Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Yuuji| Broken - Vỡ Nát

Chào mọi người sau hai năm. Trước khi bạn đọc tiếp, mình muốn nói rằng kể từ phần này, cốt truyện của Captivated By Him sẽ có nhiều thay đổi và maybe sẽ khiến nhân vật OOC khá nhiều. Nếu bạn yêu thích nhân vật của những phần trước, bạn nên dừng lại tại đây vì mình viết những phần sau vì sở thích nhiều hơn là vì phát triển nội dung cho trọn vẹn.

Warning: Nhắc đến sex khá là rõ ràng

.

.

Yuuji lơ mơ tỉnh dậy trong một trạng thái ấm áp kì lạ. Từ nhỏ cậu đã biết thân nhiệt mình luôn cao hơn người khác - trước đây cậu nghĩ lí do vì mình hay tập thể thao, mãi đến sau này khi bước vào Chú Thuật Giới, mới hiểu được đây là đặc ân cơ thể được cường hóa của chú thai cửu tướng đồ. Nhưng thân nhiệt cao không có nghĩa là một sáng cậu đều tỉnh dậy với cảm giác ấm áp thế này. Dù chưa mở mắt ra - mẹ kiếp nó, vết thương của Yuta để lại vẫn còn khiến đầu cậu âm ỉ đau, Yuuji vẫn cảm nhận như thể có một máy sưởi cỡ lớn đang được đặt lên ngực cậu, phả vào vùng da ở đây một cảm giác ấm áp đến ngứa ngáy. Không chỉ ngứa ngáy trên da trần, mà nguồn nhiệt nóng hôi hổi đó còn xuyên qua làn da, chạm đến tận linh hồn đang hồi phục của cậu.

Yuuji muốn mở mắt ra để xem rốt cục thứ gì đang ở trên người mình, nhưng cơ thể trì trệ vẫn chưa hoàn toàn nghe lệnh của não bộ. Trận chiến với Yuta Okkotsu gây ra một vết thương không nhỏ trên linh hồn Yuuji; dù Sukuna đã ra tay giúp cậu cố định phần tổn hại, nhát chém đó vẫn đẩy cậu vào tình thế cưỡng ép ngủ đông để mau chóng hồi phục. Yuuji cực kì căm ghép tình trạng này, bởi ngủ đông không chỉ là một giấc ngủ đơn thuần: trạng thái này ép cậu phải giao trả quyền làm chủ cơ thể và đóng mọi giác quan cho tới khi gần như bình phục. Cậu đã từng tổn thương như vậy một lần trong trận chiến cuối cùng với Kenjaku, phải trải qua một tuần hoàn toàn vô tri giác, kèm theo một ngày dài như thằng ngốc khi phải khôi phục các giác quan dần dần: Ý thức sẽ đến trước, nhưng cậu chỉ nhớ được vài kí ức vụn vặt và không thể làm chủ thân thể mình vài tiếng đồng hồ. Sau đó xúc giác đến, cậu cảm nhận được từ làn da, nhưng kí ức và các giác quan chưa thể trở về hẳn. Chính là như lúc này đây: Yuuji cảm nhận được hơi ấm truyền lên da thịt, và lờ mờ trong đầu cậu có một lí do giải thích cho hơi ấm này, nhưng cậu lục loại điên cuồng kí ức của mình vẫn không thể tìm ra lí do. Một lúc nữa thôi, khứu giác và thính giác sẽ trở về - cậu bắt đầu nghe được xung quanh và ngửi được mùi hương trong không khí. Rồi cuối cùng, thị giác sẽ khôi phục cùng toàn bộ kí ức. Một quá trình có lẽ sẽ khá dài, và nó làm Yuuji khó chịu, bởi lẽ cậu nhớ man mán rằng mình cần làm việc gì đó vô cùng gấp, nhưng kí ức của cậu như bị khóa trong một căn phòng đóng kín. Yuuji nỗ lực đẩy cửa bước vào, cả đẩy, cả đấm, cả đá, nhưng cánh cửa chưa hề suy suyển mảy may.

