Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Khởi Đầu Tại Vùng Hoang Vu

Ánh nắng ban mai chiếu qua những tán cây thưa thớt, rải xuống vùng đất hoang vu nơi Hùng đã chọn làm điểm dừng chân. Sau một đêm ngủ bên dòng suối, ông thức dậy với cơ thể đau nhức, chiếc áo bảo vệ cũ kỹ giờ đã bám đầy bụi đất. Túi vàng vẫn nằm yên trong tay ông, nặng trĩu như một lời nhắc nhở rằng đây là tất cả những gì ông có để bắt đầu lại. Hùng đứng dậy, vươn vai, nhìn quanh vùng đất rộng lớn trước mặt: một cánh đồng cỏ trải dài, xen lẫn những bụi cây dại và vài tảng đá lớn. Xa xa, một ngọn đồi thấp mờ trong sương sớm, và tiếng nước chảy róc rách từ con suối gần đó mang lại cảm giác yên bình hiếm hoi.

Hùng hít một hơi sâu, cố xua tan cảm giác trống rỗng vẫn đeo bám kể từ đêm rời cung điện. "Đây sẽ là nhà của mình," ông tự nhủ, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm. "Không ai cười nhạo, không ai khinh miệt. Chỉ có mình và mảnh đất này." Nhưng ngay cả khi nói thế, ông biết rằng cuộc sống ở thế giới này sẽ không dễ dàng như những giấc mơ trong cuốn sổ cũ của ông. Ông không có sức mạnh chiến đấu, không có kỹ năng sinh tồn, và sức mạnh "Nô Lệ Hóa" mà thần linh ban cho chỉ khiến ông cảm thấy thêm phần ghê tởm chính mình.

Hùng dành cả ngày để khám phá vùng đất. Ông tìm thấy một khu vực bằng phẳng gần con suối, đủ rộng để xây một ngôi nhà nhỏ và trồng một mảnh ruộng. Với số vàng từ quốc vương, ông đến một ngôi làng nhỏ cách đó vài giờ đi bộ, nơi những người dân nghèo khó sinh sống. Họ nhìn ông với ánh mắt tò mò, nhưng không ai dám bắt chuyện. Hùng không trách họ. Ông đã quen với việc bị xa lánh. Tại khu chợ làng, ông mua một chiếc xe bò, một ít dụng cụ nông nghiệp - cuốc, xẻng, cày - và một số hạt giống lúa, khoai. Người bán hàng, một ông lão răng sún, nhìn Hùng từ đầu đến chân, lẩm bẩm: "Ông định làm gì ở vùng hoang vu đó? Ma thú ở đấy không tha ai đâu."

Hùng chỉ gật đầu, trả tiền mà không đáp lại. Ông không muốn kể cho bất kỳ ai về kế hoạch của mình, cũng không muốn nhắc đến sức mạnh đáng nguyền rủa đang ám ảnh ông. Trên đường trở về, kéo theo chiếc xe bò chất đầy dụng cụ, Hùng cảm thấy một chút hy vọng le lói. "Chỉ cần một mảnh ruộng, một ngôi nhà," ông nghĩ. "Mình không cần gì hơn thế."

Những ngày tiếp theo, Hùng làm việc không ngừng. Ông chặt cây, đẽo gỗ, dựng một căn nhà nhỏ bằng những thân cây thô sơ và mái lợp từ lá cọ. Mỗi nhát cuốc, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống đất đều là một lời khẳng định rằng ông có thể sống sót, rằng ông không cần đến những kẻ đã khinh miệt ông trong cung điện. Nhưng công việc nặng nhọc khiến cơ thể gầy gò của ông kiệt sức. Đêm đêm, ông ngồi bên đống lửa, nhìn ngọn lửa lập lòe, nghĩ về cuộc sống cũ ở Sài Gòn. Những ký ức về sự cô đơn, về những ánh mắt ghê tởm, và cả những khao khát mà ông chưa từng dám thừa nhận.

Hùng nhớ lại một đêm nhiều năm trước, khi ông lén xem một bộ phim người lớn trên chiếc điện thoại cũ. Hình ảnh những người phụ nữ xinh đẹp, những khoảnh khắc mãnh liệt, khiến ông vừa tò mò vừa xấu hổ. Ông đã tắt điện thoại ngay sau đó, tự nhủ rằng những thứ ấy không dành cho một gã như mình. Nhưng giờ đây, khi nghĩ về sức mạnh "Nô Lệ Hóa", ông không thể ngăn những suy nghĩ đó trỗi dậy. "Nếu mình dùng nó..." ông lẩm bẩm, rồi lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ. "Không, mình sẽ không trở thành kẻ như vậy. Mình chỉ cần sống yên bình, thế là đủ."

