một
Cậu đã quá ám ảnh với việc phải chuyển trường và rồi lại gặp tình cảnh bị bodyshaming. Đúng vậy, cơ thể cậu không được đẹp phải diễn tả đúng hơn là quá cân, đen lại không có gu ăn mặt nên những cuộc chơi với bạn bè ngoài trường cậu đều không tham gia và đó cũng là một trong những lý do cậu bị cô lập không một nơi nương tựa nhưng để mà nói thì cái mặt tiền của cậu cũng không mấy là xấu nhưng cậu vẫn luôn tự ti vì cơ thể của mình và những con người xung quanh lại như những con quỷ muốn dùng lời nói tàn độc để kéo sự lạc quan và yêu đời của cậu xuống tận đáy địa ngục. Cậu luôn muốn thoát khỏi chúng nhưng lại thất bại và chuyển trường, nhiều lần lại nghĩ đến tự sát nhưng cậu vẫn còn gia đình, trắng ra thì ở trường là một địa ngục trần gian thì về nhà lại là thiên đàng nơi có con người ấp áp luôn chở luôn che, nơi mà cậu luôn được ban cho những điều tốt đẹp và chữa lành. Cậu thích ở nhà lắm, nó khiến cậu vui vẻ và hạnh phúc nhưng đối với người như cậu lại không muốn bám víu mãi một chỗ mà không đi lên. Và thế là con người yếu đuối này lại một lần nữa không tin là số phận của mình sẽ nghiệt ngã đến thế, nhưng lần trở lại này sẽ khác cả tháng hè lớp 10 cậu đã cố gắng để bản thân đỡ tệ hơn một chút.
Và rồi một học kì mới lại bắt đầu và lại bắt đầu ở một khuôn viên trường mới nơi mà cậu sẽ chuyển vào cho học kì này.
Sau cơn mưa đêm qua thì bầu trời hôm nay lại có vẻ tuyệt vời hơn như đang chào mừng con người nào đó trở lại.
"Duy ơi, dậy đi con nay khai giảng mà đi trễ thì kì lắm", mẹ Duy chuẩn bị xong đồ ăn sáng thì nói vọng lên lầu để kêu cậu con trai của mình thức.
Cậu nghe được tiếng gọi của mẹ rồi nhưng lại chẳng muốn bước xuống giường, đúng vậy cảm giác đáng sợ đó vẫn luôn ám ảnh cậu.
"Không phải sợ Đức Duy, mày làm được", cậu bật dậy rồi tự an ủi bản thân mình sẽ làm được.
Cậu vác cái thân không chút sức lực vào nhà vệ sinh, cởi áo ra và tự ngắm mình trong gương. Phải nói rằng bây giờ cơ thể của cậu cũng đã hoàn hảo hơn, eo thon cùng với làn da trăng trắng nhưng nó không đủ đối với cậu và mục tiêu típ theo để hoàn thiện hơn trong mắt cậu là 6 múi.
"Nhanh lên Duy ơi, mày không định đi học à", một giọng nói cất lên kéo cậu về thật tại và rồi nhanh chóng thay đồng phục xuống nhà ăn sáng nhưng lại dừng một chút để tìm kiếm thứ gì đó, thấy rồi là một cây đàn bạn đồng hành cùng cậu từ năm cấp 2 tới giờ, cậu luôn có một đam mê bất diệt đó là rap và hát, cậu hát rất hay những lúc buồn nhất suy nhất cuộc đời thì đó lại là một thứ cứu cánh duy nhất của cậu và bây giờ cậu lại đem nó theo như lúc trước mình từng hay đem.
"Con à, thật sự con muốn đi học lại một lần nữa", mẹ nhẹ nhàng hỏi khi thấy cậu đi từ trên lầu xuống.
"Con không sao đâu ạ, chuyện cỏn con này không vượt qua được thì mốt ra đường sao thành công được ạ", cậu nói vậy cho mẹ đỡ lo thôi chứ thật ra bây giờ cậu đang rất run vì không biết bạn bè của mình sẽ ra sao trường học mới rồi sẽ trở thành như thế nào liệu có phải lại là một địa ngục mới chào cậu, nhưng dù có là địa ngục thì lần này cậu cũng sẽ mạnh mẽ và vượt qua nó.
Ăn xong thì cậu cũng được mẹ đèo đến trường. Dừng trước cổng nhưng chân cậu chẳng dám bước vào, như nhìn thấy được sự sợ hãi trong cậu mẹ lên tiếng.