Trong lúc cậu còn đang cố gắng đẩy nhanh quá trình tìm về kí ức, một cảm giác tê rần truyền lên làn da nóng hầm hập: nguồn nhiệt trên người cậu dường như đang cựa mình. Hơi nóng chuyển động không quy luật trong lồng ngực, như thể một chú mèo bất mãn làm càn, thi thoảng còn có một cảm giác lành lạnh truyền lên đầu ngực cậu, khiến cả cơ thể Yuuji tê rần. Tóc, Yuuji nhận ra cảm giác lành lạnh trên đầu ngực là từ tóc. Thì ra có người nào đó đang nằm trong lòng cậu, một người có thân nhiệt nóng hầm hập, quậy phá trong lòng cậu như một chú mèo cần được dạy dỗ đàng hoàng. Mèo có mùi thơm rất ngọt, Yuuji nghĩ, khi khứu giác cậu quay lại sau đó. Mùi hương này quen biết bao, nhưng Yuuji chưa thể nhớ ra là ai. Ngọt lịm như một viên kẹo bông gòn sắp tan ra trong miệng cậu - Yuuji cảm nhận được mình đang nuốt khan vì thèm muốn hương vị đó. Cảm giác thèm thuồng do mùi hương kích thích lan ra trong cơ thể, chạy thẳng xuống nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào-đó.

Hạ bộ cậu cương lên, nhiệt tình chào đón sự kích thích do mèo nhỏ quậy phá trong lòng gây ra. Yuuji thề có chúa, cậu không phải loại hay động tình mọi lúc mọi nơi như mấy cậu nhóc mới dậy thì. Nhưng hơi nóng kích thích và mùi hương đó thật sự ngọt ngào, và ừ thì, cũng đã rất lâu cậu không tự giải quyết cho mình. Yuuji không rõ kẻ nịnh nọt nào từ các dòng tộc hết thời đã gửi kĩ nữ đến đây phục vụ mình và Sukuna, và không rõ tại sao Sukuna lại còn để tên phục vụ này ở đây suốt đêm, nhưng Yuuji biết ngay khi tỉnh lại và giải quyết xong vấn đề này, cậu nhất định phải dừng hành động dâng người khác lên giường dơ bẩn này lạ---

Đúng lúc này, trong tai Yuuji truyền lại một tiếng rên rỉ thật nhẹ. Thính giác vừa quay lại, để rồi màng nhĩ chạm ngay vào một âm thanh thút thít ngọt ngào. Âm thanh rất nhỏ, như thể chủ nhân của nó đã hết sức kiềm lòng lại nhưng vẫn không tự chủ được thốt ra. Âm thanh còn đượm mùi sũng nước ướt đẫm - hẳn là nước mắt khi không kiềm được bản năng của chính mình. Âm thanh truyền vào thính giác chảy xuôi nam khiến hạ thân cậu trướng lên thêm một vòng. Quái vật như cự long nóng đến mức muốn xổ lồng phóng ra ngoài, tàn phá kẻ lữ hành lưu lạc dám cả gan khơi gợi hứng thú của rồng. Yuuji vẫn chưa kiểm soát được toàn bộ cơ thể mình, nhưng bản năng khiến cậu đẩy hông lên, muốn thúc cự vật vào một nơi nào đó để thỏa mãn bản năng tàn phá nguyên thủy của giống loài.

Động tác đẩy hông đột ngột của cậu khiến tiếng rên nhỏ chợp khựng lại. Xột xoạt xột xoạt - Yuuji nghe thấy tiếng chuyển động của mèo con trong lòng mình. Giữa lúc cậu còn đang tò mò xem mèo con đang muốn làm gì, phần đũng quần nóng hầm hập bỗng được chạm vào một thứ gì đó thật mềm mại. Lớp mềm mại nhịp nhàng chuyển động lên xuống, thi thoảng cạ trực tiếp vào đầu hạ bộ cứng như đá sau lớp quần vải, khiến cậu hít một hơi sâu, còn tiếng rên rỉ trên thân cũng to lên theo đó. Yuuji lúc này mới nhận ra rằng mèo con đang ngồi trên người mình, dùng bờ mông có lẽ là căng tròn kia nhịp lên dương vật đã cương cứng của cậu. Mùi hương trong không khí càng ngọt ngào hơn, như thể có một chiếc kẹo bông gòn khổng lồ đang lơ lửng trong không khí. Kẹo bông gòn tay ra trong từng nhịp đẩy hông nhịp nhàng cọ xát với cậu, như một chú mèo động dục khát cầu được chơi đùa. Yuuji không phải là kẻ hảo ngọt, nhưng lại bị kích thích đến muốn cắn sâu vào lớp kẹo bông gòn một cái, để trả thù cho dương vật bị mèo con chơi đùa đến trướng đau của mình. Cậu sẽ đẩy mèo con xuống giường, tiến thật sâu vào trong để xử phạt bé con nghịch ngợm dám đùa với lửa, sau đó tận hưởng mèo con suốt đêm dài, khiến mái tóc bạc rực rỡ và đôi mắt xanh thiên thanh kia chỉ có thể lưu giữ mùi của cậu, hình bóng của cậ---

