùng. Sức mạnh của ngươi… không được lòng dân chúng, và ta không muốn gây rối loạn trong đội ngũ.”
Hùng cúi đầu, không ngạc nhiên. Ông đã đoán trước kết cục này từ khoảnh khắc tiếng cười vang lên trong phòng nghi thức. “Ta sẽ không để ngươi ra đi tay trắng,” quốc vương tiếp tục. Ông ra lệnh cho cận vệ mang đến một túi vàng lớn, đặt vào tay Hùng. “Hãy rời khỏi cung điện, tìm một nơi để sống. Đây là điều tốt nhất ta có thể làm.”
Hùng cầm túi vàng, cảm nhận sức nặng của nó. Ông muốn nói gì đó, muốn hỏi tại sao mình lại bị đối xử như vậy, nhưng cuối cùng, ông chỉ cúi đầu: “Cảm ơn ngài.” Rồi ông quay lưng, bước ra khỏi cung điện, để lại phía sau ánh sáng rực rỡ và tiếng cười nói.
Con đường đá dẫn ra khỏi cung điện trải dài bất tận dưới ánh trăng. Hùng đi mãi, không biết mình đang hướng đến đâu. Túi vàng kêu leng keng, nhưng nó không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng ông. Ông nghĩ về sức mạnh của mình, về những lời chế nhạo, và về cuộc sống ở thế giới cũ. Ở đó, ông bị xa lánh vì ngoại hình. Ở đây, ông bị khinh miệt vì sức mạnh. “Có khác gì nhau đâu?” ông lẩm bẩm, giọng đầy cay đắng.
Nhưng trong sâu thẳm, một tia hy vọng nhỏ bé le lói. Túi vàng này là cơ hội để ông bắt đầu lại, để xây dựng một cuộc sống mới, xa khỏi những ánh mắt khinh bỉ. Ông dừng chân bên một con suối, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Ông nhớ lại những giấc mơ cũ trong cuốn sổ: Mở một quán cà phê nhỏ. Có một người bạn gái. Đi du lịch Đà Lạt một lần. Ở thế giới này, quán cà phê và Đà Lạt có lẽ không tồn tại, nhưng ông có thể xây một ngôi nhà, trồng một mảnh ruộng, sống một cuộc đời giản dị.
Hùng ngồi xuống bãi cỏ, mở túi vàng, đếm từng đồng. Chúng đủ để ông mua đất, dụng cụ, và hạt giống. Nhưng ông biết, với sức mạnh “đáng nguyền rủa” của mình, cuộc sống ấy sẽ không dễ dàng. Ông nghĩ về năng lực Nô Lệ Hóa, về ý nghĩa kinh tởm của nó, và một cảm giác vừa xấu hổ vừa tò mò trỗi dậy trong lòng. Ông chưa bao giờ có một người phụ nữ trong đời, chưa từng biết đến cảm giác được yêu thương hay khao khát. Nhưng sức mạnh này… nó buộc ông phải đối mặt với những ham muốn mà ông luôn chôn giấu.
Không,” Hùng lắc đầu, tự nhủ. “Mình sẽ không dùng nó. Mình sẽ sống một mình, như trước giờ vẫn vậy.” Nhưng ngay cả khi nói thế, ông biết rằng thế giới này không an toàn. Ma thú, cướp bóc, và cả những kẻ thù của Quỷ Vương – ông không thể đối mặt với chúng một mình. Ông cần ai đó, một người mạnh mẽ, để bảo vệ mình. Và điều đó có nghĩa là, sớm hay muộn, ông sẽ phải đối diện với sức mạnh của chính mình.
Hùng đứng dậy, siết chặt túi vàng, nhìn về phía đường chân trời. Ở đó, xa xa, là một vùng đất hoang vu mà quốc vương từng nhắc đến – một nơi không ai quản lý, nơi ông có thể bắt đầu lại. “Dù thế nào, mình sẽ sống sót,” ông tự nhủ, giọng kiên định hơn bao giờ hết. “Mình sẽ tìm cách.”
Dưới ánh trăng bàng bạc, Hùng bước đi trên con đường lát đá dẫn ra khỏi cung điện Eldoria. Túi vàng nặng trĩu đeo trên vai ông kêu leng keng mỗi bước chân, như một lời nhắc nhở cay đắng về sự từ chối mà ông vừa nhận được. Cung điện phía sau ông vẫn sáng rực ánh đuốc, tiếng cười nói từ buổi tiệc chào mừng các anh hùng vẫn vang vọng, nhưng Hùng cảm thấy mình như một bóng ma, bị thế giới này đẩy ra ngoài lề ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.
Mới chỉ vài giờ trước, ông còn ở Sài Gòn, trong căn phòng bảo vệ nhỏ bé, mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Giờ đây, ông đứng ở một thế giới xa lạ, mang theo một sức mạnh mà ngay cả chính ông cũng cảm thấy ghê tởm. “Nô Lệ Hóa,” ông lẩm bẩm, giọng khàn khàn, như thể từ ngữ ấy là một lời nguyền. “Tại sao lại là ta? Tại sao lại là thứ sức mạnh này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com