Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

vụ án sáu ✧.* ngón tay út

‼️tiêu cực

.
.

"duy ơi..."

người được gọi ngẩng lên, gương mặt bình thản trở nên méo xệch khi thấy anh người yêu lon ton chạy đến. quang anh mặt mày ướt rượt mồ hôi, trên tay còn chiếc bandana thấm đẫm một mảng, giờ mới gặp được em duy, đã vội vội vàng vàng bòn sức bản thân mà lao sang, chẳng quan tâm chị duyên của mình la í ới với hộp cơm đoàn cả kịp mở nắp.

quang anh đã thấy nó nhăn mặt đau đớn ở stage rồi. cũng đã hỏi thăm nó rất nhiều, nhưng phải biểu diễn liên tục khiến câu hỏi thăm của anh trở nên gấp rút, đến cả mặt nó anh còn không nhìn kịp.

đức duy lúc đó chỉ ngồi trầm ngâm trong cánh gà, ôm trong tay chiếc áo khoác cam ngày ấy và nhìn anh bé của mình rời đi. không biết nữa, nó không biết. nó không muốn biết tại sao bản thân nó lại rớm nước mắt. có lẽ nó tủi vì không được nhiều khán giả biết đến, hoặc những bài nhạc nó làm chẳng hay, chẳng lọt tai và viral. nó hiểu tâm lí chương trình, hiểu về nhịp độ chạy doanh thu và cố gắng đem những bài đứng top trending lên diễn, để thoả mãn khán giả. nhưng đó có khác gì đang chứng minh cho nó thấy rằng bản thân mình bất tài đâu?

nó còn nhớ mình đã chùi nước mắt ướt cả tay, suy nghĩ về những điều tiêu cực nhất. và, nó không dám nhớ mình đã nghĩ gì sau đó.

"em đây."

nó dang tay ôm anh vào lòng, hạ đầu xuống mà thì thầm. quang anh cảm nhận tóc nó ướt mèm, bèn vơ lấy chiếc khăn của mình vươn lên, lau chải từng thớ tóc.

"anh xin lỗi. nãy chưa kịp nhìn kĩ vết thương của em."

giọng anh dịu dàng, kéo cho miệng duy mở ra. nhưng may mắn là ngậm lại kịp. không thì nấc lên mà khóc mất.

"không sao mà. ông...ông diễn tận 6 bài cơ."

thấy tóc trắng vẫn miệt mài, từ lau tóc dần đến xuống gương mặt nó. "mệt không?" nó hỏi, anh gật đầu. rồi cả hai cứ thế im lặng; anh tiếp tục lau cho nó, còn nó thì khịt mũi, cúi đầu cho anh dễ lau.

"eo ôi, nồng nặc mồ hôi cơ." nghe anh than, nó bật cười khúc khích. cuối cùng cũng cười. anh thở hắt ra, khoé miệng khẽ nhếch lên.

"thế thì có yêu không?"

"hả?"

"nồng thế thì có yêu không?"

"yêu chứ." đầu trắng nói dứt khoát, rồi rút chiếc khăn ra khỏi gương mặt sạch sẽ của nó. được rồi, bây giờ chỉ còn dính mỗi đẹp trai thôi.

phải nói là duy đỏ mặt như gấc luôn. tay lớn khum trên mặt hòng che đi hai cái má hây hây, lí nhí từ gì đó mà anh không nghe rõ. mà chắc anh cũng cả thèm nghe, vì cái băng cá nhân dán tạm bợ trên ngón út nơi nó đã lọt hẳn vào mắt anh rồi.

"còn đau không em?"

biết anh đang hỏi chuyện gì, nó thả tay ra, cựa quậy đầu út. "đỡ rồi ạ."

giọng em lớn ngoan, ngọt như bơ sữa. quang anh vẫn hoài cái mặt xót, giương đôi mắt long lanh nhìn nó. trông anh buồn, tâm trạng nó cũng tụt theo, cảm xúc hệt như thủa trong cánh gà ùa về, nhưng không hẳn tệ đến thế.

"quang anh ơi." duy gọi, đôi mắt nhìn thẳng vào anh. anh "ừm" nhẹ, đối đồng tử một nhịp với nó.