Khoan đã, mái tóc bạc và mắt xanh thiên thanh - Yuuji nhận ra mình bắt đầu nhớ được ai đó, và cảm giác nhớ đến người này càng làm cậu thêm khao khát. Một người tóc bạc, mắt xanh, từ sự nhung nhớ dâng lên trong lòng như làn sóng nhấn chìm nghẹt thở, cậu nhận ra mình có lẽ rất yêu thương vào khao khát người. Nhưng lẫn trong làn sóng yêu thương vô hạn đó, Yuuji cũng cảm nhận được gai nhọn khó chịu của ghen tuông. Kí ức chưa trở về hoàn toàn khiến cậu không nhớ được tại sao ghen tuông ại hành hạ chính mình. Chỉ biết là, ghen ghét vô vàn đến những kẻ dám chạm vào người khiến máu cậu sôi sục mong muốn bạo lực, muốn dùng sức mạnh tay chân nguyên thủy - không chú lực, không nguyền hồn, chỉ là máu thịt thường nhân - để xé xát những kẻ muốn bất kính với người.

Nắm đấm nói chuyện với nắm đấm, đó là cách Yuuji yêu thích để xử lý những kẻ quá phận trong đời cậu. Từ nhỏ đã là vậy, cậu đã ưu tiên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Rất may có ông nội và lời khuyên "hãy dùng sức mạnh để bảo vệ mọi người" của ông, đã giúp cậu chọn một con đường tốt đẹp hơn để trưởng thành. Nhưng Tử Diệc Hồi Du xảy đến, mất mát xảy đến, khiến phần lạc quan tươi sáng được ông nội gieo trồng trong tâm hồn cậu héo úa dần. Yuuji nhận ra, cậu không thể giúp đỡ tất cả mọi người, bởi tất thảy đều cần hy sinh - như phép cân bằng vô cùng phân minh của tạo hòa. Yuuji nhận ra, cậu phải chọn giữa vô vàng sinh linh cần giúp đỡ. Và qua tất thảy, cậu chọn bảo vệ thần của mình, dù có phải trả bằng cái giá của hàng triệu sinh linh. Ý thức về thần khiến kí ức mơ hồ của Yuuji thêm rõ nét, kẻ lữ hành trong đầu cậu lần mò đi trong sương giác, vươn tay lên tìm kiếm hình hài của thần trong kí ức xa xôi, để tình yêu với thần dẫn lối giúp cậu đi trong đêm dài tìm kiếm và lưu lạc, để cậu được cơ hội quỳ xuống, tôn thờ và ngưỡng vọng thần.

Suy nghĩ này khiến Yuuji cảm thấy kì lạ. Ngay giờ phút này đây, dương vật cậu đang cương cứng do kích thích của một chú mèo nghịch ngợm đang từng nhịp từng nhịp nhún hông lên hạ bộ của cậu bên trên lớp quần vải mỏng. Cậu có thể cảm nhận được khao khát tình dục đang làm đầu óc mình điên cuồng khao khát độc chiếm. Với địa vị tối thượng của thần tử được cậu đặt trong lòng, đáng nhẽ ra cậu phải cảm thấy tội lỗi khôn cùng khi nghĩ về người trong khi bị nhấn chìm trong ham muốn nhục dục. Ấy vậy mà, lục lọi trong kí ức mơ hồ, Yuuji không hề tìm ra một cảm giác mâu thuẫn nào khi đặt vị thần được cậu trân quý trong tim để tôn thờ và ngưỡng vọng song song với dục vọng kêu gào được giải tỏa ở hạ thân. Như thể từ ngày đầu tiên, hai điều tưởng chừng ngược ngạo này luôn được cậu đặt chồng lên nhau như vậy. Nhận thức này khiến Yuuji có một suy nghĩ lớn mật: có lẽ thật sự cậu-khi-có-kí-ức đầy đủ cũng muốn vấy bẩn thần, để thần tử nằm dưới thân mình, cơ thể mở ra mặt mình chiếm giữ tàn phá. Suy nghĩ này làm dương vật cậu như trướng lên thêm nữa, làm nhịp thúc lên bờ mông căng mẩy trên người thêm dữ dội hơn, khiến chú mèo càng thêm rên rỉ van nài hơn.