"Nào con, tự tin lên đừng quan tâm gì hết rồi con sẽ làm được", cậu được mẹ an ủi thì như được buff thêm sức mạnh mà dũng cảm bước chân vào ngôi trường mới này.
"Lớp mình ở đâu nhỉ", cậu đi dọc theo hành lang để tìm lớp và rồi dừng ngay cuối hành lang.
"Đây rồi lớp 11a6", cậu bước vào một tâm thế vui vẻ và nghĩ rằng mình sẽ có thật nhiều bạn trong trường này nhưng không sự thật đã kéo cậu về vừa mới bước vào đã bị một thằng nào đấy đứng ở gần cửa mà chơi trò gạt dò khiến cậu chúi đầu về trước mất thăng bằng mà quỳ xuống. Đang loay hoay chuẩn bị đứng dậy thì lại bị một đám đè vai cậu lại dùng lực nắm lấy phần tóc của cậu rồi giật mạnh lên để gương mặt của cậu đụng phải ánh mắt của người con trai nhỏ nhắn trắng trẻo và có vẻ là cao tằm cậu đang ngồi vắt tréo chân trên bàn như một ông vua đang phán xét một tội nhân như cậu.
"Học sinh mới vào, không biết chào một tiếng đại ca sao", một đứa nào đấy đứng bên cạnh lên tiếng.
"Suỵt im nào", con người nhỏ bé trước mặt cậu thế mà lại đại ca của lớp này bất ngờ thật. Nó đứng dậy tiến lại cúi người xuống nhìn cậu
"Nào tao tên Quang Anh còn mày", hắn chìa tay ra như muốn đỡ cậu, nên cứ tưởng là muốn làm bạn nên cậu cũng đưa tay ra rồi lên tiếng.
"À ừm còn mình tên là Đức Duy", cậu vừa tính đưa tay lên nắm lấy cái tay đó nhưng hắn rút lại rồi đạp cho cậu một cái vào bụng rõ đau.
"Đây là quà tặng cho lần đầu chúng ta gặp nhau đấy", hắn vừa nói vừa cười rồi đám đàn em của hắn cũng hùa theo, cậu đưa mắt xung quanh như đang muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng không, không một ai cả, tất cả đều đang hùa vào mà ăn hiếp cậu.
"Mày nghĩ tao sẽ làm bạn với một đứa như mày à, lại còn vác cây đàn theo tính hát ở đây kiếm tiền à hay muốn chiếm lấy spotlight của tụi tao", lời nói ra như đấm vào mặt cậu những gì mà cậu mong muốn thì bây giờ nó đã tan biến.
"Sao??", Tính không bật lại nhưng hắn lại đọng đến đam mê của cậu và một phần cậu không muốn bị kéo xuống cái địa ngục đó lần nào nữa nên lần này cậu đã quyết định làm một chuyện dại dột mà nó khiến cậu phải vác theo cục nợ này cả đời.
Đứng bật dậy rồi tiến thẳng đến chỗ nó định var nhau thì lại bị thằng nào đấy giỡ trò cũ giơ chân ra khiến cậu mất thân bằng mà ôm lấy người trước mặt mà đè xuống nhưng chẳng hiểu kiểu gì mà môi lại chạm môi.
"Mẹ mày thằng khốn, đứng dậy", con mèo nhỏ dưới thân cậu vậy mà mạnh đến không ngờ, nó lấy tay đẩy cậu ra một bên.
"Mềm thật, chết", cậu vội bịt mồm lại khi vừa thốt ra một câu mà cậu nghĩ trong đầu nhưng lỡ miệng nói ra.
"Mẹ mày nói gì đấy", nó tính nhào đến đấm cậu thì cô chủ nhiệm vào để họp lớp đầu năm.
"Các cô cậu làm gì đấy loạn hết rồi à", vừa bước vào thấy hai cậu định quánh nhau.
"Học sinh nghiêm", lớp trưởng cũ lên tiếng.
Cả lớp trở về vẻ nghiêm túc mà đứng dậy chào cô.
"Vì là năm học mới cô sẽ tha cho tụi em"
"Quang Anh em mau về chỗ của mình ngay"
"Sao lại có thể nói nhẹ nhàng như thế chứ, nó vừa mới muốn đấm mình mà", cậu đưa mắt lên nhìn nó rồi nghĩ thầm.
