Chương 12
Công ty vận chuyển buôn bán ngày càng đi vào quỹ đạo, nhưng cô lại buồn phiền vì bị tên Diêm Trọng Uy uy hiếp cả ngày.
Lần đầu tiên, cô bỏ dở công việc, đặc biệt xin nghỉ ba ngày trốn lên núi Dương Minh, đến tiệm cơm Ôn Tuyền ăn uống. Nói là đi nghỉ phép thật ra là để tránh bị Diêm Trọng Uy quấy rầy.
Rời phòng làm việc, không một ai có thể tìm thấy cô, cho dù anh ta có muốn gọi điện kêu cô đến phục vụ thì cũng phải chờ cô trở về.
Theo đường đá lên núi, dọc đường đi quang cảnh rực rỡ, nhưng cô lại không có tâm tình thưởng thức. Hình ảnh Diêm Trọng Uy đã sớm chiếm lấy tâm trí cô. Cô thậm chí còn nhớ lại cảm giác khi được anh ôm hôn, không hiểu sao nhịp tim liền tăng nhanh, khuôn mặt nóng bừng, giống như là một cô gái mê trai vậy.
Không! Cô rốt cuộc lên núi làm gì chứ? Không phải là muốn trốn tránh anh sao? Tại sao lại cón nhớ đến anh cơ chứ?
Nghỉ đến đây, con mắt chất chứa dục vọng của anh lại một lần nữa hiện ra trong tâm trí cô.
Cút đi!Cút đi!Cút đi!
"Anh cút ngay cho tôi, đừng bám theo tôi nữa!" Cô ôm đầu, hét ầm lên.
"Nơi này không có ai khác, cô muốn nói tên nào cút đi vậy?"
Một giọng nói trầm thấp ở giữa núi rừng truyền đến, vừa quỷ dị nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc.
Trời ạ!
Cô không phải là điên rồi chứ? Hiện tại không chỉ đầu óc, mà ngay cả lỗ tai cũng nghe ra thanh âm của anh ta rồi sao?
"Cút ngay, anh cút ngay!" Cô không ngừng huơ tay, cố gắng đuổi đi ảo giác quanh quẩn ở trong tâm trí.
"Cô tại sao lại muốn tôi cút ngay?"
Giọng nói trầm thấp, thanh âm quen thuộc kia lại vang lên.
Bây giờ giọng nói này không giống như ảo giác, mà ở rất gần, dường như ở ngay phía sau cô.
Trời! Làm sao có thể như vậy?
Diêm Trọng Uy là một người cuồng công việc, không biết cùng những nhân vật cao cấp nào đi họp rồi, làm sao có thể xuất hiện ở trên núi lúc này được chứ?
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác! Nhưng ảo giác sao có thể chân thật như vậy? Kiềm chế lại suy nghĩ của mình, cô bất chợt xoay đầu lại.
"Anh!" Giống như thấy được hình ảnh của anh, cô há to cái miệng nhỏ nhắn.
Thật sự là anh!
Diêm Trọng Uy đứng cách đó không xa, như cười như không cười nhìn cô.
Ồ, dường như ông trời đang đùa giỡn cô hay sao? Cô đã trốn lên núi rồi mà người đàn ông này vẫn như âm hồn không tán quấn lấy cô.
"Anh..... anh tới đây làm gì?" Một hồi lâu sau cô mới có thể miễn cưỡng nói chuyện.
"Cô đến đây làm gì thì tôi cũng giống như vậy" Anh đi đến gần cô.
Chẳng lẽ anh ta cũng là khách du lịch?
Cô kinh ngạc, nghi ngờ nhìn chằm chằm anh.
Thế giới lớn như vậy, tại sao anh ta lại tới núi Dương Minh, mà núi Dương Minh lớn như vậy, làm sao anh ta cũng tới công viên này?
Tất cả những việc này đều không phải là sự trùng hợp.
Ngày hôm qua, anh gọi điện thoại không tìm được cô, lại dò ra được điểm đến của cô, nhất thời hứng chơi đùa nổi lên, muốn cho cô một bất ngờ thú vị, vì vậy ngay khi cô đặt chân đến tiệm cơm, anh một đường theo đuôi cô, chuẩn bị thời cơ nhảy ra xem bộ dáng kinh ngạc của cô.
Anh từ trước đến nay luôn kinh thường những trò chơi nhàm chán này, nhưng lần này lại cảm thấy hứng thú dồi dào. Phản ứng của cô rất thẳng thắn, không chút giả tạo, hoặc có lẽ cô làm bộ kinh hoàng để hấp dẫn anh, để cho anh tiếp tục muốn trêu chọc cô.
"Xin anh hãy rời đi được không? Tôi không muốn nhìn thấy anh." Cô một mực hi vọng người đàn ông này có thể lập tức biến mất hoàn toàn trong tầm mắt cũng như trong suy nghĩ của cô, vậy mà hết lần này tới lần khác anh ta lại cứ cố tình xuất hiện trước mặt cô.
"Cô nói năng thật là kì quái!" Anh nhàn nhạt nói: "Nơi này là phong cảnh quốc gia, cũng không phải là sản nghiệp của Đinh gia, tại sao tôi phải rời đi chỉ vì cô muốn như thế?"
"Tôi.... ....." Bị anh nói như thế, cô nhất thời thốt không nên lời: "Anh không đi có phải không? Được, vậy thì tôi đi!"
Nghiêng đầu, cô tức giận hướng về phía khác rời đi.
"Không cho đi!" Anh thu xếp bớt công việc là vì muốn có thời gian đi chơi cùng với cô, sao có thể dễ dàng để cô đi như thế chứ!
Anh ta cho rằng mình là ai chứ? Có thể ra lệnh cho cô ư? Cô không nói nhiều lời với anh, tự mình đi về phía trước.
"Cô thật sự quên hiệp ước của chúng ta rồi ư?" Trong mắt thoáng hiện ra một tia hài hước, anh lên tiếng nhắc nhở cô.
Hiệp ước?
Nghe thấy từ này cô kinh hãi dừng bước.
"Cô nên nhớ nếu không tuân theo hiệp ước thì sẽ có hậu quả gì!" Giọng nói của anh mặc dù bình thản, nhưng ý uy hiếp lại rõ rành rành.
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Cô xoay người, cắn răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn anh: "Đây là thời gian tôi nghỉ phép, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi nghỉ phép tôi cũng không có?"
"Vậy tôi sẽ nhắc nhở cô một lần." Anh bá đạo nói: "Trước khi tôi hết giận, cả người của cô đều thuộc về tôi, cô xin công ty nghỉ phép đó là chuyện của cô. Về phần tôi, tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm cái đó, chỉ cần cô để cho tôi cảm thấy không hài lòng thì hiệp ước này coi như hủy bỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com