Bỗng lúc này, lớp mềm mại trên hạ bộ cậu biến mất. Còn chưa kịp thắc mắc điều gì, Yuuji cảm nhận quần mình bị kéo xuống. Cự long thoát khỏi gông xiềng, ngạo nghễ bật ra thẳng tắp. Không khí buổi sáng chạm vào phần đỉnh lành lạnh, nhưng ngay lập tức, một hơi thở ấm nóng tiếp cận cự long, rồi nhanh chóng giam giữ con quái vật khổng lồ vào một khoan miệng nóng ẩm. Mẹ kiếp, Yuuji chửi thề trong đầu, khoái cảm đến đột ngột khiến cậu ưỡn người lên mạnh mẽ muốn tìm kiếm nhiều hơn. Cảm giác kì lạ bị cậu tạm quẳng sau đầu, tập trung cảm nhận khoái cảm đến từ phần miệng bị nén chặt kèm tiếng nức nở thoát ra ngắt quãng. Yuuji có thể cảm nhận được một chiếc lưỡi mềm mại và nóng hổi liếm dương vật của cậu từ đầu xuống gốc. Khi miệng nhỏ phục vụ phần đỉnh, Yuuji cảm nhận được có một bàn tay đang xoa dọc lên túi thịt, rồi dọc theo chiều dài chuyển động lên xuống.

Cả người Yuuji tê rần - có thể Sukuna đã quen với phục vụ này, nhưng kinh nghiệm tình dục của Yuuji chỉ dừng lại ở mấy cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi cậu quen ở trung học, vừa lóng ngóng lại chẳng mấy thành thạo. Mèo con đang phục vụ cậu đây có lẽ cũng không quá thành thạo với bàn tay lóng ngóng và tiếng nức nở khát cầu khi bị ép buộc, nhưng ít ra có lẽ đã từng được huấn luyện qua với kĩ năng ngọt ngào này. Khoang miệng liên tục lên xuống, khiến đầu óc đang nỗ lực tìm kiếm kí ức của Yuuji tạm thời trì trệ để tập trung vào khoảnh khắc đê mê này. Đến khi mèo con há miệng lớn ra, để cự long của cậu trôi vào cổ họng, rồi nhả ra từng inch một, sau đó ngậm lại và tiếp tục nuốt sâu, phát ra tiếng rên thút thít như một động vật nhỏ. Cậu cảm nhận phần túi thịt của mình rút lại, ngón chân tê dại, và một tia sáng lóe ra sau đầu khi dương vật của cậu phóng thích vào khuôn miệng ấm nóng.

Yuuji mở mắt ra. Thị giác của cậu trở lại. Kí ức cũng theo đó trở lại.

Vết thương do Yuta gây ra. Lời nhờ vả đến Sukuna. tóc bạc. Mắt xanh. Mèo con trong lồng ngực. Tất cả xâu chuỗi trở lại.

Yuuji cúi đầu xuống, nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp đang phủ phục dưới hạ thân mình, hơi thở dồn dập kèm tiếng nức nở như một chú mèo con bị bắt nạt, kèm khuôn mặt đỏ ửng dính vệt nhầy trắng đục.

Là Gojo Satoru, nhuốm đầy dục vọng và hơi thở của Itadori Yuuji.

.

.

.

Khoảnh khắc mắt cậu chạm vào đôi mắt xanh kia, trong lòng Yuuji dâng lên hàng ngàn đợt cảm xúc mãnh liệt như sôi sục trong huyết quản, trong mạch máu, trong tế bào. Nhiều nhất trong đấy là nhung nhớ - đã hơn một ngàn ngày cậu không gặp thầy, từ biến sự Shibuya đột ngột đến, thầy bị kéo khỏi tay cậu không lời từ biệt, khi cậu còn quá trẻ dại và yếu kém để mang được thầy trở lại bên mình. Ngàn ngày nhung nhớ tạo cho cậu động lực từng bước một trưởng thành, chiến đấu giành quyền kiểm soát cơ thể với Sukuna, rồi gầy dựng thế lực riêng đối đầu với Ngự Song Gia mới của Megumi và Yuuta để có đủ tài lực và nhân lực tìm thấy Ngục Môn Cương. Tất cả mọi việc đều khó khăn như không tưởng với một Yuuji mười sáu tuổi, lại được Yuuji mười chín tuổi từng bước một thực hiện, tất cả vì mong muốn giải cứu và tìm lại được người.

