Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Buổi Sáng Hồi Hộp

Sáng sớm, khi ánh nắng nhẹ len lỏi qua tấm rèm trắng, Joss đang chuẩn bị bữa sáng như thường lệ thì nhận được tin nhắn từ mẹ Gawin: “Hãy gọi con trai tôi xuống ăn sáng ngay lập tức.” Tim Joss đập nhanh, cậu ngẩng lên nhìn khung cửa phòng Gawin, miệng lí nhí: “Dạ… em phải gọi cậu chủ ngay…”

Joss cầm khay thức ăn, bước chân run run dọc hành lang dẫn đến phòng Gawin. Trái tim cậu đập loạn nhịp, không chỉ vì sợ cậu chủ nổi giận, mà còn vì cậu biết thói quen của Gawin khi ngủ: cậu chủ không mặc đồ, chỉ che bằng một chiếc mền mỏng. Joss hít sâu, tự nhủ: “Phải bình tĩnh. Chỉ kêu thôi… không được nhìn lâu… và không làm cậu ấy khó chịu…”

Đến cửa phòng, Joss đứng lúng túng một lúc, tay run run nhấn chuông cửa nhẹ nhàng. Không nghe tiếng trả lời, cậu gõ thêm vài cái, miệng lí nhí: “Cậu… cậu chủ… mẹ kêu… dậy ăn sáng đi ạ…”

Không có tiếng động, Joss hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. Bước chân vào, cậu suýt thót tim: Gawin đang ngủ, không mặc gì, chỉ che bằng chiếc mền mỏng, ngực trần phảng phất ánh sáng của bình minh chiếu qua cửa sổ.

Joss đỏ bừng mặt, lùi lại một bước, tay nắm chặt khay thức ăn, miệng run run: “D-dậy đi… cậu… cậu chủ… mẹ gọi… ăn sáng…” Giọng lí nhí, vừa hồi hộp vừa ngốc nghếch.

Gawin nghe tiếng, nhíu mày nửa tỉnh nửa mê, giọng trầm trầm: “Ai đó…?” Tay lười biếng kéo mền thêm một chút, vừa đủ để che đi thân hình đang ngủ. Joss suýt rơi khay, vội vàng giữ lại, cúi gập người, tim đập loạn nhịp.

“D-dạ… em là Joss… dậy đi ạ… mẹ kêu…” cậu lí nhí, giọng run run.

Gawin mở mắt, ánh mắt nâu sâu thẳm dừng lại trên hình dáng cao lớn, ngốc nghếch của Joss. Một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi, ánh mắt vừa tò mò vừa mềm mại: “Joss… sao cậu lại ở đây?”

Joss đỏ mặt, cúi đầu: “D-dạ… em… em chỉ… gọi cậu… thôi…” Tim cậu đập mạnh, từng hơi thở gấp gáp. Cậu hầu biết rằng chỉ cần một động tác sai là sẽ khiến cậu chủ bực mình, hoặc tệ hơn, khiến tình huống trở nên khó xử.

Gawin trầm ngâm nhìn Joss, rồi hít một hơi thật sâu. Cậu đứng dậy, kéo mền che kín hơn, giọng trầm nhưng hơi trêu chọc: “Cậu… cứ đứng đây à? Sao không vào phòng khác chờ?”

Joss lúng túng, run run lắc đầu: “D-dạ… em… em sợ… nếu… nếu làm phiền cậu… thì… thì…” Cậu cúi gập người, má đỏ bừng.

Gawin nhíu mày, ánh mắt nâu sâu thẳm vừa tò mò vừa khó hiểu, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn: “Được rồi… mẹ nói gì, cậu sẽ gọi tôi xuống ăn sáng sao?”

Joss gật đầu, run run: “D-dạ… em… em phải gọi…” Cậu hít một hơi, cố gắng bình tĩnh, rồi quay lưng bước ra. Nhưng trong lòng cậu, trái tim vẫn đập mạnh, vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng.

Khi Joss vừa ra khỏi phòng, Lana đứng ngoài hành lang, nở nụ cười nhẹ. Cô biết rằng những khoảnh khắc như thế sẽ giúp Gawin và Joss nhận ra cảm xúc của nhau, mặc dù hiện tại, tất cả vẫn còn trong im lặng, kín đáo. Lana thầm nghĩ: “Mỗi bước đi của Joss đều đang đưa họ đến gần nhau hơn… nhưng mình phải đảm bảo rằng cậu ấy không bị tổn thương.”

Bữa sáng hôm đó, Gawin xuất hiện với mái tóc hơi rối, ánh mắt lờ mờ buồn ngủ, nhưng vẫn trầm tĩnh và duyên dáng. Joss phục vụ cậu chủ, tay run run, mắt lén nhìn Gawin, trái tim như muốn vỡ tung. Mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ của cậu chủ đều khiến Joss ngây ngốc nhưng hạnh phúc.

Sau bữa sáng, Joss trở về phòng mình, ngồi trên mép giường, mắt nhìn ra cửa sổ, tim vẫn còn hồi hộp sau khoảnh khắc trong phòng Gawin. Cậu biết rằng tình cảm ngốc nghếch, bí mật của mình đang dần lớn lên, âm thầm nhưng không thể kìm nén. Và Gawin, dù không thổ lộ, cũng đã bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ nhặt nhất về Joss.

Đêm xuống, Joss lại đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra ban công nơi cậu chủ hồi chiều đứng. Ánh trăng chiếu qua mái tóc Gawin, làm mọi thứ huyền ảo và dịu dàng. Joss mỉm cười ngốc nghếch, giấu trái tim rung động: “Mỗi ngày bên cậu chủ đều là một thử thách… nhưng mình sẽ âm thầm yêu thương cậu ấy… dù không thể thổ lộ.”

Gawin, từ phòng mình, nhìn trăng qua khung cửa sổ, ánh mắt nâu sâu thẳm trầm lắng. Cậu cảm nhận rõ rệt trái tim mình đang rung động vì Joss – người hầu cao lớn, ngốc nghếch, chân thành và ngọt ngào. Nhưng Gawin vẫn giữ khoảng cách, biết rằng mọi chuyện chưa thể nói ra, và những thử thách phía trước sẽ còn khiến cả hai phải trải qua nhiều đêm dài, những khoảnh khắc ngọt ngốc xen lẫn xung đột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #jossgawin