Cuộc sống mới của Hùng bắt đầu ổn định, nhưng không kéo dài. Một buổi chiều, khi ông đang cuốc đất để gieo hạt, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ phía bụi cây. Hùng giật mình, nắm chặt cán cuốc, tim đập thình thịch. Từ trong bóng tối, một con sói lớn bước ra, lông xám xù, đôi mắt đỏ rực sáng lên dưới ánh hoàng hôn. Nó to gấp đôi một con sói bình thường, hàm răng sắc nhọn lấp loáng, và trên lưng là những gai xương nhô lên như lưỡi dao.

Hùng lùi lại, tay run rẩy. "Bình tĩnh, bình tĩnh..." ông tự nhủ, nhưng giọng nói lạc đi vì sợ hãi. Ông vung cây cuốc, hét lên: "Cút đi!" Con sói gầm gừ, lao tới. Hùng vung cuốc trúng đầu nó, nhưng cú đánh yếu ớt chỉ khiến con thú giận dữ hơn. Nó nhảy lên, móng vuốt cào vào vai Hùng, xé toạc áo và để lại một vết thương rướm máu. Hùng ngã xuống, hét lên đau đớn, nghĩ rằng mình sắp chết.

Nhưng rồi, con sói bất ngờ lùi lại, như thể bị thứ gì đó thu hút. Hùng nghe thấy tiếng kêu của một con thú khác từ xa, và con sói quay đầu, chạy vào rừng. Hùng nằm đó, thở hổn hển, máu chảy từ vết thương trên vai. Ông bò về căn nhà gỗ, băng bó sơ sài bằng một mảnh vải, và ngồi bên đống lửa, lòng trĩu nặng. "Mình không thể làm được," ông lẩm bẩm. "Không có sức mạnh, mình sẽ chết ở đây."

Đêm đó, Hùng không ngủ. Ông nhìn vào ngọn lửa, nghĩ về sức mạnh của mình. "Nô Lệ Hóa..." ông thì thầm, giọng đầy cay đắng. Ông tưởng tượng ra viễn cảnh phải dùng nó, phải khiến ai đó trở thành nô lệ của mình qua cách mà ông không bao giờ dám nghĩ tới ở thế giới cũ. Ý nghĩ ấy vừa khiến ông ghê tởm, vừa khơi dậy một cảm giác tò mò đen tối mà ông cố chôn giấu. "Không," ông lắc đầu. "Mình sẽ tìm cách khác."

Vài ngày sau, một cuộc tấn công khác xảy ra. Lần này là một con gấu quái vật, to lớn hơn cả con sói, phá tan một góc ruộng mà Hùng đã cày cấy. Ông trốn trong nhà, nghe tiếng gầm rú bên ngoài, tim đập thình thịch. Khi con thú rời đi, Hùng nhìn mảnh ruộng tan hoang, lòng nặng trĩu. "Mình cần ai đó mạnh mẽ," ông tự nhủ. "Ai đó có thể bảo vệ mình và mảnh đất này."

Hùng biết rằng, với sức mạnh của mình, ông không thể chiến đấu. Nhưng ông có vàng, và vàng có thể mua được sức mạnh. Ông nhớ đến khu chợ nô lệ mà ông lão ở làng từng nhắc đến, nơi những chiến binh bị bắt hoặc những kẻ phạm tội bị bán làm nô lệ. Ý nghĩ mua một con người khiến Hùng cảm thấy khó chịu, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác. "Chỉ là để bảo vệ," ông tự nhủ. "Mình sẽ đối xử tốt với họ. Mình không phải kẻ xấu."

Hùng thu dọn một ít vàng, buộc túi vào thắt lưng, và bắt đầu hành trình đến thành phố gần nhất. Con đường dài và bụi bặm, xuyên qua những cánh rừng thưa và đồng cỏ rộng lớn. Trên đường, ông gặp vài người dân làng, nhưng họ chỉ nhìn ông với ánh mắt dè dặt, không ai bắt chuyện. Hùng không trách họ. Ông đã quen với sự xa cách.

Sau hai ngày đi bộ, Hùng đến được thành phố Arvandor, một nơi nhộn nhịp với những con đường lát đá, những tòa nhà gỗ cao tầng, và khu chợ tấp nập. Mùi thức ăn, tiếng rao hàng, và tiếng vó ngựa hòa quyện, tạo nên một bầu không khí sôi động mà Hùng chưa từng trải qua kể từ khi rời Sài Gòn. Ông cảm thấy lạc lõng, nhưng cũng có chút háo hức. "Chỉ cần tìm được người phù hợp," ông nghĩ. "Mình sẽ ổn."