Một ngàn ngày - một ngàn điểm thời gian Yuuji dùng cả nỗ lực và máu thịt để dâng lên thần đàn, mong trời cao rủ lòng thương xót cho kẻ phàm nhân tìm được thần tử lưu lạc chốn nhân gian. Một ngàn ngày - cũng là một ngàn đêm kẻ thờ phụng mang thần tử cả vào giấc ngủ, khát cầu được tìm thấy thần tử, được chở che thần tử như cách người đã bảo bọc cậu từ những ngày đầu gặp nhau. Một ngàn ngày - nỗi ngưỡng vọng ban đầu phát triển ngày càng mạnh mẽ, cũng gieo xuống một hạt giống của yêu thương. Giá mà cậu đã giữ người lại, giá mà cậu bảo vệ được người, giá mà cậu được gặp lại người, giá mà người là của cậu - Thời gian trôi qua suy nghĩ cũng dần quá phận, khiến dù đã cố gắng, Yuuji vẫn không thể ngăn mình khỏi ham muốn được ôm lấy thần tử, kéo người khỏi thần đàn đem về bao bọc trong yêu thương của cậu.

Chỉ cần được ở bên người và yêu thương người là mình đã mãn nguyện. Yuuji đã từng nghĩ như vậy, và thật lòng cho rằng một mối tình đơn phương có thể thỏa mãn mong cầu. Cho tới khi cậu phát hiện thầy Satoru đã tỉnh lại, và tỉnh lại trong vòng tay Yuta và Megumi.

Yuuji còn nhớ rõ cảm giác mạch màu đập hừng hực như trống bỏi bên tai khi biết được những gì hai kẻ chết tiệt kia đang làm với thầy. Một kẻ hủy đi thần đàn rồi giam giữ thần minh, một kẻ lại bẻ gãy đôi cánh ép thần minh phải quen với cuộc sống của sủng vật trong lòng son thép vàng. Tức giận khiến mắt cậu mờ đi, ghen tị như hóa thành thực thể phá kén nhục thể phàm thai của chú thai cửu tướng đồ để nuốt chửng những tông đồ phản bội kia. Chính giây phút đó, Yuuji nhận ra, cách tốt nhất để ở bên thần tử không chỉ là tôn thờ, mà còn là chiếm hữu. Chỉ cần cậu đủ mạnh, sẽ không có kẻ nào như Kenjaku bắt thần tử đến nơi cậu không thể chạm đến. Chỉ cần cậu đủ mạnh, sẽ không có ai như Yuta và Megumi dám độc chiếm thần tử trong thiên la địa võng. Chỉ cần cậu đủ mạnh, sẽ có thể bước đến bên thần đàn, làm kẻ hộ thần bảo vệ Satoru khỏi những ham muốn bẩn thỉu của thế nhân.

Nỗi đau và chiếm hữu đẩy cậu tiến lên. Một ngày ngàn đêm, nỗi nhung nhớ cũng tràn đầy trong lồng ngực. Nên giờ phút nhìn thấy thầy Satoru sau rất nhiều đêm mơ thấy khoảnh khắc hội ngộ, Yuuji vội vàng cúi xuống, kéo người vào một vòng ôm thật chặt.

"Thầy ơi...", cậu lẩm bẩm khi vùi mặt vào mái tóc bạc, giọng nói thành kính như muốn vỡ vụn ra. Yuuji từng nghĩ mình sẽ nói thật nhiều thật nhiều khi gặp lại thầy. Sẽ nói mình yêu thầy ra sao. Sẽ nói mình đã nhớ thầy thế nào. Sẽ nói mình hứa sẽ không để thầy gặp phải nguy hiểm gì nữa. Mặc kệ thầy là chú thật sư mạnh nhất, cậu vẫn sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn hai chữ "mạnh nhất' để luôn bảo vệ được thầy khỏi dơ bẩn ngoài kia. Cậu muốn nói thật nhiều, nhưng cuối cùng chỉ còn trong tiếng "thầy ơi" thật nhẹ. Yuuji hít một hơi sâu, để lồng ngực chứa đầy mùi thơm ngọt ngào của Satoru. Cánh tay vòng lên da trần xiết chặt, cảm nhận được người trong tay đang nức nở và run rẩy từng cơm.

