Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5 . Cảm giác lạ

Mấy hôm sau, trường rộ lên tin đồn:
"Sao đỏ Hoàng Đức Duy đang tán trùm trường Nguyễn Quang Anh."
Nghe thôi mà Quang Anh muốn phát điên.

— Cái gì mà tán ai hả?! Tao mà dính tới thằng đó chắc trời sập!
Cậu gắt, đập mạnh cái vở xuống bàn, khiến cả đám bạn trong lớp nín thở.

Hiếu liếc nhìn, nhếch môi:
— Ờ, nói thì hay lắm. Nhưng hôm qua ai đứng trên sân thượng với Duy đến hết giờ ra chơi ha?
— Mày rảnh quá Hiếu ơi, đi hóng chi mấy chuyện vớ vẩn đó!

Nói xong, Quang Anh vội cúi xuống, giả vờ chăm chú chép bài.
Nhưng trong đầu... toàn là ánh mắt sáng rực của Duy hôm ấy.
Cái ánh nhìn khiến tim cậu loạn nhịp, mà chẳng biết là vì sợ hay vì...

"Không, không thể nào."
Cậu tự tát nhẹ đầu mình. "Thằng đó đáng ghét bỏ xừ ra."

Giờ tan học, trời đổ mưa rào bất chợt.
Cổng trường chen chúc học sinh trú dưới mái hiên.
Quang Anh lục cặp tìm áo mưa — quên mang.

"Xui thiệt chứ."
Cậu thở dài, định lao ra luôn thì một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.

— Không mang áo mưa hả?
Giọng trầm quen thuộc vang ngay sau lưng.

Quang Anh quay lại, thấy Duy đang cầm dù, tóc ướt nhẹ, đồng phục dính mưa, cổ áo sơ mi buông một khuy.
— Mày... làm gì ở đây?
— Chờ mày.

— Ai bảo mày chờ?!
— Tao.

Duy nói tỉnh bơ, rồi mở dù ra, kéo cậu vào trong khoảng trống hẹp vừa đủ cho hai người.
Mùi hương bạc hà nhẹ thoảng qua.
Quang Anh ngẩng lên — thấy Duy đang nhìn mình, ánh mắt nghiêm mà dịu đến lạ.

— Mày không sợ mưa à?
— Tao sợ mày ướt hơn.

"Cái quái gì vậy..."
Quang Anh khẽ giật mình, tim lỡ một nhịp.
Cậu quay đi, cố giữ giọng lạnh nhạt:
— Mày nói nhảm vừa thôi, tao không dễ xiêu như mấy đứa khác đâu.

Duy khẽ nghiêng đầu, môi cong nhẹ:
— Tao đâu muốn mày xiêu. Tao chỉ muốn mày nhìn tao một chút.

Mưa rơi nặng hạt hơn. Tiếng nước đập lên ô, tiếng tim đập trong ngực Quang Anh cũng dày theo.
Cậu lẩm bẩm:
— Mày... mày bị gì vậy, Duy?
— Bị thích mày.

Câu nói nhẹ như hơi thở, mà như sét đánh ngang tai.
Quang Anh ngẩng lên, trân trối nhìn, gương mặt đỏ bừng.

— Mày... nói lại coi?
Duy cúi xuống, giọng trầm ấm áp, hơi thở gần sát tai cậu:
— Tao nói... tao thích mày, Nguyễn Quang Anh.

Mưa vẫn rơi, gió thổi lạnh,
nhưng giữa chiếc ô nhỏ ấy —
lòng Quang Anh lại nóng rực, tim đập loạn như sắp vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com