Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Thương

Buổi tối hôm đó, khi Duy và Quang Anh rời khỏi quán cà phê, không khí Hà Nội đã chuyển lạnh hơn. Gió mùa đông bắc lướt qua, khiến những ngọn đèn đường vàng thêm phần lẻ loi. Duy bước chậm rãi bên cạnh Quang Anh, cố gắng giữ cho khoảng cách giữa họ không quá xa cũng không quá gần. Cậu muốn Quang Anh cảm nhận được sự hiện diện của mình, nhưng không ép buộc hay xâm phạm.

“Anh lạnh không?” Duy khẽ hỏi, ánh mắt liếc nhìn bàn tay Quang Anh đang thả lỏng bên người.

Quang Anh lắc đầu, nhưng đôi môi anh hơi run, khiến Duy không thể kìm lòng. Không chần chừ, cậu cởi chiếc khăn quàng cổ đang quấn trên vai mình, đưa nó ra trước mặt anh.

“Đây, anh quàng đi, em chịu lạnh giỏi lắm” Duy cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như ánh đèn thành phố phản chiếu.

Quang Anh nhìn cậu, thoáng do dự. Nhưng trước sự kiên định trong ánh mắt Duy, anh đành cầm lấy chiếc khăn. “Cảm ơn,” anh thì thầm, giọng nói như một làn hơi sương nhẹ tan trong không khí.

Chiếc khăn của Duy ấm áp, phảng phất mùi hương dịu nhẹ. Quang Anh quàng nó quanh cổ mình, cảm giác như một luồng hơi ấm len lỏi vào tận sâu trong tim. Anh liếc nhìn Duy, nhận ra rằng ánh mắt cậu không chỉ dịu dàng mà còn tràn đầy sự quyết tâm bảo vệ.

---

Khi hai người về đến chung cư của Quang Anh, Duy không vội rời đi. Cậu dừng chân dưới ánh đèn hành lang, đôi mắt nhìn thẳng vào Quang Anh như muốn nói điều gì đó.

“Anh Quang Anh…” Duy chần chừ, rồi hít sâu một hơi. “Em muốn ở bên anh, không chỉ hôm nay mà là mãi mãi.”

Quang Anh khựng lại, những lời Duy nói không hoa mỹ, nhưng sự chân thành trong từng chữ khiến tim anh như chậm đi một nhịp, anh mở cửa, mời Duy vào, rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách.

“Duy, em còn trẻ, em có cả thế giới ngoài kia để khám phá, tại sao lại chọn một người như tôi, một người với quá khứ đầy những vết sẹo?” Quang Anh hỏi, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại phản chiếu một nỗi đau âm ỉ.

Duy ngồi xuống bên cạnh anh, không một chút do dự. “Vì em không thấy anh là những vết sẹo đó, em thấy anh là một người mạnh mẽ, đã vượt qua biết bao khó khăn để đứng vững đến ngày hôm nay. Anh Quang Anh, anh không nhận ra mình tuyệt vời đến thế nào sao?”

Câu nói của Duy như một mũi tên bắn thẳng vào lòng Quang Anh. Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cậu. Trong giây phút ấy, Quang Anh nhận ra rằng, Duy không chỉ là ánh sáng, mà còn là ngọn lửa sưởi ấm trái tim anh. Nhưng liệu anh có đủ can đảm để bước qua ranh giới mà anh luôn dựng lên?

Thời gian như ngừng trôi khi Quang Anh và Duy ngồi đối diện nhau. Trong không gian tĩnh lặng, những cảm xúc bị kìm nén bao lâu nay như vỡ òa. Quang Anh cảm thấy một nỗi sợ lạ lùng – không phải sợ Duy sẽ làm tổn thương anh, mà là sợ anh không thể yêu cậu một cách trọn vẹn.

“Duy, tôi sợ…” Quang Anh khẽ nói, đôi tay siết chặt vào nhau. “Tôi sợ nếu tôi mở lòng, rồi một ngày nào đó em cũng sẽ rời đi, như những người khác.”

Duy nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Quang Anh, ngăn lại sự run rẩy của anh. “Anh Quang Anh, em không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng em có thể hứa với anh một điều: em sẽ luôn ở đây, bên anh, cho đến khi anh bảo anh không cần em nữa.”

Lời nói của Duy không cầu kỳ, nhưng lại là liều thuốc xoa dịu tâm hồn Quang Anh. Anh nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh nước. “Em biết không, đã lâu rồi tôi không dám tin ai cả, nhưng em… em làm tôi muốn thử một lần nữa.”

Duy mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Vậy thì anh hãy thử đi, em sẽ chứng minh cho anh thấy.”

Không kìm được nữa, Quang Anh đưa tay chạm nhẹ vào má Duy. Cảm giác mềm mại, ấm áp khiến anh như chìm đắm trong một giấc mơ ngọt ngào. Duy cũng không tránh né, đôi mắt cậu khép hờ, chờ đợi.

Và rồi, khoảng cách giữa họ dần được thu hẹp, khi môi họ chạm nhau, mọi lo lắng, sợ hãi đều tan biến, đó không chỉ là một nụ hôn, mà là sự hòa quyện của hai tâm hồn cô đơn, tìm thấy nhau giữa thế giới rộng lớn.

---

Sáng hôm sau, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu vào căn phòng nhỏ. Quang Anh tỉnh dậy, cảm nhận được hơi ấm từ người nằm bên cạnh. Duy vẫn còn say ngủ, gương mặt bình yên như một đứa trẻ. Nhìn cậu, Quang Anh thấy lòng mình dâng lên một cảm giác lạ lùng – một cảm giác mà anh đã quên mất từ lâu: hạnh phúc.

Quang Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tóc Duy, khẽ vuốt ve. Anh thầm nghĩ, có lẽ cuộc đời anh không hoàn toàn u ám như anh từng nghĩ. Có lẽ, Duy chính là cơ hội để anh bắt đầu lại, để tin tưởng và yêu thương một lần nữa.

Khi Duy tỉnh dậy, cậu nhìn thấy Quang Anh đang mỉm cười nhìn mình. “Chào buổi sáng,” cậu nói, giọng còn ngái ngủ nhưng không giấu được niềm vui.

“Chào buổi sáng,” Quang Anh đáp, giọng anh ấm hơn bao giờ hết.

Từ hôm đó, mối quan hệ giữa họ không còn những khoảng cách. Họ bắt đầu xây dựng một thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người, nơi những vết thương cũ được chữa lành bởi tình yêu và sự thấu hiểu. Duy trở thành điểm tựa cho Quang Anh, còn Quang Anh là nguồn cảm hứng để Duy thêm trưởng thành.

Dù biết rằng con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cả hai đều tin rằng, chỉ cần họ nắm chặt tay nhau, không điều gì có thể chia cắt được tình yêu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com