"Chào các em năm nay chúng ta có học sinh mới chuyển trường. Hoàng Đức Duy cô cho các em biết thì đây cũng thuộc loại hàng top đấy nhé", nghe cô giới thiệu thì cậu thấy cũng có hơi tân bốc quá rồi khiến cậu cũng có hơi ngại.
"Ờm để xem, em vào chỗ kế Thanh An nha", cô chỉ tay xuống bàn kế chót thì đúng thật là còn dư một chỗ.
"Dạ dạ", cậu nói xong thì cũng tiến xuống ngồi kế cậu bạn Thanh An mà cô vừa nói.
"Chào bạn mình là Đức Duy", cậu bắt chuyện trước.
"À à nãy mình có nghe rồi và chắc bạn cũng biết tên của mình rồi nhỉ", cậu bạn trả lời một cách trầm tĩnh rồi nhìn cậu.
"Cậu xui thật đó, mới vào lại bị nhắm trúng lại còn hôn con người đó nữa, kiểu này thì có mà bị tụi nó đối xử không bằng cầm thú đâu",
"Đừng lo giờ tôi không còn gì phải mất nên cũng không sợ đâu", cậu vỗ ngực như đang tự tin lắm.
Sau khi họp lớp xong thì mọi người được giải lao để chuẩn bị cho một tiết học đầu tiên trong năm.
Cậu cầm lấy cây đàn của mình rồi đi thẳng lên tầng cao nhất rồi quan sát.
"Chắc ổn rồi không ai ở đây cả", cậu tìm một chỗ nào đó thuận mắt rồi ngồi xuống, bắt đầu gãy đàn để xua đi những nổi nhục nhã nãy giờ.
Cậu cất giọng hát:
"Vậy là mình đến lúc kết thúc rồi phải không
Vài giọt nước mắt chảy ngược vào trong lòng
Vì em cũng đã nói rõ chúng ta nên over
Có lẽ sẽ hơi khó để không còn nhớ, không còn nhớ
Oh, baby girl, let me know
Để lại đống đổ nát chẳng biết giờ em nơi đâu
Chỉ mong như đồng hồ cát quay ngược về nơi bắt đầu
I won't let you go..."
Cậu đang hát vui vẻ nên không để ý đến một con mèo nhỏ đã tìm thấy được mục tiêu của mình mà đang chuẩn bị tấn công.
*Ào*
"Quang Anh mày", cậu tức giận đứng dậy nhìn nó, từ từ tiến lại gần rồi áp sát con người bé nhỏ này vào tường.
"Chỉ là tắm sting một chút thôi mà", nó nói với giọng điệu lên mặt nhưng rồi phải lùi lại vì cứ thấy cậu tiến tới cho đến khi lưng chạm tường.
Cậu đưa hai tay lên tường nhằm chặn đường không cho con người nọ có cơ hội thoát.
"Đừng đụng vào tao nữa, làm ơn đấy tao mệt rồi", cậu gục nhẹ xuống vai nó rồi nói khẽ vào tai như lời cầu xin tha thiết từ tận đáy lòng.
"Mày đã lấy đi nụ hôn đầu của tao thì đừng hòng tao tha cho mày", nói nhưng cũng không quên thêm hành động tặng kèm nó dùng tay nắm lại rồi đục thẳng dô bụng khiến cậu choáng váng mất thăng bằng mà gục xuống ôm bụng.
"Nào lên đánh nó", hắn lên tiếng kêu gọi đàn em lên để đánh cậu. Cơ thể vừa mới chịu cú đấm vào bụng nên chẳng phản khán nổi mà mặc cho tụi nó đánh đạp cậu.
"Được rồi tới đây thôi", hắn ga lệnh cho đám đàn em mình ngừng lại rồi đi về phía cầu thang để về lớp mặc cho cậu nằm lăn lóc ôm bụng đau nhói hết cả ruột gan.
Cậu cũng có võ đấy chứ vì lúc hè cậu đã tập mọi thứ để bản thân hoàn hảo hơn nhưng hôm nay là vì bị cú đấm của nó tấn công trước không kịp tranh cũng do khoảng cách quá gần nên không có sức mà đỡ kịp. Cậu cứ mãi nằm đấy ôm bụng cho tới khi tiếng chuông reo lên báo vào lớp thì cậu mới ráng lết thân thể bầm dập xuống mà bắt đầu tiết học mới.
______________________________________
Tới đây hoiiii🫶🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com