Run rẩy từng cơn - Đến lúc này, Yuuji mới nhận ra có vấn đề với Gojo Satoru trước mặt cậu. Làn da thầy đỏ ứng, còn ánh mắt hướng lên nhìn cậu mơ màng như không có tiêu cự, như không hề có ý thức rằng người trước mặt là ai. Kí ức tình dục mấy phút trước ùa vô trong não Yuuji sau vài phút bị niềm vui gặp lại Satoru bất ngờ xâm chiếm. Xâu chuỗi tất cả, Yuuji nhận ra mèo con vừa khẩu giao cho cậu trong những phút cuối hồi sức linh hồn là Gojo Satoru. Gojo Satoru - chú thuật sư mạnh nhất, người thừa kế dòng tộc đứng đầu Ngự Tam Gia, đứa con cưng của trời được nuông chiều đến hư hỏng - chỉ vài phút trước thôi, còn quỳ giữa chân cậu, phấn khích phục vụ cho cậu bằng khuôn miệng nhỏ xinh đẹp của mình.

Suy nghĩ đó làm "Yuuji nhỏ" lần nữa trướng lên, căng cứng như thể lần giải quyết đầu tiên chưa từng có. Dương vật cậu cạ vào lớp thịt mềm mại của Satoru, khiến thầy như nhận ra điều gì đó. Satoru nhanh chóng ưỡn lưng để hạ hông cạ vào hạ bộ cậu, tay tìm đến ôm lấy cổ Yuuji, còn đôi mắt ngập nước hướng lên cầu xin. "Muốn... muốn... cho Satoru đi mà"

Hẳn là di chứng để lại của hai giọt chú huyết được Yuta và Megumi để lại trong người nhằm thuần hóa Satoru. Cậu còn nhớ mình đã tức giận thế nào khi biết hai kẻ khốn nạn kia dám dùng cách thức huấn luyện sủng vật của Ngự Tam Gia để giam giữ Satoru. Sau khi biết hành tung thầy, cậu đã nhờ Sukuna luyện ra nguyền hồn cỡ nhỏ để giải quyết chú huyết, nhưng có lẽ tàn dư của chú dược kích tình vẫn còn trong cơ thể kháng cự việc tiêu duyệt chú huyết, dẫn đến kích thích bản năng tình dục của Satoru. Tra tấn của chú dược khiến Satoru không còn lí trí nữa, Yuuji nhận ra khi nhìn vào ánh mắt chỉ ngập tràn sương mù nhục dục. Anh uốn éo hông trên cơ thể cậu, phần thân trên phím hồng xinh đẹp, còn thân dưới dường như đã ướt sũng khi liên tục nhún lên hạ bộ cậu từng nhịp khát cầu. "Cho Satoru đi mà, làm ơn"

"Thầy có biết em là ai không, thầy Satoru?". Yuuji giữ hông thầy lại, cố gắng dùng tay cố định phần eo mảnh khảnh thôi không chọc phá để cậu giữ lại chút lí trí cuối cùng. Một tay cậu kéo mặt Satoru lên, để anh nhìn sâu vào mắt mình. "Em là Yuuji đây. Thầy có nhận ra em không, thầy Satoru?"

Đôi mắt đê mê dường như lóe lên một tia sáng. "Yuuji...", đôi môi hồng hào thốt ra tên cậu cùng tiếng rên rỉ nức nở nho nhỏ - hai âm thầm kết hợp lần nữa khiến phần nào đó của Yuuji cứng lại thêm nữa. "Yuuji...", lại một lần lặp lại tên cậu, như thể Satoru đang chiến đấu với dục vọng để tìm lại kí ức về học trò mình ở nơi nào xa xôi. Nhưng cuộc chiến mau chóng có hồi kết, tia sáng biến mất, còn Satoru lách mình khỏi bàn tay cố định của cậu, lao người tới để đôi môi hồng dán lên tai Yuuji:

"Yuuji... Yuuji... chơi Satoru đi, được không?"

Hơi thở ẩm ướt cuốn quanh tên cậu khiến sợi lí trí cuối cùng trong đầu Yuuji đứt phựt.