Khu chợ nô lệ nằm ở góc tối tăm nhất của thành phố, nơi những con hẻm hẹp bốc mùi hôi thối và tiếng la hét vang lên từ những chiếc lồng sắt. Hùng bước vào, tim đập nhanh, tay siết chặt túi vàng. Những người bán nô lệ, với khuôn mặt nham nhở và ánh mắt gian xảo, nhìn ông như nhìn một con mồi béo bở. Một gã béo ị, mặc áo choàng lòe loẹt, bước tới, nở nụ cười lộ hàm răng vàng khè. "Chào ông, người mới đến! Muốn tìm một món hàng tốt chứ?" gã hỏi, giọng ngọt ngào nhưng đầy mưu mô.

Hùng gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh. "Tôi cần một nô lệ... có khả năng chiến đấu. Mạnh mẽ, để bảo vệ đất đai của tôi."

Gã bán hàng cười lớn, vỗ tay. "Ông đến đúng chỗ rồi! Tôi có đủ loại hàng - từ chiến binh đến pháp sư. Nhưng..." Gã nhìn Hùng từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng chút khinh miệt. "Ông chắc là có đủ tiền chứ? Những con hàng tốt không rẻ đâu."

Hùng mở túi vàng, để lộ vài đồng lấp lánh. Mắt gã bán hàng sáng lên. "Tốt, tốt! Đi theo tôi!" Gã dẫn Hùng qua những dãy lồng sắt, nơi hàng chục nô lệ bị xích, ánh mắt trống rỗng hoặc đầy giận dữ. Có những gã đàn ông cơ bắp, những cô gái trẻ với ánh mắt sợ hãi, và cả những đứa trẻ khiến Hùng cảm thấy nhói lòng. Ông muốn quay đi, nhưng ông biết mình không có lựa chọn.

Gã bán hàng dừng lại trước một lồng sắt lớn hơn những cái khác. Bên trong là một người phụ nữ, mái tóc vàng buộc cao, thân hình cơ bắp săn chắc, mặc một bộ giáp cũ rách rưới. Cô ngồi dựa vào tường, đôi mắt xanh sắc lạnh nhìn thẳng vào Hùng, như muốn xuyên thủng ông. "Đây là Lina," gã bán hàng nói, giọng đầy tự hào. "Từng là hiệp sĩ của gia tộc Valthorne, nhưng gia tộc đó phạm tội phản quốc, nên cô ả giờ là nô lệ. Mạnh mẽ, nhanh nhẹn, nhưng... tính khí hơi dữ. Ông thuần được cô ta không?"

Hùng nhìn Lina, tim đập nhanh hơn. Cô đẹp, đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào ông từng thấy, với làn da trắng mịn, đôi môi mím chặt, và cơ thể toát lên sức mạnh. Nhưng ánh mắt của cô đầy khinh miệt. "Ông già xấu xí như ngươi mà cũng dám mua ta?" cô nói, giọng lạnh như băng. "Ngươi không xứng để cầm kiếm của ta, huống chi là làm chủ ta."

Hùng giật mình, mặt nóng bừng. Ông muốn đáp lại, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Gã bán hàng cười lớn, vỗ vai Hùng. "Cô ả dữ thật, nhưng nếu ông thuần được, nó sẽ là vũ khí lợi hại! Giá không rẻ đâu - năm mươi đồng vàng."

Hùng do dự. Năm mươi đồng vàng là một phần lớn trong số tiền ông có, nhưng ông biết mình cần cô. "Tôi... tôi sẽ mua," ông nói, giọng run run. Gã bán hàng cười nham nhở, ra lệnh cho thuộc hạ mở lồng. Lina đứng dậy, cao hơn Hùng một cái đầu, ánh mắt vẫn đầy thách thức. "Ngươi sẽ hối hận," cô nói, giọng thấp nhưng sắc bén.

Hùng dẫn Lina về vùng hoang vu, cô bị xích tay và buộc vào một sợi dây mà Hùng cầm. Ông không muốn làm thế, nhưng gã bán hàng cảnh báo rằng Lina có thể bỏ trốn nếu không bị kiểm soát. Trên đường đi, Lina không ngừng chửi bới. "Ngươi nghĩ ta sẽ phục tùng một gã như ngươi sao?" cô hét lên. "Ta thà chết còn hơn để một lão già bệnh hoạn chạm vào người ta!"

Hùng không đáp lại, chỉ lặng lẽ kéo dây. Ông cảm thấy xấu hổ, không phải vì lời nói của Lina, mà vì những suy nghĩ đang trỗi dậy trong đầu. Nhìn cơ thể săn chắc của cô, cách bộ giáp cũ ôm sát đường cong, ông không thể ngăn những ham muốn mà ông luôn cố kìm nén. "Mình không phải kẻ như vậy," ông tự nhủ, nhưng sức mạnh "Nô Lệ Hóa" như một lời thì thầm trong đầu, nhắc nhở ông rằng, để sống sót, ông có thể sẽ phải làm những điều mà ông ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com