Chương 4: Những Ghi Chép Kín Đáo
Đêm muộn. Thành phố đã bớt ồn ào, chỉ còn ánh đèn vàng lác đác trải dài trên mặt đường ướt mưa. Phòng trọ nhỏ của Quang Anh sáng mờ dưới ngọn đèn bàn, giấy vở bày la liệt.
Quang Anh mở cuốn sổ da nâu – cuốn sổ cậu tự gọi là “tài liệu học tập”. Nhưng chỉ riêng cậu biết, trong đó không chỉ là công thức bào chế, không chỉ là phác đồ liều lượng. Nó còn là nơi lưu giữ từng mảnh vụn của một con người.
Trang đầu tiên ghi rõ:
Natri clorid 0,9% – dung dịch quen thuộc, dễ nhầm lẫn, nhưng có thể cứu hoặc giết người tùy vào cách dùng.
Bên dưới dòng chữ, Quang Anh khẽ viết nhỏ:
“Anh nhắc mình: chỉ một run tay thôi, mạng sống đổi màu. Mình sẽ nhớ mãi.”
Trang kế tiếp:
Adrenaline – liều chuẩn sốc phản vệ.
Ngay dưới:
“Khi anh ra lệnh, không ai dám chần chừ. Trong căn phòng hỗn loạn, anh là điểm tĩnh lặng duy nhất.”
Cứ thế, kiến thức y khoa và những mảnh cảm xúc hòa trộn, như một công thức kép mà chỉ có Quang Anh mới hiểu.
Ngòi bút dừng lại thật lâu ở một khoảng trống. Rồi như không kìm được, cậu viết thêm một dòng:
“Có lẽ anh chưa từng nhìn mình quá một giây, nhưng mình lại dùng cả giờ để ghi nhớ một ánh mắt.”
Ngực cậu nhói một nhịp. Vừa ngọt, vừa đau.
…
Ngày hôm sau, trong phòng bào chế, khi Quang Anh đang loay hoay ghi nhãn lọ thuốc, Duy bất chợt tiến lại gần. Mùi hương cồn sát khuẩn lẫn hương nhạt từ áo blouse khiến tim cậu dội thình thịch.
“Chữ này mờ. Người khác đọc sai thì sao?” – Giọng anh vang khẽ nhưng nặng tựa búa tạ.
Quang Anh cúi đầu, vội đáp: “Dạ… em sẽ viết lại ngay.”
Duy không nói thêm, chỉ bước đi. Bóng lưng ấy lại thẳng băng, dứt khoát.
Quang Anh cắn môi. Trong mắt người khác, đó là sự lạnh lùng phũ phàng. Nhưng với cậu, từng lời phê bình lại như một dấu mực in sâu, buộc cậu muốn viết thêm, ghi thêm, nhớ thêm.
Đêm đó, trong cuốn sổ nâu, Quang Anh thêm một dòng mới:
“Anh là bài học khó nhất. Nhưng cũng là trang sách duy nhất mình muốn đọc mãi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com