Cậu giữ chặt phần gáy của Satoru, rồi cuối xuống nghiền nát anh trong một nụ hôn sâu. Răng cắn vào môi dưới phát ra mùi rỉ sắt của máu, để mở cửa cho đầu lưỡi xâm nhập vào khoan miệng ấm nóng, khám phá từng tất một của cơ thể mấy phút trước vừa phủ phục bên chân mình. Chú dược kích thích khiến Satoru say sưa đáp trả, thậm chí còn chủ động vòng chân quanh hông cậu để nơi ướt sũng nước kia được chạm vào cự long trần trụi đang cứng như đá của Yuuji.

Một lời mời gọi trực tiếp cho Yuuji, khi bàn tay mảnh khảnh vói xuống cự long, điêu luyện chuyển động lên xuống khiến cậu cứng đến mức trướng đau. Chỉ vài động chạm nho nhỏ, Satoru đã khiến cả cơ thể cậu hừng hực như thể chưa có lần giải phóng đầu tiên. Yuuji chợt nghĩ, người thầy lúng túng vô cùng trong chuyện tình cảm của cậu trở nên thành thục trong việc hầu hạ đàn ông thế này có lẽ là do Megumi và Yuta huấn luyện ra. Suy nghĩ khiến cậu tràn lên giận dữ, bờ môi không tự chủ được mà rê xuống, răng cắn sâu để lại trên cần cổ trắng ngần, rồi khung ngực đầy đặn những vết cắn sâu hoắm như rướm máu. Chỉ không lâu nữa thôi, đỏ sẽ chuyển thành tím, hóa thành những dấu vết để lại thật lâu trên cơ thể phàm trần của thần tử vừa xuống hạ giới, thành minh chứng rõ ràng nhất của tình yêu cậu dành cho thần tử và của thần tử thuộc về cậu và chính cậu mà thôi. Satoru có vẻ không quan tâm đến cơn đau, đôi mắt xanh xinh đẹp phía sau lớp tóc trắng chỉ đầy dục vọng chưa được thỏa mãn. Anh rướn người theo cậu, cố gắng cạ nơi ướt át mời mọc cậu tiến vào và khai phá bên trong anh.

"Yuuji... Yuuji... tiến vào đi mà", con người xinh đẹp dưới thân kêu tên cậu như thể cả sự sống của anh phụ thuộc vào chính cậu. Yuuji không kiềm chế được nữa, cậu đưa tay vào khám phá cơ thể đã ướt sũng từ lâu của anh. Chân Satoru vô thức dang rộng, eo đong đưa gạ gẫm cậu khai phá hang động trống rỗng của . Khi ngón thứ ba tiếng vào, Satoru phát ra tiếng rên ngọt ngào như chú mèo nhỏ động dục. Không chờ thêm nữa, Yuuji cúi người, ép Satoru đón nhận toàn bộ của mình trong một cú đẩy hông.

Của em. Của em.

Yuuji lẩm bẩm bên tai Satoru khi phần hông đang đâm thật sâu vào tận cuối cùng cơ thể của anh. Hậu huyệt của Satoru như khuôn miệng nhỏ đang chủ động nuốt cậu xuống, phục tùng cho khoái cảm cơ thể của cả hai. Với từng cú đẩy, Yuuji có thể nhận thấy cả người Satoru đang mở ra đóng nhận mình, nức nở lên vì mình. Yuuji vừa tăng tốc vừa dứt khoát tiến vào trong anh thật sâu với cú nhấp thật mạnh, khiến Satoru oằn người rên rỉ.

"Sâu quá--- Satoru đầy quá"

Lời nói dung tục khiến Yuuji đỏ mắt vì dục vọng và cũng vì tức giận. Cậu mạnh mẽ xoay người Satoru lại, để anh úp mặt xuống gối, chân quỳ xuống, hông hướng lên cao. Bàn tay dơ lên đánh thật mạnh lên bờ mông của anh, để lại vết dấu tay đỏ ửng. Satoru la lên một tiếng, nhưng âm sắc nhiều đê mê hơn là đau đớn. Thầy Satoru thích kiểu này, Yuuji nhận ra khi cảm nhận được đầu khất mình bị khít chặt bởi huyệt động của Satoru mỗi lần thêm một vết đánh xuất hiện trên mông anh. Người mình yêu thương nhận được khoái cảm khiến Yuuji mạnh mẽ hơn - cậu liên tục ra vào từ phía sau khi Satoru thật sự quỳ bằng bốn chân và rên rỉ như mèo con động dục. Da thịt vang vào nhau thành tiếng, đặc biệt khi Satoru chủ động nhấp hông lại để đón nhận Yuuji. Cậu nảy ra ác ý muốn trêu chọc anh - chợt dừng lại nhấp khe khẽ dương vật sượt qua điểm sung sướng nhất mà không chạm vào.