"em đã làm tốt hay chưa, hả anh?"

chỉ một câu hỏi vu vơ thôi, anh cũng đủ hiểu tâm trạng người yêu mình lúc này. nhìn duy giống hệt bản thân anh ngày trước vậy, nhưng khác ở chỗ: anh có thể chịu đựng tổn thương giỏi hơn một chút, với bề dày kinh nghiệm lăn lộn trong showbiz, còn nó thì mới trải lần đầu.

vươn bàn tay mũm mĩm lên hai bên má sữa của nó, để vầng trán nó chạm vào trán mình, anh nói. "anh không biết em đang nghĩ gì trong đầu. nhưng duy này, bây giờ anh chỉ nghĩ đúng một điều thôi."

"em làm quá tốt."

mùi nó cay cay, khoé mắt cũng dần nóng lên. "anh giỡn hoài..."

"anh giỡn mày bao giờ hả nhóc?"

anh hôn chụt lên môi duy, rồi dịu dàng nhìn nó. đầu đỏ mỉm cười, hai bên môi nhoẻn lên thật rộng để ngăn mớ nước mắt đọng nặng trong khoé mi.

"duy, anh bảo."

"em chỉ mới 21 tuổi thôi. anh biết em cần gặt hái thật nhiều thành công, để đến tuổi 25 thật trọn vẹn."

"nhưng duy à, chậm rãi thôi. nhiệt huyết là tốt, nhưng đừng biến cái nhiệt đấy trở thành gánh nặng của mình."

nó không chịu nổi nữa. đầu thoát khỏi hai tay anh mà gục lên vai, giấu nhẹm gương mặt của mình.

"nếu em đang thất vọng về bản thân, thì nhìn anh này. anh mất cả 10 năm để được khán giả công nhận đấy duy. còn em, em chỉ vỏn vẹn 1 năm thôi."

"quá giỏi. duy à, thực sự quá giỏi."

nó không nói nữa. đây là lần đầu tiên anh thấy nó chẳng thể thốt nên lời. những gì phát ra từ nó chỉ là âm sụt sịt, bị nén lại bởi lớp vải đồng phục nơi anh.

"...hơn nữa, mày có anh ở đây mà, thằng này."

chết tiệt.

"...h..hức..." câu nói của anh như ngọn lửa đốt trụi bức tường băng trong lòng nó. đức duy rên rỉ một tiếng, dần hoá thành tiếng khóc lớn hệt của đứa trẻ. hai tay nó tìm đến eo anh, siết chặt, khi nó tham lam hít lấy số nước hoa nhạt anh xịt trên vành áo, cùng với nước mắt lăn dài trên má.

"anh ơi..."

"ư...anh ơi..."

"em yếu đuối quá...hức...em không thể ngừng khóc được..."

hai cánh tay quang anh ôm lấy bờ lưng nó. vẫn là tầng âm trách móc nhẹ nhàng ấy.

"thằng nhóc, có nhớ hồi podcast từng bảo gì không?"

nó cười khúc khích, nước mắt vẫn cứ rơi. anh của em thật là...

"có khóc cũng phải ngẩng cao đầu ạ."

.
.

ở góc khuất cánh gà, có hai bạn nhỏ. lạ một chỗ là người đầu trắng dù thấp hơn nhưng vẫn chững chạc dỗ dành người cao hơn, còn người cao hơn thì dính chặt mái tóc đỏ vào vai anh nó, khóc nhè.

-ˋˏ✄┈┈┈┈

note (lâu rồi mới viết lại):

...sao nhỉ. ban đầu mình viết fic không nhằm những mục đích xả tiêu cực, nhưng thực sự, mình thương và yêu duy rất nhiều. nên thấy em như thế mình xót. chẳng biết d-2 tới em kham nhiều bài hơn không, nhưng chắc chắn, dù có hoặc không thì em cũng đã và sẽ bị thiệt thòi.

mình không hề đả kích vieon hay gì cả, tất cả những gì họ làm là vì doanh thu, mình biết. nhưng nhìn thấy em chỉ diễn vỏn vẹn 3 bài, mình xem online thôi cũng xót điên lên. hỏi chi các bạn cừu đã chi số tiền để đi concert nữa. đêm đó cũng kiếp nạn không kém. interview thảm xanh thì chỉ focus vào otp (khác đ gì bảo em bú fame để đi lên, đm em tao đi lên bằng thực lực!), diễn stage thì bị vấp, chảy máu tay. em còn cười toe toét đến cuối buổi mà chẳng rên than gì.

lần đầu tiên mình sợ mxh đến thế, khi mở feeds lên là thấy ngón tay đầy máu cùng gương mặt ngơ ngác của em...

thôi thì hoan hỉ vậy. mong chờ d-2 ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com