Thiếu thốn tấn công tàn bạo, mèo nhỏ hoang mang quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt xanh sũng nước. Anh lắc hông, tìm kiếm thêm kích thích từ nơi cơ thể chạm nhau. Nhưng mèo nhỏ nhận ra chỉ mình mình là chưa đủ, nên quay đầu lại lần nữa, meo meo lấy lòng chủ nhân. "Yuuji, chuyển động đi mà, làm ơn..."

Không dễ dàng để mèo con thỏa mãn, Yuuji nắm lấy cằm anh, tay vói vào khuôn miệng nhỏ. "Nói đi Satoru, ai là chủ nhận có thể thỏa mãn được Satoru?"

"Yuuji--Yuuji là chủ nhân của Satoru", thần tử của chú thuật giới hoàn toàn đầu hàng dục vọng, nhanh chóng xin hàng nhận chủ nhân. Chỉ chờ có vậy, Yuuji xoay người anh lại để cả hai mặt đối mặt. Cậu kéo chân anh thành chữ M để lối ra vào căng ra sâu hơn. Vừa nhấp hông liên tục, cậu vừa cúi xuống cắn lên hai đầu nhũ đã dựng đứng của anh. Satoru ngưỡng cổ ra, bị chơi sướng đến mức đầu lưỡi như gần há ra thấp thoáng bên trong bờ môi hồng hào. Cả cơ thể xinh đẹp đầy vết đỏ hồng của cậu, diễm lệ như một báu vật được dâng lên từ tây vực xa xôi của chú thuật giới.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng hai cơ thể chạm vào nhau cùng tiếng rên rỉ chẳng kiêng dè của Satoru. Yuuji vừa ra vào vừa nhéo đầu ti anh trêu đùa. "Satoru kêu lớn thế này, cả thế giới sẽ biết thầy là mèo nhỏ động dục của em mất"

Lí trí của Satoru đã mất hoàn toàn, bản năng lên làm chủ khiến anh liên tục lặp lại theo lời cậu "của em", "của em". Dẫu biết đây không phải những lời thật tâm từ Satoru, Yuuji vẫn cảm thấy trong lòng dân lên một cỗ ấm áp. Cậu không kiềm được giữ lấy hông Satoru ra vào nước rút để kết thúc. Ngay trước khi cao trào ập đến, cậu rút ra, giải phóng lên ngực và bụng Satoru, để lại những vệt trắng đục lên làn da trắng sứ xinh đẹp. Toàn thân cậu đổ mồ hôi chếnh choáng, gục xuống ôm lấy cơ thể đang run lên vì cao trào của Satoru. Cảm giác nhớp nháp truyền đến, nhưng Yuuji vẫn ôm lấy anh, âu yếm hôn lên đôi môi ửng đỏ của thần tử đang thiếp đi vì mệt mỏi trong lòng mình. Lúc tách nhau ra, Yuuji mới cúi xuống nhìn hết những dấu vết mình để lại: Những vết cắn rướm máu trên cổ, những dấu tay bầm tím trên hông, cổ tay ửng đỏ vì bị giữ chặt, làn da không còn chỗ nào lành lặn bởi dấu hôn. Thần tử xinh đẹp giờ như một con búp bê sứ vỡ nát, lồng ngực hít vào hơi thở yếu ớt mệt mỏi đến vô cùng.

Yuuji nhận ra, dù có căm ghét Yuta và Megumi bao nhiêu, giờ đây cậu cũng đã trở thành như họ, bước vào con đường của những kẻ muốn đập xuống thần đàn, giữ lấy thần tử vỡ nát ở lại với nhục dục dương gian.

.

.

.

còn tiếp.

.

Dạo này và sắp tới mình sẽ bận lắm, nhưng vẫn quyết định quay lại viết Captivated By Him vì có nhiều bạn nhắn tin quá. Như mình note ở đầu, truyện sẽ hơi trật nhịp xíu so với các phần cũ, mình viết cho vui thôi, chủ yếu vì mọi người kêu gọi nên mình viết tri ân :)) Vậy nên nếu muốn có thêm phần nữa, hãy comment cho mình những đoạn mình thích của Captivated By Him từ đầu truyện đến giờ để mình có cảm hứng viết tiếp nhéeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com